Chương 228: Thiên lôi đánh xuống

Rắn Rết Thứ Nữ

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Gió êm sóng lặng được một thời gian, đợi đến khi thân thể Hiên Viên Ngưng Sương tốt lên, thì Mộc Tịch Bắc cũng đã không còn trở ngại, Ân Cửu Dạ cùng Mộc Chính Đức cả ngày thay đổi biện pháp cho nàng điều dưỡng, trong quốc khố cất giấu các loại dược liệu thượng hạng đều bị đem ra, ngự y cũng bởi vì hai người quan tâm, nên thời thời khắc khắc đều nhất mực cẩn thận.

Sau khi Hiên Viên Ngưng Sương khỏe lên, chuyện đáng nói là nàng ta cả ngày đều thích chạy đến Minh Châu viện tìm Mộc Tịch Bắc, ngoại trừ lần đầu nhìn thấy Ân Cửu Dạ sắc mặt có chút phức tạp, thì những lúc còn lại cũng không có gì không vui.

Ba vết thương trên mặt Hiên Viên Ngưng Sương đã kết vảy, gặp Mộc Tịch Bắc cũng không hề đề cập đến chuyện trên yến hội, tựa như hai người chưa từng trải qua một phen đọ sức sinh tử đó, mà chỉ đơn giản là so đấu tài múa thôi.

Hiên Viên Ngưng Sương bày ra một bộ dáng hai người hết sức thân mật, nhưng cũng không tận lực che giấu bừa bãi nơi đáy mắt, sáng sớm mỗi ngày sẽ chạy tới Minh Châu viện, vô danh nói cùng nàng lĩnh giáo tài múa.

Ngày hôm đó, trời mới vừa tờ mờ sáng, không khí còn mang theo vài phần se lạnh, Mộc Tịch Bắc cùng Ân Cửu Dạ còn chưa thức dậy, Hiên Viên Ngưng Sương đã dẫn hai người nha hoàn cùng hai tên nam tử đến bái phỏng.

" Hiên Viên công chúa, chủ tử còn chưa dậy, xin công chúa quay lại sau. " Thanh Từ nhìn thấy Hiên Viên Ngưng Sương ngày ngày đến thăm, trong lòng phiền chán nói không nên lời, nhìn lên trời sắc, mình cũng mới dậy chưa lâu, nhưng Hiên Viên Ngưng Sương cũng đã thu thập thỏa đáng, mang theo nhiều người như vậy đến đây, không biết đáy lòng rốt cuộc đang đánh lấy chủ ý gì.

Hiên Viên Ngưng Sương cười nói: " Đây chính là quy củ của Tây La các ngươi? Cho dù chủ tử các ngươi còn chưa thức, nhưng bản cung cũng là công chúa cao quý, sáng sớm tự mình đến thăm, ngươi thân là nô tỳ chẳng lẽ không nên đi thông truyền một tiếng à? Hay là nói một nô tỳ như ngươi đã có thể trực tiếp thay thế chủ tử ra quyết định rồi?"

Thanh Từ mặt không đổi sắc, hiển nhiên không ăn kiểu này của Hiên Viên Ngưng Sương, vẫn như cũ lạnh mặt nói: " Nô tỳ mặc dù là một nô tài, lại chỉ là nô tài của một mình Vĩnh Dạ công chúa, vạn sự tự nhiên lấy Vĩnh Dạ công chúa làm đầu, chủ tử nhà ta thân thể trước giờ mảnh mai, thời gian trước lại bị tặc nhân gây thương tích, giờ này canh giờ còn quá sớm, vẫn chưa thức giấc, còn xin công chúa quay lại thăm sau, nếu không chủ tử tinh thần không tốt, cũng vô pháp cùng ngài lĩnh giáo tài múa."

Hiên Viên Ngưng Sương cười lạnh trên dưới đánh giá Thanh Từ một phen: " Nếu như bản cung không có ý định rời đi? Vậy ngươi định để bản cung đứng mãi ở đây sao?"

Thanh Từ không kiêu ngạo không siểm nịnh nói: " Trong Minh Châu viện đều có phòng khách, nếu như công chúa lo lắng đi tới đi lui mệt nhọc, có thể ở lại đó nghỉ ngơi một lát."

Vừa mới thức dậy Phó Dĩ Lam bị động tĩnh bên ngoài hấp dẫn tầm mắt, đứng ở sau hành lang nhìn thấy Hiên Viên Ngưng Sương ngang ngược càn rỡ, tức giận không thôi, nhớ tới vết thương trên người Sơ Nhị, lại càng không nhịn được.

Sau khi trên dưới đánh giá Hiên Viên Ngưng Sương một phen, liền quay người rón rén rời đi, sau đó lại quẹo đến gian phòng của Mộc Tịch Bắc và Ân Cửu Dạ, lặng lẽ lẻn vào trong phòng hai người.

Tuy rằng động tác của Phó Dĩ Lam rất nhẹ, nhưng so với Ân Cửu Dạ chung quy vẫn kém hơn một chút, vì thế vừa mới vào cửa, một cây đao đã gác ở trên cổ nàng.

" Đừng đừng đừng... Là ta... " Phó Dĩ Lam một trái tim treo tới cổ họng, nhìn Ân Cửu Dạ vẻ mặt âm hàn.

Ân Cửu Dạ thu lại đao trong tay, hạ thấp giọng hỏi: " Ngươi tới làm gì?"

Phó Dĩ Lam chép miệng, tức giận nói: " Cái đồ sao chổi Hiên Viên Ngưng Sương kia lại tới, ta thực sự thấy rất ngứa mắt, nên mới đến nơi này của các ngươi."

Ân Cửu Dạ cau chặt mày, mấy ngày nay hắn phái người phí hết tâm tư điều tra, cũng không rõ rốt cuộc Hiên Viên Ngưng Sương đang có ý đồ gì, chỉ là mơ hồ có một loại dự cảm không tốt.

Ánh mắt Ân Cửu Dạ rơi vào thứ đồ trên tay Phó Dĩ Lam, hơi nhíu mày, nhưng cũng không nói gì, quay người trở lại trong phòng.

Phó Dĩ Lam âm thầm hưng phấn, rồi sau đó liền ở trong phòng hai người bắt đầu mày mò, bởi vì khinh công của nàng rất cao, bên trong lại có tôn ôn thần, vì thế động tác đều rất nhẹ, ngược lại cũng không có phát ra tiếng vang gì.

Mộc Tịch Bắc thấy nam nhân trở về, hơi ngồi dậy nhẹ giọng hỏi: " Hiên Viên Ngưng Sương lại tới à?"

Ân Cửu Dạ gật gật đầu, con ngươi đen nhánh hiện lên một chút trầm trọng.

" Vậy ta đi thu thập một chút. " Mộc Tịch Bắc đứng lên bắt đầu rửa mặt.

Ân Cửu Dạ giúp đỡ nàng mặc quần áo tử tế, cũng không nói gì thêm, từ đầu đến cuối đều suy đoán rốt cuộc Hiên Viên Ngưng Sương đang muốn làm gì.

Kỳ thật, Mộc Tịch Bắc cũng không phải không tìm thấy cái cớ cự tuyệt gặp Hiên Viên Ngưng Sương, nhưng nếu cứ tránh mà không gặp, thì sẽ không cách nào biết được nàng ta rốt cuộc muốn làm gì, ngược lại nếu kiên nhẫn tiếp nàng ta, có lẽ có thể nhìn ra chút dấu vết để lại.

Thấy Mộc Tịch Bắc cùng Ân Cửu Dạ đều thức giấc, Phó Dĩ Lam từ cửa sổ nhảy ra ngoài, nhìn thấy Hiên Viên Ngưng Sương sắp sửa trở mặt với Thanh Từ liền mở miệng nói: " Được rồi, Vĩnh Dạ công chúa bị các ngươi đánh thức, giờ các ngươi có thể đi vào rồi."

Thanh Từ không vui tránh ra bên cạnh, không tiếp tục ngăn cản nữa, ánh mắt Phó Dĩ Lam lộ ra một tia sáng giảo hoạt.

Hiên Viên Ngưng Sương cười lạnh đi hướng Minh Châu các, dường như lộ tuyến đã hết sức quen thuộc.

Đi đến trước cửa, Hiên Viên Ngưng Sương cực kì kiêu ngạo đẩy cửa ra, nghiễm nhiên xem nơi đây giống như cung điện của mình.

Lại không ngờ, lần này thật sự là khác với dĩ vãng, nàng vừa đẩy cửa ra, đồ vật gác ở trên cửa liền rớt xuống, bởi vì Hiên Viên Ngưng Sương võ nghệ cao cường, vì thế ngay lúc đồ vật rơi xuống đã lập tức phản ứng lại, đá một cái bay ra ngoài.

" Đông!" Thanh âm chậu đồng rơi xuống đất vang lên.

Giờ phút này toàn thân Hiên Viên Ngưng Sương đều là máu, Phó Dĩ Lam nhịn không được che miệng cười ha ha.

" Ha ha ha ha... Cẩu huyết lâm đầu!" Phó Dĩ Lam không chút kiêng nể gập thắt lưng cười ha ha, mới mặc kệ Hiên Viên Ngưng Sương là ai.

Hiên Viên Ngưng Sương ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Phó Dĩ Lam đang cười hả hê, một chưởng vung ra, đánh thẳng về phía Phó Dĩ Lam.

Mộc Tịch Bắc trong lòng xiết chặt, biết được Phó Dĩ Lam tất nhiên không phải đối thủ của Hiên Viên Ngưng Sương, trong ánh mắt toát ra thần sắc lo lắng.

Ai ngờ lúc Hiên Viên Ngưng Sương đánh tới, trước chân của Phó Dĩ Lam lại có một sợi tơ ngân sắc, Hiên Viên Ngưng Sương bởi vì khó thở, vì thế quán tính rất lớn, mặc dù không bị sợi tơ làm trượt chân, nhưng cũng động mạnh vào sợi tơ bạc sắc bén kia, lực đạo lập tức nhỏ đi.

Mà cùng lúc đó, sợi tơ ngân sắc bị tác động, trên xà nhà lần nữa rơi xuống một món đồ.

Cả một túi bột mì từ đỉnh đầu rơi xuống, trực tiếp đổ hết lên trên đầu Hiên Viên Ngưng Sương.

Vốn toàn thân Hiên Viên Ngưng Sương đã dính đầy máu chó, giờ phút này lại bị đổ đầy bột mỳ màu trắng, trên khuôn mặt, chỉ còn lại một đôi mắt là có thể thấy được bộ dáng, thậm chí trên lông mi cũng đều dính đầy lớp bột màu trắng.

" Ha ha ha ha ha! Cười chết ta rồi! Nghe nói xưa nay Hiên Viên công chúa thích dùng máu Thuần Dương đến dưỡng dung nhan, cho nên ta cố ý chọn là máu chó đực, một chậu này giết chết một con chó đực mới có được nhiều máu như vậy, thật sự rất thích hợp với công chúa ngươi nha. " Phó Dĩ Lam không sợ chết tiếp tục nói.

Móng tay Hiên Viên Ngưng Sương hung hăng đâm vào trong thịt, nhìn về phía Phó Dĩ Lam ánh mắt tràn ngập sát ý.

Phó Dĩ Lam lại lửa cháy đổ thêm dầu tiếp tục nói: " Công chúa điện hạ không cần tức giận, ngươi nghĩ đi, nếu máu này uống vào có thể bảo dung dưỡng nhan, như vậy ngâm làn da nhất định hiệu quả càng tốt hơn, ngươi nhìn ba vết sẹo trên mặt ngươi xem, cùng ổ sâu róm trên cây lê bên ngoài có khác gì đâu, vừa dài lại vừa xấu."

Một thị nữ bên cạnh Hiên Viên Ngưng Sương cũng không bị trò khôi hài này hấp dẫn, ngược lại ánh mắt thời khắc đều dừng ở trên người Mộc Tịch Bắc, không biết đang quan sát cái gì.

" Ngươi thật sự là quá hồ nháo, còn không mau nhận lỗi với Hiên Viên công chúa! " Mộc Tịch Bắc nhìn bộ dạng của Hiên Viên Ngưng Sương muốn cười cũng không được, chỉ có thể kìm nén, dù sao cũng không thể làm loạn như Phó Dĩ Lam được.

" Người ta cũng là hảo tâm thôi mà... " Phó Dĩ Lam bĩu môi nói.

Hiên Viên Ngưng Sương chỉ cảm thấy máu chó trên người đốt làn da nóng ran, lại thêm người đầy bột mì, tùy tiện động nhẹ cũng làm bột mỳ bay đầy trời, đành phải cắn răng nghiến lợi nói: " Bản cung sẽ không bỏ qua cho ngươi!"

Hiên Viên Ngưng Sương vừa quay người rời đi, toàn bộ người trong phòng đều bắt đầu cười ầm lên.

Sau khi cười xong, Mộc Tịch Bắc lại lo lắng lo lắng mở miệng nói với Phó Dĩ Lam: " Dĩ Lam, Hiên Viên Ngưng Sương tính tình độc ác, có thù tất báo, lần này ngươi làm cho nàng ta mất mặt như vậy, chỉ sợ nàng ta sẽ tìm mọi cách trả thù ngươi, mà bên người nàng ta lại cao thủ đông đảo, gần nhất ngươi phải cẩn thận làm việc."

Phó Dĩ Lam gật đầu cười nói:"  Cuối cùng cũng xả được ngụm ác khí trong lòng, nếu không cứ nhìn thấy nàng ta kiêu ngạo như vậy, ta sẽ bị chính mình nghẹn chết! Cục tức này không xả, chỉ sợ so với giết ta còn khó chịu hơn!"

Cung tỳ thu thập phòng sạch sẽ, bởi vì sắc trời còn sớm, đuổi được kẻ đáng ghét nhất đi rồi, Mộc Tịch Bắc và Ân Cửu Dạ lại trở về ngủ một hồi.

Hiên Viên Ngưng Sương một đường trở lại viện của mình, có thể nói là doạ choáng váng không ít cung nhân, bởi vì canh giờ còn sớm, không ít người đều cho là nhìn thấy quỷ, thỉnh thoảng phát ra tiếng thét chói tai, khiến cho sắc mặt Hiên Viên Ngưng Sương càng thêm khó coi.

Trở lại đình viện, cũng đã có người chuẩn bị xong nước nóng, Hiên Viên Ngưng Sương hung hăng cởi bỏ y phục trên người mình, cả người đều ngâm trong nước, ngay cả đầu cũng hụp xuống dưới, hồi lâu cũng không ngoi lên.

Cho đến khi một nha hoàn hầu hạ ở một bên hơi có vẻ lo lắng mở miệng gọi: " Chủ tử..."

Hiên Viên Ngưng Sương mới vọt ra khỏi mặt nước, sắc mặt vẫn khó coi doạ người như cũ.

Bởi vì khắp người đều là vết máu cùng bột mì, nên trong nháy mắt hồ nước liền dơ bẩn không chịu nổi, nha hoàn kia vội vàng đem nước đổi đi, Hiên Viên Ngưng Sương mới một lần nữa đi vào.

Trong hồ rải đầy cánh hoa, nhưng Hiên Viên Ngưng Sương vẫn cứ cảm thấy khắp người mình đều là mùi tanh của máu chó, một chưởng đập mạnh vào trong nước, làm nước bắn tung tóe một mảnh.

Nha hoàn đang ở phía sau cầm khăn vải cẩn thận giúp nàng ta lau sạch tấm lưng trơn bóng, bị một chưởng này dọa không nhẹ, vội vàng quỳ trên mặt đất: " Chủ tử bớt giận..."

" Lưu Vân! Thế nào! Còn cần bao lâu?" Hiên Viên Ngưng Sương không kiên nhẫn mở miệng hỏi.

Một nha hoàn khác từ đầu đến cuối đứng ở một bên mở miệng nói: " Đã không sai biệt lắm, cần khoảng ba bốn ngày nữa là được."

Hiên Viên Ngưng Sương lạnh lùng nói: " Bản cung vì ngươi mà mất mặt lớn như thế, ngươi cũng đừng làm bản cung thất vọng đấy!"

Nha hoàn được gọi là Lưu Vân khom người gật đầu nói: " Công chúa điện hạ xin yên tâm, Lưu Vân tự nhiên dốc hết toàn lực, không để công chúa điện hạ thất vọng đâu."

" Hừ! Tốt nhất như thế. " Hiên Viên Ngưng Sương hừ lạnh nói.

An tĩnh hưởng thụ nha hoàn hầu hạ trong chốc lát, Hiên Viên Ngưng Sương lần nữa mở mắt ra, bên trong đã rút đi không ít lửa giận, lạnh lùng nói: " Hôm nay nữ tử cười nói vui vẻ kia là ai?"

Nam tử âm nhu vừa vặn đi tới trùng hợp nghe thấy những lời này, liền trực tiếp giải thích nghi hoặc nói: " Nếu như đoán không sai, hẳn là nữ nhi của Bắc Yến vương Phó Dĩ Lam."

Hiên Viên Ngưng Sương không nói gì, sát ý trong mắt không chút nào che giấu.

Đoạn thời gian này Phó Dĩ Lam vẫn luôn chiếu cố thương thế cho Sơ Nhị, cho nên rất nhiều trường hợp đều không tham dự, vì thế mà rất ít khi đụng mặt Hiên Viên Ngưng Sương.

" Vân Khải, ta muốn ả ta sống không bằng chết! " Hiên Viên Ngưng Sương nhíu mày nói.

" Được. " Nam nhân cưng chiều gật đầu, từ phía sau vòng thắt lưng Hiên Viên Ngưng Sương.

Hiên Viên Ngưng Sương không mảnh vải che thân, tựa vào trên người nam tử sau lưng, nhắm mắt lại nói: " Vân Khải, ngươi thích ta sao?"

Nam tử sau lưng mắt đầy nhu tình, hôn lên mái tóc Hiên Viên Ngưng Sương: " Không thích."

Hiên Viên Ngưng Sương đột nhiên mở hai mắt ra, quay đầu, móng tay thoa sơn hung hăng bóp lấy cổ của nam nhân, môi đỏ hé mở: " Không thích?"

Nam tử được gọi là Vân Khải cũng không chút e ngại, thậm chí không để ý tới trên cổ đã rỉ ra máu, tiếp tục hôn lên sườn mặt nữ tử nói: " Ta yêu nàng."

Hiên Viên Ngưng Sương căng thẳng, buông lỏng tay ra, hai mắt nhắm lại, ôm lấy nam tử bắt đầu mây mưa.

Từ lúc nàng còn rất nhỏ Vân Khải đã đi theo bên người nàng, chỉ cần nàng muốn tất cả mọi thứ hắn đều sẽ đoạt đến cho nàng, nếu như có người dám khi dễ nàng một chút, hắn nhất định không tiếc hết thảy giúp nàng trả thù.

Chỉ là sau này nàng dần dần mạnh lên, lại bắt đầu không còn thích hắn tự tiện làm chủ, báo thù cho mình nữa, hắn liền tuỳ theo tâm ý của nàng an tĩnh lui vào một góc, chỉ khi nào nàng cần mới ra tay.

Bây giờ, chính mình có được bí pháp, công lực càng ngày càng cao thâm, dần dần hắn cũng không còn lợi hại bằng nàng nữa, nàng còn nhớ rõ thuở thiếu thời hắn ngây ngốc mang theo một rổ bánh ngọt đứng ở một bên, chờ nàng học xong chương trình học.

Cũng còn nhớ rõ, ánh mắt bi thương của hắn lúc mình bắt đầu cùng từng nam nhân ở bên nhau, thậm chí càng về sau, biết rõ nếu như cùng mình sinh hoạt vợ chồng sẽ hao tổn nguyên khí, giảm bớt tuổi thọ của bản thân, nhưng hắn vẫn vui vẻ chịu đựng.

Có lẽ, hắn yêu nàng, bên nhau nhiều năm như vậy, không rời không bỏ lâu như vậy, có lẽ chính là minh chứng tốt nhất.

Hiên Viên Ngưng Sương hai mắt mông lung nhìn nam tử trên người, ôn nhu nói: " Vân Khải, chỉ có ngươi mới không phản bội ta, chỉ có ngươi ta mới có thể tin tưởng!"

Nam tử ôn nhu vuốt ve mái tóc của Hiên Viên Ngưng Sương, nói khẽ:" Ngưng Sương, ta không cần nàng tin tưởng, chỉ cần có thể ở bên cạnh nàng, cho dù chết ta cũng cam nguyện."

" Vân Khải... Ta yêu ngươi. Vân Khải." Hiên Viên Ngưng Sương nhiệt tình nghênh đón nam tử trên người.

Ngày kế tiếp, Hiên Viên Ngưng Sương cũng không lùi bước như tưởng tượng, vẫn như cũ tiếp tục tới cửa bái phỏng, chỉ là canh giờ cũng không còn sớm như dĩ vãng, phần lớn thời gian đều là cùng Mộc Tịch Bắc ngồi ở trước bàn, hai người uống trà, thử thăm dò lẫn nhau, hoặc là câu được câu không tán gẫu.

Rốt cục, ngày Khâm Thiên Ti tính toán đã đến.

Mộc Chính Đức cũng đã sớm thông báo cho mọi người rằng ngày hôm đó sẽ tổ chức luận bàn võ nghệ giữa các quốc gia tại Võ giáo trường trong cung.

Buổi chiều, thời tiết vẫn có chút âm u, mọi người chỉ cho rằng Mộc Chính Đức cố ý chọn một ngày mát mẻ như vậy, tránh đi ngày nắng độc, là để cho mọi người được dễ chịu hơn một chút.

Võ giáo trường là một nơi có diện tích cực lớn, lại cực kỳ trống trải, ngày thường vẫn dùng để cho đám binh sĩ trong cung thao luyện.

Bây giờ đã được quét tước vô cùng gọn gàng, đồng thời bố trí rất thỏa đáng.

Võ giáo trường thiết kế thành một hình tròn to lớn, chung quanh dùng tinh kỳ vòng lại, các loại tinh kỳ tung bay theo gió, ở trung tâm cao nhất có một cây cột cờ cực cao, phía trên có treo lá cờ Tây La.

Trên khán đài xa xa trưng bày từng dãy bàn kim sắc, ở trên tầng hai, là một nơi chuyên môn xây dựng để cho Hoàng đế đốc thúc binh sĩ huấn luyện.

Dựa theo lối kiến trúc nhất quán của Hoàng gia, trên đỉnh mái hiên có Kim Long ngẩng đầu.

Trên bàn để các loại điểm tâm quý hiếm, hoa quả bốn mùa, còn có quỳnh tương ngọc nhưỡng, nhìn vô cùng mê người.

Nhưng so với những món ngon này, điều làm cho người ta sinh lòng chờ mong chính là lần này tứ đại quốc sẽ đạt thành hiệp nghị, nếu như quốc gia nào có tổng số lần thắng nhiều hơn, thì sẽ được tứ đại quốc cung cấp một khoản lương thảo cùng binh khí.

Lương thảo chính là gốc rễ lập quốc, binh khí chính là thứ hành quân đánh trận không thể thiếu, vì thế dụ hoặc này đối với các quốc gia mà nói không thể nói là không lớn, cả đám đều tích lũy đủ sức mạnh, đều muốn chiếm được thứ nhất.

Căn cứ quy tắc tranh tài, mỗi quốc gia nhiều nhất có thể phái ra năm người, sau khi người thứ nhất thất bại, người thứ hai có thể lên thay, rồi sau đó tính tổng lại số lần thủ thắng.

Mộc Tịch Bắc ngồi ở trên đài cao, nhìn Ân Cửu Dạ ở phía dưới đã chuẩn bị xong, trong lòng sinh ra một chút lo lắng.

Theo thị vệ ra lệnh một tiếng, tỷ thí rất nhanh đã bắt đầu.

Các quốc gia đều phái ra cao thủ đến ứng chiến, trừ bỏ một hai nước chênh lệch cách xa, ngược lại có không ít nước có lực lượng ngang nhau, nên rất đáng xem.

Nhìn thấy trên đài cao luôn mồm khen hay, Hiên Viên Ngưng Sương nhìn tráng hán phía dưới, khóe miệng lộ ra một ý cười tự phụ.

Mộc Tịch Bắc hơi nghiêng mặt, nhìn về phía nàng ta, lại ngẩng đầu nhìn sắc trời, chỉ mong lần này có thể một kích diệt trừ được tên nam nhân trời sinh thần lực kia.

Dần dần, trải qua một hồi giao chiến, Mộc Tịch Bắc chú ý đến tình cảnh phía dưới, quả nhiên những người giao thủ với tên tráng hán Nam Kiều kia không có chỗ nào mà không bị trọng thương, chỉ một quyền giáng xuống, liền làm cho không ít người gân mạch đứt đoạn, miệng phun máu tươi.

Huống chi trong tay hắn còn cầm một cây chuỳ tử kim Bát Bảo, quơ một cái, uy lực mạnh như gió, không thấy mất sức chút nào, cơ bắp cường tráng cơ hồ muốn thoát ra khỏi y phục của hắn, khó mà che giấu khí lực trời sinh.

Ân Cửu Dạ đứng ở một bên kiên nhẫn chờ đợi, thỉnh thoảng sẽ liếc mắt nhìn Mộc Tịch Bắc đang tập trung xem thi đấu trên đài cao, một mặt quan sát thiên tượng.

Bởi vì phối hợp cần yếu tố thời tiết, nên Ân Cửu Dạ âm thầm cho người điều chỉnh thời gian thi đấu của mình cùng tráng hán kia ra sau cùng.

Dần dần, bầu trời bắt đầu đổ mưa nhỏ, tí tách tí tách mang theo vài phần khí lạnh, tựa như tìm được một chỗ thoát nước trong tiết trời oi bức này, chỉ là vẫn khiến cho người ta cảm thấy còn chưa đủ.

Bàn tay đặt ở trong tay áo của Mộc Tịch Bắc không tự chủ được nắm chặt, thời tiết này nếu như xảy ra chút sai lầm thôi, thì Ân Cửu Dạ sẽ gặp rắc rối.

Hiên Viên Ngưng Sương dường như cảm nhận được Mộc Tịch Bắc bất an, liền mở miệng nói với Mộc Tịch Bắc: " Không lâu nữa, hình như là đến thời gian Thái tử điện tôn quý của Tây La cùng dũng sĩ Nam Kiều chúng ta phân cao thấp, không biết Vĩnh Dạ công chúa coi trọng người nào hơn."

Mộc Tịch Bắc cười nói: " Ta đương nhiên xem trọng phu quân của ta hơn, bất kể nói thế nào, phu quân ta là Thái tử cao quý nhưng lại đích thân ra sân, cũng đã đủ biểu lộ lòng can đảm của hắn rồi, ngược lại là Hiên Viên công chúa, xưa nay nghe nói Hiên Viên công chúa là nữ trung hào kiệt, võ nghệ cao cường, lần này Hiên Viên công chúa là đại biểu cho Nam Kiều đến đây, sao lại chỉ phái một dũng sĩ ra sân?"

Hiên Viên Ngưng Sương bị lời nói của Mộc Tịch Bắc nghẹn họng, xác thực, lần này Thái tử Bắc Bang Chiến Đông Lôi cũng tự mình ra sân, Đông Du cũng điều động phu quân của Thánh nữ Thánh Vương Đông Du ra sân, chỉ có Nam Kiều nàng, là vẫn chưa có một người có thân phận ra sân thi đấu.

Vân Khải đứng ở sau lưng Hiên Viên Ngưng Sương mở miệng nói: " Chiến trường chém giết từ trước đến nay đều là chuyện của nam nhân, công chúa chính là kim chi ngọc diệp, sao phải tự mình ra sân? Không bằng để Vân Khải thay mặt công chúa điện hạ ra sân đi, cũng coi như biểu thị thành ý của Nam Kiều ta."

Hiên Viên Ngưng Sương nghe vậy sắc mặt tối xuống, trực tiếp mở miệng nói: " Ngươi là cái thá gì! Vậy mà vọng tưởng thay thế Nam Kiều ta ra sân, chẳng lẽ ngươi không nhìn ra các quốc gia điều động đều là người có địa vị Thái tử sao, chẳng lẽ ngươi vọng tưởng muốn vào hoàng thất Nam Kiều?"

Vân Khải hơi rũ mắt lui ra sau, không có mở miệng giải thích.

Mộc Tịch Bắc hơi nhếch miệng, xem ra Hiên Viên Ngưng Sương nhìn như cái gì cũng không quan tâm, nhưng thật sự có mấy phần để ý nam sủng này đây.

" Đoàng!" Một tiếng nổ thật lớn, giữa thiên địa xẹt qua một đạo lam quang, giống như chớp mắt nổ tung.

"Ầm ầm, ầm ầm!" Tiếng sấm liên tục không ngừng vang lên ngay sau đó, bầu trời trong chớp mắt đổi mặt, trong chớp mắt cuồng phong gào thét đánh tới, sấm sét vang dội.

Từng tia chớp màu trắng bạc đánh về phía đỉnh núi ở xa xa, không lưu tình chút nào, giống như sét đánh.

Lại tựa như một con giao long, ở trong tiết trời u ám bay khắp bốn phía, kéo theo một thân lôi đình.

Trước đó mưa phùn gió nhẹ, chớp mắt đã biến thành mưa to, mang theo hung mãnh làm cho người ta thống khoái, liều mạng đánh xuống mặt đất.

Thanh Từ choàng cho Mộc Tịch Bắc một bộ y phục, sau đó lại an tĩnh đứng ở sau lưng.

Mộc Chính Đức dẫn đầu đứng dậy nhìn nhìn sắc trời, sau đó nói với mọi người: " Theo trẫm thấy thời tiết hôm nay phát sinh biến cố, thật sự là không nên tiếp tục luận bàn, không bằng nay dừng ở đây đi, ngày khác lại tiếp tục, mọi người nghĩ thế nào?"

Ở đây phần lớn đều là sứ thần đi theo mà đến, còn chủ tử của bọn họ trên cơ bản đều ở phía dưới so tài, trong lúc nhất thời đều có chút vòng co, không quyết định chắc chắn được.

Hiên Viên Ngưng Sương dẫn đầu mở miệng nói: " Theo bản cung thấy, trận thi đấu này cũng sắp đến hồi kết thúc, không bằng làm một lần cho ra kết quả luôn đi, cũng để cho mọi người an tâm hơn, bây giờ thắng bại cũng đã gần xác định, nếu lại kéo dài mấy ngày, tâm tình và thể lực của mọi người cũng đều thay đổi, có một số nước khó tránh khỏi sẽ vì muốn thủ thắng mà động tay động chân, như vậy sẽ mất đi tính công bằng."

Mộc Chính Đức nhẹ gật đầu: " Lời này của Hiên Viên công chúa cũng có đạo lý, trẫm chỉ lo lắng những người trong Võ giáo trường đều là người có thân phận tôn quý, nếu như ướt mưa bịa nhiễm phong hàn, trẫm thật sự là khó tạ tội."

" Bệ hạ không cần lo lắng, đại thần các quốc gia đều là người rộng lượng, tất nhiên có thể hiểu được khổ tâm của bệ hạ, bằng không nếu như mất đi tính công bằng, khó tránh khỏi có người không phục, có khi tứ quốc  không còn muốn cung cấp lương thảo cùng binh khí nữa, ngược lại dễ dàng gây nên tranh chấp không cần thiết. " Hiên Viên Ngưng Sương kiên trì nói.

Trong lòng Hiên Viên Ngưng Sương lại đang hừ lạnh, đừng tưởng rằng nàng không biết, lúc này sắp ra sân chính là Ân Cửu Dạ cùng thủ hạ của nàng, nàng đã từng hỏi qua thủ hạ của nàng, có thể địch nổi Ân Cửu Dạ không, thủ hạ của nàng lời thề son sắt bảo đảm rằng, cho dù không có nội lực, hắn cũng có thể địch nổi người có sáu mươi năm nội lực.

Như vậy nghĩ đến, lần đó hắn ra tay với Sơ Tam, có thể nói là hạ thủ lưu tình.

Hiên Viên Ngưng Sương cho rằng, Mộc Chính Đức cùng Mộc Tịch Bắc đều không muốn Ân Cửu Dạ giao thủ với thủ hạ của nàng, mới có thể cố ý chọn trúng thời tiết như hôm nay, cũng dễ có lý do trốn tránh, nhưng mắt thấy một thời cơ tốt đẹp như vậy, sao nàng có thể bỏ lỡ đây!

Mộc Chính Đức thấy vậy, đành phải vẻ mặt nghiêm túc một lần nữa ngồi xuống, phân phó Vương công công phái người đi phía dưới thông tri thị vệ, tiếp tục tranh tài.

Lần này hai người ra sân chính là Ân Cửu Dạ cùng tráng hán kia, ánh mắt của mọi người nhất thời đều tập trung vào trên người hai người.

Trước đó tráng hán giao thủ với người ta, có thể nói là khí thế bức người, hai thanh chuỳ tử kim không biết thu hoạch được bao nhiêu nhân mạng, chỉ biết phần lớn mọi người đều là miệng phun máu tươi, thậm chí hôn mê bất tỉnh.

Mà Ân Cửu Dạ mấy lần xuất thủ, cũng là mấy chiêu trí thắng, thực lực không thể khinh thường, lại liên tưởng đến lần giao thủ trước đó giữa Hiên Viên Ngưng Sương và Mộc Tịch Bắc, mọi người liền phát hiện lần này e rằng lại là một trận chiến sinh tử.

Cuồng phong tàn sát bừa bãi, thổi bay mái tóc, hạt mưa tạt vào trên mặt, xúc cảm lạnh buốt, làm cho người ta sinh ra một chút hàn ý, sấm sét vang dội, làm người ta mở mắt không ra, nhưng lại không tự chủ được chăm chú nhìn hai người phía dưới đọ sức.

Nếu như Ân Cửu Dạ thắng thì còn tốt, nhưng nếu như tráng hán kia thắng, Ân Cửu Dạ bại trận, như vậy sẽ rất dễ kích thích Tây La cùng Nam Kiều chiến tranh, cho nên nói, cuộc tỷ thí này có thể ảnh hưởng rất lớn đến vận mệnh thiên hạ.

Ân Cửu Dạ một thân hắc bào, Kim Long trên người cùng tia chớp tương ứng, giống như sống lại, môi mỏng khẽ nhếch, khuôn mặt tĩnh lặng, một đôi mắt màu đen ở trong thời tiết sấm chớp rền vang này, tựa như một vùng hoang dã tĩnh mịch nhất, mang theo vô biên tịch liêu.

Tráng hán kia một thân áo vải, phía trên đã dính không ít máu tươi, khiến hắn có vẻ rất dữ tợn, trên hai cây chuỳ tử kim càng là máu nhỏ tách tách, nhỏ xuống mặt đất, hoà trộn vào trong nước mưa.

Trong lúc nhất thời thắng bại khó định, nhưng cho dù tráng hán kia thoạt nhìn to lớn tráng kiện hơn vài phần, nhưng so khí thế với Ân Cửu Dạ, lại yếu hơn rất nhiều.

Tráng hán kia ra tay trước, hai cây Bát Bảo tử kim nện vào trong đêm tối, vạch ra một đạo lưu quang, sáng ngời chói mắt.

Ân Cửu Dạ nghiêng người tránh đi, lại không ngờ tốc độ của tráng hán kia cũng cực nhanh, một cước bay ra, lần nữa tập kích Ân Cửu Dạ, Ân Cửu Dạ đằng không bay lên, một cước đạp vào ngực tráng hán.

Tráng hán hai tay cầm chùy, giao nhau ngăn ở trước ngực, Ân Cửu Dạ đạp mạnh một cước, chỉ cảm thấy hai chân run lên, dường như có phần xem thường khí lực của tráng hán này.

Thấy Ân Cửu Dạ không chiếm được chỗ tốt, tráng hán hét lớn một tiếng: " A!"

Rồi lập tức phóng về phía Ân Cửu Dạ, Ân Cửu Dạ liên tiếp tránh thoát, sau đó lại ra chân, đá thẳng vào mặt tráng hán.

Tráng hán chỉ cảm thấy sát khí sắc bén bức thẳng mà đến, thân hình linh mẫn tránh thoát, thừa cơ đuổi theo.

Ân Cửu Dạ một mặt ngăn cản, một mặt thời khắc chú ý đến thời tiết.

Cho đến khi một tiếng sét lần nữa nổ vang, Ân Cửu Dạ mắt sắc cực sâu, trong lòng đã bắt đầu tính toán.

Tia chớp ở trên đỉnh núi xa xa đánh úp lại, tề tụ tại võ đài trống trải này.

Tráng hán thấy Ân Cửu Dạ cũng  không lợi hại như trong tưởng tượng, không khỏi có chút hưng phấn, chính mình nói với Hiên Viên Ngưng Sương có thể giết chết cao thủ có sáu mươi năm nội lực, kì thực có tám phần là nói khoác, hắn sợ tổn hại mặt mũi của mình, cho nên cực kì ra sức.

Ngay từ lúc đầu, hắn còn lo lắng không địch lại Ân Cửu Dạ, thế nhưng trải qua một hồi giao thủ, lại phát hiện Ân Cửu Dạ cũng chỉ có như thế, chính mình cũng có thể thủ thắng.

Ân Cửu Dạ dẫn dụ tráng hán kia ra chỗ cột cờ dựng đứng giữa sân, bắt đầu phát lực.

Khí thế toàn thân trong nháy mắt phát sinh biến hóa, trước đó chỉ là qua loa phòng bị trong nháy mắt đều biến thành sát chiêu, biến hóa đột nhiên này làm cho tráng hán kia không kịp phản ứng, chịu không ít đau khổ.

Ân Cửu Dạ chờ đúng thời cơ, tìm được quy luật của tráng hán, lại đá mạnh một cước vào ngực tráng hán, tráng hán quả nhiên giống như trước đó, song chùy giao nhau ở trước ngực, trùng điệp chặn lại, đáng tiếc, Ân Cửu Dạ đã ngờ tới như thế, nên chuẩn bị hậu chiêu, một cái chân khác lại bay ra, từ bên cạnh đá mạnh vào đầu tráng hán.

Tráng hán phun ra một ngụm máu tươi, cả người đều có chút choáng váng, lung lay đứng tại chỗ, lắc lắc đầu, dường như muốn làm cho mình thanh tỉnh hơn một chút.

Phỏng chừng lấy lại tinh thần, tráng hán giơ cao cây chuỳ Bát Bảo, muốn báo mối thù bị Ân Cửu Dạ làm trọng thương: " Lão tử muốn giết ngươi! A a a!"

Tia chớp lại đánh vào đỉnh núi xa xa rồi vỡ ra, Ân Cửu Dạ phi thân lui lại, trong nháy mắt, thối lui đến bên cạnh võ đài.

Tráng hán kia còn chưa kịp phản ứng, một tia sét theo đầu nhọn cây chuỳ tử kim Bát Bảo, bổ mạnh xuống, trực tiếp bổ về phía chủ nhân chuỳ tử kim.

Tráng hán kia không kịp phản ứng, lập tức lâm vào một tia lửa, trong nháy mắt lại tối xuống, tia sét tỏa sáng biến mặt hắn thành một loại biểu cảm vặn vẹo tái nhợt, phối hợp với biểu tình thống khổ mà dữ tợn của hắn nhìn cực kì doạ người.

Ân Cửu Dạ đứng ở xa xa đứng nhìn, tráng hán kia phát ra một tiếng hét đau đớn, sau đó lại nhìn lại, liền phát hiện cả người hắn đều đã biến thành màu đen, ngay cả trên mặt cũng không còn một chỗ hoàn hảo, dường như đã bị lôi điện đốt cháy rụi, lung la lung lay ngã vào cột cờ một bên, cũng không biết hắn bằng vào lực lượng gì, vậy mà không để cho mình bị ngã xuống đất.

Mộc Tịch Bắc có chút khẩn trương đứng dậy, thấy Ân Cửu Dạ thối lui đến địa phương an toàn, một trái tim lúc này mới hạ xuống, lại nhìn tráng hán kia, cái tay vịn cột cờ đều đã biến thành than củi màu đen, chỉ cần nhìn từ xa xa, nàng cũng đã có thể cảm nhận được đó là loại đau đớn như thế nào.

Không đợi tráng hán kia kịp phản ứng, cột cờ lại kéo tới một tia sét kinh lôi, không trung lại phát ra những tiếng vang đùng đùng, tráng hán kia không kịp phản ứng, cả người trực tiếp hóa thành một khối thi thể bị đốt cháy khét ngã xuống trong dông tố.

Hiên Viên Ngưng Sương không dám tin đứng dậy, làm sao có thể? Tại sao có thể như vậy!

Một đôi tay trắng bệch nắm chặt khán đài phía trước, càng ngày càng dùng sức, sắc mặt cũng biến thành khó coi.

" Á...Đây... Đây là bị sét đánh chết à!" Một sứ giả tiểu quốc mở miệng hỏi.

" Cái này... Cái này quá kinh khủng rồi... " Một người khác phụ họa nói.

Hai mắt Hiên Viên Ngưng Sương cơ hồ muốn nhỏ ra huyết, những người bên người nàng, mỗi một người đều không dễ có được, thậm chí một người có thể địch lại thiên quân vạn mã, giờ phút này nói không đau lòng đó là giả.

Nhưng Hiên Viên Ngưng Sương rốt cuộc vẫn là Hiên Viên Ngưng Sương, sau thời gian thất thần ngắn ngủi, liền khôi phục lại lý trí, ngay lập tức nghĩ tới đây rốt cuộc là trùng hợp hay là người có ý đồ làm!

Nghĩ đến đây, Hiên Viên Ngưng Sương liền mở miệng nói: " Xin hỏi bệ hạ, vì sao trước khi lôi điện đánh tới Thái tử điện hạ của quý quốc lại kịp thời né tránh? Mà dũng sĩ của Nam Kiều ta lại chết ở trong dông tố? Chẳng lẽ là Tây La có ý định mưu hại Nam Kiều ta! Việc này nếu như không cho ra một công đạo, Hiên Viên Ngưng Sương ta tuyệt đối sẽ không từ bỏ ý đồ!"

Mộc Chính Đức cũng không thèm để ý khẩu khí của nàng ta, chỉ làm vẻ mặt tiếc hận nói: " Vị tráng sĩ Nam Kiều này trẫm cũng cực kì thưởng thức, có lẽ là trời cao đố kỵ anh tài, nên ông trời mới có thể lấy đi tính mạng của hắn, về phần công chúa nói rằng có phải là Tây La ta có ý định mưu hại hay không, trẫm nghĩ các vị sứ thần đang ngồi ở đây đều rõ như ban ngày."

Hiên Viên Ngưng Sương hừ lạnh nói:" Phải không? Xem ra là người Nam Kiều ta bị trời phạt!"

Mộc Chính Đức tiếp tục nói: " Trước đó Trẫm quan sát thấy dông tố rất lớn, đã từng đề nghị hoãn lại nhật trình,

thế nhưng công chúa lại cực lực phản đối, mới dẫn đến sự việc đáng tiếc này xảy ra, về phần lời công chúa nói, Thái tử Tây La ta cớ gì lại né tránh? Cái này cũng không khó giải thích, lúc chuyện xảy ra, Thái tử Tây La ta đối diện với dãy núi, từ xa đã có thể nhìn thấy tia sét từ đỉnh núi liên tiếp đánh tới, nhận thấy được nguy cơ không hay xảy ra, đương nhiên là phải né tránh, chỉ là không nghĩ, dũng sĩ quý quốc võ công trác tuyệt, lại không biết vì sao, từ đầu đến cuối đều không dùng khinh công né tránh."

Hiên Viên Ngưng Sương nhìn thấy Mộc Chính Đức vẻ mặt nghiêm túc, tức giận không nhẹ, thế nhưng hắn chung quy là Hoàng đế một nước, nàng cũng không dám làm quá.

Mộc Tịch Bắc thấy vậy tiếp tục nói: " Công chúa nói Tây La ta có ý định mưu hại, nhưng mà nói cũng phải chú ý đến đạo lý, Tây La ta có tài đức gì, có thể dự đoán được sấm sét, lại làm sao có bản lĩnh dẫn tia sét tới trên người dũng sĩ quý quốc, còn mong công chúa giải thích nghi hoặc cho, công chúa đau lòng mất hiền lương, tâm tình bi thống, bản cung có thể lý giải, nhưng tuyệt đối sẽ không cho phép công chúa điện hạ tùy ý vu oan Tây La ta!"

Hiên Viên Ngưng Sương bị chặn một câu cũng nói không nên lời, sấm sét xác thực cũng không phải con người có thể khống chế, thật sự chẳng lẽ là do dũng sĩ của nàng quá mức không may? Không! Không có khả năng, chuyện này nhất định sớm có dự mưu, nếu không trên đời này làm sao sẽ có chuyện trùng hợp như vậy.

Chỉ là mặc dù Hiên Viên Ngưng Sương biết được việc này kỳ quặc, nhưng trong lúc nhất thời lại không tìm thấy chứng cứ, vì vậy chỉ có thể nuốt thua thiệt này xuống, mang theo người của mình, hừ lạnh một tiếng, quay người rời sân.

Mộc Tịch Bắc nhìn bóng lưng của nàng ta khóe miệng hơi cong lên, gánh nặng trong lòng đã được giải trừ, không sai, đây quả thật không phải một chuyện trùng hợp.

Từ đầu đến giờ, tất cả mọi chuyện đều là bọn họ tỉ mỉ chuẩn bị.

Tráng hán này trời sinh thần lực, thiên phú dị bẩm, nếu như muốn dựa vào nhân lực thực sự khó có thể đối phó, cho dù Ân Cửu Dạ có thể diệt trừ hắn, nhưng cũng sẽ làm cho người ta mượn cớ, dù sao Thái tử Tây La tru sát dũng sĩ Nam Kiều, nói thể nào thì đây cũng là một cái nhược điểm vô cùng tốt.

Còn nữa, người này nếu đã được trời chiếu cố, thì nên để cho ông trời thu thập hắn, người không thể thì hãy để trời đến làm!

Nàng và Ân Cửu Dạ đã cẩn thận hỏi qua Khâm Thiên Ti, kết luận với thời tiết dông tố, ngày hè nóng bức, có nhiều dông tố, cái này cũng không khó.

Mà khoảng mặt đất trống trải thường rất dễ bị sét đánh, tỉ như võ đài trước mắt, nhưng chỉ có như thế còn chưa đủ, bởi vì tình huống như này thực sự rất ít, người chịu được thiên lôi đánh xuống cũng không nhiều.

Cho nên, để đảm bảo sét có thể chuẩn xác tập kích đến trên người tráng hán, Mộc Chính Đức đã âm thầm sai người chôn nam châm xuống dưới sân trường, nam châm rất dễ hấp dẫn sét, cho nên sét đánh chỗ này so với chỗ khác nhiều hơn mấy lần.

Ân Cửu Dạ nhớ kỹ những chỗ nam châm phân bố, phần lớn đều tránh đi, chờ đúng thời cơ, lại dẫn nam châm tới nơi ở, hai tay tráng hán sử dụng chuỳ Bát Bảo tử kim, đỉnh chùy vừa nhọn vừa mỏng, ngay lúc tráng hán giơ cao, rất dễ dẫn sét tới.

Sau đó lại có cột cờ cực cao làm vật dẫn, trừ phi là Đại La thần tiên, nếu không không muốn bị đánh trúng cũng khó!

Như thế trừ bỏ tráng hán kia, chỉ sợ Hiên Viên Ngưng Sương phải làm người câm ăn hoàng liên, có khổ cũng nói không nên lời.

Thấy xảy ra chuyện như vậy, sứ thần các quốc gia đều nhao nhao rời đi, Mộc Tịch Bắc vừa xuống đến dưới khán đài, liền nhìn thấy Ân Cửu Dạ một thân áo bào đen bị nước mưa xối ướt, trong tay cầm một cây ô giấy dầu màu hồng đang chờ nàng.

Mộc Tịch Bắc bước nhanh hơn, đi đến trước mặt nam nhân, nam nhân rất nhanh liền đưa dù tới, không cho nữ tử dính một chút nước mưa nào.

"  Chàng cũng mau vào đi, đừng dầm mưa nữa. "  Mộc Tịch Bắc khẽ nói.

" Đã ướt hết rồi. " Ân Cửu Dạ cũng chỉ an tĩnh đứng ở trong mưa giúp Mộc Tịch Bắc che dù, cố chấp khiến cho người ta cảm động.

Sợi tóc ướt nhẹp dính vào trên khuôn mặt tuấn mỹ của hắn, phát ra một loại dụ hoặc im ắng.

Mộc Tịch Bắc thấy hắn kiên trì, cũng không trì hoãn nữa, kéo cánh tay ướt sũng của hắn quay trở về, sau lưng sấm chớp vang trời, đều đánh tới giữa giáo trường, từng đoá từng đoá Hỏa Thụ Ngân Hoa, tràn ra phía sau hai người.

Trở lại Minh Châu các, Mộc Tịch Bắc nhanh chóng chuẩn bị nước tắm cho hắn, để hắn xua đi hàn khí, cũng miễn cho sinh bệnh.

Thanh Từ gọi người bưng lên một chút bánh ngọt cùng canh gừng giải lạnh, lại cho người chuẩn bị thêm ít cháo ấm dạ dày.

Ân Cửu Dạ một mặt mở rộng vạt áo lấy sát tóc còn ướt, một mặt đi đến trước bàn.

Mộc Tịch Bắc đầu tiên là đặt canh gừng ở trước mặt hắn, sau đó lại múc thêm một chén cháo nữa.

Mình thì tiếp nhận khăn vải trong tay hắn, đứng ở phía sau hắn, giúp hắn lau sạch tóc ướt.

Ân Cửu Dạ ánh mắt ấm áp, hai đầu lông mày không tự chủ được dập dờn mở ôn nhu, đợi đến lúc tóc đã khô hơn, cánh tay dài chụp tới, kéo Mộc Tịch Bắc ngồi xuống trên đùi của mình.

Mộc Tịch Bắc hơi đỏ mặt, lấy khăn vải trùm lên mặt hắn, đưa lưng về phía hắn, mặt hướng cái bàn.

" Ha ha... " Ân Cửu Dạ phát ra một tiếng cười khẽ, một tay ôm gọn nữ tử trong lòng, một tay kéo khăn vải trên mặt xuống, tiện tay ném vào một bên.

Mộc Tịch Bắc cũng dùng chút cháo giải lạnh ấm dạ dày, chỉ là không biết làm sao, mới dùng hai ngụm, liền cảm thấy buồn nôn, liền che miệng nôn ra.

Ân Cửu Dạ nhíu lại mày kiếm, một mặt vỗ nhẹ lưng Mộc Tịch Bắc, một mặt cho nàng uống một chút nước ấm.

" Thanh Từ, truyền ngự y. " Ân Cửu Dạ nói với Thanh Từ ở ngoài cửa, trong lòng cực kì bất an.

Sau khi Mộc Tịch Bắc dễ chịu hơn một chút, Ân Cửu Dạ nhìn nàng hỏi: " Chỗ nào không thoải mái?"

Mộc Tịch Bắc lắc đầu, hai mắt cùng mũi đỏ lên thoạt nhìn vô cùng ủy khuất, trong lòng Ân Cửu Dạ mềm nhũn, vỗ nhè nhẹ lên sống lưng của nàng.

------ Đề lời nói với người xa lạ ------

Hô hô, ta mạnh mẽ lên rồi, có phải không!