Chương 202: Diễn giải thành thật

Rắn Rết Thứ Nữ

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Sau khi Hoàng đế nghĩ sâu xa một lát, mở miệng nói: " Vậy thì phế bỏ chức vị Thái tử của Lục hoàng tử đi, lưu đày Thái tử đến biên cương, nhưng niệm tình Thái tử trường kỳ chinh chiến có công, cho nên lưu đày tới biên cương đảm nhiệm chức vị chủ soái, tiếp tục cống hiến cho bách tính Tây La ta. "

Lời này của Hoàng đế vừa ra, trong đám đại thần liền nhấc lên sóng to gió lớn, tất cả mọi người đều nhịn không được bắt đầu mở miệng nghị luận, chỉ trong thời gian ngắn liền náo nhiệt hẳn lên.

Ân Cửu Dạ tất nhiên nhìn thấy một màn đắc ý trong mắt Nam Yến Vương, trong mắt lóe lên một tia trào phúng, rốt cục mở miệng nói: " Khởi bẩm phụ hoàng, nhi thần cũng không phải tự mình điều động binh mã tiến cung, đối với xử phạt của phụ hoàng thật sự là trong lòng không phục. "

Nam Yến Vương thấy Ân Cửu Dạ mở miệng, nhịn không được cướp lời nói: " Sao vậy? Chẳng lẽ Thái tử điện hạ còn nghĩ đến chuyện lấy thánh chỉ không có lấy một chữ để biện giải cho mình sao? Chẳng lẽ không cảm thấy điều này thật sự rất buồn cười sao? Hả? Ha ha ha ha! "

Theo tiếng cười của Nam Yến Vương, những người phản đối Thái tử trong triều cũng hùa theo cười ha hả, mang theo đắc ý cùng tùy tiện, thật lâu không thể dừng lại.

Sắc mặt của những đại thần phái Ân Cửu Dạ đều có chút khó coi, dường như bị bọn họ trào phúng tức không nhẹ.

Mộc Tịch Bắc nhìn thấy Nam Yến Vương tùy tiện đắc ý như vậy, cũng không nhịn được giương lên khóe miệng, nàng và Ân Cửu Dạ đều thích nhất việc lúc người khác đang đắc ý nhất thì liền xé rách khuôn mặt tươi cười của hắn, không biết một lát nữa Nam Yến Vương còn có thể cười thoải mái như thế được nữa không, khi đang vui sướng trong thắng lợi, bỗng chốc rơi xuống trong tuyệt vọng, không biết hắn sẽ có cảm tưởng như thế nào?

" Đúng vậy, Thái tử, thánh chỉ này không có chữ nào, hơn nữa trẫm tự hỏi chưa từng hạ đạo thánh chỉ này, chẳng lẽ ngươi muốn nói là trẫm cố ý giá họa cho ngươi? " Hoàng đế nghe thấy tiếng cười của Nam Yến Vương, sắc mặt cũng đen lại.

" Nhi thần cũng không có ý này, chỉ là những binh lính này cũng không phải nhi thần điều động, vì nhi thần nghe nói có người tự mình điều động binh mã tiến cung, nên nhi thần liền ra ngoài dò xét một phen, ở ba trăm mét ngoài điện liền gặp được tướng quân lãnh binh, tướng quân này nói là phụng ý chỉ của phụ hoàng, nhi thần lường trước có lẽ sẽ không có ai dám khi quân võng thượng, giả truyền thánh chỉ, lại nghĩ trong cung đang có thích khách, nên liền dẫn những binh lính này tiến cung. "

Ân Cửu Dạ không nhanh không chậm mở miệng giải thích. Những lời này, rất nhanh làm cho mọi người choáng váng, binh mã này không phải Thái tử điều động ư? Thái tử chỉ là ra ngoài nghênh đón thôi sao? Chỉ vô tình gặp trong cung, sau đó bởi vì trong tay người tới có thánh chỉ, nên mới dẫn người vào trong? Hoàng đế nhất thời cũng sững sờ ở nơi đó, nhìn Ân Cửu Dạ thật lâu vẫn không nói một lời nào.

Mà sắc mặt Nam Yến Vương thì thay đổi đến mấy lần, trước đó trên mặt cười đến phóng đãng cũng cương cứng ở nơi đó, hướng gió trên triều đình cũng lập tức thay đổi, phái Nam Yến Vương vốn đang dương dương đắc ý, lúc này lại nói không ra lời. Mà người phái Thái tử có thể nói là nở mày nở mặt, nháy mắt cười vang không ngừng.

Đây chính là triều đình, thay đổi chỉ trong chớp mắt, chưa đến cuối cùng, ai cũng không biết sẽ có kết cục ra sao, khinh địch vĩnh viễn là tổn thương trí mạng nhất, tương tự đắc ý cũng sẽ là trào phúng lớn nhất.

Vị tướng quân được nhắc tới giờ phút này đã hoàn toàn mê man, hắn đột nhiên nhận được thánh chỉ, Hoàng đế đề bạt hắn làm nhị đẳng đại tướng quân, nói là trong cung nguy cấp, có thích khách phản đảng tập kích, mệnh hắn lập tức lãnh binh vào cung cứu giá, nhưng đang êm đẹp, sao giờ trên thánh này lại không có một chữ nào vậy?

Chuyện này rốt cuộc là như thế nào? Tướng lĩnh trước đó còn vui sướng giờ đột nhiên dần dần tiêu tán, chỉ cảm thấy tình huống hiện giờ có chút quỷ dị, có phải mình đã bị quấn vào âm mưu gì rồi không? Nếu không sao một chuyện tốt như vậy lại rơi xuống đầu mình?

Sau khi tỉnh táo lại, hắn càng ngày càng cảm thấy toàn thân thật lạnh, mồ hôi lạnh chảy đầm đìa, không dám nói một lời.

" Vậy Thái tử nói một chút, đây là binh mã của ai? Ta ngược lại muốn xem xem, ngoại trừ Thái tử ngươi, còn ai có lá gan lớn như vậy, dám tự mình điều động binh mã tiến cung? " Nam Yến Vương tức hổn hển, mở miệng nói.

Nhưng thật ra cũng không lo lắng nhiều như vậy, chỉ là thuần túy muốn biết, rốt cuộc là ai điều động binh mã tiến cung, làm hỏng chuyện tốt của hắn thôi.

" Chuyện này Vương gia phải rõ ràng hơn ai chứ. "

Ân Cửu Dạ mỉm cười, mị hoặc chúng sinh:

" Ý ngươi là gì?" Nam Yến Vương cau mày, nhưng vẫn cảm thấy trong chuyện này dường như đã mơ hồ hiểu được cái gì đó, không lẽ...!

Mộc Tịch Bắc thấy vậy, tiến lên một bước, đứng chung một chỗ với Ân Cửu Dạ, đối diện với Nam Yến Vương cười nói:

" Vương gia sao ngay cả binh sĩ của mình mà cũng quên vậy."

Trong tay hắn có sáu bộ phận quân đội, kỵ binh gồm mười lăm vạn nhân mã, bộ binh một hai mươi vạn nhân mã, bộ binh hai mười lăm vạn nhân mã, thuỷ binh mười vạn nhân mã, còn có một bộ phận bộ binh không đến ba vạn nhân mã.

Bây giờ, trang phục của những binh sĩ này chính là bộ binh Tương thành vốn tập trung ở xung quanh hoàng thành, bởi vì nhân số thực sự rất ít, lại cách hắn rất xa, hơn nữa còn ở ngay dưới mắt Hoàng đế, hơn nữa mấy binh sĩ này là lúc trước Hoàng đế tập trung những binh sĩ già yếu tàn tật nhàn tản đến đuổi hắn đi, cho nên hắn chưa bao giờ để bọn họ vào mắt, thậm chí nhiều năm cũng không hỏi đến.

" Không...Không có khả năng. Sao lại là binh mã của ta? Đây không có khả năng! " Nam Yến Vương nhất thời có chút không chấp nhận được, quân đội hắn căn bản đã bỏ qua, sao lại được điều động vào trong cung, nhất định là có người đã nhằm vào số binh mã mà hắn cơ hồ chẳng quan tâm, thiết kế làm cho bọn họ tiến cung!

"Vương gia quả nhiên là ngay cả binh mã của mình cũng không nhận ra, người như vậy lãnh binh tác chiến, chúng ta sao có thể yên tâm giao tính mạng của mọi người vào trong tay một người như ngươi chứ, chẳng phải là đang lấy tính mạng của thiên hạ thương sinh làm trò đùa?" Một đại thần cười nhạo mở miệng.

Nhất thời Nam Yến Vương chỉ cảm thấy hết đường chối cãi, đỏ mắt quay đầu nói với Hoàng đế: " Bệ hạ, chuyện này nhất định là có người vu oan giá họa cho thần đệ!"

" Lời này của Vương gia thật sự là buồn cười, vừa rồi hạ quan nhớ, vương gia chính là lời thề son sắt chắc chắn việc này là Thái tử gây nên, bây giờ nhân mã này lại là của vương gia ngài, vậy ngài bắt chúng ta phải làm sao tin tưởng lời nói của ngài đây! " Một đại thần mở miệng, trong ngôn ngữ có chút châm chọc.

Sắc mặt của Nam Yến Vương rất khó coi, ngữ khí cố biện bạch nói: " Những binh mã này cũng không phải do ta điều động!"

" Nhưng nếu không có thủ dụ của vương gia, có ai có thể điều động được binh mã của vương gia? " Một đại thần hỏi ra mấu chốt.

" Hoàng đại nhân quên rồi à, những binh lính này rõ ràng nói là có thánh chỉ của bệ hạ. " Một đại thần khác mở miệng kẻ xướng người hoạ nói.

Hoàng đế nghe xong, lập tức nổi giận hỏi Nam Yến Vương: " Vậy ý tứ của Nam Yến Vương là những người này là do trẫm điều động!"

Kì thật bình thường điều khiển binh sĩ có hai loại phương thức, một loại là người sở hữu Hổ Phù, cũng chính là chủ soái, mà một phương thức còn lại, chính là Hoàng đế tự mình hạ lệnh.

Nhưng có rất nhiều tình huống, hoàng đế đều không điều động được những binh lính này, bởi vì binh sĩ phần lớn là người trọng tình, đa số bọn họ sẽ chỉ kính nể vị chủ soái đã cùng mình vào sinh ra tử, hoặc là thay bọn hắn chuẩn bị tốt cho người nhà, mà có rất ít người sẽ nghe theo sự điều khiển của Hoàng đế, đây cũng chính là lý do vì sao Hoàng đế thích nắm giữ binh quyền ở trong tay mình.

Cho dù là Hoàng đế quyền khuynh một thời, cũng không chắc có thể thu phục được những binh sĩ này, huống chi là một người tầm thường vô vi bị người miệt thị như vị đương kim Hoàng đế Tây La này?

Cho nên, lời này vừa ra, liền làm cho Hoàng đế bụng dạ hẹp hòi cảm thấy là Nam Yến Vương đang cố ý nhục nhã mình, lửa giận trong lòng nhất thời sâu thêm.

Mộc Tịch Bắc cúi mắt không lên tiếng nữa, người như Hoàng đế, khó chấp nhận nhất chính là độ lượng, không có bản lĩnh thật sự, lại luôn thích chuyện xấu, hơn nữa thường xuyên lấy lòng tiểu nhân đo lòng quân tử.

So với ở trước mặt Hoàng đế biểu hiện ra thực lực cường hãn tuyệt đối, khiến hắn e ngại, thì tận lực nhục nhã hiển nhiên sẽ khiến cho vị quân chủ không xứng với thân phận này càng tức giận hơn.

Nam Yến Vương vừa thấy Hoàng đế nổi giận, lập tức quỳ xuống tại chỗ: " Thần đệ không có ý này, nhất định là có kẻ gian xúi giục ly gián tình nghĩa giữa bệ hạ và thần đệ, còn xin hoàng huynh minh giám a!"

" Khởi bẩm bệ hạ, vi thần có một suy đoán lớn mật. " Một đại thần tiến lên một bước, mở miệng nói.

Hoàng đế phất tay: " Nói!"

" Vi thần suy đoán, thánh chỉ này chính là Nam Yến Vương giả tạo ra, bởi vì Nam Yến Vương có ý đồ tạo phản, thậm chí vọng tưởng xưng đế, cho nên mới hạ thánh chỉ giả cho tiểu tướng này, nhưng Nam Yến Vương lại sợ sự tình bị bại lộ, cho nên trên thánh chỉ này mới không có một chữ nào, mà tiểu tướng này hiển nhiên là hiểu được ý định xưng đế của Nam Yến Vương, nên lấy phương thức này chấp nhận Nam Yến Vương chính là Hoàng đế trong lòng hắn, dùng cái này để cấu kết với nhau!"

" Bệ hạ, Vương đại nhân nói có lý, kể từ đó, cho dù mọi chuyện bại lộ, trên thánh chỉ không có một chữ, vương gia cũng có thể đem chuyện này đổ đến trên đầu bệ hạ, vì vậy khẩn cầu bệ hạ nhất định phải nghiêm trị Nam Yến Vương, lấy đó lập uy ạ!"

Mộc Tịch Bắc nghe lời nói của những người này, khóe miệng nhếch lên một chút ý cười, dần dần rời khỏi đám người.

Những người làm quan này, thứ không thiếu nhất chính là bản lĩnh đổi trắng thay đen, nhiều khi, cho dù biết rõ sự tình là giả, thế nhưng từ trong miệng những người này nói ra, Hoàng đế thường thường sẽ không có đường lui, thậm chí, có khi còn tin tưởng không chút nghi ngờ.

Đây chính là sách lược quyền mưu, không có đen hoặc trắng tuyệt đối, đúng và sai cũng chỉ là công cụ trong tay người cầm quyền thôi.

" Tiểu thư. " Thanh Từ đuổi kịp bước chân Mộc Tịch Bắc.

Mộc Tịch Bắc gật gật đầu, hai người đi về phía sau điện.

Đi một hồi, Mộc Tịch Bắc liền vòng đến sau lưng một tiểu thái giám.

Tên tiểu thái giám này đang ghé vào trên khe cửa, nhìn tình cảnh trong đại điện.

Thấy Nam Yến Vương không ổn, cau mày, lo lắng không thôi, nhấc chân liền muốn chạy trở về.

Nhưng không ngờ lại trực tiếp lọt vào thanh kiếm trong tay Mộc Tịch Bắc.

Thanh Từ canh ở cửa ra vào, phòng ngừa có người đột nhiên xuất hiện.

Tiểu thái giám kia thất kinh nhìn kiếm trong tay Mộc Tịch Bắc, bị dọa hai chân run lên, cả khuôn mặt đều có chút vặn vẹo, dường như Mộc Tịch Bắc trong mắt hắn đã thành Diêm Vương lấy mạng, hoặc là ngưu quỷ xà thần: " A!"

Thanh âm của tiểu thái giám còn chưa kịp toát ra, Mộc Tịch Bắc liền bưng kín miệng của hắn.

" Không muốn chết thì ngậm miệng. " Mộc Tịch Bắc nhẹ nhàng cười cười, lập tức làm choáng váng hai mắt tiểu thái giám.

Tiểu thái giám liều mạng gật đầu, Mộc Tịch Bắc thấy thế mới buông tay.

" Sao? Muốn sống không? " Mộc Tịch Bắc nhẹ giọng mở miệng, dường như sợ kinh động đến người trong đại điện.

Nhưng giờ phút này trong đại điện, những đại thần kia đều đang liên tiếp công kích Nam Yến Vương, kéo Hoàng đế và hắn lại với nhau, dùng việc này hấp dẫn lực chú ý của hai phe, lại bảo đảm sẽ không có người phát hiện nàng bên này.

" Muốn... Muốn... " Tiểu thái giám nhìn khuôn mặt tươi cười của Mộc Tịch Bắc không thể dời ánh mắt.

" Đem tờ giấy này giao cho Nam Yến Vương. " Mộc Tịch Bắc khẽ nói.

Tiểu thái giám nhìn tờ giấy trong tay, có chút do dự, Mộc Tịch Bắc cũng không ép hắn, chỉ nhẹ giọng nói: " Ta biết ngươi thích một cung nữ trong cung gọi là Linh Lung, nếu như ngươi làm tốt chuyện này, ta sẽ xin ban nàng ta cho ngươi, nếu không, các ngươi xuống dưới đất làm một đôi uyên ương liều mạng cũng không tệ."

" Ta... Ta... Ta. " Cũng không biết là bởi vì sợ hãi hay là khẩn trương, mà tiểu thái giám có chút cà lăm.

Mộc Tịch Bắc cười nói với hắn: " Đi đi, ngươi không có lựa chọn."

Tiểu thái giám kia chần chờ một chút, nhìn Mộc Tịch Bắc một cái, từ một cánh cửa khác lặng lẽ lượn vòng ra ngoài, Mộc Tịch Bắc từ trong khe cửa nhìn động tác của tiểu thái giám kia.

Tiểu thái giám rất nhanh liền chạy tới một góc đại điện, đem tờ giấy giao cho một đại thần phái Nam Yến Vương, tên đại thần kia nhìn thấy tiểu thái giám dường như rất kinh hỉ, lập tức truyền tờ giấy về phía trước, giao vào trong tay Nam Yến Vương.

Tiểu thái giám thở hồng hộc chạy trở về, lúc trông thấy Mộc Tịch Bắc thì có chút kinh hoảng, nhưng cũng không lui lại.

Mộc Tịch Bắc nhíu nhíu mày, tên tiểu thái giám này đúng là rất có ý tứ.

" Ta... Ta... Ta đưa rồi. " Tiểu thái giám kia mở miệng nói.

" Ta khuyên ngươi tốt nhất mau trốn đi, một khi Thái hậu phát hiện, sợ là sẽ không tha cho ngươi." Mộc Tịch Bắc nhẹ giọng nói, quay người liền dẫn Thanh Từ rời đi.

Tiểu thái giám ở sau lưng nhìn Mộc Tịch Bắc một hồi lâu, nói thầm trong lòng, Vĩnh Dạ quận chúa, ngài còn nhớ ngày đó ở dưới tay Ninh phi nương nương đã thuận miệng cứu một tên tiểu thái giám không?

Thì ra, tiểu thái giám này là người bên cạnh Thái hậu, chẳng qua là ban đầu bị Thái hậu phái đến bên người Mộc Kiến Ninh làm nội gián, mà sau khi bị Mộc Kiến Ninh phát hiện, đương nhiên sẽ không dễ dàng tha cho hắn, thế là liền khắp nơi làm khó dễ.

Một lần đúng lúc gặp phải Mộc Tịch Bắc cũng ở đó, Mộc Kiến Ninh suýt nữa đã cho người đánh chết tiểu thái giám này, Mộc Tịch Bắc liền mở miệng ngăn cản hai câu, Mộc Kiến Ninh lại nói cho Mộc Tịch Bắc biết hắn là tai mắt của Thái hậu.

Nhưng dù vậy, Mộc Tịch Bắc cũng chỉ bảo Mộc Kiến Ninh thả hắn, Mộc Kiến Ninh đành phải bỏ qua, mà sau này tiểu thái giám tìm người, đưa không ít lễ cho Thái hậu, Thái hậu lại nể tình hắn trung thành, bị đánh đập, cũng không bán đứng mình, cho nên liền để hắn ở bên cạnh mình.

Tuy nhiên Mộc Tịch Bắc cũng đã hoàn toàn quên mất chuyện này, cho dù có nhớ, nàng quyết cũng không phải chỉ vì cứu một mạng người mà cứu tiểu thái giám này, chẳng qua là trời xui đất khiến thôi.

" Tiểu thư, sao người lại biết sẽ có người ở chỗ này? " Thanh Từ nhịn không được mở miệng hỏi.

Mộc Tịch Bắc cười nói: " Trước đó Thái hậu phái người đưa tờ giấy cho Nam Yến Vương, có lẽ là ngăn cản hắn tiếp tục truy cứu chuyện tự mình điều binh vào cung, nếu như việc này bị từ bỏ, như vậy yến hội nhất định sẽ nhanh chóng giải tán, dựa theo lẽ thường, phát sinh loại biến cố này, Nam Yến Vương lại thân là nhi tử, nhất định sẽ nhanh chóng đi thăm Thái hậu."

" Nhưng Nam Yến Vương lại bị cuốn lấy, mãi không trở về, Thái hậu không yên lòng, nhất định sẽ phái người đến thám thính tin tức lần nữa. " Thanh Từ chớp mắt tiếp lời.

Mộc Tịch Bắc cong lên khóe môi, gật gật đầu: " Đúng là như thế, nhìn quanh đại điện bốn phía, lại nhìn phương hướng tiểu thái giám đi ra trước đó, không khó để đoán ra là hắn ẩn thân ở chỗ này."

" Vậy trên tờ giấy kia viết cái gì? " Thanh Từ tò mò mở miệng hỏi.

Mộc Tịch Bắc thần bí cười cười với Thanh Từ: " Lát nữa ngươi sẽ biết."

Lúc Mộc Tịch Bắc trở lại đại điện, Hoàng đế đang hạ chỉ: " Nam Yến Vương tự mình điều binh tiến vào trong cung, lòng mang ý đồ xấu, cũng bởi vì tham dự mưu hại Tiên Hoàng, nên liền biếm thành thứ dân, sung quân biên cương."

Mộc Tịch Bắc đứng ở đằng xa, nhìn thấy Nam Yến Vương nắm chặt nắm đấm, hai mắt hơi nheo lại.

" Hoàng huynh thật sự tuyệt tình như thế sao? " Nam Yến Vương âm trầm mở miệng hỏi, từng bước một tới gần Hoàng đế.

Hoàng đế lui về phía sau mấy bước, duỗi ra ngón tay chỉ vào Nam Yến Vương mở miệng nói: " Ngươi...Ngươi... Ngươi muốn làm gì?"

" Ta chỉ muốn hỏi một chút hoàng huynh thật sự tuyệt tình như thế sao?" Nam Yến Vương từng bước một tới gần, trong mắt lóe lên sát ý.

Hoàng đế hiển nhiên bị hắn hù dọa, đại thần bên người Hoàng đế rất nhanh ngăn ở trước người Nam Yến Vương: " Vương gia, ngài đang muốn làm gì, tại sao lại nhìn bệ hạ như vậy?"

" A! " Không đợi đại thần kia nói xong, Nam Yến Vương liền rút ra một thanh kiếm trong tay thị vệ bên cạnh trực tiếp giết chết tên đại thần kia.

Một ngụm máu tươi phun ra, nhuộm đỏ long bào Hoàng đế, tên đại thần kia chậm rãi ngã xuống dưới chân Hoàng đế, trong mắt Hoàng đế lóe lên vô hạn hoảng sợ, nhìn thấy mũi kiếm hiện ra hồng quang, từng bước một lui về phía sau.

" Nếu bệ hạ bất nhân, thì đừng trách ta bất nghĩa! Thiên hạ này vốn nên là của ta, phải là của ta mới đúng! Ngươi có bản lãnh gì, ngươi dựa vào cái gì có thể ngồi lên ngôi vị hoàng đế này, ngươi cướp đi ngôi vị Hoàng đế của ta, cướp đi mẫu hậu của ta, bây giờ lại còn vọng tưởng đày ta tới biên cương? " Nam Yến Vương giơ lên kiếm trong tay, từng bước một tới gần Hoàng đế, không chút nào để ý tới những thị vệ đang vây quanh hắn.

" Ngươi. Ngươi... Ngươi mau dừng tay. " Hoàng đế run rẩy, trong một ngày, mà đã hai lần nhận kinh hãi như nhau, cứ việc Nam Yến Vương còn chưa tới gần hắn, nhưng hắn đã cảm thấy kia mũi kiếm thật lạnh đang tới gần trái tim của hắn rồi.

" Ha ha ha ha! Các ngươi một lũ ngu dốt này, hãy mở to mắt mà nhìn xem, tên nam nhân bị dọa tè ra quần này chính là quân chủ mà các ngươi tôn thờ đây! Hắn chẳng có năng lực gì, chỉ biết làm Tây La càng ngày càng suy bại, vậy mà các ngươi vẫn còn đi theo hắn? Thật sự là buồn cười? Thế nào? Ủng hộ ta làm Hoàng đế? Ta nhất định sẽ chăm lo quản lý việc nước, để Tây La trở thành quốc gia cường thịnh nhất trong tứ quốc, nhất thống thiên hạ! " Nam Yến Vương có chút điên loạn gào thét, trong thanh âm đều là khát khao vô hạn với tương lai.

" Nam Yến Vương, ngươi đang nói bậy bạ gì thế, ngươi sớm đã bị Tiên đế trục xuất đến đất Nam Yến, nếu không phải Bệ hạ triệu hồi, ngươi không có tư cách trở về, bây giờ sao còn dám nói ra những lời đại nghịch bất đạo này? " Một lão thần mười phần cổ hủ mở miệng trách cứ.

" Hừ! Tiên Hoàng? Tiên Hoàng tính là gì? Các ngươi là Tiên Hoàng rồi hãy nói! Sao nào? Các ngươi chỉ cần nói cho ta biết, có lập ta làm Hoàng đế không thôi? " Nam Yến Vương ép hỏi mọi người.

Không ít người phái Nam Yến Vương, cho rằng Nam Yến Vương sở dĩ dám tùy tiện như thế, là vì đã nắm chắc thắng lợi trong tay, vì thế liền nhao nhao cúi đầu xưng thần, quỳ xuống hô to với Nam Yến Vương: " Cung nghênh tân đế, tân hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế! Tân hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!"

Nam Yến Vương ngửa mặt lên trời cười to, mũi kiếm chỉ thẳng đám người: " Các ngươi thì sao!"

" Nam Yến Vương điện hạ, chúng ta thật sự không có đạo lý lập ngươi làm đế, bây giờ bệ hạ thân thể khoẻ mạnh, tuyệt không có đạo lý thoái vị, huống chi Thái tử điện hạ chính là người thừa kế hợp pháp thứ nhất, lý do gì cũng không đến lượt Nam Yến Vương điện hạ, vi thần khuyên điện hạ vẫn nên thúc thủ chịu trói, cúi đầu nhận tội đi, đó mới là thượng sách! " Một lão thần sau lưng Ân Cửu Dạ đứng ra mở miệng nói.

" Hừ, một khi đã như vậy, thì đừng trách bản vương không khách khí! Đại quân của Bản vương bây giờ đã bao vây cả tòa hoàng cung, nay mấy vạn binh sĩ trong cung cũng đều là thủ hạ của bản vương, các ngươi cho rằng các ngươi còn có lựa chọn khác sao? " Nam Yến Vương ngửa mặt lên trời cười to, tùy tiện không thôi.

Lời này vừa ra, sắc mặt của mọi người đều hết sức khó coi, mà tên tướng lĩnh cầm thánh chỉ trống không trước đó, biết mình đã không còn lựa chọn khác, bởi vì sự tình lúc trước, Hoàng đế đã định tội hắn, mà nếu như giờ phút này ủng hộ Nam Yến Vương, nếu như Nam Yến Vương đăng cơ thành công, vậy hắn sẽ thành công thần lớn nhất, vì thế hắn liền muốn đánh cược một phen.

" Ngươi. Ngươi thật sự là to gan! Thái tử, Thái tử đâu! Nhanh, điều binh mã, nhất định phải tru sát tên nghịch tặc đại nghịch bất đạo này! " Nhìn thấy chung quanh đều là binh sĩ của Nam Yến Vương, Hoàng đế vô cùng kinh hoảng mở miệng hô, đồng thời trốn đến sau lưng rất nhiều đại thần.

" Nhi thần tuân chỉ ". Ân Cửu Dạ gật đầu, quay người đi ra ngoài.

Nam Yến Vương biết Ân Cửu Dạ võ công cao cường, nhưng hắn lại không tin, lẻ loi một mình hắn ta có thể chạy thoát khỏi mấy vạn binh mã, trong tờ giấy mẫu hậu đã nói, bên ngoài giờ phút này đã sớm vững như thành đồng, tựa như tường đồng vách sắt, chỉ sợ Thái tử còn chưa kịp ra ngoài, cũng đã bị bắn thành cái lỗ rồi.

Nam Yến Vương cũng không ngăn cản: " Lão già kia, ngươi quả thực là người si nói mộng, ngươi cho rằng hắn có thể ra khỏi hoàng cung này sao? Ta khuyên ngươi vẫn là ngoan ngoãn thoái vị đi, có lẽ trẫm sẽ lưu cho ngươi một con đường sống!"

Trên đại điện tiếng đao kiếm leng keng, trong lúc nhất thời bầu không khí mười phần trầm trọng, các binh sĩ đều rút đao ra, thời khắc cảnh giác nhìn từng nhất cử nhất động của đám đại thần.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Ân Cửu Dạ mãi không trở về, mà Nam Yến Vương thì bắt đầu đại khai sát giới, lôi qua một người trước mặt Hoàng đế, lập tức hạ đao chém chết người nọ, máu tươi phun tung toé đến trên cột trụ gỗ lim sơn đỏ, nhuộm đỏ Phi Long Phượng Vũ trên đó.

Những đại thần đã quen hưởng thụ cẩm y ngọc thực, trong lúc nhất thời không ít người sắc mặt trắng bệch.

Thị vệ trong cung so với số binh sĩ đông gấp mấy lần rất nhanh đã bị thua trận, mà người Nam Yến Vương giết cũng càng ngày càng nhiều, trừ bỏ những kẻ nịnh bợ gió chiều nào xoay chiều ấy quỳ gối đầu hàng ngay từ đầu, thì người trong mấy phái đã có không ít bắt đầu quỳ xuống đất, cúi đầu xưng thần.

Nam Yến Vương giống như đột nhiên nghĩ đến cái gì, quay người nhìn về phía Mộc Chính Đức, sau đó ánh mắt rơi vào trên người Mộc Tịch Bắc, giày ủng màu đen đạp trên mặt thảm màu đỏ, sải bước đi hướng Mộc Tịch Bắc.

Nữ quyến xung quanh Mộc Tịch Bắc nhịn không được lui lại mấy bước, mà có mấy người thân tín của Mộc Chính Đức thì ngăn ở trước mặt Mộc Tịch Bắc.

Mộc Tịch Bắc đẩy mấy người ra, cùng nam Yến Vương nhìn nhau: " Vương gia rất uy phong."

Đao của Nam Yến Vương nằm ngang trên cổ Mộc Tịch Bắc, Mộc Tịch Bắc cũng không tránh, Nam Yến Vương ngửa mặt lên trời cười to nói: " Không bằng Quận chúa."

Mộc Tịch Bắc không tiếp tục mở miệng, Nam Yến Vương nhìn về phía Mộc Chính Đức mở miệng nói: " Mộc tướng, nghe nói ngài thương yêu nữ nhi này nhất, bây giờ nàng ta ở trên tay của ta, không biết ngài có cao kiến gì?"

Mộc Chính Đức khiêm tốn cúi thấp đầu: " Lão phu chỉ là một thảo dân thô bỉ, làm sao so được vương gia mưu tính sâu xa, lại nào dám có cao kiến gì?"

Nam Yến Vương rốt cục quay về nghiêm mặt, lạnh giọng mở miệng nói: " Mộc Chính Đức, ngươi có chịu thần phục Trẫm không?"

Nam Yến Vương biết, trong triều này người ủng hộ Thái tử cùng Mộc Chính Đức có thể nói là phái lớn nhất, muốn làm cho người ủng hộ Thái tử ủng hộ hắn là rất khó khăn, thế nhưng muốn Mộc Chính Đức ủng hộ hắn lại dễ dàng hơn rất nhiều.

Ở trong mắt Nam Yến Vương, Mộc Chính Đức cũng giống mình không có hi vọng làm Hoàng đế, bởi vì hắn cũng không phải Hoàng tộc, nếu làm Hoàng đế, ở trong mắt bách tính chính là soán quyền, sẽ bị mọi người mắng chửi, chẳng bằng thức thời chút, ủng hộ mình.

" Mộc Chính Đức! Trẫm cũng không nói nhảm với ngươi, chỉ hỏi ngươi là có quy thuận Trẫm hay không? Nếu như ngươi trung thành với Trẫm, Trẫm cũng có thể sắc phong con gái của ngươi làm Thái Tử Phi? Có điều Thái tử sẽ đổi lại, nhưng cũng sẽ được hưởng hết vô hạn tôn vinh, Mộc tướng là người thông minh, chắc hẳn sẽ biết chọn ra lựa chọn tốt nhất chứ. " Nam Yến Vương hướng dẫn từng bước nói.

Sau khi Ân Cửu Dạ trở về, liền nghe được lời này của Nam Yến Vương, sắc mặt không khỏi đen lại, đợi đến khi nhìn thấy đao trong tay Nam Yến Vương lại đang gác trên cổ Mộc Tịch Bắc, khắp cả người bắt đầu tản ra lệ khí doạ người.

" Giết! " Một loạt tiếng la giết vang lên, một đám lại một đám người xông vào đại điện, đem toàn bộ đại điện vây chật như nêm cối, kín không kẽ hở.

Mọi người nhìn thấy Ân Cửu Dạ một thân hoàn hảo không chút tổn hại, lại nhìn đắc chí vừa lòng Nam Yến Vương, trong lúc nhất thời không biết những cứu binh vừa đến đây rốt cuộc là của ai, một trái tim lần nữa nhấc lên.

" Ha ha ha! Thế nào, đại quân của Bản vương đã công hãm hoàng thành, cho dù không có các ngươi ủng hộ, Bản vương cũng sẽ trở thành Hoàng đế thôi, bản vương, à không, là Trẫm, trẫm cho các ngươi một cơ hội cuối cùng? Rốt cuộc là quy thuận Trẫm, hay là tiếp tục thủ tên Hoàng đế ngu xuẩn này đây? " Nam Yến Vương cất cao giọng nói, trong giọng nói có hào hùng vô hạn.

------ Đề lời nói với người xa lạ ------

Khóc... Ta không muốn đến trường học... Ta nhớ mẹ ta