Đăng vào: 12 tháng trước
Nàng rất hâm mộ Ngũ Thanh Thanh, nữ tử tốt đẹp như vậy, gần như có được tất cả, thậm chí cả người yêu của nàng.
Tịch Tình không hề lưu luyến gì nữa, đi ra ngoài cửa, đánh giá xung quanh một chút, cũng không nhìn thấy con mèo đen mình yêu thích, càng thêm chán nản hơn.
Xoay người lên ngựa, mép váy tung bay, cũng không tạm biệt hai nha đầu tâm phúc làm bạn đã nhiều năm nay, khuôn mặt tang thương chỉ quay đầu nhìn thoáng qua cửa lớn Vương phủ, không hề lưu luyến nữa.
" Giá! " Giơ roi quất ngựa, cưỡi thẳng đến đế đô cửa Đông thành, nơi đó thông hướng thiên hạ rộng lớn, nàng buông tay, rời đi như vậy, chỉ mong không hối hận, mười bốn năm không oán hận chờ đợi, mười bốn năm sống chết gắn bó, như vậy là quá đủ rồi.
Đi qua khu phố ồn ào náo nhiệt, toàn thân Tịch Tình xuất hiện một tia bối rối khó hiểu, nhìn khắp nơi phồn hoa ồn ào náo nhiệt, cảm thấy mình chẳng qua cũng chỉ là khách qua đường, Tịch Tình cười cười, nước mắt lại chảy xuống, vị mặn chát xâm nhập đầu lưỡi, không thể diễn tả hết bi thương.
Đúng vậy, năm nay nàng hai mươi ba tuổi rồi, từ năm chín tuổi nàng được An Nguyệt Hằng cứu, thì không đi đâu nữa, chỉ ở bên cạnh chờ đợi mười bốn năm, nhưng từ đầu tới cuối cũng không thể cảm hoá được tâm của nam nhân đó, vô luận cùng nhau vào sinh ra tử, sống chết gắn bó ra sao, hắn cũng chưa từng thuộc về nàng.
Tịch Tình chưa bao giờ hận hắn không thương nàng, nàng chỉ hận hắn lừa gạt nàng, nàng thương hắn như vậy, nguyện ý vì hắn cướp đoạt tất cả, nhưng rồi sao, nàng chẳng qua chỉ là hầu gái bán mạng ti tiện, tay dính đầy máu tươi, dơ bẩn hạ lưu mà thôi.
" Ha! " Tịch Tình ngẩng cằm, đầu nghiêng qua một bên, nhẹ nhàng cười lên một tiếng, dường như đang cười nhạo mình ngây thơ, nhưng không ai biết trái tim của nữ tử đau đớn, hít thở không thông, cô đơn cỡ nào.
Lau khô nước mắt, Tịch Tình giục ngựa chạy như bay, rốt cuộc không còn gì lưu luyến với thành thị này nữa.
Sau một lúc lâu, cửa Đông thành gần ngay trước mắt, trong con ngươi đen bóng loé ánh sáng khiếp người, giống hai cây dao nhỏ đâm thẳng vào trái tim người khác.
Tịch Tình cũng không dừng lại, trực tiếp chạy ra khỏi cửa thành, nhưng không ngờ chỉ trong chớp mắt, cửa lớn phía sau nhanh chóng đóng lại, Tịch Tình sâu sắc quay đầu lại, phát hiện phía trên tường thành có vô số binh lính, giương cung lắp tên, mũi tên nhọn lấp lánh ánh sáng đang nhằm thẳng vào mình.
Tịch Tình dùng sức quất mông ngựa, hạ thấp người, tâm lại trầm xuống, những người này? Rốt cuộc là người của ai? Vì sao muốn giết nàng?
Một tiếng ra lệnh, ngàn vạn mũi tên bắn xuống, vô số dân chúng vô tội ngã xuống trong vũng máu, mày Tịch Tình nhăn càng sâu, bút tích lớn như vậy để tới giết nàng, thậm chí không tiếc hi sinh người vô tội, người có năng lực làm ra việc này, sợ cũng chỉ có An Nguyệt Hằng.
Nhưng Tịch Tình vẫn không muốn tin tưởng, An Nguyệt Hằng lại muốn giết nàng, quay đầu nhìn lại, đã thấy An Nguyệt Hằng mặc một thân áo xanh đứng trên tường thành, đang tự mình kéo một cái cung tiễn, nhắm thẳng vào Tịch Tình, khóe miệng vẫn lưu lại ý cười dịu dàng.
Tịch Tình chỉ cảm thấy lạnh lẽo từ đầu tới chân, hai tay không ngừng run run, là An Nguyệt Hằng! Thật sự là An Nguyệt Hằng.
Một lúc thất thần, mũi tên của An Nguyệt Hằng đã ghim sâu vào ngực Tịch Tình, tiếp đó là vô số mũi tên bắn thẳng vào người Tịch Tình, tiếng kêu rên khắp nơi, máu tươi nhiễm đỏ mảnh đất yên tĩnh.
Tịch Tình ngã từ trên lưng ngựa xuống, thở hắt một hơi, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm nam nhân trên tường thành, chỉ thấy An Nguyệt Hằng cười yếu ớt đang bắt tay với đại công tử Tề gia.
Khoé miệng nôn ra một ngụm máu tươi, vẫn không chịu chết đi, trên khoé mắt chảy ra một giọt lệ đỏ tươi.
Hoá ra, lúc Tịch Tình còn làm việc cho An Nguyệt Hằng, đã không ít lần làm hỏng kế hoạch của Tề gia, vì thế Tề gia liền trở mặt với An Nguyệt Hằng, còn mình thì bị Tề gia coi là cái đinh trong mắt, chỉ không thể tưởng tượng được, An Nguyệt Hằng lại đích thân giết chết chính mình chỉ để bắt tay giảng hoà với Tề gia, nàng thật sự sáng mắt.
Tịch Tình đau khổ chống đỡ, thống khổ trên người so ra còn kém trái tim đã bị vét sạch, rốt cuộc, một lát sau, An Nguyệt Hằng mang một đôi giày màu trắng hoa văn hình mây đi tới bên người Tịch Tình, ngồi xổm xuống trước mặt nàng.
Hai mắt Tịch Tình gắt gao nhìn chằm chằm An Nguyệt Hằng, trong miệng tràn ngập máu tươi, đứt quãng mở miệng nói:
" Vì...Vì...Vì sao? "
An Nguyệt Hằng né tránh ánh mắt Tịch Tình, khinh thường trả lời:
" Ngươi đã phát hiện chuyện tình của ta với Thanh Thanh, ta cũng không thể giữ ngươi nữa, dù sao nhiều năm qua, chuyện ngươi biết thật sự rất nhiều, huống chi, năm đó ta cứu ngươi, vì ta thấy ngươi tâm kế thâm trầm, nếu như làm việc cho ta, tất nhiên sẽ trở thành cánh tay phải đắc lực, nhưng không thể tưởng tượng được, ngươi lại nghĩ rằng ta thích ngươi, ta đành phải tương kế tựu kế thôi. "
Trên lông mi Tịch Tình dính đầy nước mắt trong suốt, đột nhiên nổi điên cười ha hả, An Nguyệt Hằng lại tiếp tục mở miệng:
" Nay ngươi lại muốn rời ta mà đi, ta đã dưỡng hổ vì hoạn ( câu này nghĩa như nuôi ong tay áo), sao có thể thả hổ về rừng, cho nên ngươi chỉ có thể chết."
" Cái chết của ngươi có thể khiến Tề gia hết giận, để hắn bắt tay giảng hoà với ta, cớ sao ta lại không làm chứ! "
An Nguyệt Hằng từng chữ đâm vào tim, đối xử với Tịch Tình như một đồ vật hữu dụng.
Lấy ra một cái dao nhỏ, An Nguyệt Hằng đảo qua hai mắt của Tịch Tình, chỉ cảm thấy thật chói mắt, ở trong ánh mắt oán hận của Tịch Tình hung hăng đâm xuống, phốc! Máu tươi phun ra, một con mắt trực tiếp rớt xuống, máu tươi bắn tung téo lên tay áo của An Nguyệt Hằng.
" Tịch Tình, Thanh Thanh nói muốn có đôi mắt của ngươi lưu làm kỷ niệm, bây giờ ngươi cũng sắp chết rồi, sao không vì ta làm tiếp một chuyện nữa chứ! "
An Nguyệt Hằng xuống tay chuẩn xác, rất nhanh, con mắt thứ hai cũng bị khoét ra.
Tịch Tình thét lên một tiếng chói tai, hô hấp dần dần yếu ớt, đôi môi của Tịch Tình run rẩy, An Nguyệt Hằng, Ngũ Thanh Thanh, ta nguyện ý đời đời kiếp kiếp lẻ loi một mình, không có tình yêu, ta nguyện ý đời đời kiếp kiếp bị người phỉ nhổ, đau khổ quấn thân, ta nguyện ý cả đời không được đầu thai, chẳng sợ đầu thai thành súc sinh, chỉ cần có thể làm cho các ngươi sống không bằng chết, ta cũng không hối hận.
Tịch Tình đã chết, An Nguyệt Hằng xoay người rời đi, không hề lưu luyến, những lời nỉ non dịu dàng ở bên tai đều theo gió tan biến, chưa từng lưu lại một chút dấu vết, sai người xử lý thi thể, tâm tình cũng không nhẹ nhàng như trong tưởng tượng, nhưng không thể không nói, ngay cả hắn cũng sợ hãi ánh mắt của Tịch Tình, nó giống như hai thanh dao có độc, đâm thẳng vào trái tim của ngươi, rõ ràng chiếu ngược hết thảy thế gian, nhưng ngươi lại khó mà phân biệt được.
----Lời ngoài mặt ----