Đăng vào: 12 tháng trước
Cảm giác được người trên lưng hơi co rúm lại, dường như hàn khí trong hầm băng làm Mộc Tịch Bắc thấy lạnh, Ân Cửu Dạ khẽ quay đầu nhìn về phía sườn mặt nữ tử, không tiếp tục ở lại trong hầm băng nữa.
Sau khi trở lại phòng, Ân Cửu Dạ liền đặt Mộc Tịch Bắc xuống, cẩn thận dọn dẹp một phen, sau đó liền ngồi bất động ở trước giường, ngắm nhìn kiều nhan càng ngày càng mất sức sống trên giường.
Ngoài cửa sổ ánh trăng thanh lãnh mà trong suốt, mang theo bảy phần sáng tỏ ba phần mộng ảo, lộ ra nhu hòa mà yên tĩnh.
Ánh trăng lành lạnh hắt vào trên mặt nam nhân, chậm chạp di chuyển, mà nam nhân từ đầu đến cuối đều chưa từng động đậy một chút nào.
Mộc Tịch Bắc cảm thấy mình ngủ rất lâu, giống như vẫn chưa tỉnh lại, cảm giác nặng nề ép mình hít thở không thông.
Ở trong hắc ám và sương mù nàng liều mạng giãy dụa, tựa như không tìm thấy đường ra.
Cho đến rất lâu, nàng mới cảm thấy xung quanh dần dần rõ ràng, khẽ mở hai mắt ra, lọt vào trong tầm mắt lại là đôi mắt đỏ bừng của nam nhân.
Không ngờ rằng lần này lại ngủ lâu như vậy, ngủ đến buổi tối của ngày hôm sau, ngày mai là ngày cuối cùng của bốn mươi chín ngày, nếu nàng còn tiếp tục ngủ như vậy, có lẽ sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa.
Ân Cửu Dạ chỉ ôn nhu đỡ Mộc Tịch Bắc dậy, lại không biết đến cùng là cái gì chống đỡ khiến hắn cứng cỏi như vậy.
Ân Cửu Dạ gọi người mang lên ít thức ăn tinh xảo, Mộc Tịch Bắc chọn ít món muốn ăn, sau đó liền cùng Ân Cửu Dạ đi ra ngoài.
Vào đông tuyết đọng đã hòa tan, tùng chi vẫn cao ngất, cơn gió lành lạnh thổi đến làm người ta phá lệ thanh tỉnh.
Mộc Tịch Bắc hưởng thụ chút thoải mái khó có được này, lôi kéo Ân Cửu Dạ đi dạo cạnh con sông chảy cuồn cuộn một hồi lâu.
Tiếng sóng lớn va vào bờ đánh thẳng vào lòng người, cùng với sinh mệnh yếu ớt tạo thành chênh lệch rõ ràng.
Từ đầu đến giờ Mộc Chính Đức đều chưa từng đến thăm nàng, trong lúc vô hình khiến nàng và Ân Cửu Dạ tin tưởng nhau hơn, có lẽ Mộc Chính Đức cho rằng hạt châu lưu ly kia nhất định có thể cứu được tính mạng của nàng, nên mới không quan tâm cũng không hỏi đến.
" Trở về đi. " Mộc Tịch Bắc mở miệng nói.
Ân Cửu Dạ gật gật đầu, liền đỡ Mộc Tịch Bắc từ từ trở về.
Về đến phòng, Ân Cửu Dạ bắt đầu giúp Mộc Tịch Bắc cởi y phục, không mang theo một tia tạp niệm, Mộc Tịch Bắc nhìn chằm chằm hai mắt nam nhân lộ ra hai phần ý cười, chủ động đưa lên môi anh đào.
Ân Cửu Dạ hơi sững sờ, đổi bị động thành chủ động, hận không thể khảm nàng vào xương cốt của mình.
Cánh tay hữu lực của nam nhân ôm ngang Mộc Tịch Bắc, đặt lên giường, mắt đầy thâm tình, nhẹ nhàng cởi bỏ vạt áo nữ tử.
Mộc Tịch Bắc cũng không trốn tránh, ở trong ánh nến mập mờ hai người lẳng lặng nhìn nhau chăm chú, cả hai còn có thể nghe được tiếng nhịp tim của nhau.
" Bắc Bắc. " Ân Cửu Dạ khàn khàn mở miệng, mang theo tình dục nói không ra lời.
Hai cánh tay tuyết trắng của Mộc Tịch Bắc lộ ra trong không khí, nhẹ nhàng vòng lấy cổ Ân Cửu Dạ, nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại.
Ân Cửu Dạ thấy nữ tử nhẹ chớp lông mi, giống như hồ điệp đang vỗ cánh, trên khuôn mặt tái nhợt nổi lên hai rặng mây đỏ.
Ân Cửu Dạ mang theo nụ hôn thận trọng ôn nhu, vụn vặt hôn vào trán Mộc Tịch Bắc, rồi đến mặt, sau đó dần dần hướng xuống dưới.
Trên da thịt trắng sứ dần dần nổi lên ửng đỏ, bàn tay thô to của nam nhân ma sát da thịt mềm mại của nữ tử, hình thành chênh lệch rõ ràng.
Dần dần, quần áo trượt xuống, một phòng kiều diễm.
Bây giờ sinh lực của cổ trùng càng ngày càng yếu ớt, cho nên mang đến đau đớn cho Mộc Tịch Bắc cơ hồ cũng không còn.
Ân Cửu Dạ cũng không như lúc trước, đã vào là không thể dừng lại, lần này hắn chỉ muốn nàng một lần, liền dừng động tác lại.
Nhưng dù vậy, Mộc Tịch Bắc cũng nặng nề ngủ thiếp đi, Ân Cửu Dạ biết, hoặc là sau bảy ngày nàng sẽ tỉnh lại, hoặc là vĩnh viễn cũng không tỉnh lại nữa.
Ân Cửu Dạ tựa đầu vào cần cổ nữ tử, yếu ớt nói: " Bắc Bắc, đừng bỏ lại ta."
Trong căn phòng to lớn im ắng, không có tiếng đáp lại.
Ngày kế tiếp, Mộc Tịch Bắc quả nhiên không tỉnh lại, Ân Cửu Dạ bắt đầu trở nên buồn bực, toàn bộ phủ Thái tử đều bao phủ trong một bầu không khí kiềm nén áp lực.
Ân Cửu Dạ đã đem viên thuốc trong hạt châu lưu ly thứ nhất mài thành bột phấn, đút cho Mộc Tịch Bắc ăn vào.
Mộc Tịch Bắc không có một chút phản ứng, từ đầu đến cuối khuôn mặt bình tĩnh nằm ở nơi đó.
Nếu không phải còn có chút hô hấp yếu ớt, thì sợ Ân Cửu Dạ muốn phát điên rồi.
Mà giờ phút này Mộc Tịch Hàm đang ở trong một gian khách điếm, vẫn như cũ là một thân màu đen kín không kẽ hở, trên mặt cũng mang theo hắc sa, nhưng lờ mờ có thể thấy được trang dung dày đậm mà tinh xảo, mang theo một sự xinh đẹp mà quỷ dị.
" Hôm nay đã là ngày bốn mươi chín, Mộc Tịch Bắc hẳn phải chết không thể nghi ngờ, chuyện chúng ta đáp ứng ngươi cũng coi như hoàn thành được một nửa, mà bây giờ nữ nhân Đông Na kia dường như đang có hành động không nhỏ, chúng ta nhất định phải lập tức trở về, phòng ngừa nàng ta gây ra biến cố gì đó. " Tên lão nhân thấp bé mở miệng nói.
Mộc Tịch Hàm có chút mất hứng nhăn đầu lông mày, mấy tên trưởng lão này thật đúng là phiền, nhưng vẫn mở miệng nói: " Ta cũng biết Đông Na vẫn luôn rình mò vị trí Thánh nữ, nhưng Đông Du có mấy vị trưởng lão tọa trấn, chẳng lẽ còn sợ nàng ta có thể lật trời? Ngược lại là Mộc Tịch Bắc, tâm tư xảo trá, ta lại muốn chờ thêm mấy ngày, xem xem nàng ta có chết thật hay không."
Lão nhân cao gầy mắt lộ không vui, muốn nói gì đó, lại bị lão nhân thấp bé cản lại.
" Mộc Tịch Bắc trúng sinh tử cổ, lại không có giải dược, hẳn phải chết không thể nghi ngờ, cái này không cần lo lắng, ngược lại bây giờ vị trí Thánh nữ Đông Du đang bị lung lay, ngươi còn chưa đứng vững gót chân, bây giờ còn rời Đông Du mấy ngày, thật sự rất dễ khiến người ta chui chỗ trống, nếu như không có vị trí Thánh nữ, ngươi cũng chỉ có thể trở về làm tiểu thư tướng phủ của ngươi thôi. " Lão nhân thấp bé mở miệng nói.
" Hừ, tiểu thư tướng phủ? Cũng không xem thử Mộc Chính Đức có cần nàng ta hay không? Nàng ta không làm được Thánh nữ cũng chẳng sao, nhưng đừng làm liên lụy đến chúng ta." Lão nhân cao gầy rõ ràng càng cay nghiệt hơn.
Trong mắt Mộc Tịch Hàm lóe lên một tia chán ghét, mấy lão già gọi là trưởng lão này thật đúng là phiền phức.
Nhưng dù vậy, Mộc Tịch Hàm vẫn không lộ ra một tia không kiên nhẫn, chỉ mở miệng nói: " Đông Du có mấy vị trưởng lão tọa trấn, còn sợ Đông Na xoay người thành công? Mặc kệ thế lực Đông Na lớn ra sao, tóm lại đều không phải huyết mạch thuần chính nhất, không thiếu được là sẽ mang danh bất chính ngôn bất thuận, tương phản, từ đầu đến cuối ta cũng chỉ có hai điều kiện, bây giờ nếu các ngươi không cho ta tận mắt chứng kiến Mộc Tịch Bắc chết, Ân Cửu Sanh phát điên, ta sao có thể cam tâm cùng các ngươi trở về Đông Du?"
Hai tên trưởng lão liếc nhau, sau đó không tiếp tục mở miệng nữa.
Đối với bọn họ điểm trọng yếu nhất của Mộc Tịch Hàm chính là ở chỗ huyết mạch của nàng ta, nàng ta chính là nữ nhi lưu lạc bên ngoài của Thánh nữ Đông Du tiền nhiệm trước kia.
Trước kia Đông Na cũng chỉ là một trưởng lão, nhưng từ sau khi Thánh nữ tiền nhiệm chết đi, vị trí Thánh nữ liền do nàng ta tiếp nhận, chỉ là mấy người bọn họ trước đó luôn phản đối Đông Na, thậm chí còn liên thủ với nhau chèn ép Đông Na.
Nhưng bây giờ Đông Na lại dần dần đứng vững gót chân, phải biết rằng, nếu Đông Na trở thành Thánh nữ, tất nhiên sẽ trả thù những người đã từng phản đối nàng ta.
Bọn họ lăn lộn nửa đời người, leo đến vị trí trưởng lão đã coi như đứng trên đỉnh núi, nhưng không có ai lại cam nguyện chắp tay nhường quyền lực cho người khác, cho nên ai cũng muốn khống chế chức vị Thánh nữ, nhưng mà Đông Na rõ ràng sẽ không để bị bọn họ quản chế, ngược lại rất nhiều lợi ích đều trái ngược với bọn họ, cho nên bọn họ mới nhiều lần nhằm vào Đông Na.
Bây giờ cánh của Đông Na đã dần dần cứng cáp, những người đã từng nhằm vào nàng như bọn họ sợ là ngay cả vị trí trưởng lão đều không giữ được.
Cho nên mới nghĩ đến việc tìm Mộc Tịch Hàm trở về, bởi vì thân phận Mộc Tịch Hàm tôn quý, cho nên cho dù là Đông Na cũng không thể không rời khỏi vị trí về lại vị trí trưởng lão ban đầu, mà cứ như vậy, phần thắng của bọn họ liền lớn hơn rất nhiều.
Thấy hai người không mở miệng, Mộc Tịch Hàm nhẹ nhàng hừ lạnh một tiếng, đừng tưởng rằng nàng không biết những người này ở đây suy nghĩ cái gì, chỉ là so với địa vị Thánh nữ Đông Du, nàng càng muốn tận mắt nhìn thấy hai người Mộc Tịch Bắc và Ân Cửu Sanh sinh ly tử biệt hơn!
" Bên Phủ thái tử có động tĩnh gì không? " Mộc Tịch Hàm hỏi hai người trưởng lão.
Tên trưởng lão cao gầy hình như rất không thích thái độ này của Mộc Tịch Hàm, lúc này liền tức giận mở miệng nói: " Ngươi cho rằng Thái tử Tây La là vật bài trí? Tin tức của Phủ thái tử tùy tiện là có thể thăm dò?"
Mộc Tịch Hàm vẻ mặt lạnh nhạt, cũng không tức giận: " Ta cho rằng thủ hạ của Tôn trưởng lão đều là người tài ba dị sĩ, chút chuyện nhỏ này hẳn sẽ không làm khó ngươi."
" Hừ, cũng không biết Thái tử Tây La và Đông Na đạt thành điều kiện gì, mà tiện nhân Đông Na kia lại điều động không ít bí sư Đông Du đến đóng ở trước Phủ thái tử trợ trận. " Lão nhân cao gầy được gọi là Tôn trưởng lão trong mắt lóe lên vẻ khinh bỉ.
Trong lòng ông, giống như Ân Cửu Dạ nói tới, Mộc Tịch Hàm chẳng qua chỉ là một tiện nhân bị bọn ăn mày chơi chán, nếu không có bọn ông, thì e rằng bây giờ nàng ta đã sớm thành nô tỳ rồi.
Mộc Tịch Hàm vẻ mặt lạnh nhạt, nhưng trong lòng biết Tôn trưởng lão nhìn nàng ra sao, đợi đến một ngày nào đó nàng ngồi vững vị trí Thánh nữ, chuyện thứ nhất chính là phải diệt trừ mấy lão bất tử này!
Ngày đầu tiên rất nhanh liền trôi qua, Ân Cửu Dạ từ đầu đến cuối đều ngồi ở trước cửa sổ, chăm chú nhìn chằm chằm người trên giường.
Mặt trời lặn xuống lại mọc lên, ngày thứ hai rất nhanh đã tới, Ân Cửu Dạ lại cho Mộc Tịch Bắc ăn viên thuốc tiếp theo, sau đó thì một mực canh giữ ở bên cạnh.
Chỉ là chuyện làm hắn kinh tâm đã xảy ra, đó chính là một chút hô hấp yếu ớt còn lại của Mộc Tịch Bắc lại đột nhiên biến mất!
Điều này không khỏi khiến hắn hoảng hồn, bàn tay to run rẩy gọi: " Bắc Bắc, Bắc Bắc..."
Nhưng không có người trả lời hắn.
Ân Cửu Dạ ngồi ở trên giường, để cho Mộc Tịch Bắc tựa ở trong ngực của mình, rồi ôm chặt lấy nàng.
Ngày thứ ba, vẫn lặp lại như thế, tâm Ân Cửu Dạ dần dần dâng lên một cỗ sợ hãi nồng đậm, chỉ ôm Mộc Tịch Bắc vào trong ngực không chịu buông tay.
Có lẽ bởi vì mấy ngày liên tiếp quá mức mệt mỏi, nên Ân Cửu Dạ ôm Mộc Tịch Bắc tựa ở đầu giường liền ngủ thiếp đi.
Lần nữa mở mắt, đã là ban đêm, trong đêm gió lạnh đìu hiu, thổi lá khô rung động.
Sơ Tam nhịn không được, bưng chút thức ăn tiến đến.
" Chủ tử."
Ân Cửu Dạ cũng không ngẩng đầu: " Đưa đi."
A Tam nhìn thấy Ân Cửu Dạ quầng mắt thâm đen, còn có cái cằm lún phún râu mới mọc, có hơi do dự, nhưng vẫn đặt thức ăn lên trên bàn.
Ân Cửu Dạ chỉ cảm thấy nữ tử trên giường càng ngày càng trong suốt, giống như chỉ cần hơi không để ý, thì nàng sẽ lập tức biến mất vậy.
Ngày thứ tư, Sơ Tam vẫn tiếp tục mang thức ăn tới, nhìn thấy Ân Cửu Dạ hai mắt hõm sâu, người không ra người quỷ không ra quỷ, lần nữa mở miệng nói: " Chủ tử, nếu người cứ tiếp tục như vậy, Mộc Tịch Bắc tỉnh lại cũng sẽ không gả cho người đâu."
Nói xong, Sơ Tam liền cầm một cái gương ném về phía Ân Cửu Dạ, sau đó nhanh chân bỏ chạy.
Ân Cửu Dạ hơi sững sờ, nhìn mình trong gương, có chút thất thần.
Hắn chưa bao giờ biết, một người từ trước đến nay có bệnh thích sạch sẽ, y phục mặc qua một lần đều không mặc lại lần thứ hai như mình vậy mà bây giờ lại trở nên lôi thôi như thế.
Ân Cửu Dạ nhìn nữ tử trong ngực, hôn nhẹ gương mặt của nàng, sau đó liền đứng dậy đi đến phòng nước tắm rửa sạch sẽ một phen.
Sau đó như hổ đói quét hết tất cả đồ ăn mà Sơ Tam đưa tới, lúc sau xuất hiện ở bên người Mộc Tịch Bắc đã là tinh thần sáng láng.
Ngày thứ năm, Ân Cửu Dạ nghiễm nhiên đã không giữ được bình tĩnh nữa, khoảng cách bảy ngày chỉ còn lại hai ngày, nhưng Bắc Bắc của hắn giống như cứ như vậy ngủ say ngàn năm, không có một chút dấu hiệu tỉnh lại.
Tâm Ân Cửu Dạ lại bắt đầu nôn nóng rồi.
" Bắc Bắc, nàng đáp ứng ta sẽ tỉnh lại mà."
" Nàng đã nói sẽ không rời khỏi ta mà."
" Nàng đã đáp ứng năm sau sẽ gả cho ta mà."
.......
Ân Cửu Dạ một mình lẩm bẩm, cũng không biết hắn tiếp tục chống đỡ như thế nào.
Ngày thứ sáu, Mộc Tịch Bắc vẫn như cũ ngủ say, giống như cô công chúa không để ý tới thế gian phức tạp, an tĩnh nằm trong cung điện xa hoa, rời xa phân tranh rời xa ồn ào náo nhiệt.
Ân Cửu Dạ không nói thêm gì nữa, đột nhiên trở nên trầm mặc, từ đầu đến cuối chỉ giữ một tư thế canh giữ ở bên giường, tựa như đang tuyên cáo, ai muốn mang nữ tử trên giường đi, vậy thì phải bước qua thi thể của hắn trước.
Trầm mặc, lại trầm mặc.
Ngày thứ bảy mặt trời chậm rãi mọc lên, ánh mắt Ân Cửu Dạ rơi vào trên mặt Mộc Tịch Bắc liền không hề rời đi nữa.
Mộc Tịch Bắc vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại, tâm Ân Cửu Dạ lại đột nhiên bình tĩnh lạ thường, không còn nôn nóng bất an như mấy ngày trước, dần dần trở nên yên tĩnh hẳn.
" Chủ tử, Mộc Tịch Hàm tới. " Ngoài cửa Sơ Tam lạnh giọng mở miệng nói.
Trong mắt Ân Cửu Dạ lóe lên một tia lạnh lẽo: " Để cho nàng ta đi vào."
Thời điểm Mộc Tịch Hàm xuất hiện sau lưng vẫn là hai tên lão nhân kia, chỉ là Ân Cửu Dạ lại không để cho nàng ta tiến vào trong phòng, mà sau khi đắp kín mền cho Mộc Tịch Bắc, liền đứng dậy đi ra ngoài.
Lúc Mộc Tịch Hàm nhìn thấy Ân Cửu Dạ lại vô cùng thất vọng, có điều trên mặt cũng không hiện ra: " Sao lại không nhìn thấy muội muội tốt của ta vậy, lâu rồi không gặp, ta cảm thấy thật nhớ muội ấy, nhớ ngày đó ta và muội ấy ở trong Tướng phủ sống nương tựa lẫn nhau hơn mười năm, bây giờ gặp lại lần nữa, chỉ cảm thấy hết thảy đã cảnh còn người mất."
Ánh mắt Ân Cửu Dạ rơi vào trên người Mộc Tịch Hàm, lạnh lẽo giống như đao mang, tựa như có thể sinh sinh lăng trì nàng ta.
Mộc Tịch Hàm vẫn cười nói: " A, sao ta lại quên mất, hình như muội muội tốt của ta bị trúng sinh tử cổ, bây giờ đã qua bảy ngày, sợ là đã hương tiêu ngọc vẫn rồi."
Ân Cửu Dạ nhếch môi, nhìn Mộc Tịch Hàm ở đối diện, ánh mắt tối đen mà tĩnh mịch.
" Có điều ta nhìn thấy dáng vẻ của Thái tử điện hạ, quả thực khiến ta thấy hơi thất vọng, ta cho rằng, Thái tử điện hạ yêu muội muội ta sâu đậm như vậy, sau khi muội muội ta chết, chắc hẳn sẽ chật vật không chịu nổi, lại không ngờ, Thái tử chính là Thái tử, bất luận là lúc nào cũng đều tuấn mỹ như thế. " Mộc Tịch Hàm tham luyến nhìn dung nhan tuyệt thế của Ân Cửu Dạ, lúc trước, chỉ vì một cái liếc mắt của hắn, mà nàng đã luân hãm đến như vậy, đến mức về sau nàng bi thảm đều là nhờ hắn ban tặng.
Nàng vốn muốn đến xem thử hắn nghèo túng cùng chật vật đến cỡ nào, lại không ngờ, thật sự là thất vọng, không ngờ lại thấy được Ân Cửu Dạ chỉ có chút rã rời, cũng không có bộ dáng chật vật.
Bỗng nhiên, điều này khiến trong lòng Mộc Tịch Hàm sinh ra một ý niệm trong đầu, có phải hắn cũng không yêu Mộc Tịch Bắc như trong tưởng tượng không, có phải hắn cũng chỉ vì tranh giành thế lực tướng phủ mới yêu Mộc Tịch Bắc không?
Ý nghĩ này, làm trong mắt Mộc Tịch Hàm xẹt qua một tia sáng, nàng thật sự không cam lòng, không cam lòng vì sao nữ tử lúc trước chỉ biết đi theo sau mông nàng, phải dựa vào nàng bố thí cùng chiếu cố, đột nhiên lại hào quang bắn ra vạn trượng, thăng lên đến một độ cao mà nàng không thể nào với tới.
Ân Cửu Dạ trầm mặc hồi lâu, nhìn Mộc Tịch Hàm càn rỡ trước mặt cuối cùng phun ra ba chữ: " Nàng không chết."
Mộc Tịch Hàm đầu tiên là sững sốt, sau đó bắt đầu cười ha hả, xuyên thấu qua Ân Cửu Dạ nhìn về phía cửa phòng đóng chặt phía sau hắn, cười nói: " Không chết sao? Không chết vậy sao nàng ta không ra ngoài? Nếu như không chết vì sao không tới gặp mặt tỷ tỷ ta đây một lần, gần hai năm không gặp, ta ngược lại cảm thấy có chút nhớ nàng ta nha."
Ân Cửu Dạ nhếch môi, chỉ lặp lại nói:" Nàng không chết."
Trong mắt Mộc Tịch Hàm mang theo vài phần trào phúng, nhưng cũng mang theo nồng đậm ghen tỵ, nàng biết, Mộc Tịch Bắc tám phần là đã chết, nếu như nàng ta thật sự chưa chết, dựa theo tính tình của nàng ta, tình cảnh này rồi sao nàng ta có thể không ra ngoài.
Nhưng nàng cũng ghen tỵ, ghen tỵ Mộc Tịch Bắc rốt cục có tài đức gì, cho dù chết đi, thì nam tử trước mặt này vẫn như cũ đắm chìm trong thế giới của nàng ta, không chịu tiếp nhận sự thật nàng ta đã chết, vì sao nàng chưa từng gặp được một nam nhân như vậy.
Kỳ thật, từ sau khi làm Thánh nữ, cũng có rất nhiều nam nhân luôn mồm nói yêu nàng, nguyện ý vì nàng đi theo làm tùy tùng, nhưng Mộc Tịch Hàm nàng không phải người ngu, tự nhiên biết những người này là vì cái gì.
Vì sao nam tử trước mặt vĩ đại như vậy, nhưng lại chỉ yêu duy nhất một nữ tử.
Nghĩ đến đây, Mộc Tịch Hàm không khống chế được mở miệng: " Ân Cửu Sanh, ta nguyện ý cho ngươi làm Thánh Vương Đông Du, cũng có thể giúp ngươi đăng cơ đế vị Tây La, còn nguyện ý xóa bỏ quá khứ, chỉ cần ngươi nguyện ý cưới ta, những gì đã từng xảy ra ta đều có thể bỏ qua hết."
Ân Cửu Dạ còn chưa phản ứng, hai tên lão nhân sau lưng Mộc Tịch Hàm lại liếc nhau một cái, để Ân Cửu Sanh làm Thánh Vương Đông Du? Bọn họ quyết không đồng ý!
Nam tử trước mặt vừa nhìn là biết không phải người dễ đối phó, hơn nữa võ công sâu không lường được, tuyệt không phải người bọn họ có thể khống chế, nếu như hắn làm Thánh Vương Đông Du, nguy hiểm hơn xa so với Đông Na, bọn họ muốn điều khiển Đông Du, càng khó khăn hơn, hơn nữa nam nhân trước mặt vừa nhìn đã thấy sát khí trải rộng, nghĩ đến, nếu như hắn thành Thánh Vương, chỉ sợ đến cuối cùng sẽ đuổi tận giết tuyệt bọn họ thôi!
Hai người đang muốn ngăn cản, Ân Cửu Dạ lại trào phúng cười nói: " Ngươi nằm mơ."
" Ân Cửu Sanh! Ngươi cần phải biết, bây giờ Mộc Tịch Bắc chết đi, Mộc Chính Đức cũng sẽ không giúp ngươi nửa phần, bây giờ thế cục Tây La cũng không rõ ràng, ngươi đừng tưởng rằng ngươi là Thái tử liền có thể ngồi vững hoàng vị, bây giờ chỉ có ta mới có thể giúp ngươi đạt được tất cả mọi thứ mà thôi! " Mộc Tịch Hàm nhẫn nại mở miệng lần nữa.
" Sao, cưới ngươi, ta không giống ngươi phải ngủ với người khác mới làm được Hoàng đế? " Mặt Ân Cửu Dạ lộ vẻ khinh thường, điều hắn muốn cho tới bây giờ đều không phải những thứ này.
Ân Cửu Dạ không khỏi nghĩ đến chiếc quan tài làm bằng vàng ròng kia, nếu như Mộc Tịch Bắc thật sự không tỉnh lại nữa, hắn nghĩ, hắn đã tìm được kết cục sau cùng cho bọn họ rồi.
" Ta đúng là không biết, thì ra tỷ tỷ của ta lại chung tình với phu quân ta đến vậy. " Một giọng nữ mềm mại vang lên, theo sau mà tới chính là tiếng kẽo kẹt khi cửa bị đẩy ra.
------ Đề lời nói với người xa lạ ------
Hô hô. Rốt cục ta cũng đến nhà, ngủ đến hôn thiên hắc địa. Bây giờ thức đêm gõ chữ, mai hẳn sẽ sớm đăng chương vào 8 giờ~ Ngựa gỗ