(Quyển 2) Mau Xuyên Nữ Phụ Bình Tĩnh Một Chút !!!
Đăng vào: 12 tháng trước
Editor: Phong Nguyệt
Chỉ đăng trên truyenwiki1.com _phongnguyetnguyet_
Các trang web khác là re-up. Hãy đọc bên truyenwiki1.com để ủng hộ editor.
Hệ thống bị đả kích vội trốn đi vá lại vết thương lòng.
Nó nhớ lại những ngày ở chung với Đường Quả, những ngày đầu tiên, kí chủ thực sự không dễ dàng gì.
Lúc đó nó cũng không thông minh như bây giờ, trong chương trình chỉ có thúc giục kí chủ hoàn thành nhiệm vụ, kí chủ không nghe lời sẽ dọa nạt xóa bỏ cô.
Thực tế thì trong chương trình của nó không có phần xóa bỏ, nó nói ra cũng chỉ là vì chương trình có sẵn thôi.
Sau khi thăng cấp, nó loáng thoáng cảm thấy kí chủ mới là chỗ dựa của nó.
Bên này, Đường Quả đã tỉnh lại, hỏi Kỷ Tiểu Tư, "Cô muốn trao đổi đan dược với tôi? Nhưng nó có tác dụng phụ đấy."
Kỷ Tiểu Tư không do dự tí nào, "Tôi quyết định rồi. Tôi muốn đổi."
[Giáo Hoa]: Cô dùng à?
[Kỷ Tiểu Tư]: Không, không phải, tôi đổi giúp bạn thân thôi. Bạn ấy học hơi kém, tôi muốn giúp bạn ấy một chút. Lúc trước tôi có dạy bù cho bạn ấy rồi nhưng mà vẫn không hiệu quả.
Đường Quả cười, "Vậy nhớ nhắc bạn ấy tác dụng phụ."
[Kỷ Tiểu Tư]: Chắc chắn rồi. Giáo Hoa, cô đồng ý đổi với tôi không?
Thật sự, Kỷ Tiểu Tư có chút gấp gáp, Giáo Hoa không phải người dễ nói chuyện. Cô nhìn ai thuận mắt sẽ đối xử với người đó rất tốt, nhưng ngược lại, có làm cái gì cô cũng không để ý.
Cô ta hiểu được, trong nhóm cũng chỉ có cô ta là người bình thường.
Các thành viên khác đều có vẻ cực kì tôn trọng Giáo Hoa, người ta hẳn là một vị cực kì mạnh. Cô ta không hiểu sao Giáo Hoa lại không thân với cô ta.
Cô ta cũng muốn lấy lòng Giáo Hoa, nhưng mà người ta không thiếu cái gì cả, không thể lừa gạt bằng mấy câu nói.
Từ trong lịch sử trò chuyện, cô ta cũng nhìn ra Giáo Hoa không có tình người.
Chân nhân Tử Vân đi ngang qua một đất nước nhỏ, vừa mới bị hủy diệt, dân chúng sống vô cùng khổ sở. Có vài người nghèo khổ ăn không đủ no cầu chàng ta, chàng ta sinh lòng trắc ẩn, hỏi Giáo Hoa xem có biện pháp giúp đỡ bọn họ hay không.
Rồi Giáo Hoa đáp: "Tử Vân, nếu anh là người tu hành, chắc anh cũng biết nhúng tay vào vận mệnh của phàm trần sẽ có hậu quả gì. Quốc gia bị hủy diệt sẽ có anh hùng cái thế tới cứu giúp bọn họ, anh cứu bọn họ trước, tức là cướp mất cơ hội xuất hiện của người anh hùng đó. Anh không thể quản những nơi anh đi, đây là mệnh của anh.
Anh muốn thay đổi vận mệnh của đất nước đó, lại không biết mình sẽ ngăn cản người đã được chú định cứu vớt bọn họ.
Kết quả này, anh nhận được không?
Nếu anh nhận được, vậy cứ tiếp tục."
Lời này khiến chân nhân Tử Vân bừng tỉnh. Chàng ta thấy những người này đáng thương, lại không biết được nếu mình quản họ, người thực sự có khả năng cứu vớt bọn họ sẽ không xuất hiện.
Rồi... Ngẫm lại, chân nhân Tử Vân cảm thấy hậu quả rất đáng sợ.
Thỉnh thoảng giúp đỡ một hai người thì không sao, nhưng nếu liên quan đến tồn vong của một quốc gia thì chàng ta không chịu nổi.
Kỷ Tiểu Tư không hiểu nhân quả là gì, chỉ cảm thấy chân nhân Tử Vân là một tu sĩ rất mạnh, thay đổi vận mệnh của người thường không phải quá dễ dàng hay sao?
Lại nói, anh hùng cái thế đã xuất hiện đâu? Ai biết về sau có xuất hiện thật hay không?
Cô ta không dám nói lời nào, ngầm cho rằng Giáo Hoa không có tình người, là một kẻ nhẫn tâm lạnh nhạt.
Bừng tỉnh lại, Kỷ Tiểu Tư đọc được tin nhắn mới nhất trong nhóm.
[Giáo Hoa]: Vậy cô lấy cái gì để đổi cho tôi? Tôi không cho không bao giờ, cô nghĩ xem có thể trao đổi với tôi đồ gì.