(Quyển 1) Mau Xuyên Nữ Phụ: Nam Thần Cầu Anh Đừng Hắc Hoá!
Đăng vào: 12 tháng trước
Edit: Thuần An
Nghe xong lời nói táo bạo của cô tâm rốt cuộc cũng bình tĩnh lại, môi đỏ hé mở: "Vậy em thích không?"
Vô Dược ôn nhu cười cười, trong con mắt thêm phần nhu tình: "Thích, của Mộ Mộ em đều thích."
Đầu ngón tay Bạch Cẩn Mộ run rẩy, tâm bình tĩnh rốt cuộc thức tỉnh, nhanh chóng chảy lên. Đôi mắt anh chớp chớp, sau đó mở miệng: "Vậy em hôn anh được không."
Phốc ~ Vô Dược bị manh tới rồi, a a a! Rõ ràng chính là một lão tang thi ngàn năm, sao có thể một lời không hợp liền bán manh. Còn khiến cô vô pháp cự tuyệt!
Vô Dược ôm cổ anh, cúi đầu hôn nhẹ lên môi anh, lưỡi linh hoạt chậm rãi cạy hàm răng của anh ra, dụ dỗ lưỡi anh cùng nhau triền miên.
Cuối cùng hai người đều tê liệt ngã xuống giường, miệng thở gấp. Khuôn mặt tinh xảo tuấn mỹ của Bạch Cẩn Mộ giống như được thêu thêm, đặc biệt đỏ rực xinh đẹp.
Đầu ngón tay Vô Dược nhẹ nhàng cọ mặt anh, môi đỏ nhẹ nhàng phun ra: "Mộ Mộ, anh thật là đẹp."
Huyết mắt Bạch Cẩn Mộ mê ly, âm thanh khàn khàn dụ hoặc: "Ngô ~ A Tịch mới là đẹp nhất."
Vô Dược giống như suy nghĩ cái gì, sau đó hỏi: "Mộ Mộ, thời điểm anh ngủ say bao nhiêu tuổi?"
Bạch Cẩn Mộ vòng tay lên eo cô, tham luyến hơi ấm của cô: "Mười... Mười bốn tuổi."
Vô Dược nhẹ nhàng thở dài, trong lòng yên lặng nói với chính mình: Tiểu công tử của cô còn nhỏ, còn nhỏ... Phải ưu nhã, không thể ô.
Cuối cùng nhìn Bạch Cẩn Mộ vô cùng mê người, Vô Dược chỉ có thể dựa vào những thứ khác di rời sự chú ý: "Mộ Mộ, anh có phải rất ghét nhân loại hay không?"
Bạch Cẩn Mộ tựa hồ không nghĩ tới cô sẽ đột nhiên hỏi vấn đề này, bất quá cũng chỉ sửng sốt một chút: "Anh không chán ghét A Tịch, không chán ghét nhân loại."
Sau đó anh giống như nghĩ tới cái gì, tuyết mắt thâm thâm: "A Tịch, em có thể không chán ghét bọn họ, nhưng đừng thích bọn họ được không?"
Vô Dược đột nhiên vô ngữ, dấm ăn này đến có chút không thể hiểu được đi! Cô hình như cũng chưa nói qua thích ai đi? "Người thân cũng không thể thích?"
"A..." Bạch Cẩn Mộ nhìn: "Em có thể không thích không?"
Nghĩ đến trong lòng cô có người khác, anh liền cảm thấy thật tức giận, rất không thoải mái. Thật muốn trong lòng cô ngoại trừ anh những người khác anh đều muốn giết hết.
Vô Dược bật cười, anh quá đáng yêu đi! Giơ tay nhéo nhéo mặt anh: "Được, ngoại trừ anh người khác em đều không thích được không?"
Nghe được lời cô nói Bạch Cẩn Mộ rốt cuộc lộ vẻ tươi cười, trực tiếp khiến Vô Dược ngây người. Hôn hôn mặt anh: "Mộ Mộ thật là đẹp, Mộ Mộ cười lên càng đẹp hơn."
Có lẽ sự lo lắng đã kết thúc, Bạch Cẩn Mộ rốt cuộc có thể an tâm ngủ. Cho nên giấc ngủ này đặc biệt tốt. Ngay cả Vô Dược không ở đây anh cũng không phát hiện.
...
Sau khi Bạch Cẩn Mộ ngủ, Vô Dược thay quần áo. Đi vào phòng nghiên cứu của Nhạc tiến sĩ mẹ của Phong Tịch, Nhạc Sanh.
Mới vừa đi vào lại đột nhiên nghe được âm thanh hệ thống: [Đinh nhiệm vụ che giấu hai, khiến nhân loại trở thành tân nhân loại.]
Phốc ~ Cái quỷ gì? Bình thường hẳn không phải đều là tiêu diệt tang thi cứu với nhân loại sao, vì sao đến lượt cô thì lại không giống?
Hơn nữa cô hình như còn một nhiệm vụ chưa hoàn thành, nhiệm vụ che giấu thứ nhất còn chưa có một chút manh mối nào! Hiện tại lại cho cô nhiệm vụ thứ hai.
Vô Dược tìm hồi lâu cũng không tìm được đồ vật cô muốn. Căn cứ theo chuyện xưa trước khi nữ chủ trọng sinh, đồ vật có thể mở ra siêu không gian ở phòng thí nghiệm của Nhạc tiến sĩ.
Chỉ là hiện giờ tìm không thấy, cái đồ vật này đến tột cùng là ở đâu đây? Theo lý thuyết mà nói, chỉ cần nó ở gần vòng tay khẳng định là có phản ứng. Nhưng hiện tại chỉ có thể hiểu rằng, nơi này không có thứ cô muốn tìm.
Vô Dược mới vừa đi ra cửa liền thấy Nhạc Nhất Niệm, Vô Dược sửng sốt một chút sau đó lộ ra cái mỉm cười: "Ông ngoại, sao ông lại đến nơi này."
24/11/2020