(Quyển 1) Mau Xuyên Nữ Phụ: Nam Thần Cầu Anh Đừng Hắc Hoá!
Đăng vào: 12 tháng trước
Edit: Thuần An
♓️ • ♓️ • ♓️ • ♓️ • ♓️ • ♓️ >
Cắn xong Vô Dược liền hối hận, vạn nhất anh bị hủy dung thì làm sao bây giờ! Là một nhan khống Vô Dược tuyệt đối sẽ không thể để nam thần bị mình hủy dung.
Nghĩ vậy, Vô Dược liền dừng lại, đau lòng liếm liếm mặt anh.
Đầu lưỡi ấm áp, ôn nhu liếm mặt anh.
Khuôn mặt Nguyệt Nhiễm càng ngày càng hồng, con ngươi chậm rãi sâu thẳm. Âm thanh khàn khàn mê người: "Sư tỷ..."
Vô Dược cảm giác được thứ đang chọc cô, thân thể cứng đờ. Sắc mặt trắng vài phần, theo bản năng rụt hạ. "Nhiễm... Nhiễm Nguyệt..."
Nguyệt Nhiễm cúi đầu hôn môi cô, đôi mắt đen mang theo mê ly nhìn cô. Tay thon dài mảnh khảnh chế trụ cổ tay của cô, âm thanh dụ hoặc động lòng người cơ hồ muốn đem Vô Dược mê hoặc: "Tiểu sư tỷ... Nó lại nhớ nàng. Nàng giúp giúp nó được không..."
Vô Dược:...
Nhìn tay đang mò vào, Vô Dược thề về sau không dám đùa giỡn anh nữa.
Nguyệt Nhiễm phóng nước ra, đem cô và anh rửa sạch sẽ.
Nguyệt Nhiễm vùi đầu trong lòng ngực cô, tìm vị trí thoải mái mà cọ cọ.
Đầu ngón tay Vô Dược vòng lên bóp bóp mặt anh vài lần, sau đó mở miệng: "A Nguyệt, vì sao không thấy khuôn mặt anh thay đổi?"
Nguyệt Nhiễm giơ lên tươi cười, trả lời nói: "Thiển Thiển cảm thấy bộ dạng hiện tại của ta đẹp không?"
"Đẹp!" Đương nhiên là đẹp, yêu nghiệt thế giới này so với mấy thế giới đều đẹp. Cô cảm giác một ngày nào đó, cô sẽ chết trên người anh.
Ý cười trên mặt Nguyệt Nhiễm càng sâu, hàng mi dài một mắt mang theo tràn đầy sung sướng: "Thiển Thiển thích thì tốt rồi."
Bàn tay trắng tinh thon dài, khớp xương rõ ràng xoa gương mặt cô, từ từ mở miệng: "Kỳ thật, ta gọi là Nguyệt Nhiễm."
"Ân?" Vô Dược biết anh tên là Nguyệt Nhiễm, tuy rằng từ trước tới nay anh chưa nói qua, nhưng là nhiệm vụ giả cô khẳng định biết. Cô chỉ tò mò là vì sao anh lại đột nhiên nhắc tới.
Anh nhàn nhạt giải thích nói: "Hai mươi ba năm trước ta tính được mình có một tình kiếp tại hạ giới, cho nên ta liền chuyển thế trở thành Nhiễm Nguyệt."
Anh nhớ tới lúc trước vì sao phải chuyển thế, vốn định chỉ định bồi một đời, sau đó đem ký ức phong ấn liền không có việc gì.
Nhưng không nghĩ tới, anh phát hiện mình vô pháp thoát ra. Anh không muốn mất đi cô, cũng không muốn quên cô.
Anh phát hiện anh đã bại dưới cô, từ lần đầu tiên thấy cô liền thua thất bại thảm hại.
Vô Dược nhăn mi lại, mơ hồ đoán được cái gì: "Hạ giới chuyển thế? Cho nên nơi này là?"
Nguyệt Nhiễm giữ lấy tay cô, hôn hôn lại giải thích: "Nơi này là cung điện của ta, chúng ta hiện tại ở thượng giới."
"Nhưng mà ta..." Tuy rằng mơ hồ đoán được, nhưng cô vẫn là thực kinh ngạc. Dù sao thân thể cô cũng là một người ở hạ giới, không phi thăng làm sao có thể tồn tại trên thượng giới?
Nguyệt Nhiễm buông tay bị anh gặm đến đầy nước miếng xuống, sau đó trả lời: "Có ta ở đây nàng đương nhiên có thể muốn lưu lại liền lưu."
Nguyệt Nhiễm giống như nghĩ tới cái gì, lại cọ cọ. Âm thanh ôn nhu đến cực điểm, nhưng một chút cũng không cho người cự tuyệt: "Nhưng mà... Thiển Thiển vẫn phải phi thăng, sau khi phi thăng chúng ta liền có thể vĩnh viễn ở bên nhau."
Nói tới đây, mắt đen tựa hồ thâm thúy bao hàm vô tận hưng phấn. Hô hấp cũng bởi vì kích động, dồn dập lên.
Những ngày kế tiếp, Vô Dược đương nhiên mỗi ngày bị anh đốc thúc tu luyện.
Đương nhiên, có kỹ năng công lược, còn có anh thân là thượng tiên ở bên cạnh, cô tu luyện đương nhiên là tiến bộ vượt bậc.
Không đến ba năm, liền phá Độ Kiếp kỳ. Đây hoàn toàn là tu luyện thị phi nhất nhân loại. Đại lục này chưa từng có chuyện như vậy.
Cho dù trước là trước kia, người bị cho là thiên tài đệ nhất Nguyệt Nhiễm cũng không có tốc độ như vậy.
13/12/2020