Chương 122: Tra hỏi

Quân Lâm Thiên Hạ - Sở Lai Kính

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Tề Hàm tiến lên quỳ ngồi xuống, mới nhìn thấy trên mặt đệ đệ hoàn toàn không có màu máu, nước mắt và mồ hôi không ngừng rơi làm ướt vạt áo, nhìn thấy Tề Hàm, Tề Vân không nói lời nào, nhưng nước mắt càng ứa ra mãnh liệt.

"Vân nhi," Tề Hàm khàn giọng nói, "Ca đã trở về, đều là ca không tốt... Không sao, ca trở về liền không sao..."

"Ca... ta đau..." Tề Vân run rẩy môi, ngập ngừng ba chữ, lại như ba thanh kiếm sắc đâm vào tim phổi Tề Hàm.

Tay Tề Hàm run run giúp hắn lau nước mắt, hiển nhiên cũng nhìn thấy dấu tay sưng lên trên mặt đệ đệ và đôi môi bị cắn rách tan tành, hắn đã nghĩ chính mình sẽ phải chịu trừng phạt rất nặng, thế nhưng hắn chưa từng nghĩ, chuyện này sẽ mang tới cho Vân nhi trách phạt nặng như vậy!

"Tần Phong, dẫn nhị thiếu gia xuống dưới trị thương, ngày mai, tất cả như cũ." Giọng nói quen thuộc từ cửa thư phòng truyền đến, trong nháy mắt thân thể Tề Hàm cứng đờ, sau đó hắn xoay người đoan chính quỳ tốt.


Bên kia, Tần Phong ôm vai Tề muốn đỡ hắn đứng dậy, nhưng hắn quỳ trên xích sắt quá lâu, hai chân hoàn toàn mất đi tri giác. Bất đắc dĩ, Tần Phong chỉ có thể ôm ngang cả người hắn lên, chưa ra cửa viện, Tần Phong liền phát hiện thiếu niên trong ngực đã ngất đi.

"Cầm dây xích lên, tiến vào." Quân Mặc Ninh bình tĩnh phân phó.

"Dạ..." Tề Hàm đáp lời, đảo mắt mới nhìn rõ vừa nãy Tề Vân quỳ trên một sợi xích sắt lớn bằng ngón cái, một vòng lại một vòng, lót dưới gối, sẽ đau đớn trằn trọc như thế nào!

Tề Hàm cũng không dám dây dưa, lấy xích sắt vội vã vào thư phòng. Hắn nhớ kỹ lời Tần Phong nói, vì vậy xếp xích sắt trên mặt đất trong thư phòng, lại đem đầu gối của mình đặt trên xích sắt. Hắn từng không chỉ một lần trằn trọc trên hạt châu mượt mà của bàn tính, đau đớn tương tự như kim đâm từng thời từng khắc. Tề Hàm cắn răng, quỳ đoan chính.


Quân Mặc Ninh đi mấy bước trong thư phòng, tiện tay đóng cửa lại, ánh sáng tối xuống, khiến bầu không khí càng nặng nề.

"Ngẩng đầu lên, trả lời ta cho tốt, nghe thấy chưa?" Quân Mặc chậm rãi nói, thật sự không nghe ra bất kỳ tâm tình gì.

Tim Tề Hàm lại càng run rẩy lợi hại hơn, hắn ngẩng đầu nhìn tiên sinh ngồi xuống, trả lời, "Nghe thấy được... tiên sinh..."

"Còn nhớ rõ sách sử mấy năm nay ta để ngươi học không?" Quân Mặc Ninh hỏi, "Ta hỏi ngươi, nếu bây giờ ngươi và Tề Vân cùng nhau ra ngoài, ngươi chết, ai được lợi nhất? Tội ai lại lớn nhất?"

Vấn đề thứ nhất Tề Hàm đã bị hỏi choáng váng, tiên sinh nói tới sách sử, trong đầu hắn tự nhiên hiện lên máu tươi và mạng người vì đoạt đích mà chém gϊếŧ. Hắn và Vân nhi? Sao có thể? Sẽ không! Nghĩ như vậy, trong miệng cũng đã lẩm bẩm nói, "Không... sẽ không, Vân nhi..."


"Bốp!"

Sau một khắc, hắn đã bị một cái tát hất tung trên mặt đất.

"Đáp lời!"

Tề Hàm run run rẩy rẩy bò dậy quỳ thẳng, nói rằng, "Hồi tiên sinh, được lợi, tội lỗi... đều là... Vân nhi..."

"Ta biết huynh đệ các ngươi hòa thuận không có tâm đoạt đích, ngươi và Tề Vân cũng biết." Sau khi Quân Mặc Ninh ngồi xuống tiếp tục nói, "Sau đó... còn ai biết? Hoàng đế biết không? Hoàng hậu và Dung Chỉ Lan biết không? Lũ triều thần biết không? Cho dù Tề Vân leo lên đế vị, ngươi bảo sách sử đời sau đánh giá hắn như thế nào?!"

Tề Hàm ngây ngốc nhìn, hắn chưa từng nghĩ tới tầng này.

Biết trò chi bằng thầy, sao Quân Mặc Ninh không biết trong lòng học trò y nghĩ thế nào, "Ta đã nói với ngươi từ lâu, thân tại kỳ vị tiện mưu kỳ chính*, trước đây ngươi chỉ là Quân Diệc Hàm, dĩ nhiên không cần suy nghĩ những thứ này; bây giờ thì sao? Cha ta cũng đã nói với ngươi rồi. Đây là vấn đề sớm muộn các ngươi cũng phải đối mặt, ngươi là đích hoàng trưởng tử, hoàng gia từ trước đến nay không có việc gì là riêng, tầm mắt ngươi còn có thể vẻn vẹn dừng lại trên một nhà một chuyện sao?"
* Người đang ở vị trí nào thì phải tính chuyện ở cương vị đó.

Chưa từng có giờ khắc nào như lúc này, Tề Hàm cảm giác mình cách sách sử gần như vậy... gần đến không chân thật như vậy...

"Tại sao ta phạt nặng Tề Vân?" Quân Mặc Ninh xuống tay thật sự không nhẹ, nhưng y lại rất kiên nhẫn giải thích, "Bởi vì ta muốn nói cho hắn biết, nếu như hắn thật lòng không có suy nghĩ gì đối với vị trí kia, như vậy đời này hắn vĩnh viễn! Chỉ có thể! Đặt ngươi ở vị cao nhất! Bất kể là hiện tại làm đệ đệ hay tương lai làm thần tử, đây chính là số mệnh hắn!"

Quân Mặc Ninh hít một hơi tiếp tục nói, "Nếu như hắn muốn vị trí kia, như vậy Tề Hàm, vi sư thành thật nói với ngươi, có thể làm bộ làm tịch đến ngay cả ta cũng không thể phán đoán thật giả, ngươi vẫn nên thừa dịp hắn còn nguyện ý giả vờ kịp thời đưa hắn trở về, ngươi cũng sớm cách xa hắn, để cầu kiếp này an bình..."
"Sẽ không... Vân nhi sẽ không..." Tề Hàm lắc đầu rơi nước mắt, hắn không tin, hoàn toàn không tin Tề Vân là người tâm cơ thâm trầm.

Quân Mặc Ninh chậm giọng nói, "Ta cũng không tin, cho nên, ta phạt sai hắn sao?"

Tề Hàm không lời chống đỡ.

"Nói một chút đi, đoạn đường này gặp phải cái gì?" Quân Mặc Ninh đổi tư thế ngồi, xoa xoa huyệt thái dương.

Đầu gối Tề Hàm đã đau đến chết lặng, cẳng chân hoàn toàn mất đi tri giác, mà dần dần, đau đớn đang lan tràn lên phía trên. Hắn một năm một mười nói rõ ràng rành mạch một đường theo dõi và một màn sau cùng trong rừng cây, cuối cùng mới lên tiếng, "Lúc đầu Hàm nhi chỉ nghi ngờ, đi theo cũng vì muốn nhìn sự thật, không nghĩ tới bọn họ... A!"

Lời còn chưa dứt, Tề Hàm đã bị hất tung trên mặt đất một lần nữa, cùng một vị trí, không biết lực độ nặng bao nhiêu!
Tề Hàm nghiêng người nằm trên đất, hai mắt toàn sao kim, miệng đầy mùi máu tươi.

Thậm chí không đợi hắn quỳ tốt lần nữa, lửa giận của Quân Mặc Ninh dường như đã bốc cháy nổ vang trên đỉnh đầu y, "Ta dạy ngươi sáu năm! Rốt cuộc là vi sư ta vô năng ba phen bốn bận không dạy nổi ngươi! Hay là ta bảo vệ ngươi quá tốt, cho nên khiến ngươi đến bây giờ còn ngây thơ như vậy! Quỳ lên!"

Tề Hàm run run rẩy rẩy quỳ thẳng lần nữa, má trái đã sưng đến mức hoàn toàn không nhìn ra hình dạng, khóe miệng có tơ máu uốn lượn. Trong lòng hắn rõ ràng, nếu như vừa rồi tiên sinh còn nhẫn nại tính tình nói với hắn chuyện Vân nhi, như vậy lúc này, mới chân chân thật thật đến phiên mình. Mà hành động của hắn lần này, hiển nhiên khiến quá nhiều người nhớ lại quá nhiều chuyện xảy ra lúc trước, nên sư nương vội vã muốn mình trốn đi, ngay cả Phong ca ca cũng không nhịn được muốn chỉ trích mình...
Lần này Quân Mặc Ninh không ngồi xuống nữa, cũng không giấu được tức giận, "Ngươi không nghĩ tới?! Ngươi không nghĩ tới nhiều chuyện lắm! Ngươi không nghĩ tới Quân Dịch Hi tự mình nguyện ý đi sao? Ngươi không nghĩ tới lão giả kia chính là Chu Minh, đại sư huynh Phương Quân Tu của Trầm Hương cốc sao? Ngươi càng không nghĩ tới bọn họ chính là người của ma giáo đúng không?"

Tề Hàm nghe đến mắt trợn tròn!

Quân Mặc Ninh cười lạnh nói, "Ngươi cho rằng chỉ là đi theo xem thử, ngươi cho rằng ngươi không có ác ý thì tất cả mọi người cũng không có ác ý! Vậy ngươi có nghĩ đến đến bọn họ sẽ ra tay với ngươi hay không! Có nghĩ đến Chu Minh muốn bắt ngươi tới uy hiếp ta hay không? Ta đã sớm cảnh cáo ngươi, chuyện Dịch Hi ngươi không cần nhúng tay, sư phụ ngươi luôn nói ngươi ngoan ngoãn nghe lời, ngươi nghe lời ta sao? Không nói nguyên nhân cho ngươi, vì chuyện này muôn đầu nghìn mối, ngay cả sư phụ ngươi cũng còn đang bôn ba trên giang hồ, vài ba câu khó có thể nói rõ. Tề Hàm, lẽ nào ngươi thụ giáo mấy năm nay, muốn ta phải nói rõ mọi chuyện, ngươi mới có thể cân nhắc nặng nhẹ?"
Tề Hàm dập đầu không lên tiếng, nhưng Quân Mặc Ninh không ngoảnh lại nhìn.

"Ta dạy ngươi "làm theo khả năng" ngươi học được sao? Bây giờ ngươi có bao nhiêu năng lực liều mạng với bọn họ? Chỗ này là chỗ nào? Là lùm cỏ, là giang hồ, gϊếŧ người ném vào hốc núi, ai biết ngươi là hoàng tử hay là giặc cỏ! Ngươi từng nghĩ tới chưa, ngươi có bất trắc gì, chúng ta sẽ như thế nào!"

Lời Quân Mặc Ninh nói quá nặng nề, cho đến một câu cuối cùng, thẳng tắp đâm vào đáy lòng Tề Hàm, tựa như dao nhọn giày xéo, khiến hắn đau khổ! Hắn không thể chịu đựng tra hỏi như vậy, còn khó chịu đựng hơn so với việc hắn chịu một trăm một nghìn roi mây!

Hiện tại hắn đã biết, vì sao sư nương lại nhắc chuyện hôm giao thừa, lại nhắc chuyện ám sát ở tửu lâu, bởi vì mỗi một lần hắn bị thương tổn, trả giá nhiều nhất vĩnh viễn là tiên sinh! Bệnh gầy trơ xương dưới tàng cây biệt viện, cửu tiệt run châm lấy mạng đổi mạng, còn trì hoãn hôn kỳ chạy lang thang xin thuốc, chuyến đi Giang Nam lần này, hơn phân nửa cũng vì hắn!
Mà nay, thân phận hắn đã rõ, ngoại trừ tiên sinh, sư phụ, còn có sư nương, Vân nhi, e rằng... còn có phụ hoàng và mẫu hậu trong cung...

Nhưng mà, hắn lại...

"Tiên sinh, Hàm nhi biết sai rồi... sau này không dám..." Vẫn là mấy câu nhận sai, thế nhưng Tề Hàm biết, lần này, tuy rằng trả cái giá nhỏ nhất, thế nhưng may mắn ở hiện thực như có như không đỡ nổi một đòn. Hắn nhận được giáo huấn, thật sự không dám.

"Không sao cả, sau này ngươi có dám không cũng không sao cả," Quân Mặc Ninh hiển nhiên không định tha cho hắn, y phạt nặng Tề Vân, giải nghĩa xong đạo lý, không có đạo lý thất bại trong gang tấc ở một bước cuối cùng, "Ta sẽ để ngươi sau này mỗi một lần tái phạm sai lầm giống vậy, đều nhớ hôm nay trải qua thế nào!"