Chương 119: Giang hồ

Quân Lâm Thiên Hạ - Sở Lai Kính

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Chính sảnh Trầm Hương cốc, Tề Hàm, Tề Vân và Phương Tư Tề song song quỳ. Hai tiểu đồng dựa vào lời Phương Tư Tề nói, cẩn cẩn thận thận xốc quần áo nơi eo trái của nó lên, quả nhiên nhìn thấy một vết bầm xanh tím trên eo nó.

Phương Quân Tu thở ra một hơi nói, "Quân công tử, Trầm Hương cốc quả nhiên không sạch sẽ."

Quân Mặc Ninh tiếp lời nói, "Việc này... còn phải làm phiền Phương cốc chủ tra rõ."

"Phải, đây là việc ta nên làm." Phương Quân Tu nhìn xuống ba đứa nhỏ, nói rằng, "Trong chuyện này Diệc Hàm quả thật vô tội, Quân công tử để hắn đứng dậy đi, hai ngày nay cũng làm khó hắn. Về phần Diệc Vân... trẻ con tò mò nghịch ngợm cũng không có lỗi gì lớn, lần này rơi xuống nước hoảng sợ, cũng đủ phạt rồi."

Từ sau khi rời kinh, Tề Vân cũng đổi tên Quân Diệc Vân, vì vậy, hắn còn vui vẻ thật lâu.


Quân Mặc Ninh cười nói, "Phương cốc chủ khoan dung, ta đây cũng xin tha cho thiếu cốc chủ. Vân nhi nói, tên của thiếu cốc chủ kỳ thật lệch hướng rất nhiều, cho dù là khí phách thiếu niên, thế nhưng cuối cùng hắn cũng không muốn tổn thương người khác. Vân nhi và Dịch Hi rơi xuống nước, cũng chỉ vì bọn hắn bị kinh sợ lại không biết bơi, không trách người khác được; hơn nữa, vốn dĩ nguyên nhân, cũng do hai đứa học trò của ta gây sự trước."

Trong lòng hai người hiển nhiên còn có việc khác, cũng không muốn truy cứu chuyện mấy đứa nhỏ cãi nhau ầm ĩ, sau khi mỗi người gọi bọn nó đứng dậy rời đi, vẻ mặt mới nghiêm túc lên.

"Không biết hôm qua lúc gặp gia phụ Quân công tử nói cái gì," Phương Quân Tu cảm kích nói, "Đêm qua gia phụ gọi ta đến, ấn theo lệ cũ trước đây, khó tránh khỏi trách đánh ta một trận. Ai ngờ chỉ hỏi chút việc trong cốc, cũng không lại làm khó dễ! Ta suy đi nghĩ lại, không hiểu được."


Quân Mặc Ninh cầm lấy chén trản uống trà, sau khi buông mới lên tiếng, "Cũng không nói gì, chỉ chọn vài chuyện vụn vặt trong giang hồ tán gẫu với lão cốc chủ một chút. Những chuyện cốc chủ đã làm mấy năm gần đây, trời quang trăng sáng, tùy tiện tra một cái cũng rõ ràng rành mạch. Lão cốc chủ cũng không phải người cổ hủ không thay đổi, trước đây trách móc nặng nề cốc chủ, cũng vì chưa hiểu rõ những chuyện cốc chủ đã làm mấy năm gần đây mà thôi."

Phương Quân Tu không khỏi cảm kích.

Quân Mặc Ninh nói tiếp, "Cốc chủ với lão cốc chủ hóa giải hiểu lầm, mới có thể dễ dàng quét sạch kẻ xấu ẩn nấp trong cốc hơn. Giang hồ yên ổn nhiều năm, nhưng mà tĩnh thủy lưu thâm*, không thể không đề phòng. Đêm qua Dịch Hi dễ dàng bị người cướp đi, cùng chuyện thiếu cốc chủ ban ngày ban mặt bị người ám toán, hai chuyện này phải chăng cùng một nguyên nhân..."


* Tĩnh thủy lưu thâm ý chỉ mặt nước tĩnh lặng nhưng đáy nước rất sâu.

Phương Quân Tu trịnh trọng nói, "Sau khi biết được tin, ta cũng tận lực truyền tin tức ra, hy vọng có thể mau chóng có hồi âm."

Quân Mặc Ninh gật đầu nói, "Mục đích chuyến đi này Quân tam đã đạt được, phát sinh chuyện ngoài ý muốn hôm qua quấy nhiễu cốc chủ, thật sự áy náy. Ở đây, ta liền hướng cốc chủ chào từ biệt. Được lão cốc chủ chỉ điểm, bệnh của Hàm nhi chung quy có một chút hi vọng sống; lại ngu dốt được lão cốc chủ cho thuốc, Quân tam vô cùng cảm kích."

Phương Quân Tu cũng biết Quân Dịch Hi mất tích, trong lòng Quân Mặc Ninh tất nhiên treo lơ lửng, như ý cũng không ép ở lại.

Quân Mặc Ninh trở lại khách phòng, Hoắc Nhẫn Đông và Tần Phong đang thu dọn đồ đạc, mà hai huynh đệ Tề Hàm vẫn quỳ đấy. Thấy y trở về, Hoắc Nhẫn Đông bất đắc dĩ nói, "Trở về liền cứ như vậy, khuyên như thế nào cũng không nghe, học trò tốt tam ca ca ngươi dạy!"
"Đứng lên đi," Quân Mặc Ninh đi tới trước mặt bọn hắn nói, "Bướng bỉnh cũng phải có mức độ, không biết mình là vịt cạn còn muốn xuống nước, lần này coi như dạy cho ngươi một bài học; còn Hàm nhi, chuyện Dịch Hi dây dưa rất rộng, không trách ngươi. Đều đứng lên đi, chúng ta lập tức khởi hành, vừa đi vừa chờ tin tức Sở gia các ngươi."

Tề Hàm, Tề Vân dập đầu tạ ơn, đứng dậy, mỗi người thu thập quần áo.

Quân Mặc Ninh đi tới cửa phòng, nhìn ánh mặt trời rực rỡ dưới sơn cốc yên tĩnh, không biết phần tĩnh mịch này còn có thể duy trì bao lâu; mà giờ khắc này, dưới phần tĩnh mịch này, đang che giấu cái gì cuộn trào mãnh liệt.

Nhưng bất kể như thế nào, Quân Mặc Ninh y chưa từng sợ hãi!

Dịch Hi bị người cướp đi tuy rằng ngoài dự đoán của y, nhưng chẳng qua chỉ tạm thời mà thôi, tốc độ đối thủ nhanh lẹ bất chính như vậy chẳng phải nói rõ thái độ của bọn hắn đối với Quân Dịch Hi? Đây chẳng phải là kết quả y muốn?
Vấn đề bây giờ không phải là bọn hắn có hành động, mà vừa đúng lúc bọn hắn không có động tĩnh!

Chỉ cần động, không sợ không tra được manh mối!

Quân Mặc Ninh hít một hơi không khí giang hồ thật dài, lập tức cảm thấy hăng hái cao ngất!

Sau khi rời khỏi Trầm Hương cốc, đoàn người Quân Mặc Ninh lại đi mấy ngày, rốt cuộc cũng tới Hàng thành... một tòa thành cực kỳ phồn hoa chỉ thua đế đô Trung Châu. Hàng thành tọa lạc Giang Nam, vật hoa thiên bảo địa linh nhân kiệt, một cái hồ Tây đặc biệt nổi danh thiên hạ; lại nói, chính là tửu lâu Duyệt Lai bên hồ Tây và cá sốt chua, có thể nói là tuyệt nhất.

Dưới sự sắp xếp của Tần Phong, Quân Mặc Ninh vào ở một tòa viện bên hồ mặc dù không lớn nhưng tuyệt đối đẹp đẽ. Đây là sản nghiệp Yến Thiên Lâu đặt mua từu rất lâu trước đây, từ sau khi nhận được mệnh lệnh, sớm đã có tôi tớ trong lâu dọn dẹp thỏa đáng, chờ chủ nhân vào ở.
Ngay cả Tề Vân nhìn quen lâm viên hoàng gia cũng không thể không ca ngợi, một tòa viện như vậy, đình đài lầu các thuỷ tạ mái cong không có không tinh xảo, nơi nơi lộ ra nét thanh tú của Giang Nam.

Sau khi mọi người đều thu dọn ổn thỏa, Quân Mặc Ninh liền chui vào thư phòng, Sở Hán Sinh ra ngoài thăm dò hành tung Quân Dịch Hi và hướng đi của ma giáo trong giang hồ, công việc của Yến Thiên Lâu cũng chỉ có thể để y tự mình xử trí. Hoắc Nhẫn Đông độc lập đã quen, lại say mê với y thuật, cũng ở trong viện suy xét phương thuốc và một đường gom góp dược thảo; thỉnh thoảng cũng ra cửa đến tiệm thuốc hoặc y quán Yến Thiên Lâu mở, thứ nhất đến xem có dược liệu cần để trị liệu Tề Hàm hay không, thứ hai cũng âm thầm hỏi thăm tin tức Quân Dịch Hi.

Sau khi ổn định lại, đối với chuyện giảng dạy Tề Vân Quân Mặc Ninh rốt cuộc cũng khôi phục yêu cầu vốn có, học văn luyện võ nhìn đến vô cùng sít sao, gần đây đã bắt đầu dạy hắn làm sổ sách. Đối mặt với từng đống từng đống chữ số Ả Rập, Tề Vân tỏ vẻ đầu của hắn rất lớn rất lớn! Hắn mấy lần hướng Tề Hàm xin giúp đỡ, nhưng chỉ nhận được ánh mắt cảnh cáo của huynh trưởng, tâm tính nhanh nhạy thiếu niên tức khắc sáng tỏ, tiên sinh và ca ca căn bản là cùng một đường!
Lại không quản Tề Vân vật lộn trong sổ sách mênh mông, sau khi Tề Hàm làm xong bài học sáng sớm, pha trà gõ cửa vào thư phòng, thấy tiên sinh đang vùi đầu làm việc, hắn cũng không quấy rầy, đặt chén trà xuống định lặng lẽ rời khỏi.

"Chờ đã." Thanh âm đột nhiên vang lên trong thư phòng yên tĩnh.

Tề Hàm sửng sốt, lập tức ngừng bước chân xoay người cung kính đứng.

"Tiên sinh."

Quân Mặc Ninh đặt bút xuống, quan sát trên dưới một phen, nhìn thấy giữa hai lông mày thiếu niên ẩn vẻ u sầu, biết hắn còn chưa đặt chuyện Quân Dịch Hi xuống, trong lòng liền có chút không vui nói, "Ta đã nói với ngươi, chuyện Dịch Hi không trách ngươi, ngươi cần gì phải cố chấp ôm đồm phần trách nhiệm này canh cánh trong lòng? Bài vở của ngươi cũng không nhẹ nhàng hơn Vân nhi, hậu quả không chuyên tâm không phải ngươi chưa hưởng qua!"
"Hàm nhi không dám lơ là bài học!" Tề Hàm liền vội vàng nói, "Chỉ là... Dịch Hi bị người cướp đi, cũng không biết những người kia có ác ý gì không! Đêm đó Hàm nhi vốn định chăm sóc Dịch Hi, ai ngờ lại để hắn bị cướp đi dưới mí mắt ta..."

Chén trà "cạch" một tiếng đập lên bàn, Quân Mặc Ninh nhìn Tề Hàm bị dọa đến run run nói, "Mấy cái giáo huấn đó không sửa được tật xấu suy nghĩ lung tung của ngươi có phải hay không? Ngươi muốn đêm hôm đó người kia một chưởng đánh chết ngươi mới xem như ngươi làm trọn chức trách sư huynh, vậy mới đủ có phải hay không? Ta đã dạy ngươi cái gì?"

Mấy ngày qua, Quân Mặc Ninh đối với Tề Hàm quả thật đã ôn hòa không ít, nhưng tình cảnh giờ phút này, lại khiến Tề Hàm cảm giác dường như trở về lúc ở biệt viện.

"Hồi tiên sinh, tiên sinh đã dạy... làm theo khả năng, tận tâm không thẹn..." Tề Hàm cung kính đáp lại.
Quân Mặc Ninh bình ổn lửa giận trong lòng, dịu giọng, "Đạo lý ngươi đều hiểu, nhưng nếu làm không được, thì cũng không khác gì không hiểu. Ngươi đừng suy nghĩ lung tung nữa, bài vở hai ngày tới trước dừng lại, buổi sáng giúp ta xử lý chút chuyện trong lâu; buổi chiều nghỉ ngơi thật tốt, hai ngày nữa, sẽ hành châm cho ngươi một lần, sau đó có thể đưa việc tu tập nội công vào trong ngày. Nghe rõ ràng chưa?"

"Nghe rõ." Tề Hàm khom người trả lời, nhớ đến lại phải bị châm đau đớn, dù hắn có thể nhẫn nhưng tâm cũng sinh sợ hãi. Nhưng vừa nghĩ, tiên sinh và sư nương vì thân thể hắn phí sức như thế, trong Yến Thiên Lâu còn có nhiều công việc phải xử lý như vậy, lại không khỏi tự trách mình không hiểu chuyện, chẳng những không thể giúp đỡ sư trưởng, còn thêm phiền phức phiền tiên sinh dạy dỗ... Mình thật là không tiến bộ!
Nghĩ như vậy, Tề Hàm rời khỏi thư phòng, mặt trời buổi trưa đã không nóng bức như lúc rời kinh, hắn ngẩng đầu nhìn, âm thầm cổ vũ chính mình nỗ lực luyện công, nhất định phải nhanh chóng khôi phục công lực. Đến lúc đó, hắn liền có thể theo sư phụ ra ngoài như trước, cũng có thể... đi tìm Dịch Hi rồi.

Hai ngày sau, dưới sự trợ giúp của Hoắc Nhẫn Đông Quân Mặc Ninh hành châm lần thứ hai cho Tề Hàm, lần này mặc dù không giống như lần hắn cho là một trận phạt nặng khiển trách ở trong miếu đổ nát, nhưng đau đớn vẫn khoét tim đục xương. Châm xong châm thứ hai hắn đã gần như ngất đi, châm thứ ba vào cơ thể, dường như hắn cảm giác được nửa người dưới của mình bị người sờ sờ kéo đi! Sau đó nữa, hắn liền bất tỉnh nhân sự.

Lần này bởi vì điều kiện đầy đủ, Tề Hàm khôi phục rất nhanh. Ba ngày sau, hắn có thể xuống giường đi lại; qua thêm hai ngày, hắn đã có thể cầm kiếm, tuy rằng vẫn không hoàn thành được một bộ kiếm pháp, nhưng nhìn chung hiệu quả rõ rệt.
Quân Mặc Ninh uống trà trong sân, khi y nhìn thấy Tề Hàm mệt lử sau khi gắng gượng luyện xong một bộ kiếm pháp nhưng nụ cười xán lạn, ánh mắt y sáng ngời không hiểu được...