Chương 106: Tam thiếu và tiểu đồng bọn của y

Quân Lâm Thiên Hạ - Sở Lai Kính

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Trời tối trăng mờ đêm gϊếŧ người, trời khô vật hanh lúc phóng hỏa. Ầy, đương nhiên, lúc ba tên hắc y nhân đồ đen giày đen khăn che mặt đen len lén lẻn vào chỗ ở của con tin ở Tỉ Lân* Quán, bọn họ không phóng hỏa cũng không gϊếŧ người.

* Tỉ Lân Quán là nơi ở của sứ giả hoặc con tin nước láng giềng.

Động tác người áo đen dẫn đầu cực kỳ nhanh nhẹn mà đánh ngất xỉu ba tên thị vệ buồn ngủ nhưng vẫn cố gắng gượng tuần tra, vung tay phải lên một cái, ba người tùy tiện vọt vào một gian phòng, một người bắt được một tên thị vệ Bắc Mãng ngủ say chặn miệng đánh một trận điên cuồng! Mãi đến khi đánh được vài tên không khác người sắp chết còn một hơi thở là mấy thì mới dừng tay!

Mấy người bọn họ quá có kinh nghiệm với chuyện này. Một trận này, đều là vết thương bên ngoài, nhất định không chết được; thế nhưng không đủ mười ngày tám tháng khẳng định không có cách nào xuống giường!


Mắt người áo đen cầm đầu lộ vẻ sắc bén, nói nhỏ một tiếng "Đi!", thân hình ba người thoăn thoắt vượt tường đi; ngoài tường, có ba người áo đen khác nhàm chán ngồi vẽ vòng tròn, thấy bọn họ đi ra, lập tức đứng dậy cùng rời đi.

Mà giờ khắc này, trong Tỉ Lân Quán mới truyền ra tiếng kêu gào như gϊếŧ heo!

A Đề Mạc Đô tuyệt vọng bịt kín lỗ tai, bốn năm ngày rồi! Mỗi ngày đều như vậy! Một ngày nào đó sẽ đến phiên mình, đến phiên mình ở trên giường đau đến lăn lộn!

Nghìn tính vạn toán, sao gã có thể không tính đến, triều đình Trung Châu có thể đối phó gã như vậy! Gã sớm đã chuẩn bị kỹ càng để đón nhận cái chết, nhưng cảm giác "chờ chết" nhiều ngày như vậy, có phải càng đáng sợ hơn so với cái chết hay không!

Tảng sáng mùa hè, bình minh đến vô cùng sớm. Tửu lâu Duyệt Lai còn buôn bán sớm hơn chợ sáng, vài quán điểm tâm cạnh tranh với tửu lâu Duyệt Lai bây giờ cũng đều chịu phục, người ta chẳng những món ăn nhiều, mùi vị ngon, phục vụ cũng hạng nhất; phối trà, hí kịch càng tuyệt, thế nhưng mỗi ngày người ta vẫn chăm chỉ như vậy, không buông tha bất kỳ cơ hội kiếm tiền nào!


Bọn họ không kiếm tiền, ai kiếm tiền!

Có điều mấy ngày gần đây, bọn tiểu nhị phục vụ hạng nhất ở tửu lâu Duyệt Lai càng thêm cẩn thận từng li từng tí. Bởi vì Quân tam thiếu mấy năm trước trên dưới kinh thành còn chưa nghe tiếng đã sợ mất mật vậy mà mỗi ngày đều dẫn theo năm tiểu đồng bọn của y, đến, uống, trà, sớm!

Mẹ của ta ơi! Bắt đầu từ ngày thứ hai ông chủ liền tự mình ra trận đốc thúc phục vụ, cần phải bảo đảm hầu hạ tốt sáu vị gia này! Tám năm trước lúc bọn họ vẫn là công tử thiếu niên, đã vô pháp vô thiên, bây giờ, một Hộ bộ thị lang, một tế tửu Quốc Tử Giám, mấy người khác mặc dù không có chức vụ chính thức, nhưng nghe nói cũng phong sinh thủy khởi*! Về phần đầu sỏ Quân tam thiếu của bọn họ... Được rồi, ông chủ tỏ vẻ, cho dù lúc vị gia này còn bị nhốt trong biệt viện, cũng không có ai dám nói xấu y một câu!


* Phong sinh thủy khởi nghĩa là gió đi khắp nơi để mọi vật sinh ra, nước chảy đến đâu thì mọi vật ở đó đâm chồi nảy lộc.

Ông chủ tự mình bưng cho sáu vị gia một lồng xíu mại, lau mồ hôi kéo khóe miệng cười đến da thịt gò má nhăn nheo. Mới nãy là tam thiếu gia nở nụ cười với mình? Mẹ của ta ơi, sao ông chủ lại cảm thấy nụ cười tỏa nắng của tam thiếu gia giống như ánh dương bên ngoài! Không đúng không đúng, nhất định là ảo giác!

Đã nhiều ngày qua trên đường đều đang đồn đãi chuyện ma quái mấy đêm nay ở Tỉ Lân Quán, một con quỷ tàn nhẫn nha, bắt được người sống liền đánh nha! Đại phu đến khám đều là hít khí lạnh trở về, cái này cần phải có thù oán lớn bao nhiêu chứ!
Ông chủ cả đời lăn lộn trên đường phố mơ hồ cảm thấy phía sau chuyện này hẳn là nước rất sâu, mà mấy vị gia này mỗi ngày qua đây uống trà sáng, thời gian lại vừa vặn... chẳng lẽ... có phải hay không...

Xùy xùy xùy!

Ông chủ vỗ vỗ đầu mình! Suy nghĩ vớ vẩn phải rơi đầu! Hắn vẫn nên thành thật kiếm tiền thì hơn!

Gian bên này, sáu người Quân Mặc Ninh đang ăn điểm tâm như hổ đói, mỗi ngày làm việc về đêm, lại là việc chân tay, không ăn không được mà!

Giải quyết xong một bàn ăn như gió cuốn mây tan, Vương Nguyên tựa lưng vào ghế vỗ vỗ cái bụng, thỏa mãn nói, "Đây mới là cuộc sống chứ! Chỉ tiếc áo gấm đi đêm, không có ai biết là chúng ta làm!"

"Cắt, sợ rằng có không ít người biết là chúng ta làm!" Hàn Túc xốc cái lồng nhỏ cuối cùng lên, một ngụm nuốt xuống, mơ hồ không rõ nói, "Mỗi ngày chỉ đánh tầm hai ba người, vẫn cứ giữ lại A Đề Mạc Đô lông tóc cũng không động đến một sợi! Loại thuật tâm lý chiến này, là tám năm trước chúng ta chơi bời để lại, người có tâm vừa nhìn là biết rồi!"
"Cũng đúng," Vương Nguyên hoàn toàn thất vọng, "Nhưng thế thì sao? Chỉ cần A Đề Mạc Đô kia không có chứng cứ, ngay cả hoàng thượng cũng không thể làm gì chúng ta! Huống chi, lần này tổn thương lại là đại hoàng tử ở đầu quả tim của hoàng thượng, A Đề Mạc Đô kia thuần túy chính là chán sống! Ngươi nói hắn đây là vì cái gì nha?"

"Rõ ràng có dự mưu, chính là hướng về phía hai vị hoàng tử rồi!" Hoắc Bán Hạ mở miệng nói, "Ta điều tra, A Đề Mạc Đô kia đã tới một khoảng thời gian, trên danh nghĩa là tới vì Sư Sư cô nương, nhưng lại cố ý chọn hôm đó ra tay! Tình hình hôm đó chúng ta cũng đều nghe nói, cướp một cô nương cần gì bên ngoài cũng mai phục?"

"Vậy tóm lại là tại sao?" Hồng Ngọc tuổi nhỏ nhất nhíu mày nói, "Cho dù ban đầu hắn biết thân phận hai vị hoàng tử, sau khi sự việc xảy ra hoàng thượng nhất định sẽ không bỏ qua cho hắn! Chẳng lẽ hắn thật sự muốn chết? Hắn chính là con tin bởi vì thua trận mới đưa đến Trung Châu, chẳng lẽ còn có chỗ dựa nào?"
Ngụy Tử Minh thân tại triều đình, làm người lại không khoác lác giống Vương Nguyên, lúc này vừa uống trà vừa nói, "A Đề Mạc Đô có thể có chỗ dựa gì? Ngày đó ta gặp được Bạch đại nhân Bạch Thiên Lan, hắn nói tin tức cửu ca truyền về Binh bộ nói, vợ con A Đề Mạc Đô đều bị khống chế rồi, chỉ sợ hắn tới Trung Châu cũng vì nội bộ bọn hắn tranh đấu, bằng không, hắn đường đường là đại hoàng tử Bắc Mãng, tuy rằng lão quốc chủ chết, dù gì hắn cũng là vương gia, không tới phiên hắn làm con tin."

"Vì sao tin tức Binh bộ, ngươi biết ta không biết?" Vương Nguyên hô to, Binh bộ thượng thư là cha hắn có được hay không?

Ngụy Tử Minh liếc hắn một cái nói, "Gần đây chiến sự ở phía nam, ngươi bận rộn ở Hộ bộ tính tiền, làm sao có công phu quản chuyện Binh bộ! Lại nói, ta cũng là nghe Bạch Thiên Lan nói quá trình điều tra chuyện này tiện thể tra được. Tam ca xem có phải như vậy hay không?"
Mấy người thảo luận, rốt cuộc dựa theo lệ cũ hỏi tới Quân Mặc Ninh. Đây là kịch bản bọn họ thảo luận vấn đề, tập hợp tất cả tin tức, suy đoán, xác minh, nếu như có kết quả liền trực tiếp sắp xếp chương trình làm việc; nếu không có kết quả, sẽ do Quân Mặc Ninh bổ sung cuối cùng.

Đương nhiên, giữa lúc đó nói leo chọc cười, gây gổ cãi nhau, thậm chí vung tay đánh nhau cũng có, nhưng chỉ cần bàn bạc xong chương trình, bất kể thắng thua tất nhiên phải nghiêm túc chấp hành. Nếu nửa đường tự chủ trương, hoặc bởi vì một người mà phá hư đại cục, hừ hừ, roi mây của tam ca cũng không phải ngồi không!

Quân Mặc Ninh vừa cười vừa nói, "Mặc dù không trúng cũng không trật. Tin tức của cửu ca ta cũng nhận được, tự ta cũng tra được một ít. Trước khi Lưu Yên chết, đã giúp A Đề Mạc Hạ Xuyên con của ả thu hẹp rất nhiều thế lực, mà trưởng tử A Đề Mạc Đô của lão quốc chủ trước sau vẫn không chịu quy thuận. Cho nên, khi Bắc Mãng thua trận, trên triều đình liền nghiêng về một phía kiến nghị đưa A Đề Mạc Đô tới Trung Châu giải hoà, kỳ thật chính là làm con tin, đồng thời còn giam vợ con của hắn để phòng hắn nuốt lời. Bây giờ xem ra, trên dưới Bắc Mãng để A Đề Mạc Đô này giả dạng tới, không chỉ như vậy, chờ cơ hội ám sát hoàng tử Trung Châu cũng là một nhiệm vụ trong đó. Chỉ là bọn hắn cũng không biết Tề Hàm đã chính danh, cho nên đầu mâu vẫn chỉ hướng Tề Vân mà thôi."
"Ha ha," Vương Nguyên cười gượng hai tiếng nói, "Uống nhiều gió Tây Bắc rồi, đầu óc đều bị hư, cho rằng như vậy thì có thể nhiễu loạn triều cục?"

Quân Mặc Ninh liếc hắn một cái nói, "Nếu như Tề Hàm chưa chính danh, lần này Tề Vân không thể may mắn thoát khỏi thì sao? Như vậy Trung Châu còn có người thứ hai thích hợp thừa kế sao?"

Vương Nguyên rụt cổ một cái, không dám nói tiếp nữa.

Quân Mặc Ninh ngữ ý lười nhác nói chính sự, "Mười sáu tháng sáu ta với Nhẫn Đông thành hôn rồi, sau đó chúng ta quyết định rời kinh một chuyến. Các ngươi có tính toán gì không?"

Hoắc Bán Hạ tiên phong nói, "Ta muốn mang người đi Nam Hải giúp nhị ca, tam ca thấy có được hay không?"

Quân Mặc Ninh thoáng suy nghĩ nói, "Trước chờ một chút, nhị ca bên kia ta có sắp xếp, có thể, ngươi còn phải đi Bắc Cương."
"Bắc Cương?" Hàn Túc hiếu kỳ nói, "Tam ca, hoàng thượng dự định động binh với Bắc Cương sao? Nam bắc đồng thời dùng binh, lương thảo chống đỡ được sao? Ta vốn cũng dự định cùng Bán Hạ đi phía nam, vậy có phải cũng không gấp hay không?"

Quân Mặc Ninh bật cười nói, "Ngươi đường đường là con trai đại trụ quốc, danh không chính ngôn không thuận ra chiến trường, Hàn trụ quốc không phải sẽ nổi điên! Ngươi cũng đợi chút đi, đến lúc đó nghe ý kiến cha ngươi một chút, Bán Hạ tốt xấu cũng là một quân y, ngươi cũng có một thân phận rồi đi, lập công cũng dễ khen thưởng!"

"Nghe tam ca!" Hàn Túc cười ngây ngô.

"Vậy ta thì sao? Tam ca! Vậy ta thì sao?" Hồng Ngọc được gia đình bảo hộ rất tốt, những năm gần đây chỉ dạy học trong thư viện Lang Hoàn, thành thật làm tốt không để ý đến chuyện bên ngoài, gần đây cũng vì Quân Mặc Ninh đã trở về, cho nên mới "tái xuất giang hồ".
Quân Mặc Ninh cười nói, "Ở lại kinh thành, nhìn chằm chằm A Đề Mạc Đô cho ta. Đừng để hắn chết, đương nhiên, cũng không thể để hắn sống dễ chịu! Tiểu Túc, Bán Hạ muốn ra chiến trường, Vương Nguyên nhi nhất định cũng bận rộn, Tử Minh có chức quan, không nên quá xuất đầu. Cho nên, chỉ còn lại ngươi!"

Hồng Ngọc lập tức cảm giác mình gánh vác trách nhiệm rất lớn, hưng phấn nóng lòng muốn thử. Tất cả mọi người không nhịn được cười với huynh đệ nhỏ nhất này.

"Tam ca tính toán rời kinh đến đâu rồi vậy?" Hồng Ngọc có chút ngượng ngùng đổi chủ đề.

Quân Mặc Ninh vừa cười vừa nói, "Còn chưa xác định, giang hồ mênh mông giang sơn vạn dặm, đi đến đâu tính đến đó. Ta sẽ thời khắc lưu ý động tĩnh các ngươi, ai làm cho ta mất mặt, trở về tự mình chuẩn bị tốt roi mây chờ bị quất!"
Năm tên kia đồng thời rụt cổ một cái, dư uy tam ca vẫn còn!!!