Đăng vào: 12 tháng trước
Lão Bàng này mặc dù ở Quân gia trên danh nghĩa là quản gia, cũng là thủ hạ tâm phúc, thế nhưng trên thực tế mọi người đều biết, lão Bàng cùng với gia chủ Quân Chiến Thiên chính là đã trải qua sinh tử chi giao! Mà Quân Chiến Thiên cũng chưa bao giờ đối đãi với lão như người ngoài, coi lão như chính huynh đệ ruột thịt của mình vậy.
Lấy chuyện năm đó mà nói, Quân Chiến Thiên đã từng muốn vị lão huynh đệ này thoát khỏi kiếp nô bộc, sau đó chiếm lấy quân công, lấy vợ sinh con, cùng hưởng phú quý, nhưng lão Bàng cũng hiểu được ý tứ của vị đại ca này, lại nghĩ mình không làm nô bộc nữa, sẽ không thể làm bạn của đại ca, càng không thể vì đại ca xuất lực, cho nên thủy chung vẫn chỉ làm quản gia mà thôi.
Advertisement
Điều này khiến Quân Vô Ý luôn đem lão Bàng coi như là trưởng bối đáng tôn kính.
Lão Bàng mỉm cười, liền đứng dậy đi ra ngoài.
Advertisement
Quân Khương Lâm không khỏi âm thầm lắc đầu, Quân gia mặc dù mỗi người đều dũng cảm, một thân nam nhi chí khí, nhưng quá trọng tình trọng nghĩa, trọng tình trọng nghĩa đối với người khác đúng là một ưu điểm, thế nhưng đối với một người lãnh đạo cả một gia tộc, trực tiếp liên quan đến sự tồn vong của một quốc gia, đó chính là mù quáng.
Bất quá Quân Khương Lâm cũng không thể trông đợi vào việc dùng từ ngữ khiến gia gia và tam thúc hoàn toàn tiếp nhận. Tạm thời chỉ có thể từ từ, thỉnh thoảng nhắc nhở một chút, như vậy sẽ như nước chảy đá mòn, đến khi trọng yếu sẽ phát huy trọng dụng, đối với cha con nhà này không có tám năm mười năm tuyệt đối không lay động được bọn họ, mà Quân đại thiếu gia lại không có tính nhẫn nại, cho dù có cũng không thể để thời gian lãng phí như vậy!
Nhưng loại chuyện như vậy không thể cấp bách được, từ từ rồi khoai sẽ nhừ a.
Đúng lúc này, đột nhiên truyền đến một thanh âm: "Vô Ý huynh, từ biệt mười năm rồi, bây giờ vẫn khỏe chứ?" Thanh âm hùng hồn quan quẩn trong không khí mà không bị tản đi.
Sắc mặt Quân Vô Ý đại biến, trong nháy mắt trở nên trắng bệch, đôi môi run nhẹ, thiếu chút nữa ngã từ trên xe lăn xuống!
Quân Khương Lâm lẳng lặng vươn tay ra, nhẹ nhàng đặt trên đùi hắn, lắc đầu ý bảo thúc cứ yên tâm. Quân Khương Lâm sau khi nghe xong liền đi ra gặp mặt người vừa mới lên tiếng, đúng là người ngăn cản mình trong cuộc đấu giá ở Thịnh Bảo Đường, lại nói Quân Gia mình muốn đối lập cùng với Thịnh Bảo Đường của hắn!
Từ biểu hiện sâu xa khó hiểu của Quân Vô Ý mà xem, tất nhiên có rất nhiều chuyện xưa a cất giấu trong lòng.
Lúc này Quân Vô Ý đang cố gắng áp chế sự khó chịu trong tâm. Nếu không, tức quá hoá rồ thì bao nhiêu cố gắng trước đây sẽ thất bại trong gang tấc!
Quân Chiến Thiên nhìn biểu tình trên mặt Quân Vô Ý, tựa hồ hiểu được cái gì, trong mắt không khỏi hiện ra vẻ buồn phiền.
- Đúng là nhiều năm không thấy, không biết hôm nay có khách quý từ xa tới, không kịp đón tiếp, thỉnh vào trong nói chuyện.
Quân Vô Ý ngồi bất động, chậm rãi nói, thanh âm hùng hậu vang xa, có vài phần trầm tĩnh. Ngay trong nháy mắt, Quân Tam gia đã bình tĩnh trở lại, trên khuôn mặt tuấn vĩ trở nên không còn bận tâm, đôi đôi mắt nhất thời trở nên thâm sâu không lường được. Người quay đầu nói với Quân Chiến Thiên:
- Phụ thân, là bọn hắn đến đây. Việc này người không cần ra mặt đâu, một mình con có thể đối phó.
Quân Chiến Thiên chậm rãi gật đầu, sắc mặt nặng nề.
Quân Khương Lâm mỉm cười đứng lên, nhẹ nhàng cản lại người phía sau xe lăn của Quân Vô Ý, nói:
- Để con đưa tam thúc đi.
Hắh chậm rãii đẩy chiếc xe lăn đi ra ngoài. Trong lòng lạnh lùng cười: "Thịnh Bảo Đường, quả nhiên có ân oán với Quân gia!"
Bên trong tiểu viện, có hai người trung niên áo trắng đứng cùng nhau. Cả hai đều anh tuấn, phong độ. Nhưng từ trong mắt Quân Khương Lâm nhìn ra được, hai người này tuy đứng cùng nhau, tư thế cũng không khác mấy, chia ra trái phải mà đứng, nhưng trong mắt hai người đều có ý thể hiện phòng bị đối phương.
Cho nên Quân Khương Lâm lập tức nhận định, hai người tuy ra vẻ hòa hợp, nhưng thật ra là đang phòng bị lẫn nhau! Hai bên tuy rằng cũng đến từ một nơi, nhưng nội tâm không hòa hợp, thậm chí còn có sát ý!
Khó trách ngày đó ở Thịnh Bảo Đường, phản ứng của Thịnh Bảo Đường đối với sự ra giá của mình lại mâu thuẫn đến vậy. E rằng sự mâu thuẫn đó xuất phát từ chính hai người này.
- Mộ huynh, từ biệt nhau nhiều năm, phong thái của huynh vẫn tốt như xưa!
Trên mặt Quân Vô Ý đột nhiên có chút vui mừng, nhưng phần nhiều là sựthương cảm hoài niệm. Hắn mỉm cười với một người trong đó, về phần người còn lại thì không thèm để ý tới.