Chương 270: Trầm tĩnh!

Quân Lâm Binh Vương

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Đột nhiên bị tai họa từ trên trời rơi xuống, Độc Cô Vô Địch chỉ biết ôm đầu kêu to, trong lòng thầm oán hận: "Cái gì mà ta nuôi thành cái giống gì? Chẳng lẽ bảy đứa cháu không phải cũng do lão nhân gia người dạy ra sao?" 

Advertisement

Đồ vật trong túi mà Quân Khương Lâm gửi tới chính là ngọc bội tuỳ thân của bảy huynh đệ Độc Cô gia, chỉ có con cháu của chi trưởng Độc Cô thế gia mới được đeo loại ngọc bội này, cũng là tượng trưng cho danh phận của chúng. Bên trong túi còn có một mảng giấy nhỏ viết: 

- Bảy vị Độc Cô đại ca đều đang làm khách tại Quân gia, chúng ta sống cùng nhau rất hợp ý, chỉ khoảng hai ba tháng nữa sẽ trở về, mong Độc Cô lão đại nhân và Độc Cô đại tướng quân không cần mong nhớ. 

Advertisement

- Cái gì mà làm khách? Cái gì mà hai tháng nữa sẽ quay về? Lại còn xin đừng mong nhớ nữa chứ? 

Độc Cô Tung Hoành tức giận đến xì khói lỗ tai: 

- Vô Địch, ngươi lập tức tới Quân gia, đem bảy tên tiểu tử không ra hồn về đây! Lão tử phải từ từ lột da chúng mới hả giận! 

Độc Cô Vô Địch vui mừng như vừa thoát chết, bước gấp ra ngoài như chạy trốn. Vừa bước ra thì nghe trong phòng vang lên tiếng rống giận dữ, hắn vội vàng leo lên ngựa, thúc cho chạy thật nhanh. 

Lần này, Độc Cô Vô Địch đại tướng quân mang theo một trăm tên thân vệ đi tới Quân gia, dùng chính quy lễ nghĩa mà tới, đó là gửi thiếp báo trước. Bảy đứa con của hắn có thể không kiêng nể xông vào nhà Quân gia, cũng có thể xem như thiếu niên hồ đồ không biết chuyện, chỉ cần giải thích vài câu là được. Tuy nhiên, Độc Cô Vô Địch lần này đích thân tới nên hắn cũng không dám liều lĩnh mà xông vào, dù hắn có hơi lưu manh, nhưng hắn vẫn đường đường là một trong những tướng quân nổi tiếng không ai không biết của Thiên Hương đế quốc. 

Thân vệ đi theo Độc Cô Vô Địch xuống ngựa đem danh thiếp đưa tới, báo danh xin cầu kiến Quân Chiến Thiên Quân lão gia tử, người gác cổng thu lấy danh thiếp rồi có chút khách khí đáp lời: 

- Lão đại nhân không có trong phủ, người vừa mới xuất môn ra ngoài. 

Độc Cô Vô Địch nhất thời có chút thẹn quá giận " Rõ ràng mới cùng với lão gia tử nhà ta bạt kiếm giương cung, sau đó vội vàng trở về, ta về nhà liền tới đây, chẳng cách bao nhiêu thời gian, tên này lại nói vừa mới xuất môn là ý gì? Nếu không phải các ngươi chế trụ nhi tử của ta, chiếm hết thương phong, cá ngươi cũng không thoải mái như bây giờ? Còn bày đặt ở đó giả điên?" 

Đương nhiên, đó cũng chỉ là sự suy đoán mà thôi, "Người phải đứng dưới diên, không thể không cuối đầu" mà, sau đó hắn xin cầu kiến Quân Vô Ý Quân tam gia: "Con của lão đi đứng không tiện, cũng nói không có nhà luôn chứ?" 

Người gác cổng còn chưa vào báo tin, đã nghe tiếng cười sang sảng: 

- Thì ra la Độc Cô huynh đại giá quang lâm, Vô Ý vô cùng vui mừng, đã lâu không nhìn thấy huynh, còn phải thông báo cái gì chứ, ta nghiêm chỉnh xếp hàng chào đón huynh còn không kịp. 

Độc Cô Vô Địch nhìn lại thì thấy Quân Vô Ý mặc một thân thanh bào ngồi trên xe lăn từ trong nội viện từ từ tiến tới, vẻ mặt bình tĩnh mỉm cười với hắn. 

Quân Vô Ý trước mặt, so với lúc trước không có gì khác cả, nhưng với kinh nghiệm được hun đúc từ sa trường đẫm máu của Độc Cô Vô Địch, hắn cảm thấy có điều gì đó không bình thường. 

Trầm tĩnh! Đúng vậy, quá trầm tĩnh, đến nỗi làm cho người khác cảm thấy lạnh lẽo và sợ hãi! 

Thêm vào đó, dưới ánh mắt tĩnh lặng của Quân Vô Ý, Độc Cô Vô Địch cảm giác được có một cỗ hào khí xung thiên! Giống như một thanh thần binh lợi khí, sau bao năm ẩn nhẫn đã được rút ra khỏi vỏ, phong mang tái hiện, như rồng gầm hổ thét, như uy lăng thiên hạ, tái chiến phong vân! (uy phong khắp thiên hạ, mưa gió khắp nơi) 

Lúc này, Độc Cô Vô Địch đột nhiên có một loại cảm giác người đứng trước mặt mình không phải là một Quân Vô Ý, người mười năm qua tàn phế; mà chính là Bạch Y tướng quân năm xưa! Chính là người tiếu ngạo thiên hạ, chỉ huy muôn vàn gót sắt đạp bằng Huyền Huyền đại lục: Quân Vô Hối! Phụ thân của Quân Khương Lâm, người đã từng bách chiến bách thắng, thủ đoạn mạnh mẽ, cứng rắn, thống suất ba quân bất bại quân thần! 

Trong giây phút đó, trong lòng Độc Cô Vô Địch đột nhiên dâng lên một sự tôn kính không thể giải thích. 

Quân Vô Hối, người mà Độc Cô Vô Địch suốt đời tôn kính, ngưỡng mộ, cũng là mục tiêu lớn nhất cho Độc Cô Vô Địch phấn đấu cả kiếp này. Đã từng là thuộc hạ của Quân Vô Hối khi xưa, nhiều khi, nửa đêm nằm mộng, hắn còn nghe rõ mồn một tiếng vó ngưa lộp cộp vang lên trong gió của năm tháng xưa theo về. 

- Vô Địch, chờ ta chiến thắng trở về, ta và đệ huynh đệ hai người chúng ta sẽ liên thủ, đem Vũ Đường đế quốc dày xéo dưới vó ngựa của hai ta nhé ha ha ha…