Đăng vào: 10 tháng trước
Dịch: Nguyễn Hạ Lan
***
Lúc này âm nhạc trong phòng khách tự động chuyển thành một đợt âm thanh thấp phát ra từ dưới nước.
Phương Trình Vũ cảm thấy sau khi anh gác máy thì nhìn cô rất chăm chú, còn cô, không hề có cảm giác bị xúc phạm. Anh hơi mất sức, từ khi dán lên cửa phòng, cứ chống thẳng một tay cạnh cửa. Cún con kia đứng bên chân anh, một lớn một nhỏ nhìn cô suốt.
Cô hắng giọng, thoáng cúi đầu, không đối diện với tầm mắt anh nữa, và cất lời:
"Xin chào, tôi là giúp việc mà văn phòng giới thiệu việc làm giới thiệu đến."
"Có lẽ tôi vừa biết rồi." Khi người đàn ông nói chuyện, mồ hôi từ trán anh rơi xuống, tuy nhiên từ đầu chí cuối ánh mắt anh vẫn không rời khỏi Phương Trình Vũ. Điều này cho con người ta một loại cảm giác rất tôn trọng đối phương.
Phương Trình Vũ nghĩ ngoài người thân của cô ra, còn chưa có ai đem cái thứ tôn trọng đáng quý kiểu này bố thí phung phí cho cô như vậy.
Người khác có thể coi cô không tồn tại. Cô giống con thoi mất đi trọng lượng giữa thành phố này, cũng như thể dáng vẻ âm hồn người chết.
Nhưng ở đây cô cảm thấy bản thân bình đẳng với người đàn ông kia.
"Thưa anh, anh muốn nghỉ ngơi chút không?" Phương Trình Vũ nhìn anh và hỏi.
"Phiền cô đợi một lát!" Anh đáp rồi quay người mở cửa phòng sau lưng. 'Lạch cách', cửa lại đóng vào.
Phương Trình Vũ nhìn cún con bị nhốt ngoài cửa, cô vẫy vẫy tay với nó. 'Ẳng ' một tiếng, cún con chui vào ghế sô pha, phớt lờ tới cô.
Khi người đàn ông đi ra lần nữa, trong tay cầm một xấp giấy dày, anh đưa cho Phương Trình Vũ xong thì chậm rãi đi về phía sô pha.
Thật ra ban đầu, lúc Phương Trình Vũ nghe thấy Dư Lương nói chủ nhà không thể tự chăm sóc bản thân, cô cho rằng chắc hẳn là một người già, có lẽ sau khi bị bệnh hoặc đã già nên không thể tự lo liệu mới trả tiền công cao. Nhìn thấy người đàn ông này rồi thì Phương Trình Vũ cảm thấy vẫn rất ổn, suy cho cùng như vậy công việc mình làm sẽ nhẹ nhõm biết bao nhiêu. Song, sau khi đọc được những chữ trên giấy, Phương Trình Vũ liền không nhẹ nhõm nổi nữa.
Bởi vì trang bìa in rõ ràng mấy chữ:
'Những điều có liên quan tới việc giao tiếp với cuộc sống của người tàn tật.'
Ngay lập tức, trong lòng Phương Trình Vũ căng thẳng, nhưng vì phép lịch sự cô vẫn đứng đối diện người đàn ông, lật giở xấp giấy ra đọc.
Giấy đã được chủ nhân đóng cẩn thận, còn kèm mục lục. Nội dung có cả Tiếng Trung và Tiếng Anh. Phương Trình Vũ xem xong mục lục, nhận ra văn bản trong đó đều cùng một chủ đề, tôn trọng như thế nào và cư xử với người tàn tật ra sao.
Cô ngẩng đầu nhìn người đàn ông đang trầy trật chống vách tường đi tới trước sô pha, rồi ngồi xuống một bên ghế.
"Cô có thể chấp nhận được không?" Anh vừa lấy mu bàn tay lau trán, vừa dùng tay còn lại tóm cún con trên sô pha thả xuống sàn nhà. Phương Trình Vũ đáp có thể.
"Phiền cô đặt cho con chó nhỏ này một cái tên!"
Phương Trình Vũ thoáng sửng sốt. Lát sau cô tiếp tục dán mắt nhìn người đàn ông: trắng quá. Áo ba lỗ màu đen mặc trên người anh cứ như bọc lên bạch ngọc vậy.
Cô ngại ngùng lấy một cái tên lạ. Anh mắt đầu tiên khi nhìn thấy con cún ấy, cô đã muốn gọi nó là Tiểu Hắc.
"Tiểu Hắc." Cô vẫn nhìn người đàn ông như cũ, trong lòng hơi thấp thỏm.
Tiếp đó, cô nghe thấy tiếng anh cười:" Tiểu Hắc." Anh cười với cún con, nhưng ánh mắt thì nhìn về phía Phương Trình Vũ.
Cún con lập tức 'Ẳng' một tiếng, nhảy tót lên đùi người đàn ông. Anh chau mày, vuốt ve nó đôi cái, cún con liền nằm im trên chân anh.
(Tác giả: Tôi cảm thấy vẫn ổn. Về vấn đề tính cách của nam chính, rất nhiều người bên cạnh tôi cũng như vậy.)