Chương 20: TẠI SAO EM VÂNG LỜI NHƯ VẬY

Phương Trình

Đăng vào: 12 tháng trước

.




Dịch: Nguyễn Hạ Lan


***
Phương Trình Vũ nhận thấy Chu Nhất càng lúc càng càng im lặng, tựa như một cái bóng.
Anh không gõ bàn phím cả ngày lẫn đêm nữa, cũng không bận tâm rèm cửa sổ có kéo ra hay không, chẳng có nhiều yêu cầu đối với Phương Trình Vũ, không đọc sách, không xem nhật ký của cô. Mặc kệ Phương Trình Vũ tới hay chưa, một quãng thời gian, anh toàn ngồi trên chiếc ghế người già ở ban công, hoặc ở lì trong phòng rất nhiều ngày không ăn cơm chỉ uống nước.
"Anh đang nhìn gì vậy?" Phương Trình Vũ lấy một tấm chăn nhỏ đưa cho Chu Nhất.
Ban công chỉ có một chiếc ghế, một mình Chu Nhất gầy yếu hệt một người giấy dán lên chiếc ghế .
"Không có gì." Chu Nhất cầm lấy cái chăn nhỏ để lên đùi mình. Hiện tại anh đã không mang chân giả ở trong nhà, cứ để một bên ống quần trỗng rỗng như vậy đung đưa theo mỗi bước chân anh, khiến người ta không thể cầm lòng nổi.
Trên ban công tầng 15 gió rất to, tiếng gió nghe ra có hơi đáng sợ, nhưng không liên tục.
"Cô nghe thấy tiếng gì không?" Chu Nhất nhắm nghiền mắt và hỏi. Đoạn ống quần kia giống một lá cờ bay lên lại rủ xuống.
Phương Trình Vũ nhìn xung quanh, rồi ngoảnh đầu nghe tiếng nhạc trong phòng khách, không có âm thanh: "Không có tiếng gì mà."
"Cô từng đến thành phố ma quỷ chưa?" Không cho Phương Trình Vũ thời gian để phản ứng. Từ đầu chí cuối anh vẫn nhắm mắt: "Trước kia tôi luôn muốn đi xem một chút, tôi nghĩ nơi đó ở đầy mà quỷ."
Phương Trình Vũ không tiếp lời, cô bỗng đứng dậy nói với Chu Nhất: "Anh đợi tôi một lát!"
Cô vào bếp cầm ra một chiếc ghế con dùng để nhặt rau rồi ngồi xuống bên cạnh anh.
"Anh kể đi!" Như một học sinh ngoan ngồi ngay ngắn, chăm chú nghe giảng.
"Thật ra chẳng có gì."
"À, tôi còn tưởng anh sẽ kể chuyện ma đấy." Phương Trình Vũ cúi xuống nhìn ngón chân đen bóng của mình.
Chu Nhất từ từ mở mắt, quay đầu về phía Phương Trình Vũ. Cô vẫn thấp đầu, mái tóc giống một nét mực đen hắt thẳng xuống cổ, cân đối chỉnh tề thế này, tôn lên màu da khỏe khoắn của cô.
Anh lại nhắm mắt, dùng một kiểu giọng điệu rất mệt mỏi, đáp: "Luôn có người nhiều khi muốn chết mà."
Phương Trình Vũ đột nhiên ngẩng đầu nhìn Chu Nhất, kiên định và nghiêm túc nói:"Anh không thể chết."
'Anh không thể chết ! Sao anh có thể nghĩ đến chết chóc chứ? Cái từ như thể bệnh dịch này không được nhắc đến!' Phương Trình Vũ nhủ thầm rất nhiều câu, nhưng chỉ nói một câu đó ra khỏi miệng.
"Lâu rồi không đọc nhật ký của cô." Chu Nhất kéo sát tấm chăn nhỏ lên cánh tay mình. Phương Trình Vũ đứng dậy đi vào phòng khách lấy túi xách.
"Toàn là âm thanh y hệt." Chu Nhất lắng nghe tiếng gió, tiếng gió của thành phố ma quỷ, âm thanh bắt đầu chiến dịch đều là thứ tiếng này. Vù vù vang lên.
"Anh bảo gì cơ?" Phương Trình Vũ cầm túi xách theo, lại ngồi xuống chiếc ghế con.
"Cô viết mỗi ngày à?"
"Vâng."
"Tại sao cô vâng lời vậy?"
Chu Nhất nhắm nghiền mắt hệt một tác phẩm điêu khắc mất đi sức sống, còn một chân trống trơn khiến anh càng thêm đẹp đẽ. Loại vẻ đẹp không hoàn chỉnh ấy luôn đặc biệt thu hút người khiếm khuyết. Phương Trình Vũ nhìn ống quần của anh, đáp:
"Anh là ông chủ của tôi mà."
Chu Nhất đột nhiên mở bừng mắt, mang theo một vẻ nghiêm nghị. Vẻ nghiêm nghị ấy liền như hơi nước biến mất sau một cái chớp mắt của anh.
Anh nhìn cô thật tỉ mỉ.
"Bất kể là gì cô đều sẽ làm sao?"
"Đúng vậy." Phương Trình Vũ nhìn đôi mắt ngập tràn một thứ dũng khí kỳ lạ của anh.
'Tôi muốn em ở lại bên tôi' Chu Nhất suýt nữa nói ra miệng.
Song, anh thản nhiên bảo cô rằng: "Đọc nhật ký cho tôi nghe đi!"
Cô sẽ căng thẳng, anh cũng sẽ căng thẳng, nhưng họ đều không thể hiện ra, hai con người mang mặt nạ.
Phương Trình Vũ cố gắng tránh dùng kiểu giọng nói nhạt nhẽo bình bình để phát âm.
'Tôi không biết viết gì cả, vì cả ngày nay tôi cũng không trông thấy anh ấy. Anh ấy nhốt mình trong phòng không ăn không uống, tôi ngồi tới 6 giờ, đọc hết nửa cuốn sách thì rời đi.'
'Anh ấy vẫn không ăn cơm, nhưng đã ra ngoài. Có lẽ tôi nên khuyên anh ấy ăn cơm tử tế, cơ mà không có lý do. Vì tôi cũng chẳng biết tại sao phải ăn cơm. Tôi đọc xong nửa còn lại của cuốn sách, trong sách nói con người đang sống khó có ý nghĩa lắm."
'Hôm nay, anh ấy hiếm khi mở miệng gọi tôi đỡ. Tôi tưởng anh ấy sẽ giống trước đây, nhưng cuối cùng anh ấy không nói thêm với tôi một lời nào nữa. Tôi rất lo lắng cho anh.'
'Tôi từng thấy người như vậy, không khác gì con rối gỗ điều khiển bằng dây. Trước kia tôi cũng là rối gỗ. Tôi biết anh ấy vốn không nên là người thế này, anh ấy đã đọc nhiều sách vậy mà.'
'Tôi rất bực bội, tôi muốn lắc lắc đầu anh ấy, nói với anh ấy rằng: anh phải ăn cơm, anh phải sống tiếp, vì tôi cũng đang tiếp tục sống. Dù khó khăn như thế mà tôi còn sống tiếp đây này. Nhưng tôi vẫn không dám.'
'Mỗi ngày rốt cuộc anh ấy nhìn gì nhỉ, bên ngoài toàn là nhà thấp, bầu trời trống trơn, ngay cả một đám mây cũng không có.'
"..."
Có vẻ Chu Nhất đã ngủ. Phương Trình Vũ phát hiện nhật ký của mình viết rất khô khan. Trước kia cô không như thế. Cô cũng từng đọc nhiều sách, văn chương của cô nhiều năm trước được giáo viên khen ngợi, được đăng lên báo, mọi người đều thích đọc. Cô có thể viết được hay hơn, và cô còn thích viết về Chu Nhất. Phía sau sự yên tĩnh của anh là một bức tường cực lớn, cô muốn chui vào, sau đó cô sẽ thấy được kho báu.
"Chu Nhất, tôi dìu anh về phòng ngủ được không?"
Chu Nhất không có phản ứng.
"Chu Nhất!" Phương Trình Vũ khẽ chạm vào cánh tay anh.
"Cô ở cùng tôi được chứ?" Anh cất lời nhưng vẫn khép mi.
Phương Trình Vũ nhìn sắc xanh dưới mắt của anh, và cô đồng ý.
Trong căn phòng, trên giường, Chu Nhất đã ngủ, hít thở rất nhẹ. Phương Trình Vũ quay đầu nhìn gương mặt nhợt nhạt của anh mà rất đau lòng. Cô nằm yên ở đó nhìn lông mi dài như đắp một cái chăn màu xanh phía dưới. Nằm một lát thì Phương Trình Vũ khẽ đẩy chăn về phía Chu Nhất, sẽ sàng rời đi.
Cửa mở ra rồi đóng lại mang theo một cơn gió nhẹ.
"Em sẽ không ở lại vì tôi." Chu Nhất cay đắng nghĩ. "Chẳng có ai ở lại vì tôi hết."
Đúng là Phương Trình Vũ rời đi, anh lắng nghe trống trải vang vọng lại trong căn hộ, tới tới lui lui. Cuối cùng anh thật sự ngủ mất, có lẽ chỉ trong giấc mơ bản thân mới khiến anh cảm nhận được sự an ủi.
(Tác giả: Từng có phần tình cảm như cá trạch trườn đi)
(Tác giả: Từng có phần tình cảm như cá trạch trườn đi)