Chương 295: Chuyện cũ của Quỷ Bà

[Phần 2] Phế Thê Trùng Sinh

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Edit + beta: Iris

Ô Nhược và Hắc Tuyển Dực ở vương phủ Hắc Tuyển Đường khoảng nửa canh giờ thì liền cáo từ, dẫn Tiểu Tiểu và Đản Đản rời đi.

Bởi vì Cức Hi không còn bị ngất nữa nên không cần ở lại trong cung, mấy đứa nhỏ không cần huấn luyện nữa, Tiểu Ô U và Tiểu Dạ Cức cũng ở lại vương phủ.

Ô Nhược và Hắc Tuyển Dực vào hậu viện chỗ đỗ xe yêu thú, ám vệ lập tức báo cáo với Hắc Tuyển Dực, nói là Quỷ Bà đang ở trong xe yêu thú chờ bọn họ, thấy hai mắt Quỷ Bà đỏ bừng đang ngồi ngây ngốc, cậu kêu: "Quỷ Bà."

Quỷ Bà hồi thần nhìn Ô Nhược, sau đó chuyển đến đứa nhỏ trên người Hắc Tuyển Dực, khàn giọng hỏi: "Ta nghe nói tỷ thí xảy ra chuyện, bọn nhỏ có khỏe không?"

"Bọn nó rất khỏe." Hắc Tuyển Dực tay chân nhẹ nhàng đặt bọn nhỏ nằm lên đệm mềm, lấy thảm đắp cho bọn nhỏ.


Ô Nhược hỏi: "Quỷ Bà, ngài ngồi ở đây chờ chúng ta là có chuyện gì sao?"

Quỷ Bà hít một hơi: "Lúc trước ta trở về Do gia vấn an cha mẹ ta."

Ô Nhược yên lặng nghe bà nói.

"Cầu bọn họ tha thứ cho ta nhiều năm nay bất hiếu với họ, cũng cầu bọn họ đồng ý để ta được ở bên cạnh người mình thích."

Ô Nhược hỏi: "Bọn họ đồng ý chứ?"

Quỷ Bà khẽ gật đầu, vui đến phát khóc, che miệng nức nở.

Ô Nhược khẽ vỗ vai bà: "Vì sao lại khóc? Đây không phải là chuyện tốt sao?"

"Ta rất vui mừng." Quỷ Bà lau nước mắt, ngẩng đầu nhìn Ô Nhược: "Tiểu Nhược, có phải con đã đoán ra ta là bà ngoại con không?"

Ô Nhược khẽ gật đầu.

Quỷ Bà cười chua xót: "Quả nhiên là vậy, ta lại ngốc nghếch đau khổ giấu giếm chuyện này, cố nén không đi nhận con gái, nhưng lúc ta nhờ con bán linh phù, cũng đã đoán được sẽ có ngày này, lúc ấy ta rất sợ các con sẽ vạch trần thân phận của ta."


Tuy rằng Ô Nhược đã thầm khẳng định bà chính là bà ngoại, nhưng khi nghe chính miệng bà thừa nhận, trong lòng vẫn hơi ngẩn ra một chút: "Con cũng là khi nhận được linh phù của bà mới có suy đoán này, lúc ấy mẹ con nhận ra linh phù của bà giống với linh phù mà ông ngoại tự nghĩ ra, mẹ còn nói ngoài ông ngoại thì chỉ có một người biết, tuy không biết là ai, nhưng nhất định có quan hệ sâu sa với ông ngoại, theo nhiều dấu hiệu để lại thì cảm thấy rất có thể, bà là bà ngoại của con, sau đó tháng trước thì gặp được mấy người Do Yến Văn, nghe được chút chuyện năm đó từ bọn họ, càng khẳng định thân phận của bà."

Quỷ Bà khẩn trương nói: "Tiểu Đồng biết ta là mẹ nó không?"

"Mẹ vẫn luôn cho rằng bà ngoại đã chết, bởi vì ông ngoại có lập mộ cho bà."

Quỷ Bà thống khổ siết chặt tay, "Ta vốn nghĩ muốn giấu giếm chuyện này, không muốn nhận lại Quản Châm, nhưng sau khi bị con kíƈɦ ŧɦíƈɦ, làm ta nhận ra rằng, dù đã qua nhiều năm nhưng lòng ta vẫn không bỏ được."


Ô Nhược cong môi: "Bà xác định những lời con nói đã kíƈɦ ŧɦíƈɦ bà, mà không phải là tin nó là sự thật sao?"

"Lúc đầu thì đúng là ta bị con lừa thật, sau khi bình tĩnh lại thì liền biết con cố ý kíƈɦ ŧɦíƈɦ ta, trước kia Quản Châm từng nói, tộc bọn họ sẽ không sắp xếp hôn nhân lung tung, với lại Quản Châm, nếu ông ấy đã độc thân vài thập niên, thì sau này chắc chắn sẽ không cưới thêm ai, trước nay ông ấy đều là nói được làm được." Khi Quỷ Bà nhắc tới Quản Châm, vẻ mặt ôn nhu như nước.

Ô Nhược nhíu mày hỏi: "Nếu con không lừa bà, bà cũng không bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ, có phải tính không nhận luôn, khiến ông ngoại thủ tiết với bà cả đời?"

"Ta..." Quỷ Bà khổ sở che mặt: "Ta đương nhiên muốn ở cùng ông ấy, nhưng con cũng biết chuyện ở Tử Linh quốc rồi đó, ta căn bản không thể rời Tử Linh quốc đi theo ông ấy được, ông ấy cũng không thể ở lại đây, nếu không sẽ bị người Cựu tộc đuổi gϊếŧ, năm đó..."
Nghĩ đến chuyện năm đó, bà siết chặt tay, trong mắt tràn đầy hận ý: "Chỉ vì Cựu tộc phản đối, mà Do gia của chúng ta đã chết mất vài người."

Hắc Tuyển Dực híp mắt hỏi: "Chuyện như thế nào?"

"Năm đó cha mẹ ta đồng ý hôn nhân của ta và Quản Châm, cha mẹ cũng rất hài lòng về người con rể này, chúng ta cũng chọn xong ngày lành tháng tốt để thành thân, nhưng không biết người Cựu tộc làm sao biết được Quản Châm là người Bí Ẩn tộc, bọn họ sợ chúng ta thành thân sẽ giải được lời nguyền của Tử Linh quốc liền cản không cho chúng ta thành thân, ba lần hai lượt phái người đến quấy rối, đập đồ ở Do gia, vì bất đắc dĩ nên ta và Quản Châm rời khỏi Do gia, trốn đến chỗ xa lạ rồi bắt đầu cuộc sống mới, vốn tưởng chuyện này sẽ trôi qua nhanh thôi. Không ngờ lúc ta sắp sinh thì bị người Cựu tộc tìm ra, thừa dịp Quản Châm có việc phải ra ngoài, dùng tánh mạng người nhà để uy hϊếp ta quay về, ta lo cho an nguy của cha mẹ nên trở về theo bọn họ. Sau đó bọn họ bày ra đại trận phòng ngừa Quản Châm ẩn vào dẫn ta đi, cũng có khả năng người Cựu tộc dùng ta để uy hϊếp Quản Châm, nên sau khi về Do gia thì ta không còn gặp lại ông ấy nữa, bởi vì thương nhớ mà đổ bệnh, tinh thần ngày càng kém, thân thể cũng ngày một gầy đi, cha mẹ đau lòng ta, cố ý muốn dẫn ta trốn đi, nhưng lại bị người Cựu tộc phát hiện, bắt ta về." Nói tới đây, trong mắt Quỷ Bà hận ý càng nồng: "Vài trưởng lão chi thứ Do gia cảm thấy Cựu tộc quá mức vô tình nên thay ta cầu tình rồi bị gϊếŧ, trưởng lão nói ta và Quản Châm ở bên nhau không nhất định giải được lời nguyền, dù sao ta cũng không phải là hậu đại tiên nhân chân chính, cho dù có giải lời nguyền thì cũng tốt, mọi người có thể lên mặt đất sống, không cần phải ở dưới lòng đất nữa, có thể nhìn thấy ánh nắng mặt trời. Bởi vì những lời đó mà người Cựu tộc cho rằng Do gia mang dị tâm rồi đại khai sát giới, ép cho bằng hữu thân thích chúng ta không còn đường lui. Lúc ấy ta thấy trưởng lão chết nên bị động thai, tối hôm đó sinh non Tiểu Đồng trước một tháng."
Nói đến con gái, trên mặt bà hiện ra tia từ ái: "Sau khi có Tiểu Đồng, ta liền đặt hết tâm tư lên người nó, không muốn chạy trốn nữa, nhưng người Cựu tộc vẫn không yên tâm, lo là ta sẽ còn ở bên Quản Châm, ngày nào cũng phái người canh giữ Do gia. Cha mẹ ta sợ người Cựu tộc sẽ hạ độc thủ với Tiểu Đồng, cũng không muốn Do gia xảy ra thêm bi kịch nào nữa, hai người liền thương lượng tiễn đứa nhỏ đi, nhưng thủ lĩnh chắc chắn sẽ biết chuyện này, vì để người Cựu tộc yên tâm, liền thương lượng với thủ lĩnh của Cựu tộc dẫn đứa nhỏ ra ngoài, lừa rằng vì ta quá nhớ Quản Châm nên khi đứa nhỏ sinh non thì bị dị tật, cơ thể cực kỳ suy yếu, cuối cùng chịu không nổi mà buông tay nhân thế. Hôm đó khi ta trở về Do gia thì cha mẹ mới biết chuyện này, nếu không gặp được con và Tiểu Đồng, thì có lẽ ta vẫn cho rằng con của ta chết rồi, lúc ấy cha mẹ gạt ta là vì họ hận Quản Châm mang lại tai họa cho Do gia, nên đem con của Quản Châm ném lên mặt đất, để ánh nắng đốt đứa nhỏ thành tro bụi, lúc ấy ta cũng không biết Tiểu Đồng ở dưới ánh mặt trời có sao không, liền nổi điên lao ra khỏi Do gia, chạy lên mặt đất tìm đứa nhỏ..."
Quỷ Bà run tay đỡ khuôn mặt đầy vết cháy của mình: "Lúc ấy mặt của ta bị bỏng, nổi điên vì cho rằng con gái chết rồi, người Do gia nhân cơ hội đó làm tang sự giúp ta, lừa Quản Châm là ta đã chết rồi, khi đó ta quả thật bị điên, không nghĩ được nhiều như vậy, sau đó nhận lầm con của đại tẩu sinh thành Tiểu Đồng, bắt người rời khỏi Do gia, trôi qua nhiều năm mới bắt đầu tỉnh táo lại, ta từng muốn đi tìm Quản Châm nhưng không biết ông ấy ở đâu, ta cũng không rời khỏi Tử Linh quốc được, cứ thế mà sống cùng Phán Dương ở tầng mười tám, Phán Dương là tên ta đặt cho nó, ngụ ý là người Tử Linh quốc rồi sẽ có ngày được thấy ánh mặt trời, ai ngờ Phán Dương nó..."

Bà nhịn không được khóc lên: "Đầu óc nó không tốt nên bị người khác bắt nạt, sau đó nhân lúc ta không có mặt mà dẫn nó đến bờ sông, khiến nó bị chết đuối."
Đối với bà, Do Phán Dương như là đứa con thứ hai của bà, lòng bà sao có thể không đau cho được.

Ô Nhược kinh ngạc nói: "Hắn chết rồi?"

Quỷ Bà gật đầu: "Đúng vậy, nó chết rồi, chính tay ta đã chôn cất nó, những người khác đều không biết, chỉ cho rằng nó bị lũ cuốn đi."

"Người dẫn hắn đến bờ sông cũng không biết hắn chết rồi sao?"

Quỷ Bà phẫn nộ nói: "Sau khi Phán Dương chết thì ta liền gϊếŧ hắn, nên không có ai biết Phán Dương đã chết."

"Vậy sao bà còn xem ta là con của bà?"

"Ngày đó ta cứu con, đúng lúc là ngày giỗ của Phán Dương, ta khóc đến thương tâm, đầu óc không quá tỉnh táo, mà con lại rất giống Phán Dương, còn từ trong sông trồi lên, lúc ấy ta cứ ngỡ Hà Thần (thần sông) đưa Phán Dương về nên liền coi con như Phán Dương, sau đó dần dần cảm thấy con khác hoàn toàn Phán Dương, nhưng bộ dạng thật sự rất giống nhau nên ta luyến tiếc không muốn rời xa con, nên đi theo con luôn." Quỷ Bà lau nước mắt; "Nhưng ta biết con không phải là con của ta, nên ta định chờ con tìm được người nhà liền rời đi, nhưng không nghĩ tới lại gặp được Tiểu Đồng."
Bà hít sâu: "Nếu trên đời có một người giống ta và người nhà thì không có vấn đề gì, nhưng có hai người đều giống ta và người nhà thì không thể không nghi ngờ, hơn nữa tên của Tiểu Đồng là ta và Quản Châm đã suy nghĩ rất lâu mới chọn được, càng lúc càng chắc chắn nó chính là con gái ta, rồi sau đó thì nhìn lén nó tắm rửa, bởi vì ta sợ con gái sẽ không nhận ta nên mới gạt nói là cháu gái thất lạc, nói là sau lưng có vết bớt, nhưng thật ra là để biết eo Tiểu Đồng có nốt ruồi hay không."

Quỷ Bà bình phục tâm tình, nói tiếp: "Chuyện sau đó thì con cũng biết rồi, hai ngày trước nghe con nói xong thì ta trở về tìm cha mẹ, hy vọng bọn họ có thể đồng ý cho ta và Quản Châm ở bên nhau thêm lần nữa. Cha mẹ cũng mong ta có thể hạnh phúc ở bên Quản Châm và con gái nên cũng không gây khó xử, còn nói về chuyện năm đó bọn họ gạt ta."
Bà nắm lấy tay Ô Nhược: "Chuyện của con và Thái Tử, rất có thể người Cựu tộc sẽ đến tìm Do gia lần nữa, ta định dẫn cha mẹ và người Do gia rời khỏi Do gia, nhưng cha mẹ ta không chịu."

Hắc Tuyển Dực nói: "Ta sẽ phái người bảo hộ bọn họ."

"Đa tạ." Quỷ Bà cũng không khách khí, bởi vì bà tới đây là muốn để Hắc Tuyển Dực phái người đi bảo hộ người nhà của bà.

°°°°°°°°°°

Lời editor: Vốn định dịch chút xíu, mai dịch tiếp, ai dè chuyện xưa của Quỷ Bà hay quá, dịch một mạch hết chương :))))

Đăng: 14/6/2022