Nửa Là Mật Ngọt, Nửa Là Đau Thương
Đăng vào: 12 tháng trước
"Lúc đó cô ta bị viện kiểm sát......"
Trong đêm tối, từng lời anh nói giống như một lưỡi dao sắc bén, từng dao từng dao lăng trì cô, giống như có thứ gì đó nứt toát ra, đau đến mức cô muốn khóc lên.
"Đừng nói nữa" Cô quát lên, nước mắt lăn xuống, rơi trên ngực anh. Viên Soái giống như bị phỏng gạt xuống, nhấc tay lên, lại thả xuống.
Anh không có sai, thời điểm đó bọn họ đều đã trưởng thành, lại đang yêu, nam hoan nữ ái hợp tình hợp lý. Hơn nữa Kiều Na vốn cũng không phải loại yếu đuối bất lực, không, có lẽ cơ bản không tính là đứa nhỏ, đó chỉ là một bào thai. Giang Quân nghĩ như vậy, dùng đủ loại lý do an ủi chính mình. Cô lẳng lặng tựa vào trong ngực anh. TRái tim anh ở bên tai cô nhảy lên từng hồi. Nhiệt độ cơ thể của anh ngấm qua làn da của cô, lan vào trong máu của cô.
Cô hít mũi một cái, nghẹn ngào nói: "Cũng đã qua nhiều năm như vậy rồi, nhắc đến nó làm gì chứ?"
"Xin lỗi" Anh nhẹ giọng nói
"Đừng nói xin lỗi" Giang Quân kéo cánh tay anh qua, vòng quanh mình, khóc không thành tiếng "Nói với em những thứ này làm gì, nửa đêm nửa hôm, nói những thứ này làm gì chứ?"
Cô cho rằng mình sẽ không để ý, việc này cũng đã qua đi, giống như sương sớm, mặt trời mọc lên, mọi thứ đều sẽ tan thành mây khói. Nhưng khi anh nói anh từng cùng Kiều Na có một đứa con, cô vẫn sẽ để ý, vẫn sẽ đau khổ. Thời điểm đó kiên trì đến mức cố chấp như vậy, ai cũng không chịu lui về phía sau một bước, bọn họ có đều người yêu của mình, bọn họ đều vì bảo vệ tình cảm của mình, xa cách quan hệ nhiều năm, không tiếp tục tin tưởng, không thân mật nữa.
Cô luôn tin tưởng, về vấn đề của Kiều Na, cô không sai. Trong tình cảm của người phụ nữ kia pha tạp rất nhiều công danh và lợi lộc. Cô ta lợi dụng tình cảm của bọn họ, xem bọn họ trở thành đồ ngốc, Duẫn Triết như vậy, Viên Soái cũng thế, vì Kiều Na, cam tâm tình nguyện bị lợi dụng. Cô không chịu nổi những thứ này, không chịu nổi Duẫn Triết lập trường không rõ ràng, không chịu nổi Viên Soái lạnh lùng với cô.
Cô biết rõ, cô đối phó Kiều Na sẽ làm tổn thương đến anh, nhưng cô vẫn làm. Ngay cả bản thân cô hiện giờ nhớ lại cũng cảm thấy sợ hãi. Cô sao lại ích kỷ như vậy, tàn nhẫn như vậy. Không ai biết, cũng sẽ không có ai nghĩ đến, bọn họ sẽ trở thành một nửa kia của đối phương. Cô yêu anh. Có lẽ theo ngay từ đầu đã là yêu. Cô hối hận, thật sự hối hận. Tất cả nỗi đau anh trải qua là do cô tạo thành. Cô mới là người tự làm tự chịu kia.
Cô một lần lại một lần gọi tên anh trong lòng, một lần lại một lần nói xin lỗi.
Viên Soái không biết vì sao lại nói với cô chuyện này. Từ sau khi anh biết chuyện của Nhâm Quân, trong lòng liền thấp thỏm bất an. Không ai nói cho anh biết nên làm gì bây giờ, đoạn lịch sử kia giống như giá thập tự phủ kín gai góc, cắm thẳng vào trái tim anh.
Kiều Na nói với anh tin mang thai, phản ứng đầu tiên của anh chính là châm biếm. Bọn họ rất lâu đã không làm rồi. Hơn nữa anh đã sớm đề phòng chiêu này của cô ta, biện pháp bảo hiểm đều rất đầy đủ.
Anh nói với cô ta, anh không tin trong bụng cô ta có đứa nhỏ, dù có cũng sẽ không phải của anh.
Người phụ nữ Kiều Na này thật sự không phải dạng vừa, cô ta gọn gàng dứt khoát nói: "Là của anh, đã 11 tuần rưỡi rồi, lần đó em làm rách bao"
Cái gì gọi lật thuyền trong mương.
"Cô muốn thế nào?" Anh bình tĩnh hỏi. Anh sẽ không kết hôn với cô ta, nếu cô ta muốn lấy đứa nhỏ ra uy hiếp anh, bàn tính này đã gõ sai rồi.
Kiều Na dĩ nhiên là muốn kết hôn với anh, thủ đoạn thường dùng, hai mắt đẫm lệ, bi thảm động lòng người. Đáng tiếc anh không phải tên ngốc Duẫn Triết kia, không có thói quen sẽ thương hương tiếc ngọc.
"Cô để dành chút nước mắt đi, nghĩ tới những chuyện không có khả năng này, không bằng suy nghĩ thực tế một chút" Anh nói.
"Sao anh lại nhẫn tâm như vậy? Đây cũng là con anh mà."
"Nếu cô muốn sinh thì sinh. Nếu cô thích làm mẹ đơn thân, tôi sẽ thanh toán một lần phí nuôi dưỡng đứa nhỏ đến 18 tuổi, sau đó chúng ta đường ai nấy đi, đừng để tôi lại nhìn thấy cô"
"Em muốn kết hôn với anh, những thứ khác em không cần" Kiều Na kiên trì.
Anh cười: "Cô cũng coi như là một người thông minh, còn không hiểu sao. Không nói tới việc xấu của cha cô, chỉ dựa vào lịch sử vinh quang trước đó của cô, tôi cũng sẽ không cưới cô"
"Anh có ý gì chứ?" Cô hỏi
"Trước khi cô theo tôi đã có bao nhiêu người rồi? Cô cho rằng tôi là Duẫn Triết à, xem cô là thánh nữ thuần khiết mà nâng niu, loại phụ nữ gì sẽ sau khi cùng đàn ông lên giường liền mở miệng đòi tiền, đòi thứ này thứ kia chứ"
"Khốn nạn!" Cô phất tay đánh anh. Anh giơ tay cản lại, lạnh lùng nói: "Đánh tôi? Cô vẫn chưa xứng"
"Vậy ai xứng? Giang Quân sao, người ta hiện giờ đang dính trong lòng Duẫn Triết kìa. Anh muốn cho người ta đánh, người ta còn không rãnh đâu."
Anh híp mắt lại
"Anh thật sự rất được nha, nhớ thương người ta bao lâu rồi. Đúng, tôi không phải cô gái thuần khiết gì, anh cho rằng cô phải sao? Cả ngày quanh quẩn ở nhà họ Duẫn, không chừng con cũng phá mấy đứa rồi....... A" Kiều Na ôm mặt, không thể tin nhìn thấy anh
"Cút"
"Không dễ như vậy" Hai mắt cô đỏ ngầu "Anh phải chịu trách nhiệm"
"Chịu trách nhiệm, được, cô ra giá"
Kiều Na trừng anh, một lúc lâu mới nói: "Làm cho viện kiểm soát hủy bỏ khởi tố tôi"
"Không phải nói cô không dính liếu đến việc chủa cha cô sao? Nhưng sao tôi nghe nói phần lớn tài chính đều qua tay cô đầu tư vận hành chứ, phải phán 10 năm trở lên đấy"
"Đừng nhiều lời, tôi biết anh có biện pháp.... Chờ sau khi xác định tôi không sao, tôi sẽ phá thai"
"Cô nghĩ kỹ rồi?" Anh hỏi
"Nghĩ kỹ rồi, về sau giúp tôi làm Permanent Residence*"
*Permanent Residence: Thẻ Xanh, thẻ thường trú (Mỹ)
"Cô cho rằng tôi là tổng thống Mỹ à? Nói cho cô thẻ xanh liền có cho cô?"
"Đến lúc đó, tôi sẽ đi cùng Duẫn Triết" Cô lộ ra một nụ cười khiến anh không rét mà run.
Thật nhiều ngày sau ngày hôm đó, anh đều không thể ngủ yên, nửa đêm thường vô cớ bừng tỉnh, người đầy mồ hôi lạnh, không còn một chút buồn ngủ. Anh đã rất lâu chưa liên hệ với Giang Quân, ngay cả điện thoại của cô cũng không dám nhận. Rõ ràng biết nhớ cô, rõ ràng biết anh im lặng sẽ khiến cô càng thêm đau khổ, nhưng anh vẫn cắn răng trốn tránh như trước. Tới bước này rồi, anh còn có thể nói gì, còn có thể làm gì?
Cô không còn là cô nhóc đuổi theo gọi anh là anh Viên Viên kia nữa. Cô trưởng thành rồi, yêu người khác rồi, không cần anh nữa, không ỷ lại vào anh nữa. Thậm chí, vì tình yêu của mình, có thể không tiếc mọi thứ mà tổn thương anh. Anh không thể cứu vãn nhìn cô càng chạy càng xa, để lại cho anh chỉ có bóng lưng. Lúc nửa mơ nửa tỉnh anh sẽ nghĩ, nếu lúc trước anh trực tiếp nói với cô, anh yêu cô, có thể sẽ có kết cục khác hay không?
Lúc gặp lại Giang Quân, cô lóng ngóng một cách có tính toán cho anh xem đống ảnh chụp kia, nói năng lộn xộn kể lại quá khứ của Kiều Na. Cô cúi đầu, không ngừng nói: "Xin lỗi". Xin lỗi? Xin lỗi cái gì? Nói trắng ra còn không phải là vì hạnh phúc của cô và Duẫn Triết mà đẩy Kiều Na vào tù.
Thời điểm đó, anh muốn nói với cô mọi thứ, chịu đựng và kiên trì nhiều năm như vậy, đổi lấy chỉ là một câu xin lỗi? "Coi như thôi đi." Anh nói với chính mình. "Quá mệt mỏi rồi. Hoàn toàn giải thoát đi. Nói thật với cô ấy. Nói với cô, người anh yêu chính là cô, tất cả mọi thứ đều là anh tạo ra. Kiều Na gì đó, tình thương gì đó, biến mẹ nó anh Viên Viên đi. Không yêu anh thì hận anh là được rồi. Hoàn toàn rời xa anh, không liên hệ nữa, không gặp mặt nữa, đời này kiếp này vĩnh viễn không liên quan.
Có thể cắt đứt sao? Không thể, anh không thể. Chỉ cần ôm lấy cô, tim liền mềm nhũn rồi. Nước mắt rơi trên ngực anh. Cô cười đến bi thương: "Có người giúp anh trừng phạt em rồi" Cô nói như vậy.
Một khắc kia anh đã hạ quyết tâm.
Anh tận mắt nhìn thấy đống máu thịt đựng trong dụng cụ thủy tinh đưa ra từ phòng phẫu thuật kia. Một người mẹ máu lạnh như vậy, một người cha tàn nhẫn như vậy. Không có tình yêu, chỉ có tính toán. Không có ấm áp, chỉ còn giao dịch. Sinh ra cũng định sẵn sẽ đau khổ. Anh ở ngoài phòng phẫu thuật gọi một cuộc điện thoại thông báo bên viện kiểm sát có thể bắt đầu lại việc điều tra Kiều Na rồi. Sau đó rời đi.
Kết thúc rồi, mọi thứ đều đã xong rồi.
Giang Quân nằm ở một gian phòng bệnh khác trong bệnh viện. Cô cuối cùng ngã tới đầu rơi máu chảy. Tình yêu mà cô từ bỏ tất cả để đổi lấy rẻ rúng đến mức không bằng một lời nói dối.
Anh ngồi bên cạnh cô, kéo tay cô đặt lên má, "Quân Quân" Anh nhẹ nhàng gọi, vô hạn chua xót. Nước mắt từ kẽ hở rơi xuống.