Nửa Là Mật Ngọt, Nửa Là Đau Thương
Đăng vào: 12 tháng trước
Nhận định nhà của Viên Soái rất kỳ lạ, anh cho rằng sau khi về nhà sẽ giống như phôi thai trong tử cung, ấm áp, an toàn, muốn ăn thì ăn, muốn ngủ là ngủ, thoải mái trần trụi.
Trước đây lúc ở Hồng Kông, Giang Quân đã phát hiện kỳ quái này của anh, vào cửa trước hết tắm rửa, thay quần áo, dù cho mệt đến bất tỉnh nhân sự.
Có thể làm ở nhà, ăn ở nhà, tuyệt đối không đi ra ngoài, nhà hàng tự mình mở cũng không được, đóng gói về nhà cũng phải ăn ở nhà. Quyết không cho người ngoài tùy tiện vào nhà, nhân viên bảo trì, thu tiền nhà đã là giới hạn cuối của anh, ngay cả bà dì phụ trách quét dọn vệ sinh cũng không thể xuất hiện tại thời điểm anh ở nhà.
Cô cùng anh lăn lộn nhiều như vậy năm, chưa bao giờ gặp qua bạn bè hay đồng nghiệp của anh ở nhà, càng đừng nói là mở party gia đình gì đó, nằm mơ cũng chưa dám nghĩ tới.
Nhà đối với anh mà nói là nơi riêng tư tuyệt đối, ông già anh là nhân vật hung hãn chính như vậy cũng không dám tùy tiện đến.
"Bé cưng, anh muốn ăn bánh chẻo, loại bánh hẹ ấy" Mới sáng sớm, Viên Soái để trần thân trên, mặc một cái quần Pooh ở nhà, lắc lư qua lại trong bếp
"A, đang làm lại là bánh thịt?" Nội trợ mới nhậm chức – đồng chí Giang Quân bất đắc dĩ hỏi
"Làm đi, cho chút tôm vào là được" Anh hí ha hí hửng hôn cô
"Nếm thử, mới đổi kem đánh răng, mùi cây tùng "
Giang Quân né tránh, múc cháo kê ra "Có cần em làm cho anh một đĩa kem đánh răng không? Toàn bộ xem hư đậu hủ"
"Em dám cho, anh sẽ dám ăn" Anh vui vẻ cười ha ha, nhận lấy bát, khệnh khạng đi ra ngoài, con gấu hồng trên mông kia kia vểnh tai khiêu khích hướng về phía cô.
Sau khi tiễn anh đi làm, Giang Quân làm tổ ở nhà đọc sách, gần đây giống như về lại thời trung học, sách gì cũng xem, truyện ký, ngôn tình, võ hiệp chỉ là không xem loại chiến tranh thương trường, báo cáo. Cô không muốn xem, Viên Soái cũng tâm linh tương thông không mua cho cô.
11 giờ, DU đúng giờ gọi điện tới, giống như bình thưòng, cùng cô nói chuyện phiếm
"Sao em cảm thấy anh thăng chức rồi, trái lại càng rãnh rỗi?" Cô có chút tò mò "MH sắp đóng cửa rồi? Cho chút tin tức nội bộ đi"
"Yên tâm, đến lúc đó nhất định sẽ thông báo cho em đầu tiên"
"Đừng, anh cứ trực tiếp đuổi em, sau đó cho em tiền bồi thường nửa năm là được rồi"
Anh ta ở đầu bên kia điện thoại cười lớn một tiếng, "Đồ tham tiền, em mỗi ngày ở nhà, lại không ra ngoài mua đồ, cần nhiều tiền như vậy làm gì chứ?"
"Anh cho rằng giống mấy MM* kia của anh, đi shopping mới gọi tiêu tiền à, em ở nhà, củi lửa mắm muối, đây mới thật sự là tốn kém, vung tiền như rác tính cái gì, cái này mới là rộng rãi"
*MM: muội muội, em gái (nuôi để thịt)
"Anh làm gì còn dám có nhiều MM như vậy, một cái là muốn nửa cái mạng của anh rồi"
"A, em quên mất, anh cũng là người nghèo, mất đi một nửa tài sản nha, ai da, anh so với em còn rộng rãi hơn "
"Anh lại cảm thấy rất đáng giá" Anh ta lại cười "Tương lai lấy một bà vợ biết kiếm tiền không phải đều thu lại rồi sao"
"Người ta tự mình biết kiếm tiền còn lấy anh làm gì?"
"Em..." Anh ngây ra, không cam lòng, hỏi "Anh thật sự kém, ngoại trừ tiền, cái gì cũng không có?"
Giang Quân điều chỉnh một tư thế thoải mái, "DU, anh bao lâu chưa tới rạp hát rồi, bao lâu chưa sống cho ra sống rồi?"
".........."
Qua thật lâu anh ta mới nói, "Anh cũng rất muốn dừng lại nghỉ ngơi một chút, đã từng thử, nhưng loại cảm giác này rất khó chịu, em có biết, anh hiện giờ cô đơn quạnh quẽ, người nhà lại cũng không ở bên cạnh, một mình cả ngày đối mặt với căn phòng trống rỗng, một mình tới rạp hát xem phim, anh tình nguyện không cần"
Cô thở dài một hơi, nhất thời không biết nên nói gì
"Này, nếu em đã nói như vậy, cuối tuần anh qua Bắc Kinh, em phải phụ trách để anh thả lỏng một chút" Anh nói
"Hả"
"Thế nào? Anh biết em có bạn trai, nhưng em xác định em muốn trọng sắc khinh bạn?" Anh ta nửa thật nửa giả nói "Tin anh trực tiếp tìm tới cửa không?"
"DU, anh..." Cô nhất thời không biết nên nói gì
"Đừng hỏi anh vì sao biết, hãy hỏi em vì cái gì mà mỗi ngày đều mặc áo cao cổ " Anh bất đắc dĩ nói
"Xin lỗi"
"Không có lỗi, anh nói rồi, anh sẽ không ép em chấp nhận anh" Anh ta nói, "Anh thích em, tán thưởng em, nhưng em cho rằng anh không phải người thích hợp để bầu bạn, không chọn anh, đây là quyền của em. Anh chỉ hy vọng em có thể công bằng một chút, đừng ngay thân phận bạn bè của anh cũng chối bỏ"
Cô hừ nhẹ một hơi "Được rồi, được rồi, em không có không xem anh là bạn, ở MH, anh là ông chủ của em, về cá nhân em vẫn xem anh là bạn thân có được không! Chỉ là cuối tuần này em và người nhà đã hẹn đi núi, tuần sau đi, cam đoan ngài sẽ hài lòng"
"Vậy còn được, không uổng anh giúp em làm nhiều việc như vậy" Anh ta vui vẻ nói "Đúng rồi, tên nhóc Jay kia vẫn luôn hỏi cách thức liên hệ của em, anh chưa cho nó"
"Đừng cho anh ta" Cô vội nói "Em không muốn cùng anh ta dây dưa không rõ"
"Em đó... cứ như vậy cũng không phải biện pháp, quên đi, mặc kệ mấy người, có điều em phải mời anh uống rượu, phí giữ bí mật của anh rất đắt "
"Anh là lão đại, nói như thế nào thì là thế ấy"
"Chắc chắn rồi?"
"Vâng"
"Được, bye"
Cô ngắt điện thoại, nhìn nhìn thời gian, lại là vừa đúng 1 giờ, người đàn ông này, vẫn thật sự là...