Chương 659-660

Nông Viên Tự Cẩm Lâm Tiểu Uyển

Đăng vào: 9 tháng trước

.

659: Hiền Huệ


Oa! Huynh tặng nhiều cửa hàng làm sính lễ thế! Vậy ta phải chuẩn bị bao nhiêu của hồi môn mới không yếu thế đây?” Chu Tuấn Dương, huynh gian xảo thật đó, vì muốn câu con cá lớn là ta cũng chịu chơi thật!” Dư Tiểu Thảo thấy mấy chục căn nhà và cửa hàng thì cảm thấy trong nháy mắt nàng đã từ tiểu phú bà bay vọt lên đại phú hào.“Ăn nói cẩn thận nào.

Đây là Húc vương coi trọng con nên sính lễ mới nhiều như vậy!” Triệu bá mẫu vỗ nhẹ đầu nàng, vội giúp nàng giảng hòa, trong lòng lại thầm thở dài: Tiểu nha đầu này nói chuyện sao không khiến người khác bớt lo được nhỉ?Chu Tuấn Dương có hơi đau lòng nhìn phần đầu bị vỗ trúng của Tiểu Thảo rất lâu rồi mới lên tiếng: “Không có cây ngô đồng sao có thể gặp được phượng hoàng vàng? Không ra đủ vốn sao có thể thể hiện hết được sự đáng giá của Tiểu Thảo? Nàng xứng đáng nhận được điều tốt nhất!”“Ha ha! Huynh có mắt nhìn đó!” Dư Tiểu Thảo đặt tờ giấy ghi sính lên trên bàn, tán thưởng nhìn Chu Tuấn Dương “Yên tâm, ta sẽ không để huynh làm ăn lỗ vốn đâu! Tài sản của bản cô nương tuyệt đối nhận nổi sính lễ thế này! Nhưng mà, bây giờ điều ta lo lắng là đến lúc đó của hồi môn ta mang theo có quá đáng lắm không?”“Trước mắt thì triều ta còn chưa định rõ chế độ thành thân, nhưng tiền triều lại có, nhưng mà bây giờ triều đại đã thay đổi, còn ai quan tâm quy định của tiền triều? Hơn nữa bây giờ Húc vương điện hạ đã là thân vương, Húc vương phi có nhiều của hồi môn một chút thì có sao, ai có ý kiến gì cũng phải im!”Phòng Tử Trấn cũng cảm thấy con gái mình xứng đáng nhận được những gì tốt nhất.

Mấy năm này ông vơ vét nhiều đồ tốt như vậy là vì chờ ngày nàng xuất giá cấp thêm mặt mũi cho nàng.

Của hồi môn nhiều thì sao? Nhà chúng ta bối cảnh hùng hậu, muốn đưa bao nhiêu của hồi môn thì đưa bấy nhiêu, người khác quản được sao?“Vậy được rồi!” Dư Tiểu Thảo không thẹn thùng không xấu hổ nghĩ, nàng có phải là người có nhiều đồ cưới nhất trong triều Đại Minh không? Mười dặm hồng trang là mơ ước của mỗi cô gái khuê phòng nhỉ?Chu Tuấn Dương và Tiểu Thảo tiễn ba người Triệu gia, lại đưa cha vợ tương lai ra cổng lớn.

Phòng Tử Trấn trừng mắt nhìn hắn: “Húc vương điện hạ, ngươi cũng sớm về đi.

Dù sao cũng chưa thành hôn, tránh bị người khác nói nọ kia!"“Cha vợ nói đúng, chờ sắp xếp ổn thỏa cho Đại tổng quan, bản vương lập tức rời khỏi!” Chu Tuấn Dương ngang nhiên mượn danh Tô Nhiên, trong lòng hắn vẫn có vài phần không cam lòng vì y có thể ở ngoại viện Dư phủ.

Tuy rằng người này thân phận đặc thù, những mà nhìn sao cũng thấy “Mặt người dạ thú”, người bên ngoài không biết thân phận thái giám của y, nhìn thấy một “Đại nam nhân” không người thân trú trong Dư phủ là chuyện gì?Phòng Tử Trấn cũng hiểu được mấy phần về sức khỏe của Tô Nhiên từ chỗ con gái nuôi.

Tuy trong lòng ông cũng không muốn lắm nhưng con gái nói “Thầy thuốc như mẹ hiền”, không phân biệt giới tính.

Hơn nữa, tên kia...!khụ, nói khó nghe thì y cũng chẳng được tính là đàn ông! Thêm vào đó, hai ngày nữa cả nhà Dư huynh đệ sẽ đến Kinh thành, đến lúc đó sẽ không tồn tại nghi ngờ đáng ngại gì nữa!Thấy Chu Tuấn Dương lý do đầy đủ, buổi chiều ông còn vài việc vặt phải xử lý nên cũng không quá xoắn xuýt đây có phải lý do hắn viện cớ để ở lại đây không.Thấy Phòng Tử Trấn lên ngựa rời khỏi, Chu Tuấn Dương đi đến bên cạnh tiểu cô nương xinh đẹp duyên dáng, hơi mỉm cười nhẹ giọng nói: “Nàng có hài lòng với sính lễ của gia không?”“Tạm được!” Dư Tiểu Thảo hơi nhún vai, mỉm cười nghịch ngợm pha chút gian xảo: “Nếu như huynh cho thêm cả Trân Bảo các vào trong đó bản cô nương sẽ càng hài lòng hơn!”Hầu Hiểu Lượng đứng sau lưng chủ tử vừa nghe vậy thì ngẩng đầu nhìn chủ mẫu tương lai: Khẩu vị của Dư cô nương lớn thật, chủ tử đã tặng hơn nửa sản nghiệp cho rằng, nàng còn tham lam cả Trân bảo các của hắn.

Phải biết rằng thu nhập của Trân bảo các chiếm tám phần lợi nhuận trong tất cả các sản nghiệp của hắn!Chu Tuấn Dương vươn tay gí mũi nàng, giọng nói tràn ngập cưng chiều: “Nàng đó, mê tiền quá rồi! Nếu nàng đã nói vậy mà gia không đồng ý thì lại thành gia hẹp hòi.

Được! Trở về gia sẽ thêm Trân Bảo các vào..”Hầu Hiểu Lượng đã sớm chết lặng với hành động chiều vợ không giới hạn này của hắn.

Dù bây giờ chủ tử có dùng hết sản nghiệp trong tay làm sính lễ thì gã ta cũng không cảm thấy ngạc nhiên nữa.“Đừng, đừng! Ta chỉ nói vậy thôi, không có ý gì đâu! Huynh đừng mang hết sản nghiệp của huynh làm sính lễ đưa cho ta.

Nếu lúc huynh cần dùng tiền mà trong túi không có tiền thì sẽ bị người khác chê cười!”Là một vương gia, thuộc hạ chỉ có nhiều hơn nên nhất định có rất nhiều chỗ cần dùng tiền, Tiểu Thảo tự nhận mình là người “Hiền huệ”, sẽ không tóm chặt túi tiền của chồng mình khiến hắn không thể thoải mái sinh hoạt.

Việc đàn ông trở nên xấu xa không liên quan nhiều đến tiền, quan trọng là trong lòng hắn có mình hay không!“Gia hiểu rõ trong lòng, cho nàng thì nàng cứ cầm!” Chu Tuấn Dương thấy tiểu nha đầu lo lắng cho mình thì trong lòng cảm thấy rất ngọt ngào, hắn nhẹ nhàng xoa đầu nàng nói “ở trong lòng gia, nàng mới là thứ đáng giá nhất!”Dư Tiểu Thảo vô cùng cảm động, nàng ngẩng đầu lên cười càng thêm ngọt ngào: “Nếu huynh không rời, ta tất không bỏ! Tình cảm có chân thành hay không, không phải dùng tiền hay sính lễ để đong đếm.

Cho nên, mấy thứ sản nghiệp kia của huynh vẫn là...”Nàng nói vậy khiến đôi mắt phượng quyến rũ của Chu Tuấn Dương sáng lên, hắn nắm bàn tay nhỏ bé mềm mại của nàng, dịu dàng nói: “Cùng nắm tay nhau sống đến bạc đầu.

Đời này gia sẽ không bao giờ buông tay nàng.

Tất cả của gia đều là của nàng, bao gồm cả bản thân gia!”Nếu như người cổ đại nghĩ thông suốt thì lời tỏ tình sến súa ngay cả người hiện đại cũng không đỡ được.

Dư Tiểu Thảo hơi đỏ mặt, cắn môi cười nói: “Nếu đã vậy, chúng ta cần gì phải quấn quýt sản nghiệp của ai, trong tay ai cũng được mà?”“Nhưng mà gia muốn để toàn bộ Kinh thành thấy gia coi trọng nàng nhường nào! Không muốn để người khác coi thường nàng...” Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng như ngọc Dương Chi của nàng đột nhiên ửng đỏ khiến Chu Tuấn Dương có chút ngây dại.Tình yêu chân thành nhiệt tình toát ra từ ánh mắt nóng bỏng của hắn, Tiểu Thảo xấu hổ cái đầu, mũi chân di di trên mặt đất không biết làm sao.

Công kích của một gái “Già” hai mươi lăm năm độc thân khiến người khác khó mà đỡ nổi!Dưới ánh nắng mùa thu, một cao một thấp, một bóng người mảnh mai yêu kiều đứng đối diện một bóng người ngọc thụ lâm phong lại trở nên hài hòa như vậy khiến người khác không cách nào rời mắt.

Ninh Đông Lan lẳng lặng đứng ở một góc phố cách đó không xa nhìn hai người.

Tiểu cô nương xinh đẹp vô cùng đặc biệt kia lúc này lại đang lộ ra vẻ ngại ngùng chỉ có ở thiếu nữ khi yêu.Ninh Đông Lan biết rõ, Dư Tiểu Thảo ở trong vòng khuê tú trong Kinh thành là một người tự lập tự cường.

So với nhóm khuê tú nhã nhặn lịch sử, hoạt bát, nhõng nhẽo hay cẩn thận, nàng là người hay thay đổi.Lúc làm việc công ở hoàng trang nàng tự tin hào hứng, lúc ở chung với bạn bè thân thiết xinh đẹp nhiệt tình, đối mặt với kẻ địch mạnh lại vô cùng bình tĩnh...!nhưng y chưa từng thấy vẻ mặt này của nàng.

Hóa ra đứng trước mặt người mình thích nàng cũng sẽ xấu hổ, cũng sẽ giống như thiếu nữ biết yêu e thẹn, cũng sẽ ỷ lại người khác.Y thật mong lúc này người đang đứng trước mặt nàng, có thể khiến nàng nhíu mày hay mỉm cười, lòng luôn hướng đến là y! Đáng tiếc, y đến chậm một bước, nên chỉ có thể đứng từ xa nhìn nàng, yên lặng chúc phúc cho nàng...Hình như nhận ra điều gì, Chu Tuấn Dương lập tức quét mắt về một góc phố xa xa nào đó.

Lúc này Ninh Đông Lan đã lắc mình vào cửa hàng bên cạnh, chỉ còn đường phố vắng vẻ và sự phiền muộn bị gió cuốn đi.“Huynh nhìn gì thế?” Tiểu Thảo tiến lên một bước, tò mò nhìn theo tầm mắt của hắn nhưng không phát hiện có gì kỳ lạ nên khó hiểu hỏi hån.Chu Tuấn Dương hơi nhíu mày, lúc cúi đầu nhìn tiểu cô nương lại dãn mày trong nháy mắt.

Hắn nhéo nhéo má nàng, nhẹ giọng nói: “Không có gì! Đi thôi, xem Tô tiên sinh của nàng, lúc này chắc y đã tỉnh rồi.”Sau khi ăn xong cơm trưa không bao lâu thì Tô Nhiên uống thuốc và được sắp xếp ngủ ở phòng ngủ cho khách ở ngoại viện.

Vết thương đã bào mòn rất nhiều sức lực, tuy y muốn chống chọi đến lúc chờ mọi người bàn luận xong kết quả về sính lễ, muốn giúp tiểu nha đầu lấy được nhiều đồ hơn từ chỗ Húc vương kết quả lại có lòng mà không có lực, dưới tác dụng của trà thuốc, y ngủ thiếp đi.

Vẫn là Chu Tuấn Dương và tiểu thái giám y dẫn theo nâng y về phòng để ngủ ngon.“Tô tiên sinh, thế nào rồi? Ngủ có ngon không?” Dư Tiểu Thảo gõ cửa tiến vào phòng, thấy tiểu thái giảm thông minh đang hết lòng phục vụ Tô tiên sinh rửa mặt rửa tay thì mỉm cười ngọt ngào hỏi.Tiểu thái giám này cũng là một trong số ít những đồ đệ mà Tô Nhiên nhìn trúng, cậu biết Đại tổng quản ngày thường tích chữ như vàng nên lập tức mỉm cười nói: “Nhờ có thuốc của Kim An Quận chúa, đã lâu rồi Đại tổng quản không ngủ ngon như vậy.

Trước đây toàn bị đau đớn đánh thức, toàn thân đổ mồ hôi lạnh...”“Ngươi lui xuống trước đi!” Hiển nhiên lần này cậu ta vỗ nhầm chân ngựa rồi, Tô Nhiên lạnh nhạt liếc nhìn cậu, tiểu thái giám đổ mồ hôi lạnh, lập tức khom người lui ra ngoài.Tiểu Thảo gọi tiểu thái giám lại: “Trà thuốc ta đưa ngươi, mau pha một ly.

Tô tiên sinh, trà thuốc này phải uống nhiều, nó sẽ giúp ích cho việc hồi phục sức khỏe.” Nàng nói xong câu đầu là lập tức quay sang dặn dò Tô Nhiên, giọng điệu giống như đang dỗ trẻ con uống thuốc vậy.Tiểu thái giám cảm kích nhìn nàng rồi nhanh chóng ra ngoài.

Sau khi sư phụ bị thương cậu mới được phái đến hầu hạ người.

Người trước đã dặn dò, đại tổng quản không thích nói chuyện, nên cậu phải linh hoạt hơn.

Không ngờ rằng bây giờ cậu mới nhận chức này không lâu đã hiểu lầm ý ngài ấy rồi.

Xem ra sau này phải để ý hơn mới được.Tô Nhiên cạn lời với giọng điệu dỗ trẻ con này của nàng.

Tầm tuổi này của y mà còn nhận được đãi ngộ của trẻ con, đúng là hết biết nói gì.

Nhưng mà y vừa ngẩng đầu, nhìn thấy biểu cảm khó chịu của Húc vương thì tâm trạng lại tốt lên trong nháy mắt.“Nếu như ta phối hợp tốt, có phải sẽ được thưởng không?” Tô Nhiên cố ý hỏi.Chu Tuấn Dương lạnh mặt nói: “Uống thuốc tốt cho ngươi, ngươi phải phối hợp mà lại còn đòi khen thưởng, mặt dày thế?”.

660: Bảo Vệ Tỷ Tỷ


Sau khi người Dư gia đến Kinh thành không lâu, Tiểu Thạch Đầu hiện đã là Giải Nguyên cũng túi lớn túi nhỏ đến Kinh thành. Sau khi kỳ thi mùa thu tháng Tám qua đi, cậu không chịu được cuộc sống ở Kinh thành nên chạy tới Hồ Quảng vui chơi cùng một đám bạn cùng thư viện.

Tiểu Thạch Đầu vốn là đứa nhỏ thông minh, mấy năm này lại được nước linh thạch âm thầm cải tạo, không những khỏe mạnh mà còn thông minh hơn người. Trước đây thi đồng sinh và thi phủ thành tích của cậu chỉ thuộc top đầu, không được hạng nhất. Không ngờ rằng sáu năm sau cậu đã đạt được hạng nhất trong kỳ thi hương!

Dư gia vốn muốn tổ chức tiệc rượu chúc mừng cậu thi đỗ Giải Nguyên. Ai ngờ cậu chẳng thông báo gì đã thu dọn quần áo cuốn gói đi chơi với bạn cùng thư viện! Chính chủ không ở còn chúc mừng gì nữa? Hơn nữa lúc ấy tin thắng trận của Chu Tuấn Dương truyền về nhưng chưa nói ngày trở về khiến Tiểu Thảo không có tinh thần, chuyện này cứ thế bỏ qua. Tiểu Thạch Đầu nói: Chờ qua kỳ thi đình thì cùng nhau chúc mừng! Cậu cũng tự tin thật chứ, không bị ảnh hưởng bởi áp lực thi cử!

Kỳ thi mùa xuân tổ chức vào đầu tháng Ba, còn khoảng nửa năm nữa. Nếu là người khác đã sớm buộc tóc lên xà nhà, ở nhà cố gắng học tập. Cậu lại khác, rảnh rỗi tìm bạn học đi du lịch, không biết nên nói cậu tự tin hay không lo không nghĩ nữa!

Biết được cao thủ đại nội Tô tổng quản đang dưỡng thương ở nhà mình, cậu mặt dày sáp đến muốn y dạy võ công cho mình. Nếu là người khác Tô Nhiên còn chẳng buồn liếc mắt nhìn, nhưng dù sao thì cậu cũng là em ruột Tiểu Thảo, y qua loa lấy lệ sờ xương cậu, ghét bỏ nói:

“Tư chất này của ngươi chỉ miễn cưỡng xếp hàng trung. Nếu như bắt đầu học võ từ năm ba bốn tuổi, luyện khoảng mười năm thì cũng có thể miễn cưỡng bước lên hàng cao thủ. Bây giờ ngươi đã mười sáu, đã sớm bỏ lỡ thời kỳ tốt nhất để luyện võ, cho nên... ngươi vẫn nên tập trung tinh thần đọc sách thì hơn, đừng mơ mộng hão huyền nữa!”

Tiểu Thạch Đầu bĩu môi, lại mơ mộng hão huyền hỏi: “Nếu ta luyện võ từ nhỏ thì có mấy phần cơ hội có thể đánh ngang tay với Húc vương?”

Tô Nhiên giống như nghe được chuyện buồn cười nhất thiên hạ, nhìn chằm chằm cậu một lúc mới nói: “Người trẻ tuổi, đừng mơ giữa ban ngày nữa! Anh rể tương lai của ngươi là kỳ tài luyện võ trăm năm khó gặp, là yêu nghiệt sống sờ sờ. Nếu ta không bị thương cũng chỉ có thể miễn cưỡng đánh ngang tay hắn thôi. Nói thế này đi, trước mắt trong triều Đại Minh, người có võ công cao hơn hắn có thể đám trên đầu ngón tay!”

“Ồ? Vậy thì Húc vương là cao thủ tuyệt thế?” Tiểu Thạch Đầu tuyệt vọng nói “Ta còn nghĩ học ít võ công, nếu sau này hắn bắt nạt tỷ tỷ ta còn có thể chống lưng cho tỷ ấy! Chẳng lẽ trên đời này không có ai có thể chế trụ hắn sao?”

“Có! Sao lại không có? Xa tận chân trời gần ngay trước mắt!” Tô Nhiên thấy cậu muốn học võ để bảo vệ tỷ tỷ thì lại có thêm mấy phần thiện ý.

“Ai? Mau nói!” Tiểu Thạch Đầu vừa nghe bên cạnh có cao thủ tuyệt thế thì sáng mắt, tinh thần phấn chấn.

“Tỷ tỷ ngươi!” Tô Nhiên nhướng mày cười: “Dùng nước muối làm đậu hũ, vỏ quýt dày có móng tay nhọn! Cũng chỉ có tỷ tỷ ngươi mới hàng phục được con dã thú đó!”

Nhưng Tiểu Thạch Đầu lại hiểu sai ý y, cậu vỗ tay cười nói: “Đúng vậy! Tỷ tỷ chế thuốc vô cùng giỏi, nhuyễn cân tán, tán công phấn, thậm chí cả độc dược không màu không mùi đều có thể chế được. Hắn sẽ không dám đối xử tệ với tỷ ấy đâu!

“Ai đối xử không tốt với tỷ tỷ đệ? Coi người anh rể này như không khí sao? Nhắc đến Tào tháo Tào tháo đến ngay, Chu Tuấn Dương vừa bước chân vào phòng nên chỉ nghe được câu cuối của Tiểu Thạch Đầu. Hắn lập tức nghiêm mặt, bày ra tư thế có thể đánh nhau bất cứ lúc nào.

Tô Nhiên vui sướng khi thấy người gặp họa, thái độ xem kịch vui nói: “Em vợ ngươi đang muốn dùng tán công phấn, nhuyễn cân tán đối phó ngươi đấy! Húc vương à, ngươi có biết bao nhiêu ngươi không thích ngươi không?”

Chu Tuấn Dương kinh ngạc nhìn thiếu niên đang mất tự nhiên kia, không giận nhưng lại khó hiểu hỏi: “Tiểu Thạch Đầu, gia làm gì đệ mà đệ hận gia như vậy? Có phải vì gia sắp thành thân với tỷ tỷ nên...”

“Không phải! Ta nghĩ kĩ rồi, nhị tỷ ta sớm muộn cũng phải lập gia đình, gả cho ai mà không phải gả chứ?” Trong mấy anh chị em, cậu và Tiểu Thảo thân nhau nhất. Lúc nhỏ đều là nàng dẫn cậu lên núi bẫy thú xuống ao bắt cá, có được đồ ăn ngon đều cho cậu ăn trước. Cậu có thể trở thành đệ tử quan môn của Viên đại nho có công rất lớn của nàng. Cuộc sống sinh hoạt của gia đình ngày một tốt hơn cũng không thể thiếu công lao của nàng.

Vì vậy sau khi nàng đính hôn với Dương quận vương, cậu nhóc rất buồn, cảm thấy nhị tỷ bị người khác cướp mất, nên cậu vẫn luôn ghét Chu Tuấn Dương. Chu Tuấn Dương luôn cố gắng dành được sự yêu thích của Dư gia sao lại không phát hiện ra tâm tư này của cậu? Hắn chỉ có thể thử nhiều cách khác nhau khiến em vợ vui vẻ, dần dần phá tan sự chán ghét của cậu.

Không ngờ rằng cậu còn muốn dùng ám chiêu đối phó người xấu để đối phó anh rể tương lai. Chu Tuấn Dương thầm hít sâu một hơi, thấp giọng hỏi: “Gia có chỗ nào không tốt mà đệ hận gia như vậy?”

“Hận ngươi? Ta không có! Tô tiên sinh chỉ nói nửa lời! Ý ta là nếu ngươi dám đối xử không tốt với tỷ tỷ ta, dù võ công của ngươi cao đến đâu, bên người ngươi có nhiều thuộc hạ thế nào cũng luôn có cơ hội cho ta ra tay! Ta mặc kệ ngươi có phải vương gia hay không, ngươi dám bắt nạt tỷ tỷ ta, ta liều cái mạng này cũng phải xé được một miếng thịt trên người ngươi!” Tiểu Thạch Đầu giương nanh múa vuốt giống như sói con vừa được sói mẹ sinh ra được Tiểu Hắc mang về, khí thế thì có mà chẳng có mấy lực sát thương.

Chu Tuấn Dương thầm thở phào nhẹ nhõm, cũng may không phải lúc nào đó hắn không chú ý lỡ đắc tội em vợ tương lai. Hắn cười nhẹ vỗ nhẹ vai cậu, giọng nói đầy kiên quyết: “Yên tâm đi! Gia thương tỷ đệ còn không kịp, sao có thể bắt nạt nàng? Đệ lo thừa rồi! Nếu đệ không tin gia thì... đệ cứ lấy sẵn từ chỗ tỷ tỷ đệ mấy loại độc đi!”

“Tốt nhất là ngươi nhớ kĩ lời ngươi nói hôm nay!! Tiểu Thạch Đầu vẫn không yên lòng nói thêm “Nhị tỷ ta nói: Đàn ông đáng tin, heo nái cũng có thể leo cây! Đặc biệt là mấy kẻ quyền cao chức trọng lại còn đẹp trai!”

Chu Tuấn Dương trừng mắt coi thường, lời nói lạnh nhạt: “Cảm ơn đệ đã khen gia đẹp! Chẳng lẽ đệ không phải đàn ông? Nếu năm sau đệ thi đỗ Tiến Sĩ, vào triều làm quan, dáng dấp cũng không tệ, có phải cũng thuộc loại đàn ông không đáng tin cậy không?”

“Ta và ngươi so được sao? Ta được nhị tỷ dạy dỗ trưởng thành, rất đáng tin cậy!” Tiểu Thạch Đầu tức giận trừng mắt nhìn hắn, hừ lạnh nói: “Tốt nhất là ngươi nhớ kĩ lời ngươi nói hôm nay! Trước mắt tuy rằng nhà chúng ta không quyền thế như Tĩnh vương phủ nhưng sau này thì chưa chắc! Tỷ tỷ ta cũng có nhà mẹ chống lung!!"


“Được, được! Trạng Nguyên tương lai, quan to nhất phẩm trong triều! Có đệ làm chỗ dựa cho nàng, một vương gia nhàn tản không học vấn không nghề nghiệp như ta sao dám đối xử tệ với tỷ tỷ đệ?” Chu Tuấn Dương cảm thấy rất bất đắc dĩ với cậu em vợ tương lai đang tuổi dậy thì này, đánh không được mắng không xong.

Nhưng mà cũng may là em vợ tương lai bị sư phụ hắn xếp vào học ở Quốc tử giám. Viên Tư Niên vì đồ đệ nhỏ của mình mà phá vỡ quy tắc không vào triều làm quan của bản thân, ông lấy một chức quan tứ phẩm nhàn tản ở Quốc tử giám, lúc tâm trạng tốt thì sẽ đến đó giảng bài một hai tiết. Lúc dạy học đều tập trung vào cậu. Đầu xuân năm sau cậu phải tham gia kỳ thi mùa xuân rồi. Là đệ tử quan môn của một thế hệ đại nho, nếu thi rớt trong kỳ thi này chẳng phải là vả mặt Viên Tư Niên sao?

Tuy rằng thiên phú của đồ đệ nhỏ rất cao, ngày thường cũng không cần ông cụ tốn công chỉ bảo gì nhiều. Nhưng mà chỉ cần là thứ cậu cảm thấy hứng thú, cầm, kỳ, thi, họa, kinh, sử, tử, tập mỗi thứ đều học một ít, mà cái hay là thứ nào cũng học ra đâu ra đó. Nói về việc vẽ tranh đi, cậu nhóc học chưa đến ba năm đã vượt trội hơn sư phụ mình, bị một vài nhã sĩ truy cầu, một bức tranh lại nổi tiếng đến mức nghìn vàng khó mua.

Cũng may tên ký trong tranh là “Mờ mịt tán nhân” mà cậu nhóc thấy khá hay ho, không có mấy người biết đây là tác phẩm của Giải nguyên mười sáu tuổi! Nếu không cậu sẽ bị mấy người yêu tranh làm phiền chết, sách cũng khó đọc được.

Cậu vừa thi xong thi Hương đã chạy ngay đến Hồ Quảng, chỉ vì bạn cùng thư viện nhận được một con dấu Kê huyết thạch thượng hạng. Hình như gần đây cậu khá hứng thú với kim thạch... vì tránh để cậu phân tâm ở giai đoạn nước rút này, người làm sư phụ như ông hao tổn không ít công sức. Vì muốn xếp đồ đệ vào học trong Quốc tử giám mà ông cũng vào đó luôn, đồng ý mỗi tháng đến đó giảng bài ba lần. Ôi! Dạo này muốn làm sư phụ đâu có dễ!

Ngồi trong nhã gian ở Dược thiện phường Dư Ký ăn “Phật nhảy tường” khiến người khác thèm nhỏ dãi, Viên Tư Niên và con trai mình... một thế hệ danh tể Viên tể tướng, oán giận việc làm thầy chẳng dễ dàng gì.

Viên tể tướng dưới một người trên vạn người, bận trăm công nghìn việc lại bị cha mình kéo đến đây ăn chùa uống chùa. Ngồi trong nhã gian dành riêng cho Dư gia, ăn “Phật nhảy tường” người khác muốn mà không ăn được, lại còn oán giận con người ta không biết cố gắng phấn đấu, ngoài lão cha già của ông ta cũng không có người thứ hai!

“Cha, hôm nay người gọi con tới là để khoe khoang đồ đệ của cha giỏi giang cỡ nào?” Viên tể tướng múc cho cha mình một bát Phật nhảy tường, cũng múc cho bản thân một chén đầy, hành động cử chỉ lịch sự nhưng tốc độ ăn lại rất nhanh.

“Ngươi ăn chậm thôi! Đúng là trâu nhai mẫu đơn, phí phạm của trời!!” Viên đại nho cũng tăng nhanh tốc độ ăn, trong lòng rất hối hận vì đã gọi con trai đến ăn chung. Nếu không phải năm sau cháu trai cũng phải tham gia kỳ thi mùa xuân thì ông cụ đã đưa Viên Duẫn Hi đến đây rồi. Cháu trai ngoan sẽ không giống cha nó, giành đồ ăn với ông cụ!

Viên tể tướng ăn liên tục ba bát mới dừng lại. Hương vị của “Phật nhảy tường” đúng là danh bất hư truyền. Ngoài ngày khai trương kia ông được thơm lây của con gái ăn được Phật nhảy tường một lần ra thì lần này mới là lần thứ hai được ăn, hương vị vẫn khiến người khác say mê như vậy!

Ăn được dược thiện của Dược thiện phường Dư Ký đúng là chẳng dễ dàng gì! Nhất là món Phật nhảy tường nảy, không có đủ kiên nhẫn đúng là không ăn được, cũng may là cha mặt mũi lớn. Không, nói thật thì là cha có một đồ đệ tốt. Có lẽ... lần sau ông mời người khác ăn cơm có thể hưởng ké phúc của cha!

“Đừng mơ hão!” Viên Tư Niên liếc mắt đã phát hiện ý đồ của con trai, trừng mắt nhìn. Ông cụ thỏa mãn sờ bụng mình, tựa lưng vào ghế từ từ nói: “Lão tử muốn mượn dùng cái nhã gian này còn phải nói trước với người ta đấy. Nếu không phải hôm nay tên vũ phu họ Triệu kia có việc, đột nhiên thay đổi ngày mượn nhã gian thì hai chúng ta không ngồi ở đây được đâu! Nếu ai cũng giống ngươi thì nhà nào mà không có nhiều người, Dư nha đầu còn không phiền chết? Hơn nữa, ngươi đường đường là Tể tướng đương triều còn không biết xấu hổ chiếm lợi của tiểu cô nương người ta sao?”

Viên tể tướng thầm chửi trong lòng: Người cũng không biết xấu hổ, người làm con trai như con cần gì xấu hổ? Hơn nữa dù sao Dư cô nương cũng gọi con là bá phụ, lại còn là bạn tốt của con con...

“Đúng rồi, ngươi nên dành nhiều thời gian cho tiểu sư đệ và con ngươi, nói chuyện về kỳ thi! Truyền lại kinh nghiệm và bí quyết thi cử cho chúng nó! Lần thi này lão tử còn đang mong dưới môn hạ lại xuất hiện thêm một Trạng nguyên!”

Viên Tư Niên sai khiến con trai không thương tiếc. Viên tể tướng hơi nhíu mày nói: “Cha, Hoàng thượng có ý muốn để con làm chủ khảo kỳ thi này. Trước khi thi tiếp xúc trao đổi với thí sinh không tốt lắm.”

“Chuyện của chủ khảo đã quyết định rồi?”

Viên Tư Niên ép hỏi. Viên tể tướng lắc đầu nói: “Còn chưa, ngài ấy có thể chọn con hoặc thái phó.”

“Vậy thì từ bỏ đi! Con trai và tiểu sư đệ ngươi đều tham gia kỳ thi này, ngươi cứ tránh đi cho bớt hiềm nghi. Tránh cho hai đứa nó chiếm hai vị trí trong tam giáp rồi người khác lại nói ngươi thiên vị, phá luật!” Viên Tư Niên rất tin tưởng cháu trai và đồ đệ mình. Ông cụ dạy nhiều học sinh như vậy, người có thiên phú như tiểu đồ đệ thật sự hiếm có. Trong lòng ông cụ càng kỳ vọng cao hơn vào đứa đồ đệ này, đó là thi đỗ Trạng Nguyên. Là danh nho một thế hệ, dạy ra một đệ tử thi đỗ cả Tam Nguyên, cuộc đời này không sống vô ích!

Vừa nhắc đến tiểu sư đệ còn nhỏ hơn đứa con nhỏ nhất của mình vài tuổi, Viên tể tướng không nhịn được cảm giác ê răng. Chị gái của tiểu sư đệ là bạn thân của con gái ông, lại còn gọi ông là bác, đúng là đủ loạn. Xét cho cùng là do lão cha già không đáng tin cậy, nhận một đệ tử quan môn nhỏ như vậy!

“Cứ quyết định vậy đi! Ngươi bỏ chức chủ khảo đi! Chờ khi Quốc tử giám cho nghỉ phép ta sẽ đến Dư gia bổ sung kiến thức thi cử cho tiểu sư đệ ngươi, tránh cho đến lúc đó không quen ai không quen nơi thi và quy trình thi sẽ chậm trễ việc giành giải Trạng Nguyên của nó!” Viên Tư Niên chưa đợi con trai nói đã ra tay trước quyết định xong xuôi!

Viên tể tướng có thể làm gì? Ông ở trên triều tỏa sáng đến đâu ở trước mặt cha mình vẫn phải ngoan ngoãn nghe ông cụ dạy bảo. Nếu không ông cũng đã hơn bốn mươi, không muốn bị lão cha đánh trước mặt con cháu. Lão cha già ngang bướng này của ông thật sự có thể làm được chuyện như vậy!

“Đến Dư gia? Có hợp không? Gần đây Dư gia vì việc sắp xếp của hồi môn cho Kim An Quận chúa mà bận sứt đầu mẻ trán. Hơn nữa Dư phủ người đến người đi không yên tĩnh, không bằng mời tiểu sư đệ đến thư phòng của con....”

Viên để tướng còn muốn nói tiếp nhưng bị lão cha trừng mắt nhìn nên lại thôi. Viên Tư Niên phồng má trợn mắt nói: “Đến nhà chúng ta? Nữ đầu bếp nhà chúng ta có nấu ăn ngon như Dư nha đầu không? Có thể nấu mỹ vị trên đời không? Có thể làm được nhiều loại bánh ngọt ngon miệng sao? Cái đầu hạt dưa của ngươi làm quan đến ngu rồi phải không? Ngươi nghĩ rằng tiểu sư đệ của ngươi cần chỉ bảo thật sao?”


Ông cụ chỉ thiếu điều nói cha ngươi thấy ngươi làm việc vất vả nên thay đổi cách đưa ngươi đi ăn chùa, đãi no cái dạ dày đáng thương của ngươi!

Tiểu Thạch Đầu được sư phụ xếp học ở Quốc tử giám rất biết nghe lời vứt bỏ hết tạp niệm, tập trung tinh thần vào việc học hành. Tuy rằng cậu đã thuộc làu những kiến thức trong sách, hơn nữa có ý kiến độc đạo về kinh sử tử tập. Nhưng mà ở ban cao nhất cùng học tập với nhiều người tài hoa như vậy, sự cọ xát về mặt tư tưởng cũng khiến cậu thu hoạch được kha khá.

Hơn nữa Dư phủ cách Quốc tử giám không xa, mỗi ngày cậu đều có thể về nhà, thưởng thức đồ ăn dinh dưỡng thơm ngon mà chị cậu chuẩn bị cho cậu. Đêm đến còn được ăn bữa khuya và điểm tâm khiến cậu nhóc vô cùng hạnh phúc. Thời gian giống như trở về sáu năm trước khi cậu sắp thi tú tài, chị cậu đặc biệt đến căn nhà vắng vẻ ở Đường Cổ chăm sóc cậu. Tuy rằng điều kiện lúc đó không tốt như bây giờ nhưng chị vẫn có thể thay đổi các cách nấu ăn khác nhau nấu món ngon cho cậu ăn.

Nếu không phải có kẻ đáng ghét nào đó suốt ngày tìm cớ đến nhà ăn chùa uống chùa, tìm cảm giác tồn tại trước mặt nhị tỷ thì càng tốt hơn!

Tiểu Thạch Đầu ở Quốc tử giám như cá gặp nước, quan hệ bạn bè cũng rất tốt. Cậu đến đó học chưa đến nửa tháng đã kết bạn được vài người bạn tốt. Đương nhiên chuyện này không thoát khỏi công lao của số “Đồ ăn vặt” nhị tỷ đưa cho cậu.

Bởi vì bữa trưa mỗi ngày cậu đều phải ăn ở Quốc tử giám, Tiểu Thảo lại xót em trai học hành vất cả nên mỗi ngày đều làm nhiều loại điểm tâm khác nhau đưa đến đó cho cậu. Điểm tâm nàng làm đa dạng phong phú, lại còn thơm ngon. Dù đã được hộp đồ ăn đậy kín cũng không thể che giấu hương thơm mê người, hấp dẫn sự chú ý của vài học sinh.

Học sinh trong Quốc tử giám đa số đều vì tham gia kỳ thi vào mùa xuân năm sau. Ngay từ đầu bọn họ đã không thích Tiểu Thạch Đầu – người dựa vào quan hệ được xếp đến đây học, hoặc lạ đề phòng cậu ở mức độ nhất định, hoặc đối xử lạnh nhạt với cậu. Tiểu Thạch Đầu còn chưa kịp ăn đồ ăn vặt thì mùi thơm của nó đã hấp dẫn được không ít học sinh nhìn có vẻ khá là cao ngạo.

Phần lớn học sinh trong Quốc tử giám đều là con cháu nhà quan trong Kinh thành, có ai mà không biết đến Dư ký. Mà chuyện Tiểu Thạch Đầu là em ruột của Kim An Quận chúa – người sáng lập Dư Ký, đương nhiên không giấu được mấy học sinh tin tức linh thông. Kim An Quận chúa không những biết chế thuốc, ủ rượu, nấu dược thiện mà còn giỏi cả làm điểm tâm nữa.

Bánh ngọt và quà đáp lễ trong yến tiệc của Tĩnh vương phi từng khiến tầng lớp thượng lưu trong Kinh thành bàn tán rất lâu. Trong lễ thành thân của Song xu và Minh Lan Quận chúa, những món ăn và điểm tâm mới lạ đều khiến người khác khen không dứt miệng. Nghe nói trong lễ thành thân của chị em tốt của Kim An Quận chúa có rất nhiều người không mời mà đến chỉ vì muốn thưởng thức bánh ngọt và đồ ăn khiến cho lễ thành hôn bày thêm hết bàn này đến bàn khác vô cùng náo nhiệt!

Từ bây giờ đã có nhiều người bắt đầu tính toán, lễ thành hôn năm sau của Kim An Quận chúa có phải sẽ tổ chức thật long trọng, có rất nhiều đồ ăn ngon, có khi mỗi bàn ăn còn có ngạc nhiên thật lớn! Có thể khiến những trọng thần trong triều vứt hết mặt mũi đến tham gia đủ để thấy sự hấp dẫn của đồ ăn ngon vô cùng lớn, đồng thời cũng là sự công nhận cho tài nấu nướng cao siêu của nàng.

Trong Quốc tử giám có rất nhiều nhà học sinh dù có tranh nhau đến đầu rơi máu chảy cũng không chen được vào vòng giao thiệp của Kim An Quận chúa và Húc vương, đương nhiên cũng không có duyên với điểm tâm và đồ ăn ngon. Bây giờ em trai của nàng xuất hiện trong đám người bọn họ, mỗi ngày đều lấy điểm tâm “Dụ dỗ” bọn họ, bọn họ không nắm bắt cơ hội này mới là kẻ ngu!

Tuy Dư Phàm còn nhỏ nhưng cũng rất hiểu chuyện. Nhị tỷ đã xếp sẵn đường đi cho cậu, cậu đương nhiên sẽ làm mọi cách tận dụng nó. Ban đầu cậu chỉ chia sẻ điểm tâm cho mấy bạn học cùng thư viện đối xử tốt với cậu. Nhưng sau này bạn bè vây quanh cậu mỗi lúc một nhiều, lúc ăn cơm trưa, có khi có cả thầy giáo của Quốc tử giám cũng sẽ ghé qua, quan tâm việc học hành và ăn ở của cậu.

Thế là hộp đồ ăn gã sai vặt thiếp thân của cậu mang đến mỗi ngày một lớn, điểm tâm bên trong cũng càng phong phú hơn. Ngoài đủ loại điểm tâm ra thỉnh thoảng sẽ có một ít thức ăn, buổi trưa có thêm món để cậu và các bạn cùng ǎn.

Sau một tháng đến Quốc tử giám, cậu đã trở thành người có quan hệ bạn bè hòa hợp nhất trong đó. Tuy rằng đồ ăn vặt của cậu đóng vai trò nhất định nhưng dáng vẻ ngoan ngoãn, tính cách dễ mến, cách cư xử chân thành của cậu cũng khiến cậu cọ được không ít thiện ý của người xung quanh.

“Này! Tiểu Phàm, hôm nay mang món ngon gì đến thế?” Bạn bè thân thiết nhất của Tiểu Thạch Đầu, con út của học sĩ viện Hàn Lâm Tang Bác Thụy đuổi theo cậu từ phía sau, vỗ vai cậu hỏi.

Tiểu Thạch Đầu liếc mắt nhìn bạn mình hỏi: “Không lẽ không mang đồ ăn ngon ngươi sẽ không chơi với ta sao?"

“Ha ha, sao mà thế được? Nói thật thì lúc đầu đúng là bị điểm tâm ngươi mang đến hấp dẫn. Nhưng mà sau này tiếp xúc với ngươi rồi lại cảm thấy ngươi cũng tốt, đáng để kết giao bạn bè nên mới nhiệt tình làm bạn với ngươi như vậy. Ngươi nghĩ rằng ca ca này ai cũng nhìn trúng sao?” Hắn ta vừa nói vừa trừng mắt nhìn đối thủ một mất một còn Lưu Hồng Chương của mình.

Tang Bác Thụy và Lưu Hồng Chương là oan gia từ nhỏ đến lớn. Cả hai nhà từ bậc cha chú đã ganh đua lẫn nhau, ai cũng không phục ai. Cha của Tang Bác Thụy là học sĩ ngũ phẩm của viện Hàn Lâm, cha Lưu Hồng Chương là Hữu tham nghị của Thông chính ti, cũng là quan ngũ phẩm. Hai người này đều dùng hết sức lực chèn ép đối phương.

Nói hai nhà này có thâm cừu đại hận gì thì thật ra không có! Chỉ là bậc cha chú khi còn trẻ có tranh chấp khiến quan hệ hai nhà trở nên căng thẳng, vừa thấy mặt là muốn chèn ép nhau. Bây giờ Tang Bác Thụy và Lưu Hồng Chương cũng như vậy.

Nhưng cái hay là hai người này lại rất hợp tính Tiểu Thạch Đầu. Vì không muốn bạn tốt của mình khó xử nên ở trước mặt cậu hai người này đều khiêm tốn hơn, cùng lắm chỉ dùng ánh mắt biểu đạt sự bất mãn của mình dành cho đối phương.

Lưu Hồng Chương không thèm để ý ánh mắt khiêu khích của hắn ta, hắn nói với Tiểu Thạch Đầu: “Ba ngày sau là sinh nhật ngươi, vừa khéo lại vào kỳ nghỉ phép, không bằng mượn cơ hội này chúng ta cùng nghỉ ngơi thả lỏng, tụ họp vui choi."

Tiểu Thạch Đầu nhớ đến lời nhị tỷ nói tối qua thì cười ngốc nói: “Nhị tỷ ta nói muốn tổ chức tiệc sinh nhật cho ta ở Dược thiện phường. Ta đã chuẩn bị xong thiệp mời rồi, đến lúc đó mọi người nể mặt đến nhé!”

“Đương nhiên rồi!” Dáng người cao lớn của Tang Bác Thụy không giống người đọc sách mà lại có vài phần phong thái của võ tướng. Hắn ta ôm cổ Tiểu Thạch Đầu, cười ha ha nói: “Ngươi tổ chức tiệc sinh nhật ở Dược thiện phường, vậy... trong đó có món ‘Phật nhảy tường hay không? Nhị tỷ ngươi có tự làm bánh kem sinh nhật cho ngươi không? Có rượu ngon Dư Ký không? Có...”

“Tình quân tử nhạt như nước, là con của học sĩ viện Hàn Lâm, đạo lý này ngươi cũng không hiểu sao? Lưu Hồng Chương không nhịn được cau mày lạnh lùng nói.