Nông Viên Tự Cẩm Lâm Tiểu Uyển
Đăng vào: 12 tháng trước
“Tiểu Thảo muội muội, nếu ta đoán không sai mấy loại bánh ngọt mới này được lấy từ “Dư Ký” của nhà muội nhỉ?” Hạ Uyển Ngưng thưởng thức món bánh tiramisu ngon miệng, ánh mắt híp lại cong cong như trăng lưỡi liềm, biểu cảm giống như mèo con ăn no được phơi nắng dưới ánh mặt trời, thoải mái không nói nên lời.Các khuê tú ở gần đó vừa thưởng thức bánh ngọt thơm ngon vừa dỏng tai nghe ngóng bên này nói chuyện.Dư Tiểu Thảo lại khá chung tình với món bánh xốp sô cô la nhân anh đào, nàng nuốt miếng bánh ngọt mềm nhũn đậm vị xuống, cái lưỡi hồng liếm sô cô la dính trên môi, cố ra vẻ thần bí nói: “Hạ tỷ tỷ, lần này tỷ đoán sai rồi!”“Sao bản cô nương có thể đoán sai chứ? Ngoài Dư Ký ra có nhà nào có thể làm ra bánh ngọt chính gốc như vậy? Trông cậy vào đám thợ làm bánh cổ hủ không chịu thay đổi của ‘Đạo Hương thôn’ sao? “Đạo Hương thôn” là nơi bán bánh ngọt Hạ Uyển Ngưng ưng ý nhất trước khi cửa hàng bánh ngọt Dư Ký khai trương.
Sau khi Dư Ký khai trương nàng ta lập tức thay lòng đổi dạ, trở thành người ủng hộ trung thành của Dư Ký.Viên Tuyết Diễm lại cầm một miếng sô cô la vẻ ngoài bình thường đưa vào miệng, trải nghiệm mùi vị đậm đà trên đầu lưỡi và trong miệng, trong đắng có ngọt khiến một người trước nay không quá hứng thú với ăn uống như nàng ấy chìm đắm trong trải nghiệm vị giác tuyệt vời này.Nghe thấy bạn thân nói vậy nàng ấy chỉ nhẹ nhàng nói: “Ý của muội ấy là bánh ngọt không phải sản phẩm của Dư Ký nhưng không đồng nghĩa là không có công lao của muội ấy.
Ta đoán số bánh ngọt này là Tiểu Thảo tự tay làm, trong ‘Dư Ký’ không bán.”“Viên tỷ tỷ thông minh quá, muội muội nghi ngờ tỷ có năng lực nhìn thấu lòng người đó!” Dư Tiểu Thảo cầm một viên sô cô la nhân rượu lên đưa cho Viên Tuyết Diễm.
Nhìn vẻ mặt thay đổi nhanh chóng của Viên Tuyết Diễm khi nàng ấy cắn vỡ sô cô la, nếm được nhân rượu ngọt bên trong, nàng cười trộm giống như chú sóc nhỏ trộm được quả thông vậy.
Tiểu Thảo biết rõ Viên Tuyết Diễm không thích ngọt, lại càng không thích mùi rượu, nàng cố ý!Viên Tuyết Diễm chịu đựng mùi rượu nồng đậm trong miệng, cầm ly trà lên uống một hớp lớn, hòa tan vị ngọt trong miệng rồi trừng mắt nhìn tiểu nha đầu đang cười trộm kia, hừ một tiếng nói: “Nha đầu thối, muốn ăn đánh đúng không?”Minh Lan Quận chúa rất ngạc nhiên, rốt cuộc là kẹo vị gì có thể khiến mỹ nhân băng sơn này thay đổi vẻ mặt như vậy.
Nàng ta cũng cầm một viên sô cô la nhân rượu lên đưa vào trong miệng.“Ừm? Bên trong có rượu, ngọt, cũng không tệ mà! Nhưng mà Viên tỷ tỷ ghét mùi rượu nhất, Tiểu Thảo muội muội, muội cố ý phải không?” Minh Lan Quận chúa thưởng thức vị rượu ngọt đến tận cổ họng, hả hê nhìn Viên Tuyết Diễm dùng nước trà súc miệng.Dư Tiểu Thảo thở dài nói: “Đời người phải dũng cảm thử nghiệm, dũng cảm thách thức, trải nghiệm những thứ khác nhau.
Muội chỉ giúp Viên tỷ tỷ cảm nhận nhiều hơn sự phong phú của cuộc sống thôi!”Viên Tuyết Diễm lại cầm một viên sô cô la đen lên bỏ vào trong miệng từ từ thưởng thức, ung dung nói: “Ta giận rồi! Nếu muốn nhận lỗi muội phải tặng cho ta một hộp kẹo thế này, nếu không đừng hòng ta tha thứ cho muội!”“Còn ta, còn ta nữa!! Ta muốn vị hồ trăn này, vị sữa ta cũng muốn… Làm sao giờ? Tiểu Thảo muội muội, có thể đưa mỗi loại một hộp không?” Hạ Uyển Ngưng bất chấp thể diện trước mặt bạn thân, nhào đến xin sô cô la, không ngừng lắc tay Tiểu Thảo.Mấy vị cô nương khác ngồi cùng bàn đều sáng mắt nhìn Tiểu Thảo, vẻ mặt kia khỏi nói nàng cũng biết.
Tiểu Thảo không chịu nổi mười mấy con mắt nhìn mình “Chằm chằm” nên lập tức đồng ý đền bù, tặng cho mỗi người hai hộp sô cô la.
Vì được đền bù nên Viên Tuyết Diễm sẽ nhận được thêm một hộp kẹo bơ cứng.Những khuê tú trên bàn khác hâm mộ đỏ mắt.
Hôm nay Tĩnh Vương phủ tiếp khách mỗi bàn đều có hai hộp sô cô la, hai đĩa bánh ngọt, nhưng lại không thể chia cho nhiều người, mỗi người chỉ được một hoặc hai viên sô cô la là kịch kim.
Chỉ cần được ăn sô cô la một lần thì sẽ khó mà quên được hương vị của nó.
Nhưng lúc nãy Dư cô nương cũng nói rồi, ngay cả cửa hàng Dư Ký cũng không bán.
Ăn lần này, sau này chỉ có thể nhớ mong thôi, cảm giác này thật khó chịu.Nhưng bạn bè thân thiết ngồi cùng bàn với Dư cô nương mỗi người đều được nhận hai hộp sô cô la coi như quà cáp.
Cũng là đến Tĩnh Vương phủ làm khách, cũng là con gái quan to trong triều, người có quan hệ thân thiết với Dư cô nương sẽ nhận được đãi ngộ khác hẳn, đúng là hâm mộ chết người mà!Nhưng mà cũng hết cách, dù sao sô cô la không phải vật do Tĩnh Vương phủ bán mà do quan hệ cá nhân của Dư cô nương.
Đây cũng là một trong những lý do nhiều khuê tú muốn gia nhập vòng trong nhỏ này.
Ai mà không biết trước nay Dư cô nương luôn hào phóng với bạn bè thân thiết chứ?Nhưng mà cái vòng tròn nhỏ này không phải ai muốn vào là vào, nhận được sự cho phép của Dư cô nương đâu phải chuyện dễ.
Bình thường nhìn tiểu cô nương thân thiện hòa đồng, chứ khiến nàng đối xử chân thành từ đầu đến cuối chỉ có mấy người này thôi.Nhưng mà nghĩ lại thì cũng chẳng nói gì được? Ai sẽ chấp nhận một người tiếp cận mình với mục đích chiếm lợi chứ? Muốn được người khác đối xử chân thành mình phải chân thành với người ta trước.
Đạo lý này ai mà không hiểu.Sau đó Vu Uyển Tinh lên tiếng hỏi vấn đề vẫn đang vướng mắc trong lòng các khuê tú: “Dư tỷ tỷ, mấy loại bánh ngọt, sô cô la và kẹo này khi nào sẽ bán ở ‘Dư Ký’? Sô cô la ngon như vậy, một mình muội không đến hai ngày đã ăn hết rồi, huống hồ trong nhà còn có huynh tẩu và cháu nhỏ, thật sự không đủ để chia!”Trong nháy mắt gác ấm im lặng đến mức có thể nghe tiếng kim rơi.
Mọi người đều nín thở chờ đợi câu trả lời của Tiểu Thảo.Tiểu Thảo cũng nhận ra sự khác thường trong phòng nên không suy nghĩ gì mà lập tức trả lời: “Dù là sô cô la hay tiramisu, bánh xốp sô cô la nhận anh đào...!đều cần loại hạt cacao mang về từ Tây Dương.
Lần này số lượng đội thuyền viễn dương mang về có hạn, tự làm ít kẹo và điểm tâm ăn còn được chứ nếu muốn bán ra chỉ sợ không chống được một tháng đã hết hàng rồi.
Cho nên bánh ngọt và kẹo ở đây ta không định bán ra ngoài.”“Haizz...” Vu Uyển Tình thất vọng thở dài, chắc tâm trạng của rất nhiều người ngồi ở đây lúc này đều giống nàng ta, “Vậy sau này sẽ không được ăn đồ ăn vặt vừa ngon vừa mới lạ thế này nữa rồi! Phải làm sao đây?”Hạ Uyển Ngưng nhai kẹo cà phê cứng ở trong miệng phát ra tiếng rộp rộp, vẻ mặt xấu xa cười nói: “Có gì phải nghĩ đâu? Muốn ăn thì chúng ta cứ kéo nhau đến nhà Tiểu Thảo ăn ké thôi! Nếu muội ấy dám giấu giếm thì cứ chờ đấy cho ta!” Nàng ta vừa nói vừa vươn hai ngón tay ngoắc ngoắc đe dọa Tiểu Thảo“Hạ tỷ tỷ, cái từ ‘Ăn ké’ này tỷ cũng học được! Không biết Thái trưởng công chúa có trách ta dạy hư tỷ không!” Dư Tiểu Thảo vừa nghĩ đến khuê tú trong Kinh thành bị nàng nói toàn từ ngữ thôn quê ảnh hưởng thì không nhịn được muốn cười.“Bà nội ta không nỡ trách muội đâu! Người còn thường xuyên lải nhải bên tai nhắc ta phải học theo muội, đừng có giống như một tiểu tử đi khắp nơi gây họa.
Ta gây họa lúc nào chứ? Đúng là không biết ai mới là cháu gái ruột người mà!”Tiểu Thảo rất có duyên với trưởng bối, Thái trưởng công chúa thích nàng, có lúc ngay cả cháu gái ruột Hạ Uyển Ngưng còn ghen nữa là.
Nhưng mà nghĩ đến cháu trai cháu gái đáng yêu mềm mềm trong nhà Hạ Uyển Ngưng lại bình ổn được tâm trạng ngay.
Có thể chữa khỏi bệnh cho anh trai, giải quyết được tâm bệnh của phủ An Hầu, nên Hạ Uyển Ngưng cam tâm tình nguyện chia một nửa tình thương của bà nội cho nàng.Lý Mộng Kỳ tự nhận thức được mình kém xa những người ngồi ở đây, nàng ta than thở nói: “Nguyên liệu làm bánh ngọt và kẹo quý giá như vậy, cho dù bán ở Kinh thành cũng không phải thứ người bình thường có thể mua nổi!”Tuy Lý Mộng Như là thứ nữ trong nhà nhưng nàng ấy lại có cổ phần trong “Hoa tưởng dung”, tiền hoa hồng hàng năm không hề nhỏ.
Tiểu cô nương này chính là thần tài nhỏ trong nhà đó! Nàng ấy nghe vậy thì mỉm cười nói: “Tỷ, nếu như có bán muội sẽ mua cho tỷ!”“Vậy thì tốt quá, tỷ tỷ chờ ôm đùi tiểu thần tài này!” Hai năm nay quan hệ của Lý Mộng Kỳ và thứ muội trở nên thân thiết lạ kỳ, chỉ nói chuyện thôi cũng thấy đủ thân thiết rồi.Dư Tiểu Thảo cười nhìn hai chị em cười đùa rồi mới thông báo một tin tốt: “Năm nay mấy thứ bánh ngọt này không thể bán ra thị trường không có nghĩa là sau này không thể ăn nữa!”“Là sao? Sau này sẽ có nhiều nguyên liệu hơn?” Minh Lan Quận chúa cũng rất để ý vấn đề này, không nhịn được hỏi theo.Dư Tiểu Thảo không muốn thừa nước đục thả câu nên nói thẳng luôn: “Dương Quận vương mua một hòn đảo trên biển ở phía Nam chỉ để trồng cà phê và cacao.
Thêm hai ba năm nữa đợi mấy cây này lớn lên là có thể cho ra lượng lớn hạt cacao và cà phê, đến lúc đó vấn đề nguyên liệu đã được giải quyết, còn phải lo lắng sẽ không được ăn sô cô la mousse và bánh xốp sô cô la nhân anh đào sao?”Hạ Uyển Nhưng mừng hụt một trận: “Còn phải chờ hai ba năm sao! Ta mặc kệ, trong hai ba năm này muội phải chuẩn bị tâm lý, thỉnh thoảng ta sẽ đến cửa ăn xin.
Muội phải chuẩn bị sẵn bánh kẹo ngon, nếu không… Hừ hừ!”Viên Tuyết Diễm hắt cho nàng ta cả chậu nước lạnh: “Năm nay Tiểu Thảo muội muội đã mười sáu, dựa theo luật Đại Minh con gái đủ mười tám tuổi là có thể thành thân.
Hai ba năm sau muội ấy đã sớm làm vợ người ta.
Muội cũng sắp trở thành vợ Lữ Hạo rồi, sẽ vì miếng ăn mà xông đến nhà chồng Tiểu Thảo sao?”Mấy cuộc tụ họp Tiểu Thảo tổ chức tên Lữ Hạo kia cũng tham gia không ít lần.
Thường xuyên qua lại, không biết sao y và hạt tiêu nhỏ Hạ Uyển Ngưng này lại vừa ý nhau.
Hôn sự của hai người đã được quyết định, cuối thu năm này có thể uống rượu mừng của hai người bọn họ rồi.“Có gì không thể? Lữ Hạo và Dương Quận vương là huynh đệ tốt, ta và Tiểu Thảo muội muội là tỷ muội tốt, cho dù đã thành thân tình cảm giữa chúng ta cũng không thay đổi.
Ta đến cửa chào hỏi chẳng lẽ Dương Quận vương còn đuổi ta về?” Hạ Uyển Ngưng nghĩ đến khuôn mặt lạnh băng của Chu Tuấn Dương có hơi hoảng hốt, trong lòng cũng không tự tin như trước.“Dư tỷ tỷ, tỷ định gả cho Dương Quận vương thật à.
Hắn đáng sợ như vậy tỷ có cần suy nghĩ lại không?” Vu Uyển Tình cũng chỉ mới thấy Chu Tuấn Dương mà đã như chuột thấy mèo vậy.
Tuy rằng trước mắt hắn đối xử với Dư tỷ tỷ rất tốt nhưng nếu tương lai tỷ ấy chọc giận hắn thì cơ thể mảnh mai của tỷ ấy có thể chịu được một chưởng của hắn sao?.