Nông Viên Tự Cẩm Lâm Tiểu Uyển
Đăng vào: 12 tháng trước
N inh Đông Hoan vừa ăn như chết đói, vừa không nhịn được chép miệng khen ngợi: “Không ngờ rằng ở nơi rừng núi hoang vu này lại có người tài.
Một nữ đầu bếp nhà nông lại có thể nấu ra hương vị không kém nào “Trân Tu lâu.
Ngươi nói nếu ta mời nữ đầu bếp này về phủ Vinh Quốc công, sau này chẳng phải là ngày nào cũng có lộc ăn sao?”Dư Tiểu Thảo cũng chẳng thể nói mấy món này đều do nàng nấu được nhỉ? Vậy chẳng phải sẽ bị lộ sao? Nàng cũng không muốn tên ngốc này đòi người từ chỗ Ngô hương thân người ta nên vội nói: “Thật ra đồ ăn cũng bình thường mà thôi, vì ngươi quá đói nên mới cảm thấy nó ngon! Nói nó không kém gì đồ ăn Trân Tu lâu cũng quá khoa trương rồi!! Chuyện nữ đầu bếp tốt nhất ngươi đừng nói gì.
Tránh cho người ta oán thầm chúng ta xuất thân từ Kinh thành mà còn thiếu hiểu biết như vậy!”Sau khi ăn no căng bụng, Ninh Đông Hoan đi mấy vòng ở trong sân tiêu thực, cuối cùng vẫn không nhịn được hỏi anh trai Ninh Đông Lan của gã: “Nhị ca, chẳng lẽ huynh không cảm thấy số đồ ăn bình thường này còn ngon hơn cả đầu bếp ở phủ chúng ta nấu sao?”Ninh Đông Lan lén liếc nhìn Dư Tiểu Thảo, chậm rãi lắc đầu nói: “Không, nữ đầu bếp Ngô gia này tay nghề bình thường.
Có lẽ là như Quận vương nói, đi đường một ngày, lại còn cho ngựa ăn, đệ đói nên ăn cái gì cũng cảm thấy rất ngon.”“Không lẽ là do vị giác của ta có vấn đề? Không đúng, trước nay ta còn tự cho mình là Lưỡi phú quý, sao có thể nhận nhầm đồ ăn ngon được?” Ninh Đông Hoan lẩm bẩm, khó hiểu tự hỏi.Bữa ăn sáng ngày hôm sau Ninh Đông Hoan vẫn nhăn mày- tay nghề này và người tối hôm qua đúng là hai người khác nhau, đúng như anh trai gã nói, quá bình thường.
Không lẽ là vì hôm qua gã quá đói nên sinh ra ảo giác?Cả đường đi đoàn người chơi đùa vui vẻ, thích ý vui đùa dưới ánh nắng mùa xuân ấm áp.
Mà đội ngũ hộ tống “Kim An Quận chúa” có lúc đi trước bọn họ, có lúc đi sau bọn họ.
Khái quát thì khoảng cách hai đội ngũ không vượt quá hai ba chục mét.“Phía trước là núi hoang, dân cư thưa thớt.
Đi qua ngọn núi này, đi thêm mười mấy dặm có một trấn nhỏ.
Tối nay chúng ta sẽ qua đêm ở trấn nhỏ này nhé? Nhưng mà, nhìn trời thì chúng ta phải đẩy nhanh tốc độ rồi.” Bản đồ của Tiểu Thảo lại phát huy tác dụng, mặt trời đã xuống núi, đi qua một ngọn núi lại còn phải đi thêm hai mươi dặm đường, muốn đến trấn nhỏ nghỉ ngơi trước khi trời tối thì không thể thong thả rồi.Kể ra nay đã là ngày tứ tám bọn họ rời khỏi Kinh thành.
Nói cách khác, trong tám ngày này, ngoài ăn ngủ ra hầu hết thời gian đều cưỡi ngựa.
Giai đoạn nhiệt tình lúc đầu đã qua, vất vả và khổ cực đã bắt đầu xuất hiện với mấy tiểu thư công tử này.“Ôi? Lại phải đi đường nữa à? Đôi chân này sắp không phải của ta rồi, eo cũng sắp gãy đến nơi.
Không phải chúng ta đang dạo chơi sao? Cần gì phải gấp như vậy?” Hạ Uyển Ngưng uể oải nằm trên lưng ngựa, ngựa cứ đi tiếp nàng ta cũng đung đưa theo ngựa, chẳng khác nào binh tướng bại trận.“So với việc ăn ngủ nơi rừng núi hoang vu, muội càng mong chúng ta có một nơi dừng chân thoải mái yên ổn.
Phải đi tiếp thì đi thôi, dù sao cũng tốt hơn phải ngủ ngoài trời.
Ngọn núi trước mặt này nhìn có vẻ không an toàn, có khi còn có chó sói hoặc những dã thú khác nữa!” Viên Tuyết Diễm nghĩ đến chăn đệm mềm mại trong quán trọ trong trấn nhỏ, đi đường mệt mỏi cả ngày, lại còn không được ngủ ngon, ai mà chịu nổi..