Chương 371-372

Nông Viên Tự Cẩm Lâm Tiểu Uyển

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Chương 371:


Đúng vào lúc này, Dư lão đầu bước vào nhà đại ca.

Nghe thấy tiếng khóc của cháu gái nhà mình, trong lòng bỗng thịch một tiếng, sắc mặt lập tức thay đổi.

Năm trước bỗng nhiên thời tiết thay đổi, trong thôn luôn sẽ có vài người già thân thể suy yếu không qua khỏi.

Đại ca lớn hơn mình khoảng tám tuổi, đã là người qua tuổi sáu mươi, chẳng lẽ...Ông vội vàng bước vào trong nhà, nhìn thấy cả hai cháu trai và cô cháu gái đều ở đây, sắc mặt ai nấy đều buồn bã.

Dư Lập Xuân nằm trên giường, đôi mắt nhắm lại thật chặt, sắc mặt trong xám ngắt lại lộ màu đỏ ửng không bình thường, đôi môi nứt toạc ra mấy vết nhỏ, hơi hơi mở ra, ngực phập phồng rất khẽ, làm Dư lão đầu thoáng yên lòng.“Tam thúc? Tam thúc người đã khỏe lại rồi? Thúc mời đại phu nào vậy ạ? Uống thuốc gì vậy?” Dư Giang nhìn thấy Dư lão đầu đi vào, sau rên vọng khi sửng sốt thì trên mặt ánh lên tia hi vọng.Trước đó vài ngày, Dư lão đầu bệnh vô cùng gây.

Dư lão đầu bệnh Vô nghiêm trọng, cũng không kém cha hắn là bao, sốt cao, họ khan, lúc nghiêm trọng còn hôn mê bất tỉnh.

Ông uống thuốc đại phu Đồng Nhân Đường kê cũng không hề có chút khởi sắc.

Nghe nói, nhà tam thúc có quan hệ tốt với Tôn đại phu ở Đồng Nhân Đường, chẳng lẽ Tôn đại phu đã trở lại từ Kinh thành?Dư lão đầu chần chừ một lát, không xác định nói: “Tôn đại phu được quý nhân trong Kinh mời đi, xem bệnh cho ta là đại đệ tử trân truyền của ông ấy, cũng coi như là đại phu lợi hại nhất thị trấn.

Nhưng thân thể kém cỏi này của ta uống hơn mười lượng bạc tiền thuốc mà vẫn không khởi sắc.

Cháu gái nhỏ của ngươi không phải có học chút y thuật sao? Khi tuyệt vọng thì cái gì cũng phải thử, nên con bé đã sắc cho ta mấy bát thuốc.

Có lẽ có cơ sở từ thuốc đại phu kê lúc trước, không ngờ không tới mấy ngày đã khỏe lại thật.Trong mắt Dư Giang bỗng lấp lánh ánh sáng.

Hắn vỗ vào đầu mình mấy cái, vội vàng nói: “Đúng vậy! Tiểu Thảo biết y thuật, sao ta lại quên điều này chứ? Tam thúc, cảm ơn ngài đã nhắc nhở, cháu sẽ đi mời Tiểu Thảo tới đây ngay..."“Đại Giang, Tiểu Thảo mới mấy tuổi? Cho dù vừa mới sinh ra đã bắt đầu học y cũng không thể có y thuật cao minh như đại phu ở thị trấn? Đại phu nổi danh ở thị trấn còn hết cách, mời con bé tới đây thì được nước non gì chứ?” Đại tỷ của Dư Giang không quá đồng ý với cách làm của tiểu đệ.Dư Giang xoa xoa đôi mắt cay xè, nhìn đại tỷ nói: “Đại tỷ, mấy năm nay tỷ không ở thôn Đông Sơn, nên không biết bản lĩnh của cô cháu gái này.

Ngay cả Quận vương gia, lần trước bị thương ở cánh tay cũng mời Tiểu Thảo đến chữa trị đấy.

Còn có Tĩnh Vương phi, cũng mời Tiểu Thảo tới làm dược thiện cho bà ấy điều dưỡng thân mình.

Hơn nữa, nếu không đi mời con bé, chẳng lẽ cứ trơ mắt nhìn cha bệnh càng nặng thêm sao?”Đại tỷ Dư gia không còn lời nào gì để nói.

Đúng vậy, đại phu thị trấn cũng đã nói không thể chữa khỏi cho cha nàng, bảo hãy chuẩn bị hậu sự đi.

Để Tiểu Thảo tới nhìn xem, có lẽ vẫn còn một tia hy vọng nhỉ?Tiểu Thảo nhận được tin, dường như là chạy vội tới đây.

Dư Giang đeo hòm thuốc của nàng, sau khi hai người vào nhà, thở dốc mãi mới bình thường được.Nhìn dáng vẻ đại gia gia bệnh nặng, trong lòng Dư Tiểu Thảo rất lo lắng.

Khi vừa mới xuyên không tới đây, đại gia gia còn đối xử với nàng tốt hơn cả ông nội ruột, chống lưng cho cả nhà nàng, còn không chút do dự cho nhà nàng mượn tất cả số tiền trong nhà để cho nàng đi khám bệnh.

Sau khi tách ra ở riêng, cả nhà đại gia gia cũng thường xuyên giúp một tay khi nhà nàng quá bận rộn lo liệu không hết việc.

Quan hệ giữa hai nhà dường như thân thiết như một.Một ông lão hiền lành lại lương thiện như vậy, nàng nhất định phải làm tất cả những gì có thể để cứu được ông ấy! Dư Tiểu Thảo bắt mạch cho đại gia gia, phát hiện tình hình của ông không mấy lạc quan.

Nàng lấy ra một chiếc bình sứ tinh mỹ từ trong hòm thuốc, để tam đường thúc Dư Giang mở khớp hàm của đại gia gia, sau đó nhỏ vào trong miệng ông hai giọt nước linh thạch.Thấy mọi người rất tò mò với chiếc bình sứ trong tay mình, nàng liền giải thích nói: “Đây là nước thuốc trị phong hàn cháu tinh luyện từ hơn hai mươi loại dược liệu từ lần trước khi ông nội cháu bị bệnh nặng, có hiệu quả hay không, nhìn ông nội cháu là biết!”Nàng lại bảo người múc một chậu nước ấm, nhỏ vài giọt nước linh thạch vào, sau đó dặn tam đường thúc lau thân thể cho đại gia gia: “Bệnh tình của đại gia gia nghiêm trọng hơn so với ông nội cháu lúc đó rất nhiều, chẳng những phải uống thuốc, mà còn phải tác động bên ngoài! Dùng nước ấm lau rửa thân thể có thể giúp thân thể con người tản nhiệt.

Đại gia gia bây giờ sốt cao không hạ, nếu còn không hạ sốt nhanh sẽ bị sốt nghiêm trọng mất!”Nói xong, Dư Tiểu Thảo ra khỏi phòng, lấy dược liệu đã được linh khí của Bổ Thiên Thạch thấm vào từ trong hòm thuốc, phối chế ra mấy thang thuốc, sau đó tự mình đi sắc thuốc.

Trong quá trình sắc thuốc, nhân lúc người khác không chú ý, nàng lại nhỏ vào thêm một giọt nước linh thạch.Dư Giang và đại ca Dư Khê ở trong phòng, cẩn thận lau cơ thể của phụ thân rất nhiều lần.

Chẳng mấy chốc nước linh thạch đã phát huy tác dụng, nhiệt độ cơ thể của Dư Lập Xuân dần hạ xuống.

Khi thuốc vừa mới sắc xong, người đã tỉnh lại.

Cả nhà đều mùng mừng thở phào nhẹ nhõm.Dư Lập Xuân uống thuốc xong, nói vài câu với đệ đệ và con cháu rồi lại nặng nề thiếp đi.

Dư Tiểu Thảo vừa thu dọn hòm thuốc, vừa nói: “Thuốc cháu kê đó một ngày ba lần, uống liền ba ngày, sau đó cháu sẽ tới khám lại cho đại gia gia.

Hai ngày này để đại gia gia nghỉ ngơi nhiều thêm, chẳng mấy chốc là có thể đi dạo quanh thôn cùng ông nội cháu thôi!”Vợ Dư Giang thấy thuốc của Tiểu Thảo rất có hiệu quả, liền giữ chặt tay nàng, nước mắt doanh tròng nói: “Tiểu Thảo, cháu mau xem giúp khuê nữ của ta đi, nó cũng đã bị bệnh mấy ngày rồi...”Dư Tiểu Thảo đi theo tam đường thẩm vào tây phòng, bên trong có một đứa bé nhỏ yếu gầy ốm đang ngủ, sắc mặt tái nhợt, thỉnh thoảng còn họ khan một trận kịch liệt.

Có lẽ là khó chịu nên lại khóc oe oe, âm thanh rất khẽ, chỉ nức nở giống mèo kêu.Vợ Dư Giang ôm con gái lên, nhẹ nhàng vỗ về.

Hốc mắt Dư Giang lại nóng lên, hỏi: “Tiểu Thảo, Ny Nhi có thể uống được bình thuốc kia của cháu không? Mới chỉ mấy ngày mà Ny Nhi đã gầy đến không còn hình người, thuốc cũng đã uống rồi mà cứ nôn ra, vừa ho khan là đã trớ ra hết cả thuốc và cháo rồi.” Dù sao cũng là cốt nhục của mình, Dư Giang nói năng có hơi lộn xộn.Dư Tiểu Thảo xem xét bệnh tình của tiểu đường muội, gật gật đầu nói: “Bệnh của Ny Nhi cũng do bị nhiễm lạnh, dùng nước thuốc cũng coi như đúng bệnh.

Tam đường thúc, thúc đi rót một cốc nước ấm tới đây đi!”Sau khi nước ấm được bưng tới, Dư Tiểu Thảo nhỏ nửa giọt nước linh thạch vào, để tam đường thẩm bón cho Ny Nhi uống, sau đó giải thích nói: “Ny Nhi quá nhỏ, liều lượng nước thuốc không thể quá nhiều.

Quá nhiều sẽ có hại! Ny Nhi ho khan rất nghiêm trọng, lát nữa trở về cháu sẽ điều chế chút nước đường trị ho.

Thứ đó hương vị ngọt ngào, thích hợp cho trẻ nhỏ uống.”Vợ Dư Giang do dự một chút, nhưng vẫn mở miệng hỏi: “Không cần uống thuốc sao?”Dư Tiểu Thảo nhẹ nhàng lắc đầu, nói: “Thuốc bình thường rất đắng, trẻ con sẽ không muốn uống, cố bón hết cũng sẽ nôn ra thôi.

Nước đường cháu nói thật ra chính là một loại thuốc, chẳng qua có bỏ thêm đường luyện mật nên hương vị ngọt ngào mà thôi, dược hiệu cũng rất không tồi!”Trở về từ nhà đại gia gia, Dư Tiểu Thảo liền bắt đầu bắt tay phối chế nước đường.

Loại nước đường này chẳng những có công hiệu trị ho mà còn có thể trị phong hàn cảm cúm nhẹ, bên trong có nhỏ thêm nước linh thạch, có thể phát huy công hiệu gấp đôi.

Trong thôn có không ít trẻ con bị bệnh, Dư Tiểu Thảo đã phối chế khá nhiều, tránh để có người biết tin tới xin thuốc lại phải phiền toái thêm một lần nữa.Ban đêm, Tiểu Thảo dường như một đêm không ngủ, sáng sớm hôm sau nước đường đã được đưa đến nhà đại gia gia.

Đại gia gia đã hạ sốt hoàn toàn, lúc này đang dựa vào chăn nói chuyện với người nhà, nghe nói buổi sáng khẩu vị không tồi, còn ăn được hai bát cháo nữa.

Thấy Dư Tiểu Thảo đi vào, mọi người sôi nổi khen y thuật của nàng cao minh, biểu đạt lòng biết ơn chân thành đối với nàng.Dư Tiểu Thảo khám mạch cho đại gia gia, cười nói: “Đại gia gia, chỉ uống vài thang thuốc nữa là bệnh của ngài sẽ khỏi hẳn thôi.

Mấy ngày này ông phải nghỉ ngơi thật tốt, ông nội cháu còn chờ tìm ngài chơi cờ đấy!”“Chỉ bằng tài chơi cờ dở tệ của ông nội con, ông chơi với nó chẳng thú vị gì cả! Tiểu Thảo, lần này ít nhiều cũng có con, nếu không bộ xương già này của ông cũng không kiên trì được nữa rồi...” Sau cơn bệnh này, Dư Lập Xuân dường như già đi mấy tuổi, nói chuyện uể oải nhưng tinh thần lại tốt lên rất nhiều.Dư Tiểu Thảo chặn lại nói: “Xem ngài nói kìa! Đại gia gia, ngài cát nhân thiên tướng (người tốt sẽ được trời giúp đỡ), lần này trông có vẻ hung hiểm nhưng cuối cùng vẫn chuyển nguy thành an.

Ngài nghỉ ngơi đi, cháu đi xem Ny Nhi.”“Ny Nhi sao rồi? Bị bệnh à? Có nặng lắm không?” Dư Lập Xuân bệnh nặng, người nhà không dám nói tin Ny Nhi bị bệnh cho ông, bởi vậy bây giờ ông còn chưa biết cháu gái nhỏ bị őm!Dư Tiểu Thảo thấy thế, vội vàng an ủi nói: “Đại gia gia, ngài đừng gấp.

Ny Nhi không sao cả, chỉ là hai ngày nay hơi ho khan, cháu đã phối chế và đưa nước đường trị ho cho con bé rồi, trẻ con rất thích uống lại có hiệu quả cao.

Yên tâm đi, có cháu ở đây, ngày mai Ny Nhi có thể gọi ngài gia gia rồi!”Dư Lập Xuân vừa nghe chỉ là ho khan mà thôi, trái tim cũng thả lỏng hơn vài phần.

Nghe vậy, ông ấy cười nói: “Con ấy nha đầu này, còn rất biết an ủi người khác.

Nhưng tiểu đường muội của con còn chưa tới tuổi biết nói, đến cha mẹ còn chưa gọi được nói gì tới chuyện gọi gia gia?”Có đứa bé biết nói rất sớm, có đứa lại biết nói muộn, Ny Nhi đã hơn một tuổi mà còn chưa mở miệng gọi người đâu.

Dư Tiểu Thảo ngại ngùng, sờ sờ cái mũi, ảo não từ biệt đại gia gia, sau đó tới tây phòng.Lúc này, Ny Nhi đang tỉnh, yếu ớt ghé vào trong lòng ngực vợ Dư Giang, nhìn thấy Dư Tiểu Thảo đi vào, chớp chớp đôi mắt, vùi đầu vào trong lòng ngực mẹ mình không chịu ra.“Ấy! Ny Nhi nhà chúng ta xấu hổ kìa!” Dư Tiểu Thảo nhìn dáng vẻ đáng yêu của cô bé nhếch mông rúc vào trong lòng ngực tam đường thẩm, cười trêu ghẹo một câu.Sau đó, nàng lại nói với tam đường thẩm: “Ny Nhi trông tinh thần cũng không tệ lắm, đêm qua có còn sốt nữa không? Đã đỡ ho khan chưa ạ?”Khuôn mặt vợ Dư Giang cuối cùng cũng có vài phần ý cười, nàng ấy nhìn Tiểu Thảo đầy cảm kích, nói: “Tối hôm qua Ny Nhi ngủ rất ngoan, cả đêm không hề có động tĩnh gì.

Nửa đêm ta có sờ lưng nó, đã chảy mồ hôi được rồi.

Ta dựa theo lời dặn của cháu, dùng nước ấm lau mình cho con bé, rồi thay quần áo sạch sẽ.

Cả đêm nó không hề họ khan nữa, cũng chưa nên lần nào.

Tiểu Thảo, cháu kê thuốc còn lợi hại hơn đại phu ở thị trấn.

Tam đường thúc của cháu không biết mời đến hạng lang băm gì, còn nói gì mà Ny Nhi nhà chúng ta không ổn rồi!"Hiệu thuốc ở thị trấn tiện tay cũng tìm ra được một người có y thuật cao minh hơn kẻ gà mờ như nàng.

Nghe tam đường thẩm khen xong, Dư Tiểu Thảo có chút chột dạ, hắng hắng giọng một chút, nói: “Mỗi người có chuyên môn riêng, có lẽ người ta không quá am hiểu về chứng bệnh của Ny Nhi! Tam đường thẩm, trình tự phối chế thuốc kia của cháu tương đối phức tạp, sau khi cho gia gia và Ny Nhi dùng, cũng không còn lại bao nhiêu.

Mong người đừng truyền ra bên ngoài.”Tam đường thẩm nghiêm túc gật gật đầu, nói: “Ta hiểu! Đây là bài thuốc bí truyền của chau, ngày thường cất giấu còn không kịp nữa, sao có thể công khai truyền ra bên ngoài chứ?”.

Chương 372:

D ư Tiểu Thảo cũng không giải thích nhiều đối với nhận thức của tam đường thẩm. Nàng lấy nước đường ra, rót vào một chiếc thìa nhỏ, rồi cho thêm vào một chút nước ấm, dùng sói ngữ khí sói xám dụ dỗ cô bé quàng khăn đỏ, nói: “Ny Nhi, tỷ tỷ mang nước đường ngọt ngào đến này, hương vị rất ngon, có muốn nếm thử một ngụm hay không nào?”


Ny Nhi đã có thể nghe hiểu lời nói, vừa nghe nói là nước đường ngọt ngào, liền lộ ra một con mắt từ trong lòng ngực mẹ giống như một chú chuột nhỏ đang muốn điều tra tình hình bên ngoài, tò mò liếc mắt nhìn về phía cái thìa trong tay Dư Tiểu Thảo. Thấy bên trong đen xì, rất giống với thuốc đắng cha mẹ rót cho cô bé mấy ngày trước, nên lại vội vùi đầu vào trong lòng ngực mẹ, “oa oa” bắt đầu khóc lớn.


Dư Tiểu Thảo vẫn có tuyệt chiêu dỗ trẻ con. Nàng lấy ra bánh kem nhỏ sáng nay Dương Liễu luyện tập, phía trên phết mứt trái cây đo đỏ, còn có một miếng dâu tây ngâm đường, giọng nói càng mềm mại ngọt ngào: “Ny Nhi, ở đây tỷ tỷ có bánh kem dâu tây nhỏ này! Vừa xốp vừa mềm lại còn ngọt nữa, ăn rất ngon đấy! Bé ngoan ợc thưởng một miếng nhất nghe lời mới được thưởng một nhé!” giang cùng thu mua hải sản,




Từ sau khi Dư Giang cùng thu mua hải sản, chất lượng cuộc sống của cả nhà cũng tốt hơn nhiều, bọn nhỏ thỉnh thoảng cũng có thể được ăn kẹo hay điểm tâm. Nhưng cả nhà họ đã quen sống tiết kiệm, trẻ con cũng không thể được ăn kẹo hay điểm tâm thoải mái, một tháng có thể được ăn một hai lần đã là rất hạnh phúc rồi.


Ny Nhi vừa nghe được ăn bánh kem ngon, cũng không thèm lo khóc nữa, mà vội trộm nhìn về phía bánh kem trong tay Tiểu Thảo từ trong lòng ngực mẹ. Dâu tây đo đỏ, bánh kem tản mát ra mùi hương thơm nồng, lấp tức hút chặt lấy ánh mắt của Ny Nhi. Cô bé cũng không rảnh lo thẹn thùng, đầu nhỏ cuối cùng cũng nhô ra từ trong lòng ngực vợ Dư Giang.


“Uống thuốc rồi sẽ thưởng cho Ny Nhi một miếng bánh kem dâu tây, các ca ca tỷ tỷ đều không có đó!” Dư Tiểu Thảo tiếp tục dụ dỗ “Tiểu bạch thỏ” đang thẹn thùng, “Tỷ tỷ cam đoan với muội, nước thuốc không đắng chút nào đâu. Ny Nhi dũng cảm nhất, muốn thử hay không?”


Ny Nhi xem nước thuốc trên tay phải của Tiểu Thảo, lại nhìn bánh kem trên tay trái của nàng một cái, ánh mắt đảo qua đảo lại rất nhiều lần, cuối cùng hạ quyết tâm, khe khẽ gật gật đầu.


Dư Tiểu Thảo vội vàng bón nước thuốc vào cái miệng đang mở ra của Ny Nhi. Lúc bắt đầu, khuôn mặt nhỏ nhăn của Ny Nhi nhăn nhúm lại, dường như đã chuẩn bị xong để nghênh đón hương vị đắng chát. Sau khi nước thuốc vào miệng, biểu cảm trên mặt cô bé lại đột nhiên giãn ra. Bé gái trợn tròn đôi mắt, hơi có vẻ không thể tưởng tượng mà nhìn chằm chằm cái thìa trong tay Dư Tiểu Thảo, bên trong còn sót lại nước thuốc đen xì. Cô bé chép miệng hai ba cái, dường như đang suy nghĩ điều gì đó.


“Ny Nhi giỏi quá! Nào, uống nốt chỗ còn lại này đi, uống hết là được ăn bánh kem rồi!” Dư Tiểu Thảo dùng thìa múc nước ấm ở trong cốc. Lần này, Ny Nhi không hề kháng cự chút nào, rất ngoan ngoãn uống hết sạch sẽ số nước thuốc.


Dư Tiểu Thảo lại khoa trương khen Ny Nhi một hồi lâu, sau đó bón từng miếng bánh kem dâu tây cho cô bé. Lúc này, cô nhóc không hề có cảm giác sợ người một chút nào, mặt mày hớn hở ăn bánh kem, còn hưng phấn quơ chân múa tay về phía người nhà.


Sau lần bón thuốc này, Ny Nhi không hề kháng cự uống thuốc như trước nữa. Nhưng mỗi lần trước khi uống thuốc nhóc con thông minh này đều sẽ dùng đầu lưỡi liếm liếm thử một chút, phát hiện là vị ngọt mới phối hợp uống hết. Có đôi khi, uống chưa đã còn sẽ khóc nháo đòi uống thêm ngụm nữa!




Một người phụ nữ có quan hệ không tồi với tam đường thẩm của Tiểu Thảo, thấy Ny Nhi uống nước thuốc Dư Tiểu Thảo tự chế, bệnh tình thuyên giảm nhanh còn khỏi hẳn được, nên vội báo tin cho huynh đệ nhà mẹ đẻ ở thôn bên cạnh. Đứa con độc đinh của nhà huynh đệ nàng ta cũng bị phong hàn, ho khan vô cùng nghiêm trọng, bệnh tình cũng không khác Ny Nhi là bao, nhưng tình hình có vẻ nhẹ hơn Ny Nhi một chút.


Huynh đệ nhà mẹ đẻ của người phụ nữa kia đã sắp ba mươi mới có được cục cưng bảo bổi này, lần này bị bệnh không biết đã đau lòng biết bao nữa. Vừa nghe Dư gia có thuốc đặc hiệu, nên đã vội lấy bạc tới xin thuốc.


Dư Tiểu Thảo hỏi bệnh tình, trong lòng có tính toán, nước đường trị ho và phong hàn của nàng vừa lúc đúng bệnh, nên đã đưa người nọ một bình, đủ để uống trong một tuần. Nhưng bình thuốc này cũng không hề rẻ, năm trăm văn một lọ. Dù sao thuốc trong đó cũng phải mất tiền, còn phải thêm không ít đường luyện mật, phí tổn ít nhất cũng phải 300 văn trở lên đấy!


Người nọ cắn răng mua một lọ về, con trai bảo bối nhà gã mới uống một ngày, chứng bệnh liền giảm bớt, ba ngày sau về cơ bản đã khỏe, lại dùng thêm hai ngày, bệnh tình đã khỏi hoàn toàn. Bởi vậy, mọi người truyền tai nhau, sau đó người làng trên xóm dưới đều tới thôn Đông Sơn xin thuốc.


Ngoài nước đường trị ho và phong hàn của trẻ con, Dư Tiểu Thảo còn làm thuốc viên chống phong hàn, thuốc viên trị họ, thuốc viên giảm nhiệt hạ sốt, dùng những bình sứ khác nhau để đựng. Những loại thuốc đó đều được cải tiến từ nhưng loại thuốc bình thường mà thành, trong đó đường luyện mật ít đi nên giá cả thấp hơn không ít.


Ngoài bán nước đường cho trẻ em, cũng bán thêm mấy loại thuốc viên. Bởi vì hiệu quả của thuốc viên Dư gia tương đối rõ ràng, danh tiếng dần dần lan xa, người tới tìm thầy trị bệnh càng ngày càng nhiều. Làm nghề y cũng không phải mong muốn của Dư Tiểu Thảo, mục đích nàng học y thuật chỉ vì che giấu hiệu quả của nước linh thạch mà thôi. Cho nên, phần lớn người tới tìm thầy trị bệnh đều bị nàng thoái thác ra về.


Bên ngoài, nàng lấy cớ là: “Dương Quận vương nhân từ, ban thưởng cho nhà họ vài phương thuốc trị họ phong hàn cảm cúm. Ta tuổi còn nhỏ, học y không tinh, không dám tùy tiện chữa bệnh cho người ta. Đại phu Đồng Nhân Đường ở thị trấn y thuật cao minh, y đức cao thượng, các người có thể tới đó tìm thầy trị bệnh. Ta chỉ bán thuốc viên...”


Rất nhiều người tới tìm thầy trị bệnh, thấy Dư thần y trong truyền thuyết không ngờ lại là một bé gái mười mấy tuổi, trong lòng liền có chút chần chừ, vừa nghe nàng giải thích như vậy, cũng không dám nữa kiên trì nhờ nàng điều trị nữa. Nhưng nghe nói phương thuốc của thuốc viên và nước thuốc xuất phát từ tay Quận vương gia, các thôn dân càng thêm tin phục, doanh số cũng càng ngày càng tăng.


Mùa đông lại tới, ai cũng không chắc mình và người nhà sẽ không bị bệnh phong hàn gì, bên ngoài thuốc viên dùng sáp để phong kín, chỉ cần bảo quản tốt, cất giữ hơn nửa năm cũng không sao cả. Bởi vậy, dường như nếu nhà ai điều kiện cho phép cũng sẽ chuẩn bị mấy viên, lo trước tránh hoạ sau mà!


Tôn đại phu trở về từ Kinh thành, nghe nói thuốc viên của Dư gia đã tự mình mạo hiểm vượt gió tuyết chạy tới thôn Đông Sơn, ngồi nói chuyện hồi lâu với cha con Dư Tiểu Thảo. Nói là cùng vơi hai cha con, nhưng thật ra chủ đạo là Dư Tiểu Thảo.


Hai nhà đã định ra hiếp nghị: Đồng Nhân Đường cung cấp dược liệu, Dư gia phụ trách gia công, lợi nhuận chia đôi. Kỳ thật, theo ý của đại phu thì ông muốn mua lại công thức với giá cao, nhưng Dư Tiểu Thảo không đồng ý.





Một khi phương thuốc bị truyền ra ngoài, Tôn đại phu nhất định có thể nhìn ra mờ ám trong đó, dược liệu, phối phương hay phương pháp điều chế gì đó đều không quan trọng, quan trọng là nước linh thạch trong tay Dư Tiểu Thảo. Không có thứ này, cho dù Đồng Nhân Đường có được phương thuốc cũng là uổng phí.


Nhưng như vậy Dư Tiểu Thảo còn chưa hưởng phúc thanh nhàn được mấy ngày, công việc đã lại trở nên lu bù. Mỗi ngày nghiền thuốc, điều phối, nặn thuốc viên, phong kín bằng sáp... Tuy rằng có Anh Đào và Dương Liễu hỗ trợ, có đôi khi Dư Hải và Liễu thị cũng sẽ giúp một tay, Tiểu Thảo vẫn bận đến hận không thể phân thành hai. Lợi nhuận của thuốc viên và nước thuốc rất khả quan, chỉ riêng nửa tháng bán nước thuốc và thuốc viên ở nhà đã kiếm được gần trăm lượng bạc. Sau khi hợp tác với Đồng Nhân Đường, phía nàng dường như làm ăn không cần bỏ vốn, sao mà không không bỏ ra chút lợi nhuận, thuê vài người tới đây hỗ trợ chứ?


Kết quả là, xây dựng được dây chuyền sản xuất sản xuất thuốc viên, từng trình tự như nghiền thuốc, nặn thuốc viên, phong kín bằng sáp,vv... đều có người chuyên phụ trách, chỉ có cửa ải phối chế này là do Dư Tiểu Thảo phụ trách. Hai sương phòng để đồ ở tây viện đều dọn ra để làm nơi sản xuất nước thuốc và thuốc viên, còn thuê mười người phụ nữ và đại cô nương trẻ tuổi tay chân lanh lẹ cẩn thận ở trong thôn. Tuy rằng bên ngoài trời giá rét gió tuyết đan xen, nhưng trong phòng lại bận đến khí thế ngất trời.


Lượng tiêu thụ của thuốc viên và nước thuốc cực kỳ tốt, không chỉ Đồng Nhân Đường ở thị trấn, chỉ cần là nơi có chi nhánh của Đồng Nhân Đường, sẽ có thuốc viên và nước thuốc của Dư gia. Đặc biệt là ở Kinh thành, con cưng của những đại quan quý nhân phú hào giàu có đó bị bệnh đều không thích uống nước thuốc đắng chát, sau này có nước đường rồi dỗ con trẻ uống thuốc không bao giờ là vấn đề khó khăn nữa. Nước thuốc của Đồng Nhân Đường ở Kinh thành dường như vừa đến là cháy hàng, vì mua loại nước thuốc ngọt ngào này, trước mỗi cửa hàng Đồng Nhân Đường đều sẽ có người xếp hàng thật dài.


Bởi vì mọi người dần biết đến hiệu quả của thuốc viên và nước thuốc, nên lượng tiêu thu càng ngày càng tốt, thiếu hàng là chuyện thường. Đồng Nhân Đường lại lần nữa thúc giục Dư gia mở rộng sản xuất, Dư gia sửa lại toàn bộ các tiểu viện bên cạnh để làm nơi sản xuất thuốc viên và nước thuốc, lại thuê thêm hơn hai mươi người nữa, ngày hai ca cả ngày cả đêm không ngừng làm việc, nhưng vẫn không cung ứng đủ nhu cầu của Đồng Nhân Đường như cũ.


Khi Tôn đại phu lại lần nữa đưa ra ý bảo Dư gia tăng cường sản lượng, Dư Tiểu Thảo lập tức từ chồi: “Tôn đại phu, một bước quan trọng nhất của việc phối chế thuốc viên và nước thuốc chỉ có thể phụ thuộc vào một mình ta, cho dù ta có ba đầu sáu tay cũng lo liệu không hết được quá nhiều việc đâu! Ngài nhìn ta xem, mấy ngày nay mệt đến gầy rạc cả người! Cứ tiếp tục như vậy, thân thể của ta sẽ mệt mỏi tới sụp đổ mất, vậy cũng không thể làm ra thuốc viên nước thuốc nữa!”


Tôn đại phu thấy cằm Dư Tiểu Thảo đúng là nhọn hơn không ít, tuy rằng còn muốn nhắc tới chuyện phương thuốc, nhưng lại nghĩ nếu không phải khi cùng đường mạt lộ, có ai lại tình nguyện bán gà đẻ trứng vàng cho người khác chứ! Vì ích lợi lâu dài, Tôn đại phu không hề thúc giục nàng nữa, ngược lại còn dặn dò Dư Tiểu Thảo phải chú ý nghỉ ngơi nhiều hơn.


Gần đây, Dư Tiểu Thảo đúng là vô cùng mệt mỏi, phương pháp phối chế thuốc viên và nước thuốc không có gì khó, nàng viết ra tất cả các tỉ lệ khi phối chế, sau đó ném cho Anh Đào vẫn luôn hỗ trợ. Anh Đào thụ sủng nhược kinh, không ngờ tiểu thư lại tín nhiệm nàng ta như thế, đã truyền thụ bí phương chế thuốc cho nàng ta mà thề giữ lại.


Tiểu nha đầu cảm động đến nước mắt doanh tròng, nghẹn ngào tỏ lòng trung thành với tiểu thư, lần nữa bảo đảm sẽ bảo quản phương thuốc thật cẩn thận. Cách tốt nhất chính là ghi tạc phương thuốc ở trong lòng. Nàng ta mất hai ngày để học thuộc lòng tất cả các phương thuốc, tờ giấy Dư Tiểu Thảo cho nàng ta kia đã bị thiêu thành tro bụi trong bếp lò. Trong lòng Anh Đào nóng như lửa đốt: Trên thế giới này, chỉ có tiểu thư và nàng ta biết phương thuốc phối chế mà thôi!


Anh Đào có thể bộc lộ hết tài năng ở phủ Tướng Quân nhiều tiểu nha đầu như vậy, thật ra nàng ta cũng có chỗ hơn người. Chẳng mấy chốc nàng ta đã tiếp nhận được việc từ tay Tiểu Thảo, hơn nữa làm rất ra trò, còn có hiệu suất hơn cả Dư Tiểu Thảo! Dư Tiểu Thảo quan sát hai ngày đã hoàn toàn yên lòng. Nàng cũng buông xuống được một gánh nặng, chỉ phụ trách cung cấp nước linh thạch, giờ người nhàn hạ nhất trong nhà chính là nàng.


Sau một khoảng thời gian trước, làng trên xóm dưới bên cạnh Đông Sơn thôn dường như không ai không biết đến Dư gia có một tiểu cô nương mười mấy tuổi, có thể phối chế ra thuốc viên và nước thuốc có dược hiệu vô cùng tốt. Rất nhiều người tới xin thuốc đều sẽ tôn xưng nàng một tiếng Dư tiểu đại phu. Kỳ thật, nàng nhiều lắm chỉ được coi là dược sĩ mà thôi, hơn nữa còn là một dược sĩ ăn gian.