Đăng vào: 12 tháng trước
(*Chung Kỳ dữ oán, hà dĩ vãn chi: Oán của Chung Kỳ, lấy gì vãn hồi?)
Chung Kỳ là người có công với vua, ông cả đời nam chinh bắc chiến, không ngày nhàn rỗi, tham gia nhiều trận đánh lớn nhỏ, đàn áp bao nhiêu trận nổi dậy và xâm lược, Chung Kỳ đến lúc sắp chết vẫn còn xông pha trận mạc… Nhưng dù vậy ông vẫn là người mang nhiều nghi kỵ, bị người gièm pha, từng một lần làm hỏng việc khiến ông chịu giáng tước làm tam đẳng hầu, lột gia hàm Thiếu bảo, vẫn giữ hàm Tổng đốc, ấn Hộ Đại tướng quân… (Mọi người có thể lên GG để tìm hiểu thêm)
==============================
Trương Thân bị ngựa hoang một cước quăng ngã xuống đất, gã mất mặt tới nỗi hận không thể đào lỗ chui vào.
Nhìn thấy người hôm qua đã đánh gã đến mặt mũi sưng phù, Thư Lộng Ảnh thế nhưng không biết sống chết đi lại gần ngựa hoang, không biết xuất phát từ cái tâm thái gì, bất kham vừa rồi toàn bộ biến mất vô tung vô ảnh, toàn tâm toàn ý nhìn chằm chằm vào Thư Lộng Ảnh, hận không thể nhìn y bị con ngựa dẫm chết.
Nhưng những người muốn xem kịch vui cuối cùng cũng chỉ có thể thất vọng.
Vốn tưởng rằng sau khi Thư Lộng Ảnh tới gần, ngựa hoang sẽ phát điên mà đạp chết y, thế nhưng sự việc không như mọi người tưởng tượng, ngựa hoang vậy mà lại sợ hãi lùi ra sau vài bước. Nhìn ngựa hoang không ngừng lui bước, những người khác cũng ẩn ẩn nôn nóng bất an, vó ngựa bắn lên vô số bùn đất.
Nạp Lan Diệp nhẹ di một tiếng, nàng chỉ thấy Thư Lộng Ảnh thân mình nhẹ như chim yến nhảy lên yên ngựa, thuận thuận lợi lợi lại hoa mỹ đẹp mắt thành công thuần phục được ngựa hoang, mà con ngựa kia đừng nói đến phản kháng, dáng vẻ của nó tựa như tiểu tức phụ nhu thuận ngoan ngoãn mặc y cưỡi lên.
Trực giác của động vật nhạy bén hơn so với con người, lúc Thư Lộng Ảnh tỏa ra hơi thở bất hảo thì đừng nói là ngựa, mà ngay cả hổ cũng sẽ quay đầu bỏ chạy!
Nhưng những người ở đây đương nhiên không biết, cho rằng con ngựa này sau khi thấy Nạp Lan Diệp thuần phục con ngựa kia thì sợ hãi nhân loại, đúng lúc lại gặp phải cái tên không biết từ xó xỉnh nào chạy tới!
Mặt Trương Thân tái mét không thôi, thập phần đáng sợ.
Đi sau y là Khổng Nhiễm đang dắt tới một con ngựa hoang khác, nhẹ nhàng nhảy lên lưng ngựa, cùng Thư Lộng Ảnh sóng vai, dùng nội lực truyền lời: “Uy, ngươi có thể hay không thu liễm khí tức? Ngươi không thấy ngựa của ngươi đã bị dọa tới chân mềm nhũn rồi hay sao?”
Thư Lộng Ảnh lúc này mới chậm rãi thu liễm lại hơi thở lạnh lẽo của mình.
Một tiếng trống vừa kϊƈɦ động, Thư Lộng Ảnh lập tức giục ngựa chạy đi, Khổng Nhiễm cũng đi theo sát.
Hai người quần áo khó coi, năng lực lại không khó coi chút nào, phi ngựa nhanh tới mức chỉ để lại tàn ảnh, bỏ những tuyển thủ khác rất xa.
Nạp Lan Diệp ôm A Gia Tác trong ngực cực độ bất an, đứng bên cạnh Tần Phong do dự lên tiếng: “Tần đệ, ta không biết A Gia Tác sẽ……”
Mắt phượng Tần Phong lãnh lệ quét nàng một cái: “Sẽ cái gì? Sẽ chạy đến, sẽ công kϊƈɦ người?”
Không cần hắn nói, chuyện của A Gia Tác tất nhiên có quan hệ với Nạp Lan Diệp.
Nạp Lan Diệp vội vàng giải thích: “Ngươi biết ta không có ác ý, ta chỉ là tò mò xem người so với ngươi còn lợi hại hơn có dáng vẻ gì, cũng chỉ dẫn A Giác Tác đi xem cùng, ta thật sự không nghĩ tới A Gia Tác sẽ công kϊƈɦ bọn họ.”
“Ta sao lại biết được?” Tần Phong liếc xéo Nạp Lan Diệp.
Nạp Lan Diệp biết Tần Phong chỉ là bực mình, không phải thật sự sinh khí với nàng.
Nàng tiến lên ôn tồn nói: “Ta đã bỏ cuộc rồi, đây còn không đủ để chứng minh sao? Ngươi cũng biết ta mong chờ trận đấu này thế nào mà, chờ sau khi thi đấu kết thúc, ta sẽ tự mình đi xin lỗi y, được không? “
Câu nói này thật sự đã thuyết phục được Tần Phong, mặt hắn hòa hoãn không ít, hắn nhìn về phía sân đấu vừa vặn nhìn thấy Thư Lộng Ảnh, y ngồi trêи lưng ngựa vạt áo tung bay, vọt tới điểm cuối.
Một khắc đó, tuấn mã trường tê*, lập tức hiển hiện dung nhan nhàn nhạt, ngựa đen cùng dung nhan tái nhợt tựa hồ được dung nhập vào nhau, thập phần chói mắt dưới ánh dương quang.
(*Tuấn mã trường tê: tuấn mã hí lên một tiếng dài)
Trong lúc nhất thời, ai ai cũng đã quên đi quần áo lam lũ trêи người y, quên đi gương mặt bình thường của y, toàn bộ đều bị vẻ phong hoa trong nháy này làm chấn động không thôi.
Tuấn mã ngừng chân, sau khi Thư Lộng Ảnh xuống ngựa, y lại khôi phục vẻ mặt bình đạm không có gì lạ mắt như trước đây, phảng phất vừa rồi chỉ là ảo giác.
Trêи đài, phía sau tấm màn, không ai có thể thấy được bên trong, nhưng người bên trong lại có thể thấy rõ những gì xảy ra bên ngoài.
Mỹ nhân trêи giường, một nữ tử cực kỳ cao gầy nhìn từ sau màn, tư thái lười biếng, đôi mắt mê mang đánh giá kỹ càng Thư Lộng Ảnh đang ở bên ngoài.
Nô tỳ bên cạnh nhìn ra tiểu thư nhà mình có ý tứ với người kia, lên tiếng nói: “Người này thuật cưỡi ngựa xác thật không tồi, đáng tiếc lớn lên quá bình thường, không đạt tiêu chuẩn của tiểu thư. Ai, người này cũng thật đáng giận, thế nhưng đem Nạp Lan công tử….bằng không……”
Con ngươi lung linh ánh nước của Trương Miễn Nhi chuyển chuyển, cười khanh khách với nô tỳ đang liên miên oán hận: “Bằng không thì cái gì?”
Nô tỳ sởn tóc gáy, vội vàng quỳ xuống dập đầu: “Là nô tỳ sai rồi, sao lại dám nói câu đó với chủ tử, là nô tỳ sai rồi.”
Tựa hồ dập đầu còn cảm thấy chưa đủ, nô tỳ giơ bàn tay lên, hướng về mặt của chính mình, vài tiếng ‘chát chát’ liên tiếp vang lên, chỉ chốc lát sau toàn bộ khuôn mặt đã đỏ bừng sưng to.
Trương Miễn Nhi cười duyên một tiếng, ngăn cản động tác của nô tỳ: “Ta không có ý trách tội ngươi, còn nữa, sao ngươi lại đối xử với khuôn mặt của mình như vậy?”
……
Lúc Thư Lộng Ảnh và Khổng Nhiễm trở về thì Tần Phong đã ở cửa chờ y. Nạp Lan Diệp đứng sau lưng Tần Phong, trong tay ôm tiểu miêu tò mò nhìn y.
Khổng Nhiễm vừa nhìn thấy Nạp Lan Diệp liền sinh khí, lập tức mặc kệ Tần Phong che chở Nạp Lan Diệp thế nào, mang theo kình phong xuất chưởng.
A Gia Tác trong lòng Nạp Lan Diệp kêu to một tiếng, xù lông nhảy lên vai nàng, Nạp Lan Diệp vội vàng lui ra phía sau một bước, làm động tác phòng ngự.
“Dừng tay.” Tần Phong lúc này lại vươn tay ra, ngăn trở kình phong của Khổng Nhiễm, toàn bộ cánh tay của hắn liền bị chấn đến tê dại.
“Ngươi?!” Khổng Nhiễm không thể tưởng tượng được nhìn Tần Phong một cái, lại chuyển mắt nhìn Nạp Lan Diệp, bình thường Tần Phong rất che chở Thư Lộng Ảnh, chỉ một câu không tốt về Thư Lộng Ảnh hắn liền sẽ xù lông, hiện tại hắn lại che chở một người làm bị thương Thư Lộng Ảnh.
Khổng Nhiễm kiến thức rộng rãi, lập tức liền nhận ra Nạp Lan Diệp này là nữ cải nam trang, tức khắc bừng tỉnh, có lẽ là tiểu tử này thấy sắc quên nghĩa a.
Nghĩ đến ngày thường Thư Lộng Ảnh và Tần Phong dính nhau không rời, Khổng Nhiễm lập tức liền nhìn về phía Thư Lộng Ảnh, quả nhiên sắc mặt đối phương hiện tại không quá hảo.
Thư Lộng Ảnh đi đến trước mặt Tần Phong, sắc mặt nhàn nhạt: “Ngươi dẫn hắn đến đây làm gì?”
Âm thanh của Thư Lộng Ảnh không chút gợn sóng, tựa hồ cái gì cũng không thể làm y biến sắc. Nhưng đối với Tần Phong thì bất đồng, khi y cười, ngữ khí sẽ tăng lên một phần ôn nhu. Nhưng giờ phút này, thanh âm của Thư Lộng Ảnh lại lạnh như băng tuyết.
Khổng Nhiễm bên cạnh câu câu khóe môi, nghĩ thầm, quả nhiên là thế, sau đó vui sướиɠ khi thấy người gặp họa nhìn chằm chằm Tần Phong.
Tần Phong ngốc lăng, hiển nhiên hắn không nghĩ tới Nguyệt Ảnh sẽ nói chuyện với hắn như vậy, thực nhanh che dấu cảm xúc hỗn loạn, nói: “Nạp Lan huynh đến đây xin lỗi.”
“Không cần hắn tạ tội.” Thư Lộng Ảnh nói xong, ánh mắt cũng không nhìn Tần Phong và Nạp Lan Diệp một cái, trực tiếp đi qua bọn họ.
Chỉ còn lại vẻ mặt xấu hổ của Nạp Lan Diệp và Tần Phong đang trố mắt ngây người.
Khổng Nhiễm ôm ngực, vui sướиɠ khi người gặp họa, thấy Nạp Lan Diệp ôm một tiểu mèo đen trong lòng , cố ý hừ lớn một tiếng hừ, A Gia Tác lập tức tạc mao.
Sau khi Thư Lộng Ảnh về phòng, gia phó của Trương gia rất nhanh đã mang quần áo tốt nhất đến, còn chuẩn bị một thùng nước ấm và thuốc trị thương.
Người này đứng nhất trong cuộc thi cưỡi ngựa, cũng coi như là nửa cô gia của bọn họ, không được chậm trễ.
“Lộc công tử, tối nay sẽ có một buổi ngắm hoa thưởng trăng, trước khi đến dự, mong công tử hảo hảo nghỉ ngơi.” Thái độ của gia phó lúc này tốt hơn so với trước đây.
“Ân, ta đã biết, các ngươi lui đi.”
Thư Lộng Ảnh một thân phong trần, sau khi đuổi gia phó đi, y liền cởi y phục tắm rửa.
Y phục cưỡi ngựa bị cắt cho rách nát, không cần nghĩ y cũng biết là bọn Trương Thân giở trò. Sau khi y hành hung gã thì gã đã gọi người trả thù y.
Đối với phương pháp tranh sủng với nữ nhân này của Trương Thân, Thư Lộng Ảnh quả thực dở khóc dở cười.
Nhưng việc làm y tức giận là… Mặt nạ da người này hỏng rồi..
Mặt nạ này được chế tạo từ bong bóng cá, có lẽ vì vậy mà kϊƈɦ thích mèo của Nạp Lan Diệp, con mèo kia không hổ là thánh vật dị tộc, một trảo đã đem mặt nạ da người đau thương bất nhập theo lời tả hộ pháp nói đánh hỏng, chỉ một tay thôi a.
Thư Lộng Ảnh nhìn chính mình trong nước, gương mặt bình đạm hằn vết máu đã khô, còn phủ một ít mồ hôi mỏng, chật vật cực kỳ.
Mặt nạ này đã hoàn toàn không thể cứu được nữa rồi, nếu tiếp tục dán trêи mặt, sợ là sẽ nhiễm trùng phát mủ, tuy rằng y không thích dung mạo so với nữ nhân còn đẹp hơn nhưng cũng không muốn bị hủy dung a.
Thư Lộng Ảnh thở dài một tiếng, bàn tay vừa lật lập tức xuất hiện một bình sứ.
Mở nút bình ra, y trút ra một dòng chất lỏng thanh triệt sáng trong, chậm rãi bôi lên mặt, khuôn mặt tuyệt mỹ lập tức được lộ ra, ánh xuống mặt nước gợn gợn sóng nhỏ tựa như thiên tiên.
Không biết thân thể này được sinh ra như thế nào mà lại có khuôn mặt như vậy, sợ là chính cha mẹ của nguyên chủ cũng không phải người a.
Gương mặt này sớm hay muộn cũng sẽ trở thành tai họa, nó tựa như là một thanh chủy thủ luôn luôn đặt trêи cổ y.
Thân thể y đã cực độ yếu nhược, thường thường lâm vào hôn mê, quả thực là tựa như chủy thủ lạnh băng đang từ từ giết y.
Đây cũng là nguyên nhân y dùng khẩu khí không tốt khi nói chuyện với Tần Phong lúc nãy, rốt cuộc là hỏng rồi, nàng là thê tử tương lai của Tần Phong đó.
Còn những cảm xúc khác, Thư Lộng Ảnh cũng không muốn nghĩ nhiều.
Nhưng đây cũng xem như là nhắc nhở Thư Lộng Ảnh, có lẽ, y không nên quá nhân nhượng Tần Phong……
Bởi vì……
Thư Lộng Ảnh nhớ tới giấc mộng kia, ngón tay y vờn vờn mặt nước, ảnh ngược của y lập tức phân tán mơ hồ không rõ.
Gương mặt này đối với Tần Phong, là người mà hắn hận thấu xương, Thư Mặc.
Sớm hay muộn, Tần Phong sẽ hận y không thể không giết chết y.
Khổng Nhiễm nói đúng, Tần Phong trong mộng cũng nói đúng.
Y hà tất phải đi vào nguy hiểm thay đổi cốt truyện, dùng một thân phận ân nhân xuất hiện bên cạnh Tần Phong?
……
Ngoài cửa một trận động tĩnh.
Ánh mắt Thư Lộng Ảnh ngưng lại, y xoay tay ấn lên mặt nước, nước tức khắc hóa thành một làn sương mù lớn, khuôn mặt của y cũng bị sương mù che phủ, mờ nhạt bất kham, cuối cùng biến thành một gương mặt bình đạm không gì lạ mắt, đóa hoa đỏ tươi yêu diễm trêи cổ cũng đã bị y giấu đi, hóa thành làn da trơn bóng sạch sẽ.
Cửa khẽ mở ra, Tần Phong đi vào.
Hắn đóng cửa lại, trong tay cầm thuốc trị thương đi đến bên cạnh bình phong: “Ta giúp ngươi thượng dược.”
Ngữ khí có chút không được tự nhiên.
Thư Lộng Ảnh không trả lời, Tần Phong cũng không mạnh mẽ tiến vào, đứng yên nơi đó. Ở nơi không ai nhìn thấy, đáy mắt Tần Phong chớp động một ít bất an.
Hồi lâu, sau bình phong mới truyền đến giọng nói nhẹ nhàng của Thư Lộng Ảnh: “Ân, vào đi.”
Khóe miệng Tần Phong câu lên, cơ hồ là có chút gấp gáp.
Bên trong là sương mù cực đại, tràn ngập hương vị nguyệt quế làm người ta say mê không ngớt.
Tần Phong từ trong sương mù ʍôиɠ lung đi đến bên người Thư Lộng Ảnh, khó khăn nhìn nước ấm được sương mù che phủ trước ngực y, hắn chợt có cảm giác cả người Thư Lộng Ảnh mờ ảo tựa như tiên nhân……
Nếu không có vết máu trêи mặt kia……
Tần Phong đem lực chú ý dời lên gương mặt của Thư Lộng Ảnh, lấy vải bông sạch sẽ mà Trương gia đưa tới, thật cẩn thận giúp y lau đi vết máu đã khô cứng còn dính chút bụi đất, sau đó nhẹ nhàng bôi dược lên.
Động tác nhẹ nhàng mang theo tâm tư, tựa như sợ làm hỏng đối phương.
Thư Lộng Ảnh hưởng thụ đôi tay của Tần Phong đang làm loạn trêи mặt mình, ngưa ngứa nhột nhột, lông mi y khe khẽ run lên.
“Tần Phong, bắt đầu từ ngày mai, ngươi và ta cùng nhau luyện võ.”