Chương 41: Huyền nhai

Nhị Trọng Ảnh

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Vạn Khô Nhai…

Thư Lộng Ảnh mày nhăn lại.

Phồn Hoa Thành bách hoa tươi thắm, dưới chân nơi nơi toàn là thiên kim, nhưng chẳng ai ngờ sau lưng một mảnh phồn hoa đó lại có một nơi hư thối tồi tàn như vậy.

Vạn Khô Nhai nằm ở sau Phồn Hoa Thành, một mảnh đất cằn sỏi đá.

Tương truyền, Vạn Khô Nhai nguyên danh là Bách Hoa Nhai, mỗi nơi đều là hoa quý, toàn bộ vách núi đều được bách hoa vây quanh, đẹp không sao tả xiết, là một đại thịnh cảnh nổi danh của Phồn Hoa Thành. Nhóm thiếu nam thiếu nữ trẻ tuổi cũng ở nơi này biểu đạt tình yêu với ái nhân của mình, vì họ nghe nói ở đây sẽ được Hoa Thần chúc phúc.

Nhưng lại không biết vì sao, hoa trong Bách Hoa Nhai đột nhiên khô héo, nơi đây vốn dĩ là vườn hoa màu mỡ vậy mà đã trở nên cằn cỗi, không một ngọn cỏ.

Sau đó vách núi này cũng đột ngột xảy ra động đất mà trở thành vực sâu không thấy đáy, nhìn xuống đều không thấy gì ngoài vách đá dữ tợn và sương đen quanh năm không bao giờ tiêu tán, tràn ngập điềm xấu nồng đậm.

Thư Lộng Ảnh vừa nghe đến huyền nhai, tâm liền run lên.

Không phải y không có tố chất thần kinh, chỉ là dựa theo quy luật nam chính thì ‘nơi nào có huyền nhai nơi đó nam chính sẽ nhảy xuống’, đó là định luật không thể thay đổi.

Theo như nguyên tác cốt truyện thì Tần Phong sẽ nhảy xuống Thực Cốt Nhai, sau đó hắn sẽ đi đến nơi có tro cốt của Thư Thiên Hữu mà nhặt được “Thần Nguyệt Tâm Pháp”, thành công tu luyện đại pháp.

Chỉ là trong nguyên tác không có xuất hiện cái Vạn Khô Nhai này, nó hoàn toàn không có quan hệ gì với cốt truyện, không biết cái tình tiết nhảy vực có phát sinh?

Thư Lộng Ảnh cảm thấy y là đang thần hồn nát thần tính* trông gà hoá cuốc**.

(*Thần hồn nát thần tính: Do tâm lý sợ sệt, tự mình dễ làm cho mình hốt hoảng)

(**Trông gà hóa cuốc: việc nhầm lẫn sự vật nọ ra sự vật kia, do không tinh hoặc không tỉnh táo)

“Vì sao bọn họ lại chọn Vạn Khô Nhai?” Thư Lộng Ảnh hỏi.

Ám vệ đem tính toán của đám người Tần Phong nhanh chóng nói ra: “Sau khi Bách Hoa Nhai biến thành Vạn Khô Nhai thì Phồn Hoa Thành liền có một cách nói khác, họ nói là rằng trong Bách Hoa Nhai có một Hoa Tâm Đại Ma Đầu, Hoa Thần tức giận Đại Ma Đầu không chung tình nên bách hoa mới lần lượt khô héo, vách núi nứt toạc. Mà đối tượng thành hôn lần này chính là Đại Ma Đầu trong Vạn Khô Nhai, bọn họ muốn mượn danh khí của Đại Ma Đầu dẫn dụ Thủy Thượng Phiêu.”

“Nghe thú vị nhỉ!” Thư Lộng Ảnh có chút hứng thú, đối với người cổ đại thì họ tin tưởng nhất chính là thần là quỷ, chiêu này của Tần Phong thật là sáng suốt a, “Các ngươi tiếp tục theo dõi, có chuyện gì quan trọng thì lập tức thông báo!”

Ám vệ cung kính vâng vâng dạ dạ, sau đó hóa thành tàn ảnh mà biến mất.

Sau khi ám vệ lui đi, Thư Lộng Ảnh liền cảm thấy có chút mệt mỏi, y nhìn quanh căn nhà mới của mình, lại nhìn ra sắc trời từ lúc nào đã bao trùm bởi ánh tàn nguyệt mờ mờ ảo ảo.

Trở lại căn nhà, bọn hạ nhân đã bị nước ấm xong. Y cho lui nô tỳ muốn giúp mình chà lưng, Thư Lộng Ảnh một mình một người cởi từng lớp y phục.

Thần Nguyệt Giáo kỳ thật mới là một đại thổ hào chân chính a, việc Thư Lộng Ảnh tới Phồn Hoa Thành y hoàn toàn không hề có chuẩn bị gì trước, nhưng giờ phút này khi y quyết định cư ngụ ở đây thì bọ họ đã an bày xong xuôi, hơn nữa còn rất xa hoa.

Phòng rất lớn, bố cục cũng tinh mỹ, nhưng y vẫn cảm thấy có hơi quá mức một chút.

Trước thùng gỗ có một cái gương đồng lớn, xung quanh lượn lờ hoa văn phức tạp, trong gương đồng, mặt kính phản chiếu hình ảnh mơ hồ của Thư Lộng Ảnh đang dựa vào thùng gỗ thấp thấp thở dốc.

Khung xương y thon dài nên lúc y mặc lớp lớp quần áo dày thì miễn cưỡng có thể gọi là đầy đủ. Hiện giờ y rút hết quần áo, thân hình gầy yếu đơn bạc cứ thế hiện ra…

Trêи vai có bốn đóa mạn châu sa đỏ tươi bắt mắt, hai con bướm nhẹ nhàng bay múa, tựa như nó có thể bay ra khỏi làn da bạch ngọc của y.

Thư Lộng Ảnh híp mắt nhìn đồ án trêи vai, hai con bướm vốn dĩ tung cánh giờ đã có một con khép hờ đôi cánh, một con lại hoàn toàn mở ra, cánh bướm hoa mỹ xinh đẹp, thật không thể tưởng tượng được nó là đại biểu cho sinh mệnh như mây khói của y.

Y bôn ba không dứt tận vài ngày, thể chất suy yếu đã sớm không thể thừa nhận được. Ngón tay vô thức phác họa hình vẽ trêи vai, Thư Lộng Ảnh lại nhớ tới nơi mà “Chu Du Chí” từng đề cập ———Nguyệt Cốc Thôn

Nguyệt Cốc Thôn, là nơi bình thường bá tánh cư trú, dân phong thuần phác, mỗi hộ gia đình đều có vài cây nguyệt quế, sau khi thu hoạch xong, cả thôn liền được hương nguyệt quế bao trùm, tựa như tiên cảnh.

Sơn ca vang khắp thôn quê, khắp nơi tỏa mùi nguyệt quế, nam cày nữ dệt.

Thư Lộng Ảnh cảm thấy hiếm lạ vì ý nghĩ của mình, y từ trước vốn không cảm thấy hứng thú với cuộc sống quá mức bình phàm, vì y nghĩ nó không thuộc về mình.

Thư Lộng Ảnh cười tự giễu đem chuyện về Nguyệt Cốc Thôn dẹp qua một bên, Thư Lộng Ảnh đang muốn đứng lên lau người thì chợt cảm thấy ngọc bội Tàn Nguyệt trước ngực tựa như hơi hơi nóng lên. Ánh mắt Thư Lộng Ảnh sáng lên, vội vàng cầm ngọc bội lên, hoa văn ám trầm của ngọc bội Tàn Nguyệt lóe lên tia sáng đỏ tươi. Trêи mặt ngọc, hình ảnh hồ ly cũng linh động hơn ngày thường.

Thư Lộng Ảnh hô hấp hơi gấp gáp, Bạch Miêu đây sắp trở về sao?

Ngọc bội nóng lên đã lâu, Bạch Miêu cuối cùng cũng không như mong muốn của Thư Lộng Ảnh mà trở về. Nhưng ngọc bội đã khôi phục lại bộ dáng ban đầu, Thư Lộng Ảnh nhíu mày, vẫn là chưa đến lúc sao?

Phồn Hoa Thành gần đây náo nhiệt không ít. Chuyện đón dâu ở Vạn Khô Nhai được đám người Tần Phong tận tâm tuyên truyền đến ồn ào huyên náo. Vì muốn gia tăng tính chân thật, Tần Phong và Mục Sương còn cố ý xin chỉ thị của Phồn Hoa Thành thành chủ. Vì nể mặt Trảm Tà Lệnh, Phồn Hoa Thành thành chủ cũng ra mặt ‘chứng thực’ chuyện Đại Ma Đầu sẽ đón dâu tại Vạn Khô Nhai.

Đối tượng là đệ nhất mỹ nhân Phồn Hoa Thành, Tử Y.

Lễ đón dâu hao phí rất nhiều tiền tài, mà tiền đều là đám đệ tử tự xuất tiền túi, quyết thề phải bắt được Thủy Thượng Phiêu.

Tin tức này rất nhanh ồn ào huyên náo truyền khắp Phồn Hoa Thành, sau khi bảo đảm mỗi một góc trong Phồn Hoa Thành ai ai cũng biết thì lễ đón dâu cũng bắt đầu.

Nhóm đệ tử sắm vai người thân và đoàn người đưa dâu, thổi kèn không dứt đến Vạn Khô Nhai. Tần Phong đi đầu đằng trước, Mục Thanh Thanh sắm vai làm của hồi môn đứng cạnh hắn, nàng cũng không ít lần liếc mắt đánh giá Tần Phong.

Tần Phong có điểm thất thần nên không chú ý tới ánh mắt chăm chú của Mục Thanh Thanh.

Sau ngày ở khách điếm hôm đó thì đệ tử Hải gia cũng tới. Bọn họ đều là đệ tử ưu tú của tứ đại gia tộc, kế hoạch cũng vậy mà hừng hực khí thế. Tới hôm nay, vạn sự đều đã chuẩn bị, duy chỉ thiếu đông phong*.

(*Đông phong: gió mùa xuân, thổi từ phương đông tới)

Chỉ cần Thủy Thượng Phiêu vừa xuất hiện, đệ tử tứ đại gia tộc chắc chắn sẽ đem đối phương bao vây kín mít, tất trảm không thể nghi ngờ. Chính là, Tử Y kia thật sự có thể dẫn dụ Thủy Thượng Phiêu ra sao?

Tần Phong từ nhỏ đã sống với một trong tam đại mỹ nhân tương lai là Mạc Lê, hơn nữa chính hắn lớn cũng tuấn mỹ khỏi bàn nên ánh mắt với cái đẹp có chút cao hơn người thường.

Hơn nữa Thư Lộng Ảnh được xem là nhân vật yêu nghệt, tuy lúc ở Cổ gia hắn cố tình nói xấu y nhưng mỹ mạo của y là không thể tranh cãi, mỹ nhân cứ lúc ẩn lúc hiện trước mặt Tần Phong làm hắn đối với cái đẹp hà khắc không ít.

Cho nên Tử Y tuy là đệ nhất mỹ nhân của Phồn Hoa Thành nhưng trong mắt Tần Phong thì cũng chỉ có như vậy. So với tên tiểu quan kia còn kém xa, không biết có dụ được Thủy Thượng Phiêu ra không.

Tần Phong đang rối rắm vì dung mạo ‘tầm thường’ của Tử Y nên lâu lâu lại quay đầu nhìn về phía kiệu hoa. Ai ngờ hành động này của hắn lại chọc giận đại tiểu thư bên cạnh.

Mục Thanh Thanh là ngậm muỗng vàng mà lớn lên, từ nhỏ đã được người ta nịnh nọt không tiếc lời dỗ ngọt. Đệ tử của tứ đại gia tộc cũng không ngoại lệ, ai cũng luôn vây quanh nàng. Cố tình tên Tần Phong này lại luôn lơ là nàng.

Lúc Tần Phong bày mưu dẫn Thủy Thượng Phiêu ra, Mục Thanh Thanh đã có ý với hắn, không những thế còn nhiều lần ám chỉ hắn. Ném khăn tay trước mặt Tần Phong, cố ý té ngã vào lòng Tần Phong. Nhưng Tần Phong chính là vẫn không biết tốt xấu như vậy.

Khăn tay thì trực tiếp giẫm lên! Nàng té ngã cũng không đỡ lấy, hắn thế nhưng còn hỏi nàng có phải hay không là không có mắt!

Hiện tại còn dám làm lơ nàng mà đưa mắt liếc nhìn tân nương!

Mục Thanh Thanh sờ sờ mảnh vải che mặt, trong lòng hừ lạnh, cái gì là đệ nhất mỹ nhân Phồn Hoa Thành Tử Y chứ? So với nàng thì kém hơn nhiều lần, chờ sau khi Tần Phong thấy dung mạo của nàng thì khẳng định sẽ hối hận không kịp.

Nhạc hỉ dồn dập theo tiếng sáo và trống, xuyên qua toàn bộ Phồn Hoa Thành. Mà Thư Lộng Ảnh đang cùng ám vệ một đường theo sau.

Sau khi âm thầm quan sát mấy ngày, Thư Lộng Ảnh có cảm giác Tần Phong so với ngày xưa có chút bất đồng. Lúc ở Cổ gia, Thư Lộng Ảnh có thể cảm giác được Tần Phong quá mức áp lực, so với những người khác thì hắn vẫn luôn trầm mặc. Tựa như là muốn đem mình hòa vào dòng người đông đúc, không muốn quá xuất sắc.

Nhưng chỉ hơn mấy ngày ngắn ngủi, Tần Phong hiện tại đã thêm vài phần phong thái. Thư Lộng Ảnh biết, Tần Phong đây là đã hắc hóa giai đoạn một a.

Có lẽ lúc mới trở thành đệ tử Cổ gia, Tần Phong còn hơi tự ti, bàng hoàng và bất an, qua một đoạn thời gian hắn sẽ thích ứng thành công mà thôi.

Hắn trời sinh đã định là người sẽ thống trị võ lâm, Tần Phong rất nhanh sẽ thích ứng với thân phận của mình, thích ứng với những ánh mắt của những người khác, sau đó dùng thực lực của chính mình mà tiếp tục leo lên, thẳng đến khi trở thành duy ngã độc tôn*.

(*Duy ngã độc tôn: tương truyền lúc Thích Ca Mâu-ni mới sinh ra đời, bước đi bảy bước, một tay chỉ trời, một tay chỉ đất nói: “Thiên thượng thiên hạ, duy ngã độc tôn”: Trêи trời dưới trời, chỉ ta là cao quý.)

Y thực chờ mong nhìn bộ dáng trưởng thành của người này.

Sau giờ ngọ, đoàn đưa dâu rốt cuộc ra khỏi Phồn Hoa Thành.

Từ Phồn Hoa Thành đến Vạn Khô Nhai còn phải đi xuyên qua một Khô Mộc Lâm. Nơi này là một mảnh rừng xanh biếc rậm rạp, nhưng giờ phút này lọt vào mắt mọi người đều là những nhánh khô mộc* uốn lượn dữ tợn. Có cành khô mộc đã cao tới mấy chục mét, vừa vào Khô Mộc Lâm, ánh sáng liền dần dần ảm đạm.

(*Khô mộc: tên gọi chung của các loại phong lan mọc bám trêи các cành cây to, thường có hoa đẹp và thơm)

Khô mộc giương nanh múa vuốt, hơi thở ẩm ướt ập vào chóp mũi mọi người, xung quanh không có tiếng vang, tiếng chim hót cũng không có, yên tĩnh quỷ dị, chưa tới được Vạn Khô Nhai thì điềm xấu đã xuất hiện rồi.

Tần Phong thân mình bất động.

Mục Sương một bên hỏi: “Tần đệ, có cái gì không đúng sao?”

Mấy ngày nay ở chung với nhau, Mục Sương phát hiện Tần Phong có ánh nhìn quan sát rất tinh tế tỉ mỉ, thấy Tần Phong có chút không thích hợp liền vội vàng hỏi.

Tần Phong lặng im một chút, sau đó lắc đầu.

Vừa rồi, hắn tựa hồ nghe thấy có người kêu tên hắn, nhưng thanh âm đó dồn dập lại mỏng manh, không biết có phải ảo giác hay không, một tiếng vừa dứt lại không có phản ứng gì, cũng không xuất hiện nữa.

“Nơi này thật không tốt.” Lôi Viêm chun chun mũi ghét bỏ nói.

“Đúng vậy, không nghĩ tới Phồn Hoa Thành phồn thịnh như vậy lại có cái địa phương này.” Mục Dung dùng kiếm chém rớt một ít cành cây khô chặn đường.

Mấy hôm trước nơi này có hạ một trận mưa nên hiện tại khu rừng có chút ẩm ướt bầy nhầy làm người ta cực kỳ không thoải mái.

Đoàn đưa dâu cũng bởi vậy mà gặp phiền toái không lớn không nhỏ.

“Có bùn lầy, đừng đi vào!”

“Đệt, ở đây nhiều khô mộc như vậy, không biết có vướng chết người không?”

“Bên này đã bị khô mộc chặn rồi, đi đường vòng đi!”

Vốn dĩ buổi sáng bọn họ đã mỏi mệt bất kham, hiện giờ lại gặp cái chuyện phiền toái này, thật sự là không giận không được. Ngựa bắt đầu không nghe sai sử, bọn nó ở khắp nơi thở hổn hển loạn đá.

Mục Dung vội vàng nhìn về phía Mục Sương: “Ca, làm sao bây giờ?”

Mục Sương bắt đầu nhìn về phía đội ngũ hỗn độn, sau đó phân phó nói: “Toàn bộ đều xuống ngựa, của hồi môn buông xuống, trừ tân nương thì toàn bộ đi bộ đi.”

Thư Lộng Ảnh đi theo phía sau đội ngũ, lúc tới gần một phiến khô mộc y liền cảm giác được một tia sát khí đang âm thầm lộng trướng, ngọc bội Tàn Nguyệt cũng đột nhiên nóng lên,  da thịt đau đớn.

Thư Lộng Ảnh lập tức dừng bước.

Hơn mười ám vệ cũng dừng lại nhìn về phía Thư Lộng Ảnh: “Giáo chủ, có gì không đúng sao?”

Thư Lộng Ảnh kinh dị mở to hai mắt: “Các ngươi không cảm giác được sao?” Không cảm giác được cổ sát khí nồng đậm kia?

Nhóm ám vệ hai mặt nhìn nhau, sau đó là lắc đầu. Thư Lộng Ảnh trầm mặc, tay cầm ngọc bội Tàn Nguyệt trước ngực tựa hồ đã phỏng, chẳng lẽ chỉ có mình là cảm giác được?

==============================

Tác giả có lời muốn nói: Ngao ngao ~ sắp đến rồi, thật chờ mong.