Đăng vào: 12 tháng trước
Đang lúc cảm khái độ mỏng của da mặt Tần Phong thì Thư Lộng Ảnh phát hiện đôi mắt hắn có gì đó không thích hợp. Mắt phượng đẹp đẽ không có tiêu cự, cũng không thấy phản chiếu ảnh ngược của y.
Thư Lộng Ảnh nhíu mày, đây là chuyện gì?
Bạch Miêu không biết từ lúc nào đã đoạt lại nhúm lông trong tay Tần Phong, nó dùng đầu lưỡi ɭϊếʍ ướt rồi dán nhúm lông lại lên cái ʍôиɠ trắng tuyết, còn chưa dính chặt thì thân mình đã bị Thư Lộng Ảnh xách lên, nhúm lông vừa dán vào cũng bay đi…
Bạch Miêu QAQ, A! Lông của nó…
“Bạch Miêu, mắt Tần Phong sao lại thế này?” Thư Lộng Ảnh ở trong đầu cùng Bạch Miêu đối thoại.
Lại là Tần Phong! Cái tên đã bứt lông của nó!
Bất quá nó dù sao cũng là một hệ thống xứng chức, dù tức giận nhưng vẫn giải thích: “Ký chủ cho hắn ăn dược tính quá mạnh, dược tính còn thừa lại không được tiêu tán nên làm hắn tạm thời mù. Qua một đoạn thời gian liền khôi phục!”
Nghe Bạch Miêu giải thích xong, Thư Lộng Ảnh thở dài nhẹ nhõm buông nó ra, Bạch Miêu lập tức đuổi theo nhúm lông đã bay đi của nó, Thư Lộng Ảnh nhìn về phía Tần Phong.
Ngô, trêи mặt không đỏ nữa, đúng là dáng vẻ muốn bao nhiêu đứng đắn có bấy nhiêu đứng đắn, nhưng vành tai lại đỏ như máu.
Thư Lộng Ảnh đột nhiên phát hiện Tần Phong rất đáng yêu!
Bất quá, khi tỉnh lại đột nhiên phát hiện mình không nhìn thấy gì, lại không biết bản thân đang ở nơi nào, bất luận là ai đều sẽ sợ hãi.
Thư Lộng Ảnh dắt tay Tần Phong làm thân mình hắn khẽ run lên nhưng rất nhanh khôi phục lại bình thường, mặc Thư Lộng Ảnh cầm lấy tay hắn.
“Đôi mắt của ngươi không có việc gì, là di chứng của thuốc giải xà độc, qua chút thời gian liền sẽ không sao.”
“Còn có, ngươi có lẽ không biết ta là ai a, ta gọi là Nguyệt Ảnh.” ‘Nguyệt’ trong Thần Nguyệt Giáo, ‘Ảnh’ trong Thư Lộng Ảnh…
Thư Lộng Ảnh hơi dừng một chút, y rõ ràng là biết Tần Phong không nhìn thấy y nhưng y vẫn thẳng thắn nhìn chăm chăm vào ánh mắt của Tần Phong, nói: “Ngươi, tin ta không?”
Tần Phong cảm thụ được bàn tay lạnh lẽo của đối phương, trong lòng lặp đi lặp lại hai chữ Nguyệt Ảnh.
Hắn cũng không phải là kẻ ngu dốt, đối phương nhiều lần cứu hắn như vậy, hẳn cũng là một cao thủ võ lâm, nhưng mà hắn chưa bao giờ nghe qua cái tên Nguyệt Ảnh này xuất hiện trêи giang hồ. Trừ phi đối phương là ẩn sĩ bằng không thì chính là không muốn nói tên thật cho hắn biết.
Hắn cũng không hỏi nhiều, đối với người trước mắt này hắn còn có rất nhiều nghi hoặc, tỷ như y vì sao lại cứu hắn, lại vì sao lúc trước y không chịu gặp hắn nhưng bây giờ lại xuất hiện, hơn nữa, có rời đi nữa hay không?
Tần Phong sợ mình chọc giận đối phương nên hắn chỉ có thể đem những nghi vấn này chôn ở đáy lòng.
Khi y hỏi hắn có tin tưởng y hay không, Tần Phong cơ hồ là không chút do dự trả lời: “Ta tin ngươi!” Tốc độ cực nhanh, tựa như là sợ đối phương không tin hắn.
Thư Lộng Ảnh hơi giật mình, ngay sau đó cười nói: “Vậy được.”
Thư Lộng Ảnh dẫn Tần Phong đến nơi có Cốt Ngọc.
Trước mắt Tần Phong là một mảnh đen nhánh, dọc đường đi hắn luôn chặt chẽ nắm chặt tay Thư Lộng Ảnh.
Càng tới gần Cốt Ngọc Tần Phong liền cảm nhận được có gì đó đang gọi hắn, thanh âm xa xưa mang theo một cổ thân cận khó giấu, cảm giác này giống như lúc hắn tới gần Khô Mộc Lâm vậy. Giống như là có đồ vật nào đó thuộc về hắn đợi hắn mang đi.
Hắn không biết đây có phải là ảo giác hay không, nhưng âm thanh kêu gọi này lại càng ngày càng rõ ràng, Tần Phong cảm giác được hơi thở của Thư Lộng Ảnh đang dần dần nhạt đi, hương nguyệt quế vừa rồi còn lan tràn trong không khí từ lúc nào đã tiêu tán.
Lúc cách nơi có Cốt Ngọc mười mét, Thư Lộng Ảnh đã buông tay Tần Phong ra.
“Phía trước ta không thể tới gần, để Bạch Miêu mang ngươi đi đi.”
Tần Phong hơi giật mình, để hắn đi qua sao?
Sát Thiết là vật có linh tính, nó có thể tự nhận chủ cho mình. Cho nên lúc hắn cảm nhận được tiếng kêu gọi vô hình kia thì Tần Phong liền đoán được vật phía trước đại khái chính là Sát Thiết trong truyền thuyết, mà hắn đã được Sát Thiết muốn nhận chủ. Nhưng hắn cho rằng Thư Lộng Ảnh có khả năng cũng muốn lấy được Sát Thiết nên hắn không nói cho y biết rằng Sát Thiết đang kêu gọi hắn.
Hiện tại Thư Lộng Ảnh kêu hắn đi qua nếu vô tình được Sát Thiết nhận chủ thành công thì không phải nãy giờ hắn giả ngốc không công sao?
“Nó đã triệu hoán ta, nếu ta mà qua đó, sợ là Sát Thiết sẽ nhận ta làm chủ mất.” Tần Phong có chút thấp thỏm nói, hắn sợ đối phương sẽ tức giận vì hắn được Sát Thiết coi trọng.
Thư Lộng Ảnh cười khẽ, tay xoa xoa đầu Tần Phong: “Ngươi hiểu lầm, ta đối vật ấy không có ý gì cả, ta mang ngươi tới chính là để Sát Thiết nhận ngươi làm chủ.”
Nhìn Tần Phong ngẩn người như vậy, Thư Lộng Ảnh an ủi vỗ vỗ bả vai hắn: “Đi đi…”
Bạch Miêu còn đang ghi hận chuyện nhúm lông của nó, dọc đường cũng không nói chuyện, đối với sai khiến của Thư Lộng Ảnh có chút không tình nguyện, nhìn qua bộ dáng ngu si của Tần Phong liền nóng giận muốn phun tào.
Nó nhe răng cắn một cái lên người Tần Phong. Có Bạch Miêu trợ giúp, Tần Phong cuối cùng được Cốt Ngọc nhận chủ.
Lúc Tần Phong chạm vào Cốt Ngọc, toàn bộ đáy vực đều được ánh bạch quang chói mắt bao phủ. Thư Lộng Ảnh đang đứng cách xa mười mét cũng có thể nhìn thấy những luồng sát khí màu đen đang được Cốt Ngọc hút lấy, quỷ đằng uốn lượn ở đáy cốc cũng chậm rãi khô héo, cuối cùng hóa thành bột mịn.
Lúc Cốt Ngọc đã hoàn toàn nhận Tần Phong làm chủ, toàn bộ quỷ đằng dưới đáy vực hầu như cũng không còn, những tia sáng màu đỏ quỷ dị cũng biến mất, ở đây nhanh chóng lâm vào bóng tối. Sát khí mất đi, Thư Lộng Ảnh liền cảm nhận được nơi này đã nhiều thêm một phần sinh khí a, có lẽ sau này, lúc không xa, Vạn Khô Nhai sẽ lại một lần nữa biến thành Bách Hoa Nhai?
==============================
Tần Phong đã thành công lấy được Cốt Ngọc, việc còn lại là làm thế nào bắt cóc Tần Phong…
Sau chuyện Cốt Ngọc Tần Phong dường như càng thêm tin cậy y, cái gì cũng không hỏi đến, ngoan ngoãn được y ôm lấy nhảy lên Vạn Khô Nhai cao ngất cheo leo.
Lúc này, sự kiện giết chết Thủy Thượng Phiêu đã qua ba ngày. Hai người quần áo đều chật vật, bụng đói kêu vang. Về tới Phồn Hoa Thành, Thư Lộng Ảnh liền tìm một khách điếm ở tạm.
Thư Lộng Ảnh chỉ định một gian phòng, lấy mỹ danh chiếu cố người mù là Tần Phong nhưng kỳ thật là đang kéo gần quan hệ với hắn, làm Tần Phong cam tâm tình nguyện đi theo y.
Sau khi rửa mặt chải đầu thay quần áo sạch sẽ, Thư Lộng Ảnh liền dẫn Tần Phong xuống lầu dưới ăn vài món.
Phồn Hoa Thành cùng tên của nó giống nhau, khách điếm luôn luôn là kín mít khách nhân.Hiện giờ, chỉ cần buổi trưa qua được nửa canh giờ thì khách điếm đã ngồi đầy người với người.
Thư Lộng Ảnh ngày thường vốn không thích ở nơi đông người như vậy nhưng giờ phút này y lại chọn một nơi có nhiều người nhất mà ngồi xuống, Thư Lộng Ảnh không sử dụng công pháp “Nguyệt Hoa Trọng Ảnh” mà là dùng mặt nạ da người, nhìn qua thì chỉ thấy một nam tử bình thường đang đưa một thiếu niên tuấn mỹ xuống ăn cơm, ở nơi đông người như vậy hoàn toàn không được chú ý.
Hồi lâu, tiểu nhị mới chậm rì rì đi lại: “Khách quan muốn ăn gì a?”
Thư Lộng Ảnh đưa mắt ý bảo tiểu nhị:”Hỏi đệ đệ ta!”
Tần Phong có chút thất thần, lúc nghe thấy Thư Lộng Ảnh gọi, hắn mới chậm nửa nhịp mà nga một tiếng, thuận miệng nói mấy thứ đồ ăn đơn giản.
Tiểu nhị ở một bên đánh giá, phát hiện thiếu niên tuấn mỹ này thế nhưng là một người mù a, trêи mặt lộ ra vẻ khinh thường.
Thư Lộng Ảnh cũng không nói gì, lẳng lặng đánh giá vẻ mặt thất thần của Tần Phong, nhìn hắn đang chuyên chú lắng nghe bàn bên cạnh nói chuyện.
Hiện giờ chuyện lớn nhất Phồn Hoa Thành là tên hái hoa tặc thiên địa bất dung Thủy Thượng Phiêu đã bị giết chết! Toàn bộ người trong khách điếm cơ hồ đều đang nói chuyện này.
“Thủy Thượng Phiêu bị giết chết thật sự là đại kɧօáϊ nhân tâm*!”
(*Đại kɧօáϊ nhân tâm: Chỉ hành động làm cho mọi người đều vui sướиɠ)
“Đều nói anh hùng xuất thiếu niên, đệ tử Cổ gia đúng là xuất hiện nhân tài, quả là một may mắn lớn của giang hồ!”
Thư Lộng Ảnh thấy bàn tay Tần Phong nắm chặt ở đầu gối.
“Không phải lần truy sát Thủy Thượng Phiêu này cũng có tổn thất sao? Nghe nói thiếu niên có tư chất thượng phẩm được Cổ gia thu dưỡng ngã xuống Vạn Khô Nhai, không rõ tung tích?”
“Chuyện này ta cũng đã nghe qua, nghe nói là kỹ năng không bằng người ta, bị Thủy Thượng Phiêu đánh rơi xuống vách núi.”
“Ai nha, đầu năm nay kị nhất không phải là ra vẻ anh hùng sao? Nếu như biết tự hiểu lấy mình thì cũng sẽ không chết thảm như vậy, Vạn Khô Nhai nhìn sâu như thế, ngã xuống còn có mạng trở về sao?”
“Không phải nói đám con cháu thế gia kia đã đi rồi sao? Họ có từng đi tìm cái người đã chết kia không?”
“Sao có thể?! Vạn Khô Nhai sâu bao nhiêu ngươi biết không?! Hơn nữa hắn ta chỉ là một tên tiểu tốt, cần gì huy động người làm lớn chuyện như thế?”
Dọc đường đi, Thư Lộng Ảnh không có nói cho Tần Phong biết tình huống bên ngoài. Tuy rằng Tần Phong không hỏi nhưng trong lòng hắn hẳn là rất tò mò. Chính hắn mới là người giết chết Thủy Thượng Phiêu, bị trúng độc rồi gặp một đám người xa lạ, nhưng mà sau khi hắn rơi xuống vực, người Cổ gia cũng không muốn tìm hắn sao?
Sau khi nghe được người khác nghị luận, tâm Tần Phong càng ngày càng lạnh, cuối cùng trêи mặt hiện lên một mạt trào phúng.
Hắn kỳ vọng cái gì? Đây mới là kết quả bình thường nhất.
Không biết là tên đệ tử Cổ gia nào đã chiếm công lao của hắn rồi a, nói không chừng họ còn hy vọng hắn chết mất xác ở đáy vực, sao có thể huy động nhiều người mà tìm một tên ‘sống chết không rõ’ như hắn chứ?
Nếu không phải Nguyệt Ảnh xuất hiện, hắn sợ là đã sớm chết!
Đồ ăn đã bưng lên, Thư Lộng Ảnh nhìn mu bàn tay nổi gân xanh của Tần Phong, lúc này mới lên tiếng: “Ăn cơm đi a.”
Tần Phong không biết cảm xúc của mình toàn bộ đã rơi vào tầm mắt của Thư Lộng Ảnh, miễn cưỡng cười cười: “Ân.”
Bởi vì đôi mắt tạm thời mù, hơn nữa tâm thần lại không yên, bữa cơm này Tần Phong ăn có chút không thuận lợi.
Một cái ly không cẩn thận bị hắn đụng rơi trêи mặt đất, Thư Lộng Ảnh rốt cuộc lên tiếng nói: “Chúng ta vẫn là về phòng ăn đi.”
Tần Phong còn chưa nói lời cự tuyệt thì đã bị Thư Lộng Ảnh dắt tay chạy lên lầu.
==============================
Tác giả có lời muốn nói: Dính chiêu rồi…