Đăng vào: 12 tháng trước
Tới giờ tan ca mà vẫn chưa hết việc, Ngọc Nhiên quyết định hôm nay sẽ tăng ca.
Cô vừa được giao cho một dự án nhỏ cùng nhóm với Hạ Lan Mộc Mộc.
Khi mọi người lần lượt về hết, trong phòng rộng lớn chỉ còn lại hai người.
Ngọc Nhiên chăm chú làm việc của mình, cô không nghĩ nói chuyện vào lúc này là ý hay.
Cô thấy Mộc Mộc này khá thờ ơ với mình, vì vậy nếu bắt chuyện với cô ấy có lẽ cô sẽ được ăn bơ.
Không gian yên tĩnh chỉ nghe tiếng gõ bàn phím lọc cọc.
Bỗng một tiếng động lạ vang lên.
- Bụp...!_ Căn phòng ngay lập tức tối đen như mực.
- A....!Chuyện gì vậy? _ Ngọc Nhiên giật mình kêu lên một tiếng, cô không phải vì sợ bóng tối mà kêu lên.
Mà cô nghĩ, với tình huống này sẽ có nhiều nguy hiểm.
Trong phim không phải đều như vậy sao? Mệt cho cô đến giờ phút này còn nghĩ tới phim nữa, hình như cô chưa phát hiện ra điều gì lạ lạ.
- Không sao đâu, chắc đường tải điện gặp sự cố, một lát là có điện thôi.
_ Lúc này Hạ Lan Mộc Mộc mới mở miệng khẽ trấn an Ngọc Nhiên.
Cô gái này đã không nói gì thì thôi, nhưng một khi những lời từ miệng cô thốt ra cứ như một liều thuốc an thần vậy.
Quả nhiên khi nghe vậy, tâm Ngọc Nhiên cũng nhẹ đi rất nhiều.
Cô rất thích nghe giọng miền ngọt ngào của Mộc Mộc, vừa dịu dàng lại dễ nghe nữa.
- Mộc Mộc cô không sợ bóng tối sao? _ Ngọc Nhiên dè dặt hỏi.
- Bóng tối có gì đáng sợ sao? _ Trong bóng đêm yên tĩnh, Hạ Lan Mộc Mộc thản nhiên mà hỏi ngược lại Ngọc Nhiên.
Cái thái độ bình tĩnh ấy đã từng gây thù với không ít người trong phòng kế hoạch, cũng như cả công ty.
Nhưng điều làm cô ngạc nhiên là, Ngọc Nhiên lại không thấy khó chịu như bọn họ.
- A, tôi thường xem phim, không phải trong đó bọn người xấu đều lẻn vào làm việc hại người trong tình huống như thế này hay sao? _ Ngọc Nhiên ngây thơ trả lời khiến Hạ Lan Mộc Mộc có lạnh lùng tới đâu cũng phải bật cười.
Ngọc Nhiên ngây ngất nghe cô cười, thật tiếc quá, không biết cô ấy cười trông còn đẹp đến đâu!
- Ha ha ha...!Cô nghĩ phim với đời thực sẽ giống nhau sao? Đời thực nó còn đáng sợ hơn nhiều đấy...
- Cái gì? _ Ngọc Nhiên bất giác rùng mình một cái khi nghe vậy.
Cô còn chưa kịp nghĩ tới điều đó.
Liệu có thật không đây?
- Phải, rất đáng sợ.
Nó sẽ còn khổ sở hơn, nếu như vừa rồi cô chưa lưu tài liệu vào.
_ Hạ Lan Mộc Mộc nghiêm túc nói cho Ngọc Nhiên biết.
Và đây cũng chính là điều lạ lạ lúc nãy cô chưa nhận ra.
- A, thôi chết rồi, công việc tôi làm cả ngày đều ở trong đó mà.
Làm sao bây giờ.
Làm sao đây? _ Quả nhiên khi nghe vậy, Ngọc Nhiên thật sự phát hoảng, không xong rồi bản kế hoạch của cô giờ phải làm sao đây? Ngày mai là phải nộp rồi, một mình cô làm chắc mai cũng chưa xong nữa.
- Thôi được rồi, phần việc của tôi cũng xong rồi, coi như tôi tốt bụng ở lại giúp cô vậy.
_ Hạ Lan Mộc Mộc khẽ nói, trong bóng tối mịt mù cô bất giác nhẹ cong khóe môi.
Điều ấy chính cô cũng không phát hiện ra.
- Thật sao? Cô sẽ giúp tôi thật chứ? _ Ngọc Nhiên nghe vậy thì hai mắt phát sáng.
Sao số cô may thế này!!! Ông trời đúng là không tuyệt đường người mà.
Nếu như có Hạ Lan Mộc Mộc giúp, chắc khoảng 2-3 giờ sáng sẽ xong ngay thôi.
- Tôi chưa từng nói chơi bao giờ.
_ Hạ Lan vẫn điệu bộ thản nhiên ấy, nghe giọng của Ngọc Nhiên như vậy, cô liền biết mình làm đúng.
Hạ Lan vừa dứt lời thì căn phòng lập tức phát sáng, có điện rồi.
Đồng hồ điểm 9 giờ, hai người nhanh chóng bắt tay vào công việc.
Lần này Ngọc Nhiên đã rút kinh nghiệm hơn.
Cô cắm USB vào máy tính, làm đến đâu nó sẽ sao lưu đến đó vào bộ nhớ.
Hạ Lan bị hành động này của cô làm cho bật cười, cô gái này thật cẩn thận.
Dương thị dù sao cũng là tập đoàn lớn có tiếng, không lẽ cứ bị cúp điện mãi sao? Vừa rồi thực sự chỉ là sự cố lâu lâu mới bị một lần thôi.
Mà vào đúng hôm nay, phải nói là Ngọc Nhiên thật xui xẻo.
Trong quá trình làm việc, hai người có nghiêm túc trao đổi với nhau.
Hạ Lan đã vào làm tại Dương thị hai năm và giờ đang là tổ trưởng kế hoạch.
Kinh nghiệm làm việc của cô dày dặn, hầu như đã hướng dẫn hết mức có thể cho Ngọc Nhiên.
Dự án lần này được giao cũng không lớn lắm, nó dường như chỉ dành để thử sức nhân viên mới như Ngọc Nhiên thôi.
Đó là một dự án nông trại xanh đã khởi công lâu của tập đoàn nhưng hiệu quả vẫn luôn trì trệ.
Vì vậy, cấp trên ra yêu cầu phải hoàn thành một bản kế hoạch để cải thiện nông trại này.
Nhiều cổ đông cũng đã muốn bán nó đi, nhưng do còn nhiều ý kiến trái chiều nên việc bán hay để vẫn là một ẩn số.
Ngọc Nhiên thật sự rất cảm kích Hạ Lan Mộc Mộc.
Cô hầu như đã được cô ấy chỉ dẫn tận tình hết mức có thể rồi.
Nhìn lại bản kế hoạch đã hoàn thành, quả thật còn tốt hơn bản trước của cô nữa.
Ngọc Nhiên nhìn cô gái bên cạnh đang thu dọn đồ chuẩn bị về, cô ấy quả là vị cứu tinh của cô.
- Mộc Mộc, hôm nay thật sự cảm ơn cô, nếu không có cô chắc...
- Được rồi, cô cùng tôi làm một nhóm, cô không hoàn thành nhiệm vụ tôi cũng bị vạ lây.
Đây cũng không hẳn là giúp cô.
_ Hạ Lan ngắt lời cám ơn của Ngọc Nhiên.
Cô lại trở về trạng thái lạnh lùng ban đầu khiến Ngọc Nhiên không kịp thích ứng.
- Nhưng dù sao tôi cũng phải cảm ơn cô, để tôi đưa cô về nhé!
- Không cần, tôi có chân, tôi tự về được.
_ Nói rồi, Hạ Lan Mộc Mộc cất bước rời đi không để Ngọc Nhiên có cơ hội nói thêm gì nữa.
Ngọc Nhiên thở dài, sao Hạ Lan Mộc Mộc cứ phải mang cái vỏ bọc cứng rắn ấy mãi? Cô nhìn ra được, cô ấy là đang cách ly, không muốn ai tới gần mình.
Nghĩ đoạn, cô mỉm cười, rồi sẽ có ngày cô ấy cười nói vui vẻ với cô thôi.
Cô sẽ giúp Hạ Lan hòa nhập với mọi người, như vậy là tốt nhất.
Chứ cứ sống như vậy, sớm muộn gì cô ấy cũng cô độc tới già mất thôi..