Đăng vào: 12 tháng trước
Ngọc Nhiên chọn một chiếc bàn ở vị trí thoáng đãng rồi ẵm tiểu Nhã lên ghế.
Trong tiệm lúc này khách khá đông, cũng may hai người đến sớm không thì hết chỗ.
Đưa menu cho tiểu Nhã gọi món, bé con cứ thấy hình ảnh nào bắt mắt liền không nghĩ ngợi thẳng tay gọi, mặc kệ Ngọc Nhiên có đồng ý hay không.
Nhìn một bàn đầy đồ ăn, cô nhìn cháu, cháu nhìn cô như đang đánh trận qua nhãn lực.
Phải biết thứ duy nhất Tiểu Nhã di truyền từ Ngọc Nhiên chính là thói ham ăn.
Hai người nhìn nhau như vậy cũng là bình thường, không ai chịu nhường ai.
Thế nhưng trẻ con lắm trò ranh ma, con mắt tiểu Nhã đảo tròn, long lanh nhìn cô cô.
Nhìn ánh mắt đáng yêu xen lẫn tội nghiệp ấy của con bé khiến Ngọc Nhiên không nỡ đành dịu dàng lên tiếng:
- Tiểu Nhã, con ăn nhiều vào, ăn cả phần của cô cô nữa này.
Cô bé nào đó được khích lệ như mở cờ trong bụng liền sung sướng không thôi.
Lúc đầu còn e lệ ra dáng thương cô cô dè dặt lắc đầu, nhưng càng ăn càng lộ rõ bản tính tiểu mao của bé.
Ngọc Nhiên yêu thương nhìn tiểu Nhã, đứa trẻ đáng yêu như vậy sao mẹ nó nỡ lòng nào..
Thực chất cô cũng không biết rõ chuyện của anh hai lắm.
Chỉ nhớ ngày đó anh ấy ẵm một đứa bé về và nói đó là con mình.
Cả nhà cô ai cũng phải bàng hoàng chào đón thành viên mới trong tâm trạng kinh hỉ.
Hỏi mẹ đứa trẻ đâu, anh ấy chỉ nói hai người chia tay, cô ấy giao con cho anh nuôi dưỡng.
Từ ấy, mọi người trên dưới Đan gia đều hết lòng thay nhau chăm sóc tiểu Nhã, coi con bé như tiểu tổ tông mà cưng chiều.
Tiểu Nhã lớn lên hoạt bát đáng yêu, chỉ mỗi tội thường xuyên gặp ác mộng la khóc đòi mẹ.
Chuyện này không ai giải quyết nổi, chỉ có thể dỗ dành con bé từng chút.
Đan Vĩnh Duy thấy vậy thì một mảnh tâm trạng, tự nhốt mình trong thư phòng.
Từ đó, cả Đan gia đều cấm kị không ai được nhắc đến mẹ của tiểu Nhã.
- Cô cô, sao những bạn kia đều có ba với mẹ đi chung vậy ạ? _ Tiểu Nhã vừa ăn đùi gà vừa chớp đôi mắt to hỏi Ngọc Nhiên.
Ngọc Nhiên nhìn những bàn bên cạnh, đúng thật hầu hết đó đều là gia đình có cả ba lẫn mẹ.
Trông họ thật hạnh phúc, còn có cả thời gian đưa vợ con đi chơi nữa.
Thật hâm mộ! Nghĩ đến câu hỏi của tiểu Nhã, cô liền không biết nên trả lời như nào.
Không lẽ nói vì đó là một gia đình sao? Như vậy con bé sẽ càng hỏi nhiều hơn..
- Tiểu Nhã, con không vui khi đi chung với cô cô sao? _ Ngọc Nhiên bày một bộ buồn rầu hỏi tiểu Nhã.
- Không có nha, tiểu Nhã rất thích được ở bên cô cô, được cô cô dẫn đi ăn, đi chơi rất tuyệt nha! _ Tiểu Nhã quệt miệng trả lời, âm thanh trong trẻo vang lên thật ngọt ngào.
- Vậy a..
Vậy con ăn nhiều vào, lần sau cô cô dẫn con đi nhiều nơi khác nữa.
_ Ngọc Nhiên thở phào nhẹ nhõm, trẻ con vẫn là trẻ con, cô vẫn trị được.
Quả nhiên Tiểu Nhã suy nghĩ đơn giản liền quên đi thắc mắc của bản thân, vui vẻ tiếp tục giày xéo bạn đùi gà của mình.
Cô cô là tốt nhất!
- Mẹ ơi sao mình không ăn ngay mà phải mang về nhà ạ?
- Ở đây hết chỗ trống rồi, mẹ con ta phải mua về nhà ăn thôi.
Tiểu Khải ngoan ráng chờ nha con.
- Nhưng con muốn ngồi ở đây ăn cơ, về nhà buồn lắm.
Cách đó không xa một cặp mẹ con đang nói chuyện gì đó, tiếng nói quen thuộc vô tình rơi vào tai Ngọc Nhiên.
Cô ngạc nhiên quay đầu lại, quả nhiên là cô ấy thật, trùng hợp quá.
- Trưởng phòng Phương, thật trùng hợp khi gặp chị ở đây a..
Phương Y Du kinh ngạc nhìn Ngọc Nhiên, đúng là không ngờ a..
Đan Ngọc Nhiên vừa nộp đơn từ chức không lâu nhưng mấy ngày không gặp cô cũng có chút nhớ cô gái nhỏ này.
Không hiểu vì sao nàng lại xin thôi việc trong khi mọi thứ đều đang tốt đẹp.
Thế nhưng nhìn thái độ cứng rắn của nàng cô cũng không nói nhiều mà phê chuẩn đơn.
Ai cũng có bí mật của mình, cô biết chứ.
Vậy mà trăm lần không nghĩ đến họ thật có duyên:
- Ngọc Nhiên, cô cũng tới ăn tối đó à..
- Phải a, tôi dẫn cháu gái tới..
Tiểu Nhã, chào a di đi con.
Tiểu Nhã đang ăn thì bị nhắc đến tên nên dừng động tác gặm thịt, ngẩng đầu lên nhìn a di đang đứng bên cạnh cô cô mình.
Là dì xinh đẹp lần đó nha, tiểu Nhã liền lễ phép chào hỏi:
- A di, người khỏe.
- Tiểu Nhã thật ngoan.
_ Phương Y Du không nhịn được đưa tay xoa đầu Tiểu Nhã.
Không hiểu sao chỉ mới gặp nhau hai lần mà cô lại cực kỳ yêu thích tiểu Nhã.
Trong lòng có cỗ xúc động muốn lại gần con bé hơn chút nữa.
- Trưởng phòng Phương, hình như ở đây hết bàn rồi, nếu không ngại thì hai mẹ con chị ngồi chung với chúng tôi đi? _ Ngọc Nhiên lúc này mới nhớ nội dung mình vừa nghe được từ hai mẹ con nên vui vẻ đưa ra đề nghị.
Người quen cả mà, đây là điều nên làm a..
- Chuyện này..
Có làm phiền hai người quá không?
- Không phiền không phiền a..
A di, người ngồi bên cạnh con này.
_ Không đợi Ngọc Nhiên trả lời, tiểu Nhã đã hớn hở đưa đôi tay mũm mĩm đầy dầu mỡ lôi kéo tay Phương Y Du, muốn cô ngồi bên cạnh mình mới chịu.
Kì lạ thay, không những Phương Y Du không giận vì áo bị bẩn mà còn rất vui vẻ đồng ý.
Cô để tiểu Khải ngồi xuống rồi gọi thêm chút món cho hai đứa trẻ cùng ăn.
Tiểu Nhã đặc biệt phấn khởi, dì xinh đẹp ngồi bên cạnh mình a..
Thật thích quá.
Con bé phá lệ hồ hởi chia đồ ăn cho tiểu Khải, ngọt ngào nói:
- Tiểu Khải, cậu ăn nhiều nha, đồ ăn ngon lắm!
Ngọc Nhiên khinh bỉ nhìn cháu gái.
Con bé này biết chia sẻ đồ ăn từ bao giờ thế? Cô cô nó ngồi chình ình đây nãy giờ có thấy hỏi han tiếng nào đâu? Đồ háo sắc!
Tổn thương nặng nha!.