Chương 33: 33: Hạ Lan Nhĩ Tâm

Nhất Niệm Chân Ái

Đăng vào: 12 tháng trước

.


- Bà bà, mấy ngày nay chị ấy có ngoan không ạ? _ Hạ Lan Mộc Mộc khoác tay bà Vương nhẹ nhàng hỏi.

Câu hỏi của cô thật nhẹ, như biểu thị không cần trả lời cũng biết đáp án.
Bà Vương thở dài, trong mắt dâng lên xúc cảm.

Nghĩ tới Nhĩ Tâm lòng bà lại tê tái, cô gái hiền dịu ấy..
- Nhĩ Tâm vẫn luôn thế, dạo trước cậu Tề có tới kể chuyện, đọc sách cho con bé nghe, con biết không nhìn thần thái trông có vẻ con bé hiểu có người đang nói chuyện với nó.

Hôm trước..
Hạ Lan Mộc Mộc trầm mặc nghe bà Vương thao thao bất tuyệt về chị gái mình.

Tâm cô vừa đau vừa mừng.

Chị ấy vẫn vậy, không có chút động tĩnh gì khiến cô nhiều lần tuyệt vọng.

Thế nhưng cũng may đời này còn có người yêu thương, quan tâm chị ấy như bà bà, như bác sĩ Tề.
Hạ Lan Mộc Mộc tiến vào căn phòng duy nhất trên lầu hai, nơi không gian tĩnh mịch, trầm lặng đến đáng sợ.

Bước đến ngồi bên giường, cô nắm tay người nằm trên đó mỉm cười nói:
- Chị, em gái tới thăm chị đây.
Thế nhưng đáp lại cô chỉ là một mảnh yên tĩnh, âm u.

Cô gái nằm ngay ngắn trên chiếc giường lớn, trên người mặc chiếc váy lụa dài đến chân.


Ánh nắng chiếu vào ánh lên làn da trắng như tuyết của cô.

Đó là một thiên sứ, cô đã ngủ suốt hai năm trời, ích kỷ để mọi người đau khổ, một mình cô yên bình chìm vào giấc mộng sâu.

Hạ Lan Mộc Mộc nhìn chị gái, vẫn không có tiến triển gì sao? Năm đó khi nhận được kết quả từ bác sĩ, nói Hạ Lan Nhĩ Tâm sẽ trở thành người thực vật cô đã không thể chống trụ được.

Sao ông trời lại nhẫn tâm đến vậy? Chị ấy vẫn luôn hiền lành sống an an ổn ổn, không xâm phạm đến ai sao lại có cái kết đắng như thế.
- Chị, em đang tiến hành một kế hoạch lớn, chị yên tâm, hắn nhất định sẽ phải trả giá cho những gì hắn đã làm với chị.
Lời Hạ Lan Mộc Mộc quyết liệt bao nhiêu thì chí trong cô càng mạnh bạo bấy nhiêu.

Đưa tay vuốt ve khuôn mặt phấn nộn của chị gái, ánh mắt cô tràn đầy yêu thương.

Chỉ cần cô còn sống ngày nào thì những kẻ khốn nạn đó sẽ không có một ngày yên ổn.
Hạ Lan Mộc Mộc ra khỏi nhà bà Vương đã là lúc xế chiều.

Một cơn gió bất chợt xẹt qua khiến cô rùng mình một cái.

Đưa tay kéo chặt áo khoác ngoài, bước chân nhanh hơn.
- Hạ Lan..
Một giọng nói thình lình vang lên sau lưng khiến Hạ Lan Mộc Mộc dừng lại.

Cô chần chừ một chút rồi quay người lại, quả nhiên là cô ấy.

Thảo nào cô cứ cảm giác giọng nói này sao quen quá, không ngờ lại đúng là Ngọc Nhiên.

Cô ấy sao lại xuất hiện ở đây? Hay là..
- Ngọc Nhiên? Cô ở đây làm gì?
Ngọc Nhiên dựa lưng vào tường bình tĩnh nhìn Hạ Lan Mộc Mộc.

Vẫn giọng nói miền dễ nghe ấy, vẫn con người luôn cao ngạo khó gần ấy.

Hôm nay cô lại thấy cô ấy thật xa cách, tựa như người cô đang đối diện lúc này không phải là Hạ Lan Mộc Mộc mà cô quen biết.

Giọng cô run run vang lên:
- Hạ Lan..

Tôi..

Tôi chờ cô thật lâu..
- Theo tôi nào, mình tìm chỗ nào đó rồi nói chuyện..


_ Hạ Lan Mộc Mộc phi thường bình tĩnh mặc dù đã chín phần đoán ra lí do Ngọc Nhiên có mặt ở đây.

Cô thở dài nắm lấy tay Ngọc Nhiên toan dẫn cô đi.
Ngọc Nhiên thẫn thờ yếu đuối để mặc Hạ Lan Mộc Mộc kéo mình đi.

Cô không biết sao hồi nãy mình lại kiên quyết đứng chờ Hạ Lan Mộc Mộc ở đây nữa.

Thế nhưng lòng cô lại không muốn bỏ mặc cô ấy, trực giác mách bảo cho cô, cô ấy đang có chuyện.

Cộng thêm tờ giấy cô nhặt được của Hạ Lan Mộc Mộc đánh rơi ở bồn hoa tại tòa nhà thị chính thì lại càng quyết tâm hơn nữa.

Cô muốn chờ Hạ Lan Mộc Mộc, cô muốn nghe cô ấy nói mọi chuyện cho cô nghe chứ không phải là sự hiểu lầm nhau không rõ.
Hai người ngồi đối diện nhau trong một quán cà phê ngoài ngõ hẹp.

Không gian xung quanh tĩnh lặng, khách trong quán chỉ lác đác vài ba người.

Hạ Lan Mộc Mộc thản nhiên gọi hai tách trà Long Đỉnh rồi nhẹ nhàng lên tiếng:
- Ngọc Nhiên, cô có đi điều gì muốn hỏi sao?
Ngọc Nhiên ngập ngừng cầm tách trà, hơi ấm lan tỏa xoa dịu bàn tay hơi lạnh của cô.

Không đợi Ngọc Nhiên trả lời, Hạ Lan Mộc Mộc đã nói trước:
- Có phải cô muốn biết rốt cuộc đâu mới là con người thật của tôi?
- Tôi..

Hạ Lan, tôi tin cô là có nỗi khổ riêng, cô không muốn nói cũng không sao, tôi tin cô mà, tôi..

_ Ngọc Nhiên gấp gáp giải thích, cô nói một hồi lại phát hiện càng nói càng rối.
- Không, tôi chính là như vậy.


Tôi vẫn luôn đeo cái mặt nạ giả tạo đó, thực chất tôi là người xấu.

Tôi vẫn luôn lừa dối cô, chuyện bỉ ổi gì tôi cũng đã làm, tôi..
- Không, Hạ Lan cô đừng nói bản thân mình như vậy mà.

Tôi không phải trẻ con, tôi nhìn ra được cô có chuyện gì đó.

Dù cô có làm chuyện xấu gì rồi tôi cũng sẽ đứng về phía cô.
Hạ Lan Mộc Mộc kinh ngạc nhìn cô gái trước mắt mình.

Vốn tưởng cô ấy sẽ khinh bỉ, dè bỉu mình nhưng cô không ngờ cô ấy lại nói như vậy.

Đứng về phía cô? Lần đầu tiên, ngoại trừ những người thân yêu nhất của cô ủng hộ chuyện cô làm còn có người khác.

Hai người không tính là bạn thân lâu năm, thế nhưng cô ấy lại lựa chọn tin cô! Hạ Lan Mộc Mộc xúc động muốn khóc, trong lòng xẹt qua dòng nước ấm.

Cô nghẹn ngào không dám tin hỏi lại:
- Ngọc Nhiên, cô sẽ tin tôi thật chứ?
- Tôi sẽ! _ Ngọc Nhiên kiên định buông lời chắc chắn.

Cô nhìn thẳng vào mắt Hạ Lan Mộc Mộc, đến giờ phút này không còn tạp chất gì trong suy nghĩ của cô, chỉ còn lại ý nghĩ, Hạ Lan là chị em tốt của cô..