Chương 57: Thế giới 3- Nhân vật chính nhất định phải chết (3)

Nhân Vật Phản Diện Vả Mặt Hào Quang Nhân Vật Chính

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Chương 57: Thế giới 3- Nhân vật chính nhất định phải chết (3)

Editor: Thảo

Beta: Min

Chiến thần Tư Không Hàn bị quốc vương bắn một mũi tên đứt cổ, máu phun khắp mặt đất, sau khi chết vẫn còn giữ nguyên biểu tình kinh ngạc, không biết là do không dám tin mình thật sự sẽ chết hay khϊế͙p͙ sợ bởi quốc vương thâm tàng bất lộ. Bông tuyết rơi vào mắt gã, ngay lập tức tan vào máu.

Đao phủ sợ tới mức vội vàng quỳ xuống, sợ quốc vương vì làm việc không đến nơi đến chốn cũng sẽ một mũi tên bắn chết mình.

Toàn bộ pháp trường một mảnh yên tĩnh bao trùm, thị vệ quỳ dưới đất cũng không dám đứng lên, trảm quan cũng còn quỳ, máu của Tư Không Hàn chảy tới tay cũng không dám tự tiện động đậy. Nhϊế͙p͙ Gia tất nhiênkhông để ý đến những người này, phất tay sai người hầu đem Quân Trường Duyệt kéo xuống, sau đó theo đường cũ hồi cung.

Đám đông quỳ ở pháp trường lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, cái chết của chiến thần khiến người ta thương tiếc, nhưng tia sát ý thoáng xuất hiện của quốc vương vừa rồi lại khiến lòng người kinh sợ. Trảm quan đứng lên lau máu trêи tay, nhìn bộ dáng chết không nhắm mắt của Tư Không Hàn mà than ngắn thở dài lắc lắc đầu, chỉ huy thị vệ đem thi thể nâng lên treo ở cửa thành.

Đường hồi cung vốn xa, Nhϊế͙p͙ Gia phân phó thái giám nâng bộ liễn đi loanh quanh ở vương cung, muốn nhìn xem Thời Kham có ở đây hay không.

Hôm nay tuyết lớn bay tán loạn, trời rất lạnh, cung nhân quét tuyết trong vương cung cũng không có mấy người.

Quân Trường Sinh tuy thô bạo lại không hoang ɖâʍ vô độ, y không vì lợi ích mà giết người, cũng không hưởng thụ xa hoa ɖâʍ dật. Bất kể là tiền là quyền hay nữ nhân, y đều không để bụng, từ sau khi hai chân bị phế cho tới nay y vẫn luôn sống như cô hồn dã quỷ, một vị vua như vậy đương nhiên không có vị quan nào tình nguyện đưa nữ nhi nhà mình tiến cung. Quốc vương của Yến quốc không có con nối dõi, tiên vương cùng vương hậu mất sớm, lại thêm bạo dân càn quét, hiện giờ vương cung to như vậy chỉ có hai vị chủ tử là Quân Trường Sinh cùng Quân Trường Duyệt, vô cùng trống trải tiêu điều, cũng vô cùng đáng thương.

Đây đều là dấu hiệu của một quốc gia đang lụi tàn.

Nhϊế͙p͙ Gia tâm tình nặng trĩu, quá khứ của Quân Trường Sinh, thật sự rất giống với y.

Y vươn tay, tuyết phủ đầy lòng bàn tay tái nhợt.

“Thật lạnh”. Nhϊế͙p͙ Gia chậm rãi nói, lạnh đến mức đầu ngón tay đều đông cứng.

Y nhớ tới những đời trước Thời Kham đều luôn thích hôn lên đầu ngón tay y nhất, không biết hắn hiện tại ở nơi nào, hay là không cùng y đi vào thế giới này? Tâm tình đang nặng trĩu của Nhϊế͙p͙ Gia lại bắt đầu thấp thỏm bất an.

Đi hết một vòng trong vương cung tiêu điều, sau eo Nhϊế͙p͙ Gia đã đông lạnh đến tê rần mới thất vọng mà trở về tẩm cung.

Sau khi trở lại tẩm cung, tất cả u sầu trong mắt Nhϊế͙p͙ Gia đều đã biến mất, y lạnh giọng phân phó: “Chiêu cáo thiên hạ, Tư Không Hàn ý đồ mưu phản một tay che trời, liền ban chết, treo ở cửa thành thị chúng răn đe cảnh cáo, kẻ nào dám tế bái lập tức giết không tha.”

Cung nhân nghe lệnh tức khắc thực hiện.

Trong nguyên tác Quân Trường Sinh sau khi chém Tư Không Hàn cùng Tư Không gia thì mọi chuyện đều kết thúc, việc Tư Không Hàn tạo phản còn chưa kịp thực hiện, thống lĩnh Huyền Giáp đã lập tức dẹp tan. Bá tính thiên hạ chỉ biết bệ hạ giết chiến thần Tư Không, lại không biết vì sao phải giết. Tư Không Hàn chết chính là cọng rơm cuối cùng đè chết con lạc đà, triều thần tức giận khó yên, tiếng oán than của bá tính vang đầy trời, vì thế cuối cùng khi Quân Trường Sinh bị bắn chết quả thực là khắp chốn mừng vui.

Đương nhiên, Nhϊế͙p͙ Gia hiện tại truyền chỉ chiêu cáo thiên hạ nguyên nhân chết của Tư Không Hàn, có lẽ triều thần cùng bá tính sẽ không tin, haykể cả bọn họ biết Tư Không Hàn vì mưu phản không thành mà chết, hắn vẫn sẽ như cũ,là chiến thần trong lòng bá tính, vì dân mà chết, chết dưới tay bạo quân độc tài, là một anh hùng xứng đáng được ghi vào sách sử.

Sáng sớm hôm sau, Nhϊế͙p͙ Gia truyền người tới hỏi: “Đêm qua có người nào trộm tế bái nghịch tặc Tư Không dưới thành không?”

Thị vệ quỳ xuống đất nói: “Hồi Bệ hạ, không phát hiện bất kì dấu vết gì.”

Nhϊế͙p͙ Gia lười biếng mà vung tay lên, xoay người ngủ, thị vệ vội lui ra ngoài.

“Dân.” Nhϊế͙p͙ Gia châm chọc mà câu môi cười.

Anh hùng của các ngươi bị treo trêи cửa thành, dãi nắng dầm mưa chịu nhục bị cji, bu quạ mổ, mà mấy chục vạn bá tính của thành Trác Lộc ngay cả lá gan tế bái sinh hồn này cũng không có, tôn trọng và tiếc hận treo ở ngoài miệng cùng giấu ở trong lòng thì dùng được cái rắm.

Nhϊế͙p͙ Gia lòng tràn đầy thất vọng, nằm lại ngủ một hồi.

Hôm nay tuyết ngừng rơi, tuyết chưa tan nhưng trời nắng mang theo chút ấm áp, chân Nhϊế͙p͙ Gia cuối cùng cũng không còn quá đau. Chuông bạc trong tẩm điện đều bị tháo xuống, toàn bộ nội điện tức khắc chỉ còn một chiếc giường, trống trải lạnh lẽo đến mức nói chuyện sẽ có âm thanh lanh lảnh vọng lại, hai đầu gối nửa đêm đau đến mức khiến Nhϊế͙p͙ Gia tỉnh lại, y gọi người đưa hai chiếc bếp lò lại để bên cạnh giường, lúc này mới khó khăn chịu đựng đến sáng hôm sau.

Y co rúm trêи giường một hồi lâu, không ngủ được, cũng không ngồi dậy, nghe âm thanh tí tách trong lò mà lẳng lặng nằm đó, cũng không biết là đang suy nghĩ cái gì.

Một lúc sau, lão thái giám tiến vào, quỳ xuống đất nói: “Khởi bẩm bệ hạ, Tĩnh Vương điện hạ cầu kiến.”

Nhϊế͙p͙ Gia lạnh nhạt liếc mắt nhìn, “Không phải muốn tự sát vì tình sao, còn chưa chết?”

Lão thái giám nhất thời ngỡ ngàng, không nghĩ tới quốc vương ngày thường cực kỳ thiên vị đệ đệ duy nhất là Tĩnh Vương điện hạ mà lần này lại thờ ơ với chuyện sống chết của Tĩnh Vương như vậy.

“Đuổi đi.” Nhϊế͙p͙ Gia không kiên nhẫn mà chau mày.

Lão thái giám không dám nói gì, vừa thấy chủ tử có vẻ không vui, nhất thời một câu cũng không dám khuyên vội vàng rời khỏi tẩm điện.

Nhϊế͙p͙ Gia thật sự phiền lòng, xoay người, đưa lưng về phía cửa điện mà ngẩn người. Bên ngoài mặt trời đã lên cao, y cũng không ngồi dậy, càng không cần ăn sáng, ở trêи giường lăn qua lộn lại một buổi sáng, đôi lông mày nhăn lại cũng không giãn ra.

Không bao lâu, Nhϊế͙p͙ Gia tựa hồ nghĩ tới cái gì, cắn răng nói: “Người đâu.”

Một tiếng này y gọi cực nhẹ, cung nhân đứng ở ngoài điện căn bản đều không nghe được, lúc này lại có mấy bóng đen bỗng chốc từ trêи xà ngang phóng xuống, xếp thành hàng mà quỳ một gối bên cạnh giường, tư thế khom lưng uốn gối nghe lệnh cũng tràn ngập máu tanh, vừa nhìn đã biết là năm sát thủ.

“Bệ hạ có gì phân phó?” Một bóng đen trong đó nói.

Nhϊế͙p͙ Gia chống người, ánh mắt theo thứ tự đảo qua năm Huyền Giáp trước mặt, sau đó khe khẽ thở dài. Huyền Giáp thân mặc võ y đen nhánh, eo đeo vũ khí lạnh lẽo, trêи mặt mang theo mặt nạ đen che khuất miệng mũi, thấy không rõ bộ dáng, nhưng chỉ cần nhìnqua đôi mắt Nhϊế͙p͙ Gia đã có thể phân rõ mỗi một người có linh hồn của Thời Kham hay không.

Năm người trước mặt đều không có.

Nhϊế͙p͙ Gia thất vọng vô cùng, trong lòng bất an càng tăng.

“Giúp trẫm sửa soạn.” Nhϊế͙p͙ Gia nhẹ giọng nói.

Y suy nghĩ nửa ngày, cảm thấy Thời Kham rất có khả năng chính là người trong Huyền Giáp. Huyền Giáp tổng cộng có 21 người, trong đó năm người ở lại tại vương cung bảo vệ an toàn của y, còn lại mười sáu người chia ra ở các biên quan canh giữ biên giới Yến quốc. Các võ tướng trong triều ngoài Tư Không Hàn thì đều là dạng người hời hợt, có thể chỉ huy quân đội dưới trướng y sau khi Tư Không Hàn chết cũng chỉ có Huyền Giáp.

Nhϊế͙p͙ Gia lúc này không tiện triệu hồi những người còn lại của Huyền Giáp, sau khi  năm người chân tay vụng về hầu hạ y mặc quần áo liền phân phó: “Các ngươi đến biên quan, thế chỗ cho những người khác trở về, càng nhanh càng tốt.”

Năm tên Huyền Giáp sửng sốt, hai mặt nhìn nhau, đều từ trong ánh mắt lẫn nhau đọc ra một tia quẫn bách. Bệ hạ đây là chê năm người bọn họ hầu hạ không chu toàn? Bọn họ tuy rằng lột da rút gân rất lành nghề, nhưng hầu hạ một người gầy yếu như thế này thì vẫn là lần đầu, ngay lập tức bị ghét bỏ…

“Vâng.” Năm người trả lời, sau đó lại chân tay vụng về mà hầu hạ quốc vương dùng cơm trưa rồi mới lưu lại một người, bốn người còn lại lập tức đi đến biên quan.

“Bệ hạ, chưởng sự trong cung Tĩnh Vương điện hạ tới, nói là có việc bẩm báo.” Sau khi ăn xong, Nhϊế͙p͙ Gia phơi nắng dưới hành lang, lão thái giám vội vàng tiến lại bẩm báo.

Nhϊế͙p͙ Gia mở to mắt, ánh mặt trời chiếu vào hàn ý sâu trong mắt y, phản xạ ra tia lệ khí.

Lão thái giám tức khắc cả kinh mà đổ mồ hôi lạnh, sau đó lui một bước chậm rãi cúi đầu.

Nhϊế͙p͙ Gia trầm mặc một hồi, nhàn nhạt nói: “Cho vào.”

Lão thái giám vội vàng đi truyền tin, không bao lâu một thái giám chưởng sự cúi đầu tiến vào, quỳdưới hành lang nói: “Bẩm bệ hạ, Tĩnh Vương điện hạ hôm qua nhiễm phong hàn, lúc này sốt cao không lùi, nô tài đến thỉnh Bệ hạ ghé qua.”

“Nhiễm phong hàn thì đi gọi ngự y, tới thỉnh bổn vương làm gì, bổn vương biết xem bệnh sao?!” Nhϊế͙p͙ Gia tức giận mắng một tiếng.

Thái giám kia vẫn luôn quỳ không đứng dậy, lúc này lại lạnh run lên.

“Xuất cung?” Nhϊế͙p͙ Gia cười lạnh một tiếng.

Thái giám run rẩy, không dám nói dối, “Vâng.”

“Nhìn thấy Tư Không Hàn treo trêи tường thành?” Nhϊế͙p͙ Gia hỏi tiếp.

Thái giám run run mà lên tiếng: “Vâng.”

Nhϊế͙p͙ Gia nhận lấy chén trà nóng cung nhân dâng lên mà nhẹ nhàng thổisương mù mờ mịt, đôi con ngươi tức khắc ôn hoà đi rất nhiều, “Đã như vậy, để trẫm đi xem.”

Cung nhân nâng bộ liễn đi đến Xích Dương cung, nơi ở của Quân Trường Duyệt. Buổi sáng lúc Quân Trường Duyệt cầu kiến Nhϊế͙p͙ Gia đã đoán được, khi đó y lòng tràn đầy tức giận không muốn để ý tới, không nghĩ rằng Quân Trường Duyệt ngược lại vẫn cố chấp, không buông.

Mới vừa tiến đến cửa Xích Dương cung, đã nghe thấy bên trong truyền đến tiếng khóc đau thương.

Sau khi cung nhân thông báo,Quân Trường Duyệt lập tức lệ rơi đầy mặt mà vọt ra, nhìn Nhϊế͙p͙ Gia bằng ánh mắt tràn ngập oán hận, bất mãn, chán ghét, nhưng vẫn quỳ xuống, dập đầu nói: “Vương huynh, huynh giết cũng đã giết, có thể để thần đệ an táng cho Hàn được không?”

Nhϊế͙p͙ Gia tay ôm lò sưởi co ngườitrêи bộ liễn căn bản không để ý đến Quân Trường Duyệt, sai cung nhân trực tiếp nâng vào nội điện.

Quân Trường Duyệt vội vàng kéo vạt áo đứng lên chạy vào, từ ngày hôm qua khóc đến ngất đi tỉnh lại vẫn tiếp tục khóc, trong khoảng thời gian đó ngay cả một giọt nước cũng không uống, cả người yếu ớt đến mức tựa như có thể mất mạng bất cứ lúc nào.

“Không phải bị bệnh sao?” Nhϊế͙p͙ Gia mặt vô biểu tình mà vuốt ve những ngón tay.

Ngự y đi theo ngay lập tức tiến lên một bước muốn xem bệnh cho Quân Trường Duyệt, Quân Trường Duyệt một tay đẩy ngự y ra quỳ đến trước mặt Nhϊế͙p͙ Gia, nằm ở đầu gối y đáng thương mà khẩn cầu: “Vương huynh, thần đệ chỉ có một yêu cầu này, huynh đáp ứng đệ không được sao? Sau này đệ sẽ không bao giờ chọc huynh tức giận, cũng không xuất cung xây phủ, sẽ luôn ở bên cạnh huynh không đi đâu hết có được không?”

Quân Trường Duyệt  khẩn cầu đến khẩn thiết, hạ nhân Xích Dương cung đều yên lặng rơi lệ, cảm thông với chủ tử nhà mình. Nhϊế͙p͙ Gia biểu tình lại không hề gợn sóng mà duỗi tay đặt trêи trán Quân Trường Duyệt nhẹ nhàng thử nhiệt độ, nhướng mày nói: “Không sốt, đệ không bệnh?”

Quân Trường Duyệt chính là thần y tái thế, ngày thường thập phần chú trọngđiều dưỡng thân thể khỏe mạnh, đừng chỉ nhìn vóc người thiếu niên mảnh khảnh, thể chất so với Quân Trường Sinh thậm chí còn cường tráng hơn mấy lần, hôm qua tùy tiện ở trêи nền tuyết một khóc hai nháo ba thắt cổ, sao có thể dễ dàng nhiễm phong hàn.

Ngự y cũng thừa dịp Quân Trường Duyệt ngây người mà thử thăm mạch một lần, sau đóchắp tay thi lễ với Nhϊế͙p͙ Gia nói: “Bẩm bệ hạ, Tĩnh Vương điện hạ chỉ là bi thương quá độ nên tinh thần không phấn chấn, thân thể không có gì đáng ngại.”

“Vương huynh…?” Quân Trường Duyệt ngơ ngác mà nhìn Nhϊế͙p͙ Gia, vương huynh còn để ý thân thể mình vậy là vẫn còn quan tâm mình, nhưng thế nào lại phớt lờ thỉnh cầu của mình.

Nhϊế͙p͙ Gia cảm thấy lạnh, nhịn không được ôm chặt noãn lô, ngữ khí lạnh lẽo khϊế͙p͙ người tựa như vừa vớt ra từ hồ băng, “Mới vừa rồi là ai tới bẩm báo bổn vương rằng Tĩnh Vương điện hạ nhiễm phong hàn?”

Thái giám chưởng sự Xích Dương cung tức khắc run run mà quỳ xuống, run rẩy mà đáp: “Là, là nô tài.”

“Nói dối bệnh tình Tĩnh Vương, trêu chọc bổn vương, kéo ra ngoài chém.” Nhϊế͙p͙ Gia vừa dứt lời, thị vệ đi theo lập tức tiến đến bắt lấy thái giám hai mắt đang lộ ra tuyệt vọng.

“Không, không được!” Quân Trường Duyệt nóng nảy, kẻ kia chính là tâm phúc chiếu cố cuộc sống hằng ngày từ nhỏ, vừa như người thân vừa như bạn bè, làm sao có thể trơ mắt nhìn gã bị giết. Nước mắt đã khô cạn của Quân Trường Duyệt tức khắc lại trào lên, vội vàng níu lấy tay Nhϊế͙p͙ Gia mà khóc rống cầu tình nói: “Vương huynh đừng, là ta sai gã nói dối đi thỉnh huynh đến, không liên quan đến gã!”

Bên ngoài truyền đến một tiếng kêu thảm thiết dồn dập, cả người Quân Trường Duyệt đột nhiên cứng đờ.

Nhϊế͙p͙ Gia hai ngón tay nhéo cằm Quân Trường Duyệt, thanh âm lạnh lẽo, âm trầm nói: “Nhớ kỹ, trêu đùa quân vương là tội chết, sau này nếu còn dám chọc ta khó chịu, ngay cả đệ ta cũng sẽ giết!”

Quân Trường Duyệt đột nhiên ngã ngồi trêи mặt đất, ánh mắt sợ hãi mà nhìn quốc vương trêи bộ liễn.

Hết chương 57.