Chương 24: Hẹn gặp

Nhắm Mắt Vẫn Thấy Anh

Đăng vào: 12 tháng trước

.

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trên đường trở về, cô và hắn tiện đường ghé vào một quá điểm tâm sáng nhỏ, chị chủ quán rất nhiệt tình gợi ý rất nhiều món nhưng mắt lại liên tục lia đến hắn, người này quá đẹp trai còn rất quen mắt!

Cô cười cười nói:

"Chị bán cho em hai tô hủ tiếu thịt xương đi ạ."

Cô và hắn ngồi không lâu các thiếu nữ mới lớn đang trên đường đi học cũng ghé vào ăn, mõi lúc một đông, đến lúc đông nghẹt lại không còn chỗ ngồi nữa.

"Ảnh đẹp trai quá, ôi giời ơi, con tim tao đập thình thịch nè mấy bây."

"Nhìn trai đẹp, tao ăn cũng ngon miệng hơn nhiều, dù ở nhà tao đã cùng gia đình ăn sáng rồi."

"Omg dì ghẻ bên cạnh này là ai? sao đen thui vậy? ha ha..."

"Mày tém tém mồm lại người ta nghe thấy bây giờ..."

Cô quả thật không có điếc! tâm trạng đang không tốt, đột nhiên nhìn lại trong tô mình xuất hiện thêm một miếng thịt to, hắn nhìn cô chăm chăm nhẹ nhàng nói:

"Vợ, ăn nhiều vào cho mau lớn nhé."

!!!

__________

Sau khi về nhà hắn lại tiếp tục mở tivi lên xem, cô một bên chú tâm làm việc.

Một lúc sau, trong khi soạn chương mới thì có một chuỗi thông báo.

Palpitate vừa bình luận xong.

Palpitate vừa bình luận xong.

Palpitate vừa bình luận xong.

Palpitate vừa bình luận xong.

Palpitate vừa bình luận xong.

...
Cả 10 chương cô đăng lên, người này đều bình luận:

"Hay"

Cô thật sự tò mò người này là ai.

Đột nhiên trên thanh tin nhắn hiện lên một tin nhắn mới.

Palpitate: Chào.

Cô cũng lịch sự đáp lại: Cảm ơn bạn đã góp cho mình một số tiền không nhỏ, mình sẽ chăm chỉ viết thêm nhiều chương hấp dẫn nữa.

Palpitate: Không cần, rất vất vả.

Cô: Ý bạn là sao?

.

.

.
Palpitate: Không cần cảm ơn, tôi biết công việc cô rất vất vả.

Ôi có một đọc giả tâm lý như vậy, cô càng tin rằng con đường mình đi đúng hướng, gửi cho người này một con mèo có trái tim trên đầu, sau đó tiếp tục soạn chương mới.

Vừa soạn được vài chữ thanh tin nhắn cô lại rung lên liên hồi, cô bấm vào xem thấy một loạt tin nhắn từ người này gửi đến đều là sticker con mèo có trái tim trên đầu.

                           (Hình minh hoạ)

Palpitate này, thật sự có bệnh sao?

Hay là do quá thích truyện của cô? Được rồi, cô sẽ đăng lên ngay bây giờ.
...
ooOoo

Mặt Trời cuối cùng cũng trên đỉnh cao chiếu xuống, buổi trưa đã đến.

Bụng cô cũng bắt đầu kêu lên.

Liếc mắt thấy hắn đang làm việc trên sofa, đây chính là thời điểm tốt để cô chuồn đi ăn một mình!

Cô chậm rãi bước từng bước, cúi người thấp thành công lướt qua bên sofa, cô đưa tay mở cửa.

Cách.

Cửa mở ra, hắn nhìn cô khom người ở đó.

"Anh cũng đói bụng."

Môi mỏng chậm chạp lên tiếng, trong giọng nói còn có chút làm nũng.

Cô thở dài, đứng thẳng lưng trước mặt hắn bước ra ngoài còn không quên đóng cửa lại giúp hắn: Cạch

Trán hắn hiện lên ba vạch hắc tuyến.

Nhanh chóng bỏ máy tính lẽo đẽo theo.

ooOoo

Tính đến bây giờ, hắn đã ở nhà cô hơn một tuần, dù cô đã nhiều lần cố ý đuổi về nhưng hắn là một người rất cô chấp, nhất mực muốn ở lại.

Môi cô ngày nào cũng sưng lên, cũng không biết lý do tại sao. Nhìn nhìn trong gương cô nhẹ nhàng bôi lên chút son dưỡng. Chắc cô phải đi khám bác sĩ mới được nhỡ đâu có bệnh gì nguy hiểm còn kịp thời cứu chữa.

Trưa hôm ấy, Ngọc Ý lâu ngày im lặng cũng hẹn cô nói chuyện.

Cô ăn vận đơn giản, một chiếc áo thun và quần jeans dài, liếc mắt thấy hắn muốn cùng mình đi, cô gằng giọng:

"Tôi đi một chút liền về."

Sau đó thật sự khoá chốt cửa, phòng trường hợp hắn đi theo cô, hắn cũng không phải loại người dễ nghe lời người khác, con người này là vậy, hắn sẽ chẳng nhận ra hắn sai như thế nào trừ khi hắn thực hiện qua điều đó.

Nên cô đối với hắn cái gì cũng phải dứt khoát.

Bỏ chìa khoá vào chiếc túi nhỏ mà cô mua với giá khá rẻ, cùng điện thoại, nhanh chóng bắt xe bus đến điểm hẹn.

Ngọc Ý khuôn mặt hầm hực ngồi sẳn ở đó, lúc cô đến còn không quên châm chọc:

"Tôi còn tưởng cô lên đời rồi chứ, vẫn ăn mặc đống rẻ tiền này."

Biết cô ta không thích mình, cô cũng không có tâm trạng tám chuyện, liền nhanh chóng vào vấn đề:

"Cô hẹn tôi ra đây để làm gì?"

Ngọc Ý chế giễu giọng nói có nhiều phần hả hê, lấy ra đống ảnh chụp đưa ra trước mặt cô nói:

"Nhìn anh ta đi."

Trong ảnh là Ngụy Cảnh cùng vài cô gái đi vào khách sạn.

"Đây là ảnh tôi chụp được ngày hôm qua, cô thấy hắn là loại người gì rồi đó, quá lăng nhăng."

Mi mắt cô giật giật, nguyên ngày hôm qua hắn đều ở cạnh cô không rời một bước.

"Vì tôi đã phát hiện ra sớm, nên cũng muốn nhanh chóng khuyên cô từ bỏ, anh ta không phải tốt lành gì, sau khi chơi tôi xong, còn cho người đánh tôi, cô nhìn xem mắt tôi nhiều ngày như vậy vẫn còn tím."

Quả thật vẫn còn một lằn tím. Nhưng cô chỉ cảm thấy có chỗ nào không đúng, đời trước chẳng phải hắn hận không thể nâng cô ta trong lòng bàn tay, đặt cô ta trên đầu sao? Sao bây giờ lại đánh ra nông nổi này?

Dẫu biết cô ta nói xạo, nhưng mắt rõ ràng là xanh tím không phải do trang điểm mà thành, môi cô ta cũng có chút máu đông.

Sau cuộc hẹn cô không trở về nhà ngay mà đến tìm bà nội.

Bà nội thấy cô mừng suýt khóc, sức khoẻ bà cũng đỡ hơn nhiều rồi, nhưng so với người bình thường vẫn còn rất yếu.

"Nào hôm nay nói cho bà biết, tìm bà nội có chuyện gì."

"Bà nội, phải có chuyện con mới gặp được sao?" Cô cười tươi đáp lại.

"Ôi, tất nhiên là không rồi, Ngụy Cảnh sao rồi con?"

Cô giật mình, nghi hoặc nhìn bà:

"Bà... bà biết anh ấy ở cùng con sao?"

Trên mặt bà những vết nhăn càng sâu hơn khi bà cười, bà ôn tồn nói:

"Bà nhìn ra nó lọt vào lưới tình của con rồi."

Cô cắn cắn môi, sao có thể được?

Đời trước hắn hận không thể tự tay giết chết cô, đời này sống lại nếu hắn không hận cô thì cũng may lắm rồi sao có thể yêu cô đươc chứ?