Đăng vào: 12 tháng trước
o
Báo cảnh sát rồi, treo thưởng luôn rồi, Lịch Duyệt Tinh nhìn Weibo, có vẻ chính hắn cũng đã lên hot search, rất nhiều người đều đang thảo luận về chuyện này.
Tiếp theo hình như chẳng làm được gì nữa.
Lịch Duyệt Tinh ngơ ngơ ngác ngác trở về nhà.
Hắn ôm trong lòng một trăm nghìn tệ rút ra, còn có túi thức ăn và quần áo trước đấy ném trên tàu, cái trước được người của đồn cảnh sát tìm túi đen xếp gọn vào, cái sau là nhân viên nhà ga trả lại cho hắn.
Vào nhà là hắn vứt tất cả túi xuống đất, không thèm nhìn đồ đạc rơi vãi mà đi thẳng vào phòng sách, bật máy tính lên.
Hắn vẫn ôm tia hi vọng cuối cùng.
Trước đó bé con có thể vào máy tính của mình qua game, nếu lúc điện thoại bị trộm, bé con đã trở lại app, biết đâu nhóc có thể trở về qua trạm tàu điện ngầm!
Khởi động màn hình máy tính lâu đến mức Lịch Duyệt Tinh không chịu nổi.
Nhưng cuối cùng, chờ đợi kết thúc.
Lịch Duyệt Tinh vào desktop.
Desktop vẫn gọn gàng sau khi được bé con dọn dẹp, dưới góc phải vẫn còn một số món nhóc sử dụng, sô pha, gối và cả bàn sách nho nhỏ, trông như thể bé con chỉ ra ngoài dạo chơi, năm phút sau sẽ trở về, vẫn ngồi đấy uống trà đọc sách như mọi khi, thi thoảng ngẩng đầu lên gọi hắn một tiếng:
“Tây Mộc ơi~”
“Tây Mộc!”
Lịch Duyệt Tinh như thể nghe thấy tiếng gọi ấy bên tai.
Hắn vô thức lắc đầu.
Nghe nhầm à?
Lại một tiếng nữa vang lên, tuy nhỏ nhưng rất rõ: “Tây Mộc!”
Không phải nghe nhầm!
Lịch Duyệt Tinh đứng phắt dậy khỏi ghế, hắn kêu: “Bé con à? Nhóc đang ở đâu?”
Túc Minh Khiêm: “Tôi đang ở trong máy chơi game trước tivi, thiết bị điện tử trong nhà mà hệ thống có thể kết nối được, chỉ có cái này…”
Còn chưa giải thích xong, Lịch Duyệt Tinh đã lao tới phòng khách.
Hắn cầm NS* trên ổ điện, màn hình máy lập tức sáng lên, bóng dáng nho nhỏ quen thuộc xuất hiện trên đó.
*NS hay Nintendo Switch
Lịch Duyệt Tinh suýt thì bật khóc, niềm hạnh phúc tới quá đột ngột, hắn kích động nói năng lộn xộn: “Cục cưng bảo bối của tôi, cuối cùng nhóc cũng trở về rồi! Nhóc không biết lúc tôi phát hiện nhóc bị cướp mất sợ hãi biết nhường nào đâu, tôi nghĩ kỹ rồi, cho dù không viết truyện nữa, mua hot search một tháng, lên trang nhất tin tức xã hội cũng phải tìm bằng được nhóc, tôi sợ cứu nhóc muộn sẽ bị chúng nó root máy… May là nhóc đã trở về!”
Túc Minh Khiêm đỏ mặt.
Thật ra Lịch Duyệt Tinh lo lắng ra sao, cậu đã nhìn thấu qua mắt điện tử, thậm chí còn nghe thấy Tây Mộc nói “vợ”.
Cậu muốn sửa lại cho Tây Mộc… Nhưng bầu không khí bây giờ tốt đẹp thế này, thực sự không thích hợp nói những điều ấy.
Thôi về sau tìm cơ hội vậy.
Túc Minh Khiêm nghĩ bụng.
Có lẽ lần này do Tây Mộc căng thẳng thái quá nên buột miệng thôi.
Cậu săn sóc nghĩ, ôm Lịch Duyệt Tinh an ủi qua màn hình.
Sự trở lại của Túc Minh Khiêm mang đến tin tức chính xác.
Khi Lịch Duyệt Tinh biết Túc Minh Khiêm khó khăn nhảy trở lại mạng Internet khổng lồ với sự giúp đỡ của hệ thống, hắn hít một hơi; khi hắn biết điện thoại đã bị cảnh sát tịch thu, hắn lại thở phào nhẹ nhõm, còn cố ý gọi tới đồn cảnh sát, hỏi xem có thể nhận của rơi về không.
Nhưng lăn qua lộn lại cũng muộn quá rồi, Lịch Duyệt Tinh bị cảnh sát từ chối, bảo sáng mai quay lại lấy.
Không thể nhận lại điện thoại, Lịch Duyệt Tinh cũng không yên tâm để bé con trở lại app điện thoại một mình, chỉ có thể để bé con chịu khó ở tạm trong máy chơi game NS chẳng có gì một tối.
Nửa đêm, bốn bề yên tĩnh.
Ánh đèn thành phố mờ ảo, đêm đầy sao tựa tấm chăn phủ xuống từng chút một từ không trung.
Trong phòng ngủ, Lịch Duyệt Tinh không ngủ yên.
Hắn nằm trên giường, nhắm mắt được một lúc lại thình lình mở ra, trong đêm tối lặng lẽ mở màn hình máy chơi game nhìn một lát… Cho đến khi tìm được Túc Minh Khiêm, hắn mới thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng một giây sau, trái tim Lịch Duyệt Tinh lại thắt chặt.
Trong màn hình của máy chơi game chẳng có gì hết, không giường, không chăn, bé con nằm co ro trong góc, cơ thể bé nhỏ co cụm lại, đáng thương khỏi nói.
Hắn vội nhét máy chơi game vào chăn rồi lại lót một chiếc gối nhỏ bên dưới, bấy giờ mới cảm thấy lòng được an ủi.
Làm xong tất cả, Lịch Duyệt Tinh đang định nhắm mắt lại thì giọng của Túc Minh Khiêm vang lên.
Túc Minh Khiêm: “Tây Mộc ơi.”
Lịch Duyệt Tinh: “Nhóc dậy rồi à?”
Túc Minh Khiêm: “Chưa ngủ.”
Lịch Duyệt Tinh: “Không quen ở đây hả?” Hắn bắt đầu suy nghĩ, mình có nên cắm chốt ở cửa đồn cảnh sát, chờ trời sáng lấy điện thoại không.
Túc Minh Khiêm yên lặng lắc đầu: “… Chỉ là hơi sợ thôi.”
Giọng của cậu vang lên trong đêm tĩnh mịch, như bàn tay gảy sợi dây trong lòng.
Hỗn loạn ban ngày giống như nước đục, dần lắng đọng xuống lòng hồ trong đêm khuya, cho tới lúc này, Lịch Duyệt Tinh mới có thời gian và tinh thần nhớ lại tất cả những đã gì xảy ra hôm nay.
Hắn tiếp lời Túc Minh Khiêm: “… Tôi sợ lắm.”
“Lúc phát hiện nhóc bị trộm mất, đầu tôi ong ong.
Xung quanh như biến thành hai không gian, một là tôi và tên trộm, một là những người còn lại.
Tôi sợ nó mang máy đi root, tôi sợ nhóc bị thương thậm chí nguy hiểm đến tính mạng.
Tôi mang nhóc ra ngoài nhưng không trông chừng nhóc.
Là lỗi của tôi, suýt nữa là tôi đã mất nhóc rồi.”
Túc Minh Khiêm lắc đầu: “Không phải lỗi của bạn, Tây Mộc à.”
Cậu nhắm tới đầu ngón tay Lịch Duyệt Tinh để trên màn hình, một lần nữa đặt tay mình vào tay hắn.
“Bạn phải tin rằng, dù có ở xa đến đâu, tôi cũng sẽ vượt qua tất cả như hôm nay, trở về tìm bạn”
Lịch Duyệt Tinh vô thức co năm ngón tay lại, trong lòng bàn như đang thật sự nắm thứ gì đó.
Lịch Duyệt Tinh nhìn Túc Minh Khiêm, hắn không nhịn được vươn tay, khẽ chạm vào mặt đối phương.
Mặt của nhóc tí hon rất mềm, chạm nhẹ một cái, phần thịt gò má sẽ nhô lên, tròn vo, khiến người ta muốn bóp tiếp.
Nhưng Túc Minh Khiêm không có chút tự giác nào với chuyện này, còn nhìn hắn rất nghiêm túc.
Lịch Duyệt Tinh bất giác nở nụ cười, buông tay ra, làm dịu trái tim thắt lại của mình.
Hắn cúi người, khẽ chạm môi, để lại dấu ấn trên người nhóc tí hon.
“Không, em vĩnh viễn không cần phải vất vả như thế đâu.
Bởi tôi sẽ không bao giờ đánh mất em lần nữa, thề cả đời tôi”
***
Hai người trò chuyện, một đêm mộng đẹp.
Chờ Lịch Duyệt Tinh ôm máy chơi game tỉnh lại, ngoài trời đã sáng tỏ, có thể tới đồn cảnh sát nhận lại điện thoại bị mất! Lo cho điều kiện sinh hoạt của Túc Minh Khiêm, Lịch Duyệt Tinh chuẩn bị ra ngoài ngay khi ăn sáng xong.
Nhưng lúc ra cửa, hắn bỗng lo lắng, bắt đầu lẩm bẩm:
“Thật ra số lần mình ra ngoài đã ít lắm rồi.
Nhưng lần nào ra ngoài cứ cảm giác nhất định sẽ có chuyện.
Lần này, chẳng lẽ…”
Lịch Duyệt Tinh nghĩ một hồi, hết sức lo lắng, khiến cho quá trình ra ngoài hắn cực kỳ cảnh giác, đi một bước nhìn ba bước, lúc nào cũng quan sát xung quanh, sợ lại xảy ra chuyện lạ nào đó.
Cũng may mọi thứ đều thuận lợi.
Lịch Duyệt Tinh lấy lại điện thoại, tặng cờ thưởng “phá án thần tốc công lao vất vả” mình làm riêng cho đồn cảnh sát, rồi mang Túc Minh Khiêm trở về nhà theo đường cũ… Chờ vào nhà, Lịch Duyệt Tinh thấy bé con từ máy chơi game trở lại điện thoại, thành công vào app Yêu Đương Đi, hắn thở phào, trái tim cuối cùng cũng về lại chỗ cũ.
Sau đó, hai bản tài liệu xẹt qua màn hình, lần lượt mở ra trước mắt Lịch Duyệt Tinh.
Tài liệu đầu tiên là hóa đơn.
【Hóa đơn cứu viện khẩn cấp】:
Chi phí cứu trợ ngày hôm qua, bao gồm:
1, Vào mạng công cộng tàu điện ngầm, chi phí 648 điểm cống hiến.
2, Di chuyển tới nhiều mạng riêng, chi phí 648 điểm cống hiến.
Tổng cộng: 648*2=1296
Người chơi vui lòng thanh toán phí nợ kịp thời, tiếp tục chơi game vui vẻ với người yêu; nếu người chơi chưa thanh toán phí nợ, game sẽ tạm thời đóng lối đi tàu điện ngầm.
Tài liệu thứ hai là bảo hiểm.
【Về kế hoạch bảo đảm an toàn cho cuộc sống của người yêu】:
Bận rộn làm việc, nửa đêm tỉnh mộng, không có thời gian tương tác với người yêu, người chơi có lo lắng người yêu gặp chuyện không? Ngay hôm nay, app Yêu Đương Đi ra mắt kế hoạch bảo vệ người yêu hoàn toàn mới, đảm bảo an toàn cho người yêu một cách toàn diện, chỉ với 300 điểm cống hiến mỗi tháng là có thể nhận ngay dịch vụ cứu hộ khẩn cấp miễn phí ba lần mỗi tháng! Hệ thống cũng hứa hẹn sẽ dựng tường lửa cao cấp hơn cho điện thoại của người chơi, chống lại rủi ro chưa biết bên ngoài.
Lịch Duyệt Tinh: “…”
Lịch Duyệt Tinh: “???”
Hắn đần ra, ấn tượng tốt đẹp ban đầu khi hệ thống đưa bé con vào máy chơi game biến mất hoàn toàn trước hai tài liệu này.
***
Ngay khi sự chú ý của Lịch Duyệt Tinh hoàn toàn bị thao tác bất ngờ của hệ thống hấp dẫn, hắn không hề hay biết, video của mình đã nổi trên mạng đến mức nào, đương nhiên cũng chẳng phát hiện những chuyện đã xảy ra trong nhóm hai ngày qua.
Hôm qua, một video được chia sẻ trong nhóm.
Video được quay bằng điện thoại, hơi rung nhưng chất lượng quay rất tốt, dù có làm mờ thì đám người trong nhóm vẫn nghe, thấy rõ chàng trai kia là ai.
Câu nói phách lối “quay cho tôi lên hot search” được phát lại trong loa của mọi người, cả đám nghẹn cổ, không thể phát ra tiếng.
Tròn năm phút, video ấy mới được trưởng nhóm hiếm khi ngoi lên thu hồi.
Hôm nay, một, hai, ba… tất cả những người hoạt động mạnh trong nhóm đều bị kéo vào nhóm thảo luận tạm thời, trừ Lịch Duyệt Tinh.
Trong nhóm thảo luận tạm thời, Lộc Quá Phương Thảo là người phát biểu đầu tiên.
Cô yếu ớt lên tiếng: “Tôi sai rồi, công công điên thật rồi.
Giờ tôi chỉ có một suy nghĩ, tuy công công ít xuất hiện trước ống kính, cũng không phát tán ảnh trên mạng, nhưng ổng từng tham gia cuộc họp thường niên và lên sân khấu, từng gặp mặt rất nhiều tác giả, quen biết với các biên tập của Chung Điểm, đã thế còn đẹp trai, đọc bình luận trong video, tất cả đều đang thảo luận về ngoại hình của ổng, toàn kêu “đẹp trai ghê, muốn anh ấy debut quá” kia kìa.
Nên là, ổng mà debut… sẽ có bao nhiêu người ở Chung Điểm biết người trong video chính là công công?”
Tác Nhậm cũng chán nản tiếp lời: “Chỉ cần một người biết thì tất cả đều biết hết.”
Thập Linh Lăng phát khẩu hiệu chiến đấu kiên định với thân phận anh cả: “Mau cứu Tây Mộc!”
Mưa Gió Giữa Kẽ Tay cũng ngoi lên, anh ta bị nghẹt thở, khiến cho câu chữ đứt quãng: “Đúng, chúng ta không thể để Tây Mộc chịu thiệt hại do tin đồn thất thiệt… Mặc dù trừ chính tin đồn của ổng không ai có thể hại ổng… Nhưng tóm lại, chúng ta phải nghĩ cách.”
Bậc thầy mưu kế Đản Định Tự Nhiên chạy tới: “Tôi có một kế.
Thể chất hot search của công công nhìn là biết không cản được rồi, tụi mình cũng chẳng có cách nào lấy trứng chọi đá, chi bằng thuận nước đẩy thuyền, bịa ra nhiều câu chuyện về sự việc lần này, che giấu sự thật trong những câu chuyện kỳ lạ, thật thật giả giả, đúng đúng sai sai, mọi người thấy thế nào?”
Đề nghị này được cả bọn nhất trí đồng ý.
Mọi người cũng không kề cà, bắt tay bịa chuyện, vì anh em, bọn họ quyết tâm vượt qua muôn vàn khó khăn, giành lấy chiến thắng!
------oOo------