Đăng vào: 12 tháng trước
“Thiển Hạ, con về rồi.” Lâm Bằng nén sự kinh ngạc vào tận sâu trong lòng rồi chào hỏi cô như bình thường.
“Ồ! Mấy ngày qua có vẻ như cô đã sống rất tốt! Có thể tự mình lái một chiếc xe sang như thế.” Giọng nói của Thiệu Thu đặc biệt chua chát.
“Ba, có chuyện gì sao?” Lâm Thiển Hạ bình tĩnh hỏi, cô dường như có linh cảm xấu, có lẽ là do chuyện của cô và Sở Trạch Hiên.
“Vào trong rồi nói!” Lâm Bằng nói với cô. Dù sao việc này cũng là chuyện đáng xấu hổ, không thể ở đại sảnh mà vạch trần chuyện đó của gia đình ra cho người khác biết.
Lâm Thiển Hạ gật đầu, đây vốn dĩ là ba của cô, cô không thể không cho ông ta một chút sự tôn trọng.
“Nhan Nhan đâu? Bảo mẫu đang chăm sóc sao?” Lâm Bằng vốn dĩ không thể quá lạnh lùng với đứa cháu gái này.
Lâm Thiển Hạ trả lời: “Con bé đi học!”
“Học ở đâu vậy? Có gần đây không?” Lâm Bằng hỏi.
“Có.”
Thiệu Thu từ nãy giờ không nói một lời, nhưng vẻ lạnh lùng lại hiện ra hết trên nét mặt, thậm chí còn có thể nhìn ra bà ta đang kìm nén cơn tức giận lại.
Lâm Thiển Hạ trở về, nhưng tình cờ cô lại là người duy nhất trong nhà.
Khi Thiệu Thu bước vào cửa, bà ta tiến đến ghế sô pha ngồi xuống, hướng về Lâm Thiển Hạ hung hăng nói: “Cô vào đây ngồi xuống cho tôi, chúng tôi có chuyện muốn nói với cô.”
Trong tình huống này, Lâm Thiển Hạ hệt như một tù nhân đang bị thẩm vấn.
Lâm Bằng nói với bà ta: “Tiểu Thu, từ từ nói chuyện.”
“Chuyện như thế này có thể từ từ nói sao? Ông đừng hỏi rằng vì sao cô ta làm ra cái chuyện không biết xấu hổ đó.” Giọng nói Thiệu Thu càng thêm chua chát pha lẫn ác ý, càng nghe càng cảm thấy khó chịu.
Lâm Thiển Hạ lạnh lùng hỏi Thiệu Thu: “Tôi đã làm chuyện đáng xấu hổ gì?”
“Cô còn mặt mũi hỏi tôi, chính cô đã làm cái gì với Trạch Hiên? Năm đó anh ta không muốn cô, hiện tại cho dù cô có dùng cách gì đi chăng nữa, thì Trạch Hiên vẫn rất coi thường cô.” Thiệu Thu tỏ ra vẻ mặt chế nhạo và khiêu khích.
Lâm Bằng không khỏi xấu mặt, nhìn Lâm Thiển Hạ hỏi cô: “Thiển Hạ, chuyện này rốt cuộc là như thế nào? Tại sao con lại dính vào vụ bê bối này với Trạch Hiên.”
“Con không biết, anh ta chủ động đến tìm con.” Lâm Thiển Hạ cắn môi.
“Cái gì? Cô không biết? Nếu không phải do cô dùng thủ đoạn dụ dỗ anh ta, thì cô nghĩ anh ta sẽ đến tìm cô sao?” Thiệu Thu nhất quyết đó là do thủ đoạn của Lâm Thiển Hạ.
“Thiển Hạ, con biết chuyện này sẽ ảnh hưởng như thế nào đối với Mộng Di không? Về sau, hãy cố gắng để chuyện này không xảy ra một lần nào nữa.” Lâm Bằng ra lệnh cho cô.
Thiệu Thu chỉ cảm thấy rằng lời nói của chồng mình là quá nhẹ nhàng, bà ta liền lập tức chế nhạo: “A Bằng, ông nói với cô ta điều đó thì có ích lợi gì? Ông không biết là bên trong cô ta tồi tệ đến mức nào à? Cô ta muốn không cho Mộng Di sống tốt nên mới làm ra loại chuyện này.”
Lâm Thiển Hạ nắm chặt tay, kiềm chế cơn giận lại.
Cạnh bên, Thiệu Thu không khỏi mắng chửi cô: “Từ nhỏ đã không có nề nếp, gia giáo, lớn lên thì sẽ chẳng phải cái thứ gì tốt đẹp. Nếu có con thì chỉ là nghiệp chướng.”
Lâm Thiển Hạ có thể chịu được hết tất cả lời mắng chửi hay sỉ nhục mình, nhưng khi nghe bà ta mắng chửi con gái cô, cuối cùng cô vẫn không kìm nén được sự tức giận được nữa, lạnh lùng đáp trả: “Câm miệng! Bà không đủ tư cách để mắng tôi.”
“Ây da! A Bằng, nhìn đi, cô ta còn dám cãi ngược lại tôi.” Thiệu Thu lập tức nhìn chồng mình, như thể bà ta là người bị hại.
“Nhiều lời, Thiển Hạ, chúng ta đến đây, là chỉ hi vọng con sẽ không xen vào chuyện hôn sự của Mộng Di, và sau này tránh xa Trạch Hiên ra một chút.”
Lâm Thiển Hạ cắn chặt môi: “Được, nhưng câu này phải nói với Sở Trạch Hiên, để anh ta nhớ mà tránh xa tôi ra một chút.”
“Cô là có ý gì? Ý cô là Trạch Hiên chủ động tìm cô mà không được sao?” Thiệu Thu nghe không lọt tai, liền tức giận nói.
Lâm Thiển Hạ không muốn nói chuyện cùng bà ta, nên chọn cách giữ yên lặng.
“A Bằng, ông xem, thái độ cô ta là gì vậy chứ, đúng là thứ vô học. “Thiệu Thu rất muốn mắng Lâm Thiển Hạ những lời tồi tệ nhất.
“Được rồi, đi thôi!” Lâm Bằng chỉ muốn nhắn nhủ những lời này đến Lâm Thiển Hạ.
Trong việc này, ông cho rằng là Lâm Thiển Hạ chẳng làm gì sai cả, vì có lẽ chính con rể ông không yên phận.
Tuy nhiên, mẹ con Thiệu Thu không lường trước được việc này.
“A Bằng, ông cứ để nó đi như vậy sao? Ông không cảnh cáo thêm vài lần nữa sao?” Thiệu Thu nói xong liền chỉ vào Lâm Thiển Hạ: “Như những lời tôi nói, nếu cô còn dám quyến rũ Trạch Hiên, tôi sẽ không bao giờ buông tha cho cô.”
Lâm Thiển Hạ chỉ là không muốn tranh cãi tiếp với người phụ nữ này vì đơn giản là vì thể diện của ba cô.
“Bớt nói vài câu.”
“A Bằng, tôi có nghe nhầm không? Nhìn chiếc xe cô ta đang đi, bao nhiêu tiền? Cô ta có thể kiếm được nhiều tiền như vậy nhờ đóng vài cái vai phụ không? Chắc rằng chúng ta chẳng biết cô ta làm gì để kiếm tiền! Thật không biết xấu hổ khi làm ăn bên trong nhà Trạch Hiên.”
“Dừng, không được nói lung tung, Thiển Hạ không phải là người như thế.” Lâm Bằng cuối cùng vẫn nghe không lọt tai được nữa.
Dù sao vẫn là con ruột của ông, ông vẫn phải duy trì cái danh tiếng này.
Lâm Thiển Hạ chỉ hận bản thân, hận không có đủ khả năng, nếu đủ năng lực thì cô sẽ khiến cho người phụ nữ này phải ngậm miệng lại.
“Xong chưa? Xin rời khỏi nhà tôi nếu đã nói xong.” Lâm Thiển Hạ cắn môi giận dữ nói.
“Tôi còn chẳng muốn ở lại thêm nữa! Xui xẻo.” Thiệu Thu nói xong, liền xoay người bỏ đi ra ngoài, Lâm Bằng cũng đi phía sau.
“Ba, sau này nếu muốn đến tìm con thì đừng đem người phụ nữ đó theo, phiền phức.” Lâm Thiển Hạ nói với ba.
Ở phía trước, Thiệu Thu sởn tóc gáy, bà ta quay đầu lại chửi: “Đồ rác rưởi, cô là đang nói cái gì?”
“Được rồi, đừng cãi nhau nữa.” Đầu Lâm Bằng như nổ tung, ông đẩy Thiệu Thu lên trước mặt nói: “Nhanh lên!”
Sau khi đóng cửa xong, thì Lâm Thiển Hạ cảm thấy như cả thế giới bỗng trở nên yên lặng, những lời khó nghe của Thiệu Thu thì cô liền nhắm mắt rồi chẳng nghĩ về nó nữa.
Làm sao họ có thể nghĩ rằng cô vẫn còn tình cảm với Sở Trạch Hiên? Cô thậm chí còn chẳng muốn gặp lại tên cặn bã ấy thêm một lần nào nữa.
Cô nên sống một cuộc đời thật bình thường nhất để có thể phù hợp cho con tim của mình!
“Tôi đã gọi cho Trạch Hiên và nói với anh ta rằng hãy tránh xa con hồ ly tinh kia ra một chút.”
Thiệu Thu nói xong liền ngắt điện thoại, với giọng điệu đó, thì hoàn toàn không có ý trách Sở Trạch Hiên, ngược lại bà ta còn nói với anh ta rằng bà đã đến và cảnh cáo Lâm Thiển Hạ không được làm phiền anh ta nữa.
Cuối cùng thì Sở Trạch Hiên cũng phải đồng ý, trước mặt mẹ vợ thì vẫn phải giả làm một đứa con rể tốt.
Mười phút sau, thì điện thoại của Lâm Thiển Hạ đổ chuông, cô liếc nhìn, là một số lạ gọi đến, tuy do dự nhưng cô vẫn đưa tay cầm lên: “Alo?”
“Thiển Hạ, em không sao chứ? Nghe nói mẹ vợ và ba vợ tìm em.”Giọng nói Sở Trạch Hiên đầy lo lắng.
Lâm Thiển Hạ đầu đầy lửa giận, quát lên: “Không cần khách khí, đừng gọi tôi nữa, cũng đừng đi tìm tôi.”
Lâm Thiển Hạ nói xong liền cúp điện thoại.
Nhưng lại đúng lúc này, điện thoại của cô lại vang lên, Lâm Thiển Hạ cũng chẳng thèm nhìn nữa, mở điện thoại di động ra, tức giận nói: “Anh điếc à? Đừng có mà gọi điện quấy rối tôi.”
Người đàn ông trong điện thoại bị dọa mất hồn vài giây, mới kịp phản ứng lại: “Thiển Hạ! Là anh!”
Giọng nói nhẹ nhàng trầm ấm này.
Thật bất ngờ khi người đó chính là Quyền Quân Lâm.
Lâm Thiển Hạ nhanh chóng nhấc điện thoại lên xem, chỉ thấy tên anh ghi trên đó, bỗng chốc mặt cô liền đỏ bừng.