Chương 166-170

Người Cha Hàng Tỷ Sủng Nghiện

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Chương 166: Anh ghen.


Đương nhiên Long Dạ Tước biết con trai ám chỉ chuyện gì, anh tự tin nở nụ cười: “Yên tâm đi! Ba sẽ làm được.”


“Một tháng nha!”


Tô Lạc Lạc vừa ăn cơm, vừa nhìn con trai cùng Long Dạ Tước giao tiếp bằng ánh mắt. Cô không giấu nổi sự tò mò, con trai cùng anh ta có cái bí mật gì không thể nói sao? Bởi vì Tô Tiểu Sâm không nói cho Tô Tiểu Hinh, làm cho cô bé cả một buổi tối không được vui cho lắm. Trước lúc đi ngủ, Tô Lạc Lạc cho cô bé một khối sô cô la mới dỗ cho cô bé vui vẻ trở lại.


Tô Lạc Lac trở về bên trong phòng, có chút không ngủ được, trong đầu nghĩ đến rất nhiều chuyện, nghĩ đến sau này. Long Dạ Tước chắc chắn sẽ không bởi vì một đôi con trai con gái này mà cả đời không cưới ai. Nói không chừng, chẳng mấy chốc anh ta sẽ gặp được người con gái thích hợp, mặc kệ anh ta lấy người ra sao, cô tin rằng đều sẽ để bụng sự tồn tại của hai đứa nhỏ.


Tô Lạc Lạc xoay người, thở dài một hơi. Vậy phải làm sao đây? Từ tận đáy lòng cô không mong muốn bọn trẻ có một người mẹ kế.


Nghĩ đi nghĩ lại vẫn không nghĩ ra kết cục gì cả, cô mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi mất.


Sáng sớm.


Tô Lạc Lạc vẫn còn đang trong giấc mộng đã bị một cuộc điện thoại làm cho giật mình tỉnh lại, cô lập tức cầm điện thoại di động lên xem, mới có bảy giờ sáng mà! Con bé Hạ Thấm này làm sao đã gọi điện thoại đến làm phiền sớm như vậy cơ chứ?


“Lạc Lạc, dậy chưa? Cậu con nhóc thối tha này cũng cứng miệng thật đấy! Chuyện lớn như vậy cũng không chính miệng nói cho tớ biết, còn để tớ phải lên mạng mới biết. Cậu thật không có lương tâm!” Lúc này bên đầu bên kia Hạ Thấm chính là một bụng oán giận.


Tô Lạc Lạc ở bên này hoàn toàn chưa biết có chuyện gì xảy ra, cô cầm điện thoại lên, mơ mơ màng màng hỏi: “Rốt cuộc cậu đang nói cái gì vậy hả?”


“Không phải chứ! Bây giờ tin đồn của cậu cùng Long Dạ Tước đều bay đầu trời, cậu còn giả ngu được hả?”


Tô Lạc Lạc lập tức bị cái tin giật gân này dọa cho sợ hết hồn, cô vội vàng ngồi bật dậy: “Cậu nói cái gì? Tớ với anh ta thì có cái tin đồn gì hả?”


“Tại sao lại không có, hơn nữa cậu còn ở nơi đông người hôn anh ta. Các cậu đây là tìm cách ngược chó độc thân như tớ đấy nhé!”


Tô Lạc Lạc lập tức một mặt kinh ngạc, cô vội vàng bật loa ngoài, sau đó ở trên mạng tìm tên Long Dạ Tước. Trong nháy mắt, một phát mười bài đều là viết bạn gái thần bí của tỷ phú Long Dạ Tước bị lộ ra ánh sáng, mua sắm ngọt ngào, bạn gái thanh thuần xinh đẹp, phong cách khoe ân ái.


Tô Lạc Lạc nhấn vào một cái ở trên cùng, nhìn thấy vài bức ảnh, đầu cô ong ong một hồi. Trời ạ! Tại sao lại là ảnh ngày hôm qua cô cùng anh ta đi siêu thị?


Hơn nữa còn có một tấm là cô không cẩn thận quay đầu hôn anh ta, trong đó còn có ảnh cô bị anh ôm, ảnh anh vén tóc cô. Mà Tô Lạc Lạc nhìn ảnh mới biết biểu cảm của mình lúc đó có thể gọi là e thẹn vô cùng.


Trời ạ! Lần này hiểu lầm to rồi, bên truyền thông vô đạo đức nào vậy mà lại theo dõi chụp trộm bọn họ.


Đầu Tô Lạc Lạc lập tức suy nghĩ, Long Dạ Tước không phải là người ghét mấy loại tin đồn này nhất sao? Lát nữa đem tin này nói cho anh ta biết, với tài chính và quyền thế của anh, nhất định sẽ khiến tin này trên mạng biến mất rất nhanh chóng.


Tô Lạc Lạc cấp tốc xuống giường, mặc quần áo vào đi tới phòng của Long Dạ Tước, thấy trong phòng không có một bóng người nào, cô lập tức biết anh đi đâu, nhất định là đang ở phòng tập thể dục.


Người đàn ông này bình thường chính là rất thích tập thể hình, đó thực sự là một thói quen tốt.


Tô Lạc Lạc lập tức chạy đến phòng tập thể hình ở lầu ba, quả nhiên nhìn thấy Long Dạ Tước đang chạy bộ trên máy chạy, khắp thân từ trên xuống dưới chỉ mặc một cái quần sóoc màu đen ngắn đến đầu gối, tay trái vẫn băng bó. Vóc người của người đàn ông này thật khiến cho người ta phải phun máu mũi. Tô Lạc Lạc nghĩ đến bọn nhóc cũng sắp tỉnh rồi, cô nhất định phải nói chuyện này cho anh biết.


“Cái đó, có thể nói chuyện một lát không?” Tô Lạc Lạc đứng ở bên cạnh máy chạy bộ, cẩn thận từng li từng tí mà cười.


Bước chân của Long Dạ Tước chậm lại, anh cầm lấy khăn lau mặt ở một bên lau mồ hôi, hơi thở tràn đầy hormone nam tính, khuôn mặt anh quay về phía cô, Tô Lạc Lạc lập tức cảm thấy có chút hít thở không thông.


“Chuyện gì?” Long Dạ Tước vừa cầm lấy bình nước vừa hỏi cô.


“Anh không phải là rất quan tâm đến thanh danh của anh sao? Sáng sớm hôm nay không biết có bên truyền thông bất lương nào lại đưa tin đồn của anh và em. Đương nhiên là em không muốn ảnh hưởng đến danh tiếng của anh, cho nên, anh có thể cảnh cáo cái công ty truyền thông này một chút, để bọn họ xóa tin đồn của chúng ta đi không?”


Long Dạ Tước nhìn trên điện thoại cô đưa ra, anh nhàn nhạt nói: “Đưa cho anh xem một chút.”


Tô Lạc Lạc mau chóng đưa điện thoại cho anh, đồng thời nói rằng: Ảnh chụp trộm chúng ta đi siêu thị tối hôm qua, hơn nữa còn đặc biệt chọn vài bức khiến người ta hiểu lầm. Thật sự quá tàn nhẫn rồi.” Tô Lạc Lạc ở một bên tức giận đến nắm chặt tay thành nắm đấm, cuộc sống của cô hết lần này đến lần khác bị người ta quấy rồi.


Long Dạ Tước nheo mắt, sau khi ngắm xong những bức ảnh này, còn có những tiêu đề bắt mắt và giật gân kia, anh đem điện thoại di động trả lại cho Tô Lạc Lạc.


“Cứ để bọn họ viết đi! Dù sao đối với anh cũng không có ảnh hưởng gì.” Long Dạ Tước nhàn nhạt mở miệng, định mặc kệ.


Tô Lạc Lạc cả kinh, đây không phải là điều cô muốn, cô vội vàng khẩn cầu: “Anh cứ bảo người ta xóa đi đi! Loại chuyện ăn không nói có này cứ để truyền đi đồn lại sẽ ảnh hưởng đến thân phận của anh.”


“Em để ý như thế để làm gì?” Sắc mặt Long Dạ Tước lộ ra vẻ không vui.


Tô Lạc Lạc ngẩn ra: “Bởi vì đây không phải tin thật nha! Em cũng không phải bạn gái của anh, bây giờ lại bị bọn họ viết thành là bạn gái của anh, hơn nữa còn bịa ra cái tin gì mà gần đây kết hôn. Quá quắt!”


Sắc mặt của Long Dạ Tước trầm xuống mấy phần, anh cầm lấy nước cùng khăn mặt, tính không để ý tới cô nữa.


Tô Lạc Lạc thấy anh sắp đi, cô vội vàng đuổi theo năn nỉ: “Long Dạ Tước, anh khiến người ta xóa tin đi có được không?”


Thân hình người đàn ông cao lớn đi ở phía trước dừng lại, đột ngột quay đầu nhìn cô: “Nếu như em đã cầu xin anh, vậy được thôi, em phải hồi báo anh thứ gì đó chứ?”


“Nói đi! Anh muốn em làm gì?”


“Anh muốn em từ hôm nay trở đi em phải triệt để rời khỏi thế giới của Dạ Trạch Hạo. Sau này, mặc kệ là anh ta bị thương, hay là xảy ra bất cứ chuyện gì, cũng không cho em đi xem anh ta, không được quan tâm anh ta.”


“Chuyện này…” Tô Lạc Lạc sững sờ, yêu cầu của người này cũng thật là quá đáng!


“Bên cạnh anh ta có nhiều người quan tâm tới anh ta như vậy, em góp náo nhiệt cái gì chứ? Nếu như em không đồng ý, sau này những tin đồn trên mạng liên quan đến chuyện của chúng ta, anh tuyệt đối sẽ không để ý tới.


Tô Lạc Lạc cắn cắn môi, nhất thời khó lựa chọn, nhưng nghĩ tới tính cách khó chịu lại thất thường của Dạ Trạch Hạo, cô lại có chút lo lắng.


“Làm sao? Không đồng ý?” Long Dạ Tước không ngờ tới, vậy mà cô coi nhẹ yêu cầu của anh.


“Thôi bỏ đi. Anh không để ý tới, em cũng không để ý tới đi! Cứ để bọn họ truyền đi!” Tô Lạc Lạc mặc kệ bọn họ.


Lời của cô vừa thốt ra, trong phút chốc, người đàn ông ở trước mặt cô đem cô ấn vào bên tường, hai tay chống hai bên cô, giọng nói trầm thấp tức giận vang lên: “Em quan tâm đến anh ta đến vậy?”


Chương 167: Tình yêu cũ tìm đến cửa.


Hô hấp của Tô Lạc Lạc lập tức cứng lại, trên đỉnh đầu có một luồng khí tức mạnh mẽ nam tính khiến khuôn mặt xinh đẹp của cô thoát cái ửng đỏ. Cô đẩy người đàn ông trên người mình ra, có chút tức giận nói: “Anh buông em ra…”


Long Dạ Tước nheo mắt, ánh mắt nguy hiểm nhìn cô chăm chú: “Tô Lạc Lạc, anh cảnh cáo em lần nữa, nếu em lại quan tâm hắn ta, ngày mai anh sẽ để cho anh ta thân bại danh liệt.”


Tô Lạc Lạc sợ đến trợn tròn mắt, đây không phải là lần đầu tiên người đàn ông này uy hiếp cô như vậy.


“Anh có thể nói chuyện có lí lẽ hơn chút được không?”


“Không thể.”


“Anh…”


“Hiện tại quan hệ của chúng ta cả nước này đều biết, nếu như em dám ở bên ngoài đội mũ xanh cho anh thì cứ thử xem.” Long Dạ Tước nặng nề gằn từng chữ lên tiếng.


Tô Lạc Lạc vừa uất ức vừa bực tức, chỉ có thể trừng mắt với anh.


“Ba ngày sau, anh sẽ sắp xếp chuyển nhà.” Long Dạ Tước lạnh lùng mở miệng nói, đồng thời cũng buông cô ra, cất bước đi lên lầu.


“Tại sao phải dọn nhà?” Tô Lạc Lạc có chút không phản ứng kịp.


Long Dạ Tước quay đầu ánh mắt sắc bén quét về phía cô: “Ngăn chặn tuyệt đối không cho em cùng Dạ Trạch Hạo qua lại.”


Chính là bởi vì cự li gần cho nên cô mới không có việc gì cũng chạy đến nhà của Dạ Trạch Hạo. Nếu chuyển đến một nơi cách đó xa gấp mấy lần, cô không có phương tiện đi lại thì cô không thể làm gì được nữa.


Trong nháy mắt Tô Lạc Lạc không biết phải nói gì. Chính là bởi vì việc này mà người đàn ông này liền muốn từ bỏ căn biệt thụ to như vậy, lựa chọn chuyển nhà?


“Được, em đồng ý với anh, sau này em sẽ không đi tìm Dạ Trạch Hạo nữa. Anh đừng chuyển nhà, bọn trẻ vừa mới quen trường học ở gần đây, chuyển đi sẽ ảnh hưởng tới chúng.”


Long Dạ Tước lười biếng dựa lên lan can, xoay người, đôi mắt thâm sâu nheo lại khóa chặt trên người cô, đôi môi mỏng khẽ mở, nói: “Em thề đi!”


“Không cần phải thề, em nói được làm được.”


“Được, nếu như em không thực hiện được, dám làm trái lại quy định này thì phải để anh tự do xử trí. Em không được phép dị nghị, xử trí bao gồm cả việc làm ấm giường và giải quyết nhu cầu sinh lí của anh.”


Tô Lạc Lạc ngay lập tức bị dọa đến trợn tròn mắt, người đàn ông này nói chuyện làm việc đều tuyệt đường sống của người ta như vậy sao?


“Anh…”


“Đổi ý rồi hả?” Long Dạ Tước cười lạnh.


Tô Lạc Lạc bị anh dồn ép đến không thể nói gì, cô chìm sâu vào suy nghĩ.


“Em đồng ý với anh là được rồi chứ.”


“Đừng nghĩ đến việc tránh khỏi tầm mắt của anh. Ở trong nhà này, đối với việc đi lại của em chính là anh nắm trong lòng bàn tay.” Long Dạ Tước tiếp tục uy hiếp một tiếng.


Tô Lạc Lạc biết anh đang nói tới cái gì, chính là cái camera giám sát ở cửa ra vào kia, cô có chút bất lực, có cảm giác như con chim nhỏ bị nhốt trong lồng tre vậy.


“Ba, mẹ…Hai người đang ở trên lầu sao?” Tô Tiểu Hinh giọng nói non nớt mềm mại hỏi.


Long Dạ Tước lập tức tỏa ra sự dịu dàng của người cha, cất bước xuống lầu. “Ba ở đây.”


Tô Lạc Lạc theo anh xuống lầu, ở trước mặt các con, cô vẫn luôn thu lại hết tất thảy tâm tình, lo lắng cho chuyện đi học của bọn nhỏ. Tô Lạc Lạc đưa mắt nhìn Long Dạ Tước đưa hai đứa trẻ đi, cô thở phào một cái, quay lại lầu ba, tiếp tục một mình tập luyện.


Nhà họ Tô.


Tô Vũ Phỉ tránh được lao ngục, bị giam một tháng, đây đã là cực điểm mà nhà họ Tô có thể làm được rồi. Sau khi cầu xin Long gia, bọn họ biết sau này mối liên hệ này xem như hoàn toàn đoạn tuyệt rồi.


Tô Vĩ Khâm cũng vội vàng đóng cửa nhà máy, quyết định tạm thời duy trì hoạt động của mấy nhà máy nhỏ, không dám hi xọng xa vời lại nhận được đơn đặt hàng từ chỗ Long Dạ Tước nữa.


Ông ta chỉ có thể che giấu thực lực, tạm thời nghỉ ngơi một thời gian. Ông ta không thiếu tiền xài, chỉ là không thể chiếm thế thượng phong trên thương trường nữa khiến ông ta cảm thấy tiếc nuối.


Mà hôm nay lúc ông ta xem tin tức, vậy mà lại nhìn thấy tin tức Long Dạ Tước mới một phen công khai tình cảm ra ngoài. Tô Vĩ Khâm nhìn thấy scandal của Long Dạ Tước cùng Tô Lạc Lạc quả thực là hối hận cực điểm.


Nếu sớm biết đứa con gái này mới là quân cờ có thể tiến vào hào môn, lúc trước ông ta sẽ không đối xử với nó như vậy. Nếu như lúc trước để lại đường lui, nói không chừng bây giờ ông ta còn có thể nhận lại đứa con gái này.


Nhưng hiện tại, tất cả đều miễn bàn tới rồi, Tô Lạc Lạc đối với ông ta đã oán hận sâu đậm.


Cả đời này đều không tính rõ được nữa.


Tập đoàn Long thị.


Khoảng mười một giờ.


Từ cửa đại sảnh một bóng người cao gầy bước vào như cơn gió, một thân tao nhã mặc váy màu trắng gạo, từ trên người cô tản ra một loại khí chất thông minh tháo vát, nhưng đồng thời lại có vẻ phá lệ thời thượng.


“Chào cô, xin hỏi cô tìm ai?” Lễ tân lập tức đứng dậy, nghênh đón cô không dám thất lễ.


“Tôi tìm ông chủ của các cô, ngài Long Dạ Tước.”


“Xin hỏi cô có hẹn trước không ạ?”


“Cô trực tiếp gọi cho anh ấy, nói cho anh ấy biết, có một cô gái tên Lý Tĩnh Như tìm anh ấy. Anh ấy sẽ gặp tôi thôi.” Cô gái mang kính râm, đôi môi đỏ đầy khiêu gợi nói xong, tự tin nở một nụ cười.


Lễ tân vừa nhìn thấy cách ăn mặc trang điểm của cô, lại nhìn khí chất tao nhã trên người cô ấy liền không dám hỏi nhiều nữa, vội gọi cho trợ lí của Long Dạ Tước, sau khi đem sự việc nói một lần rồi chờ bên kia trả lời điện thoại.


Long Dạ Tước ngồi ở trước bàn làm việc, xoay xoay chiếc bút máy trong tay, kí tên xuống.


Bỗng nhiên điện thoại trên bàn anh vang lên, ánh mắt của anh rơi trên văn kiện, tự nhiên đưa tay ra đón lấy điện thoại: “Chuyện gì?”


“Tổng giám đốc Long, bên lễ tân truyền tin đến nói có một cô gái tên Lý Tĩnh Như muốn hẹn gặp anh, xin hỏi anh muốn gặp cô ấy không ạ?”


Bàn tay đang kí tên của Long Dạ Tước hơi dùng lại một chút, giọng nói bình tĩnh: “Mời cô ta lên đây.”


Ở quầy lễ tân, cô gái Lý Tĩnh Như nhận được phản hồi của cô gái lễ tân, bóng dáng tao nhã được lễ tân đưa đến thang máy.


Trong thang máy, cô lễ tân không giấu nổi tò mò cười hỏi một câu: “Tiểu thư, cô cùng tổng giám đốc Long của chúng tôi có quan hệ như thế nào vậy!”


“Quan hệ bạn học.” Lý Tĩnh Như nói xong, ở nơi đáy mắt rõ ràng có thêm chút ý cười đắc ý, hiển nhiên không phải đơn thuần chỉ là quan hệ bạn bè.


Lễ tân vừa nghe tới là liền biết đó là mối quan hệ như thế nào. Nhưng Long tổng không phải là mới có tin Long tổng hẹn hò với một cô gái hay sao? Có điều, vị tiểu thư này bất kể là tướng mạo hay là vóc dáng, khí chất đúng là không có gì để bàn cãi.


Đến cửa thang máy phòng tổng giám đốc, Lý Tĩnh Như được một trợ lí đón rồi đưa về hướng văn phòng của Long Dạ Tước.


Gõ cửa phòng làm việc, trợ lí đẩy cửa, mời Lý Tĩnh Như tiến vào.


Đáy mắt Lý Tĩnh Như hé lên một tia chờ mong cùng ý cười, đôi chân thon dài bước vào.


Cô ta đi vào văn phòng, nhìn thẳng vào người đàn ông đang ngồi trước bàn làm việc. Cô ta từng bước từng bước đi đến chỗ anh, khóe miệng cong lên ý cười vui mừng: “Dạ Tước, lâu rồi không gặp.”


“Lâu rồi không gặp, làm sao lại rảnh rỗi trở về vậy?” Long Dạ Tước nheo mắt dò hỏi.


“Nhớ anh chứ sao!” Lý Tĩnh Như thẳng thắn trả lời, sau đó tỉ mỉ quan sát anh, đi tới bên cạnh anh, giang hai cánh tay ôm lấy bờ vai anh, môi đỏ ở gò má Long Dạ Tước hôn một cái: “Dạ Tước, em rất nhớ anh.”


“Sao lại không muốn làm cái danh vương phi của em rồi hả?” Mặt Long Dạ Tước không gợn sóng.


Sắc mặt Lý Tĩnh Như khẽ thay đổi, nhìn anh có chút oan ức: “Anh còn đang trách quyết định lúc trước của em sao? Giữa anh và Hall lúc đó, em lựa chọn anh ta, đã qua nhiều năm như vậy rồi mà anh vẫn giận em sao?”


Chương 168: Lạnh lùng cự tuyệt.


Long Dạ Tước nhíu mày: “Chuyện của quá khứ, tôi đã quên lâu rồi.”


“Nhưng đối với em mà nói, tình cảm của em đối với anh không có thay đổi, không vì chúng ta cách xa sáu năm mà biến mất. Dạ Tước, em muốn trở về ở bên cạnh anh.” Lý Tĩnh Như gọn gàng, dứt khoát lên tiếng, cô ta dám nói như vậy là cũng là vì có phần tự tin, bởi vì cô ta biết, trong lòng người đàn ông này có vị trí cho cô ta.


“Tại sao em cùng Hall không ở bên nhau nữa? Hai người không phải đã kết hôn rồi sao?”


“Đúng thế! Vốn dĩ em sắp gả cho anh ta rồi, nhưng anh ta phản bội em.” Lý Tĩnh Như nghiến răng nghiến lợi nói, nói xong ánh mắt cô ta nhìn Long Dạ Tước tràn ngập nhu tình: “Vì thế, em muốn lựa chọn lại một lần nữa. Dạ Tước, em vẫn luôn rất nhớ anh.”


Long Dạ Tước nhẹ nhàng xoay bút máy trong tay, bình tĩnh nói: “Chúng ta đã không còn là chúng ta của năm đó nữa rồi. Sáu năm này đã xảy ra rất nhiều chuyện.”


“Em biết, năm năm trước anh có vị hôn thê, là đối tượng kết hôn gia đình anh an bài cho anh, mà em cũng biết hôn ước của anh đã hủy bỏ. Mới hôm qua em thấy anh hẹn hò với một cô gái khác bị chụp trộm, xem ra anh rất cô đơn.” Lý Tĩnh Như nói xong, hơi cúi người, chống cằm, dùng ánh mắt câu hồn đoạt phách nhìn chằm chằm Long Dạ Tước: “So với những cô gái kia anh đối với họ chỉ là chơi đùa một lát, anh sẽ không từ chối em chứ!”


“Cô ấy không phải là phụ nữ tôi tùy tiện chơi đùa một chút, cô ấy là mẹ của hai đứa con của tôi.” Long Dạ Tước mày kiếm nhíu lại, có vẻ không vui.


Lý Tĩnh Như lập tức cả kinh trợn tròn mắt: “Cái gì? Anh kết hôn rồi?”


“Tôi cùng cô ấy sớm muộn gì cũng sẽ kết hôn.” Long Dạ Tước vô cùng kiên định trả lời.


Sắc mặt Lý Tĩnh Như hơi tái đi, xem ra lần này cô ta đã tính sai vị trí của mình trong lòng anh, vậy mà không ngờ anh con cũng đã có rồi.


“Hai người làm sao lại có con?” Lý Tĩnh Như tò mò hỏi, cứ coi như người đàn ông này đã có con, cô ta cũng không để ý, thứ cô ta muốn chẳng qua cũng chỉ là người đàn ông này mà thôi.


“Đó là chuyện của năm năm trước, không có gì đáng nhắc cả. Lần này em trở về ở lại bao lâu?”


“Em đã định cư lại, hơn nữa biệt thự của em ở gần ngay nhà anh. Em biết anh đang ở công ty nên đến công ty chào hỏi anh trước. Dù sao cũng sáu năm chúng ta không gặp rồi.” Nói xong, Lý Tĩnh Như phong tình vén mái tóc dài: “Sáu năm qua, anh có nghĩ tới em không?”


Long Dạ Tước suy nghĩ một chút, nhíu mày đáp: “Rất ít khi.”


Lý Tĩnh Như có chút mất mát, có điều, nghĩ tới những lời cô ta từng nói với anh sáu năm trước, cô ta liền biết, anh đúng là không cần thiết phải nghĩ đến cô ta. Nhưng chuyện anh đã từng yêu cô ta, cô ta vẫn luôn giấu kín trong lòng.


Biểu hiện của Lý Tĩnh Như lập tức có chút tự trách: “Sự tình sáu năm trước, xin lỗi, lúc đó em quá tuyệt tình, không để ý đến cảm nhận của anh.”


“Chuyện cũng đã qua sáu năm, tôi đã quên lâu rồi, những chuyện đó đều là lúc còn trẻ chưa hiểu chuyện, tôi sẽ không để trong lòng.” Long Dạ Tước nói xong, điện thoại bàn vang lên, anh bắt máy: “Alo.”


“Long tổng, bữa tiệc của anh cùng chủ tịch tập đoàn Carlisle sắp đến rồi.”


“Được. Chuẩn bị xe cho tôi, tôi xuống ngay.”


Sau khi anh cúp điện thoại xong Lý Tĩnh Như lập tức có chút lo lắng: “Dạ Tước, em muốn ăn trưa cùng anh.”


“Ngại quá, tôi có một khách hàng rất quan trọng, bữa tiệc ngày hôm nay tôi không thể vắng mặt.” Long Dạ Tước nói xong, đứng lên. Thân ảnh cao lớn thẳng tắp thu vào mắt của Lý Tĩnh Như khiến cô ta thoáng rung động.


Lúc này, người đàn ông đứng trước mặt cô ta đã không còn vẻ ngây ngô ngông cuồng của tuổi trẻ nữa, vẻ thận trọng thành thục hiện lên vô cùng rõ ràng, tản ra mị lực nam tính. Năm đó cô ta chính là thích anh, mà bây giờ cô ta lại càng cảm thấy người đàn ông này chính là cực phẩm.


“Dạ Tước, có phiền không nếu em tham gia bữa cơm này của anh? Em có thể làm bạn đồng hành nữ của anh.” Lý Tĩnh Như không muốn hiện tại tách ra khỏi anh.


“E là không thể, bởi vì khách hàng của tôi không đưa theo bạn đồng hành nữ.” Long Dạ Tước lạnh lùng từ chối một câu, nói với cô ta: “Tôi có thể đưa em ra cửa.”


Lý Tĩnh Như nghe giọng nói tràn đầy khách khí của anh, trong lòng cô ta lập tức đã nguội đi một nửa. Còn tưởng rằng lần này tự mình trở về tìm anh, nhất định có thể ôn lại tình cũ năm xưa. Dù sao cũng có một câu nói rất hay: Thứ không có được mãi khiến tâm can rối bời. Năm đó cô ta cùng anh ở trường học cũng được coi là một đôi tốt đẹp, chỉ là mối quan hệ của cô ta cùng anh từ đầu tới cuối không có chút đột phá nào, thậm chí ngay cả hôn cũng chỉ hôn trán. Vì vậy cô ta nghĩ Long Dạ Tước của lúc đó rất muốn có được cô ta.


Hiện tại, cô ta đã đứng ngay trước mặt anh, trong lòng anh lẽ nào không có suy nghĩ gì sao?


Nhưng, giờ khắc này, nhìn thấy Long Dạ Tước trên người tỏa ra cảm giác xa cách, Lý Tĩnh Như thật sự có chút bi ai phát hiện. Tình cảm sáu năm trước, người đàn ông này đã sớm buông bỏ rồi, hiện tại cô ta không có chút ưu thế nào, thân phận địa vị cũng chỉ giống như những người phụ nữ khác ái mộ theo đuổi anh mà thôi.


Muốn có chỗ trong lòng người đàn ông này, xem ra cô ta còn cần thời gian.


“Được rồi! Vậy hôm khác em lại đến thăm anh.” Lý Tĩnh Như cũng là người thức thời, dù sao hiện tại cô ta cũng định cư lại đây, cô ta có thời gian để giành lấy sự chú ý của người đàn ông này.


Long Dạ Tước đưa Lý Tĩnh Như ra thang máy ở đại sảnh, Lý Tĩnh Như vừa bước ra, mới phát hiện Long Dạ Tước vẫn ở trong thang máy, anh ấn xuống ga ra ở tầng trệt, cửa thang máy đóng lại.


Tâm của Lý Tĩnh Như dường như bị cắt một nhát, phi thường khó chịu. Cô ta tràn đầy tự tin đến đây, kết quả thu được lại là như vậy sao?


Chẳng lẽ trong lòng Long Dạ Tước đã có người phụ nữ khác? Là ai? Khẳng định là không phải vị hôn thê bị anh từ hôn kia! Vậy thì nhất định chính là cô gái được đưa tin ngày hôm qua rồi!


Nhưng, ở trong mắt cô ta, xem trong ảnh, kia cũng chỉ là một cô gái vô cùng bình thường, cô ta có tư cách gì có được người đàn ông ưu tú như vậy chứ? Việc thiếu gia nhà giàu có con ngoài giá thú là chuyện vô cùng bình thường, mà trong lòng Lý Tĩnh Như đây lại là một chuyện tốt.


Nếu như sau này gả cho Long Dạ Tước, anh có con rồi, vậy thì cô ta cũng không cần phải sinh nữa, đây cũng là cách duy trì vóc dáng tuyệt vời của cô ta, bởi vì việc cô ta cực kì không muốn làm nhất chính là chuyện sinh con này.


Lý Tĩnh Như cất bước đi ra cửa lớn, trong thâm tâm âm thầm quyết định, cô ta nhất định phải giành lại Long Dạ Tước. Trước đây, giữa Long Dạ Tước và một vương tử hoàng thất, cô ta tham luyến quyền thế, dứt khoát chia tay với Long Dạ Tước, ở cạnh vị hoàng tử kia. Nhưng đến sau này cô ta mới phát hiện, gia tộc hoàng tử căn bản sẽ không chấp nhận một cô gái nước ngoài như cô ta, cho dù gia cảnh của cô giàu có, cũng không chiếm được sự chấp thuận của bọn họ. Cuối cùng, vì vị hoàng tử kia ngoại tình mà bọn họ kết thúc.


Lý Tĩnh Như trong cơn giận dữ đã cùng vị hoàng tử kia chia tay, trực tiếp về nước, cô ta nghĩ đến người con trai năm đó cô ta chia tay. Cô ta đương nhiên cũng cẩn thận chú ý tất cả về anh, bởi vì được yêu thích cũng là một việc đáng để đắc ý.


Cho đến tận hôm nay, cô ta tận mắt thấy người đàn ông này từ một người thừa kế, trở thành người chống đỡ toàn bộ đế quốc của gia đình mình, tâm của cô ta lại một lần nữa trở về bên anh.


Chương 169: Phát triển nghề nghiệp mới.


Hai giờ chiều, Tô Lạc Lạc một mình ăn cơm xong, thực sự buồn chán hết sức, cô lại đi vào trong thư phòng của Long Dạ Tước, tìm một quyển sách để đọc. Đọc một lúc, điện thoại của cô đúng hẹn vang lên, cô cầm lên xem, Dạ Trạch Hạo gọi tới.


Tô Lạc Lạc chống cằm, nhìn điện thoại kêu, nghĩ đến sự giám sát của Long Dạ Tước, cô chỉ có thể tức giận than một câu, cô thật sự không thể lại tìm đến chỗ Dạ Trạch Hạo.


Chuông điện thoại dừng lại, nội tâm Tô Lạc Lạc có chút áy náy, Dạ Trạch Hạo đối với cô vẫn luôn rất tốt, mà cô cũng coi anh như bạn bè. Nhưng bây giờ Long Dạ Tước đe dọa cô, khiến cô đến bạn bè với anh cũng không thể làm.


Cũng may, chuông điện thoại của Dạ Trạch Hạo gọi tới không vang lên nữa, cô lúc thì nằm ra mà đọc, lúc lại ngồi dậy đọc. Tóm lại cuộc sống như vậy khiến cô cảm thấy tẻ nhạt vô cùng. Cô cảm thấy tự mình phải tìm việc gì đó làm mới được.


Tô Lạc Lạc nghĩ đến trước đây đã từng viết lách một ít, chỉ là lúc học cấp ba, bởi vì học hành áp lực mà che lấp đam mê của chính mình. Lúc ấy cô thích xem, nhưng mẹ sợ ảnh hưởng đến việc học tập của cô liền ra lệnh cô không được phép xem nữa.


Lên đại học, cô thoải mái rồi, làm mấy phần công việc lặt vặt kiếm thêm tiền trợ giúp gia đình, nhưng cho tới bây giờ vẫn không thể viết. Tô Lạc Lạc lấy máy tính của mình ra, trong đầu nghĩ trước tiên phải mua một ít sách truyện, bây giờ mọi người thích đọc nhất chẳng qua cũng chỉ là câu chuyện của hoàng tử và lọ lem.


Tô Lạc Lạc tìm thấy một trang web lớn, bắt đầu đăng kí trở thành tác giả, cô chẳng qua cũng chỉ là thử qua, viết thử với suy nghĩ cuộc sống sẽ bớt tẻ nhạt đi một chút. Cô cũng không nghĩ tới chuyện sẽ nổi tiếng hay gì đó.


Dù sao cũng chán, trong đầu lại có một đống suy nghĩ lung tung, viết ra giải trí một chút cũng tốt.


Tô Lạc Lạc có chút không biết nói gì khi phát hiện cô cùng Long Dạ Tước người đàn ông siêu cấp giàu có không phải chính là một vở kịch đầy cẩu huyết hay sao? Tại sao không viết câu chuyện giữa bọn họ nhỉ? Chờ chút, mỗi ngày cô có thể ghi lại tiến triển giữa cô cùng Long Dạ Tước không phải là đề tài quá chân thực hay sao?


Tô Lạc Lạc cảm thấy hài lòng đối với sức tưởng tượng của chính mình. Hơn nữa, dù sao ở cùng Long Dạ Tước, cô có thể viết rất dễ dàng, giống như là mỗi ngày viết nhật kí vậy. Dù sao cô cũng vừa mới bắt đầu cũng không biết viết cái gì.


Lại viết chính hai đứa con đáng yêu của mình vào, không thể nào tốt hơn. Tô Lạc Lạc có thể ghi ghép lại dáng vẻ đáng yêu nhất, thú vị nhất của bọn chúng.


Tô Lạc Lạc nói là làm, cầm laptop lên, cẩn thận viết vào, đơn giản nhanh gọn một bộ ngôn tình cẩu huyết cứ như vậy mà bắt đầu.


Viết đến khoảng năm giờ chiều, hai đứa nhóc về nhà, cô mới phát hiện tự mình mới lọ mọ được hai nghìn chữ, não căng ra, quả nhiên viết lách không có đơn giản dễ dàng như vậy.


Tô Lạc Lạc đem laptop để sang một bên, đi ra nhìn hai thiên thần nhỏ giống nhau như đúc chạy vào, một đứa nắm tay, một đứa thì ôm chân.


“Mẹ…” Tô Tiểu Hinh ngọt ngào gọi.


Tô Lạc Lạc bưng hai khuôn mặt nhỏ bé lên hôn mỗi bên một cái. Ngẩng đầu đã nhìn thấy một bóng người cao lớn, rắn rỏi, phong thái hiên ngang đi tới, Tô Lạc Lạc vừa nãy lúc miêu tả nam chính vẫn là trống rỗng. Giờ khắc này, nhìn người đàn ông này chính là một bá đạo tổng tài sống sờ sờ, cô lập tức ý văn dạt dào.


Một ánh sáng lóe lên trong mắt cô, về sau cứ lấy Long Dạ Tước làm nguyên hình để viết đi! Dù sao người đàn ông này đủ tư cách hình tượng nam chính trong tiểu thuyết của cô.


Long Dạ Tước nhìn cô ôm lấy hai đứa nhóc, một đôi mắt của cô gái cứ nhìn chằm chằm anh, anh hơi nhíu mày.


Buổi tối, Tô Lạc Lạc nấu cơm xong, thấy hai bạn nhỏ đùa giỡn dáng vẻ vô cùng đáng yêu, cô định buổi tối sẽ ghi lại, giữ lại trong truyện của mình.


Sau khi tắm rửa cho bọn nhóc xong, Long Dạ Tước vào phòng của hai đứa trước, kể chuyện côt tích cho chúng nghe. Tô Lạc Lạc nhẹ nhàng đẩy cửa, qua khe cửa cô nghe thấy giọng nói trầm trầm của người đàn ông, cô trở về phòng.


Mở laptop, hai bàn tay trên bàn phím bắt đầu gõ chữ, sơ lược ba nghìn chữ liền viết xong.


Cứ viết cứ viết, Tô Lạc Lạc cảm thấy có chút bí, vậy mà cô lại viết nữ chính thành một nhân viên công sở. Những thứ như chức vụ, phòng ban của một công ti lớn khiến cô càng thêm đau đầu.


Tô Lạc Lạc đã quyết định rồi, muốn đem tác phẩm đầu tiên của mình viết cho tốt, cô cắn cắn môi, nghĩ ngày mai để Long Dạ Tước dẫn cô tới công ty của anh xem qua một lượt! Không đúng, cô đáng lẽ nên vào công ty của anh trải nghiệm một chút cảm giác công việc.


Như thế có phải hay không rất tìm chết? Nhưng mà kinh nghiệm cuộc sống cũng là một quá trình trưởng thành.


Tô Lạc Lạc nghĩ thông rồi, cô quyết định ngày mai đi đến công ty Long Dạ Tước thực tập. Đúng thế. Yêu cầu người đàn ông này một công việc cũng chẳng có gì khó khăn cả!


Tô Lạc Lạc nghĩ như vậy. Viết hơn nửa ngày trời, cô cũng mệt lắm rồi. Để laptop sang một bên, cả người ngả xuống giường liền ngủ thiếp đi.


Mà ở trước cửa phòng cô, nhìn cửa phòng cùng ánh đèn đã tắt, Long Dạ Tước thở dài một cái. Người phụ nữ này giận rồi? Cố ý tránh né anh?


Long Dạ Tước cũng rất phiền muộn, anh đối với cô chưa đủ tốt sao? Tại sao cho đến bây giờ, Tô Lạc Lạc đối với anh một chút cảm giác rung động cũng không có.


Xem ra, muốn trong vòng một tháng khiến cho cô nói ra ba chữ em yêu anh vẫn còn có chút khó khăn.


Lẽ nào anh thật sự kém cỏi giống như lời con trai nói?


Long Dạ Tước cắn cắn môi, không thể làm gì khác hơn là quay về phòng của mình, vừa nãy anh dành chút thời gian đi xem camera giám sát, cô không có đi ra ngoài.


Kỳ thực, lúc này anh vậy mà lại hi vọng cô đi ra ngoài một lát, như vậy anh mới có các kiểu lí do mà trừng phạt cô.


Sáng sớm.


Tô Lạc Lạc bị đồng hồ báo thức làm cho tỉnh giấc, lúc đầu óc còn chưa tỉnh táo hẳn, lập tức nghĩ tới ý tưởng tối hôm qua kia, cô mau chóng đánh răng rửa mặt, sau đó từ trong tủ quần áo lấy ra một bộ đồ công sở mặc vào.


Cô vừa ra thì gặp phải Long Dạ Tước cũng vừa mở cửa bước ra.


Ánh mắt Long Dạ Tước nhìn cô ăn mặc trang điểm như sắp ra ngoài, gương mặt đẹp trai lập tức trầm xuống: “Em muốn đi đâu?”


Tô Lạc Lạc ưỡn ngực ngẩng đầu, sau đó ngượng ngập nhìn anh cười nói: “Em không đi đâu cả! Chính là em muốn hỏi một chút, công ty anh còn tuyển nhân sự không?”


Long Dạ Tước lập tức nhíu lông mày: “Em muốn đến công ty anh làm việc sao?”


Tô Lạc Lạc vội vàng gật đầu: “Đúng, em ở nhà quá nhàm chán, muốn tìm việc gì đó làm giết thời gian. Công ty anh có thiếu người không? Chính là kiểu công việc nào đó nhàn hạ ung dung một chút ấy, có thời gian nghỉ ngơi, mức lương trung bình? Để em thực tập ba tháng cũng không sao cả.”


Mục đích của cô chẳng qua cũng chỉ là thăm dò các bộ phận, chức vụ trong một công ty lớn, các kiểu tranh đấu trong phòng làm việc mà thôi. Bởi vì cái này đối với việc viết lách của cô, siêu cấp hữu dụng.


Long Dạ Tước khoanh hai cánh tay, nhìn Tô Lạc Lạc chớp chớp mắt, vẻ mặt khẩn cầu: “Em nhất định phải đến công ty anh làm hả?”


Tô Lạc Lạc nhìn dáng vẻ này của anh, giống như cho rằng cô muốn bán đứng anh, cô lập tức nói rất có khí thế: “Anh yên tâm, ở trong công ty, em sẽ làm bộ không quen biết anh.”


Chương 170: Đi làm trong công ty anh


Long Dạ Tước nheo mắt suy nghĩ: “Nói cho anh biết mục đích của em tới công ty anh là gì?”


“Nhàm chán quá nên muốn giết thời gian!” Tô Lạc Lạc nói ngay lập tức.


Nhưng mà, ánh mắt của người đàn ông vẫn nhìn chằm chằm vào cô, như thể anh không tin, bởi vì người phụ nữ này vốn dĩ không giống như một người tới để làm việc.


Tô Lạc Lạc thấy anh tiếp tục nhìn chăm chú như vậy, cô không còn cách nào khác chỉ có thể nói trắng ra: “Được rồi! Gần đây em đang viết một quyển sách, em cần một số kinh nghiệm làm lãnh đạo trong văn phòng, vì vậy em muốn tới công ty của anh để thử xem.”


Long Dạ Tước lập tức cố gắng kìm nén không bật cười ra, nhưng khóe miệng lại có chút ý cười không thể che giấu: “Em viết?”


Tô Lạc Lạc tức giận trừng mắt nhìn anh, “Đừng có cười, có gì buồn cười không? Em đã viết nó hồi cấp ba và đăng trên tạp chí của trường, khi còn học trung học, em còn thường xuyên gửi thư cho tạp chí thiếu nhi, em vậy mà là một nhà văn trời phú đấy.”


Nụ cười kìm nén của Long Dạ Tước cuối cùng cũng bộc phát, tiếng cười sảng khoái ha ha của anh vang lên, cô gái này sao lại đáng yêu như vậy?


Tô Lạc Lạc lập tức chen chân vào: “Rốt cuộc là anh có giúp em hay không! Chẳng qua em tới công ty của anh là muốn tự trải nghiệm một chút, em có thể không cần tiền lương, vậy được không?”


Người đàn ông này coi thường người khác quá rồi, chết tiệt!


Long Dạ Tước nhịn cười, đôi môi mỏng gợi cảm khẽ cắn: “Được, anh có thể để em thử, nhưng em phải cho anh xem em viết gì.”


“Không được!” Tô Lạc Lạc thẳng thừng từ chối, thật sự cô đã lấy anh làm nguyên bản để viết về nam chính, nếu như bị anh biết được, anh chẳng phải sẽ đắc ý sao.


Long Dạ Tước đương nhiên không lo lắng về việc không được xem cô viết gì, anh đổi sang một yêu cầu khác: “Vậy được thôi! Anh có một yêu cầu!”


“Anh nói đi!”


“Tính từ hôm nay trở đi, trong hai mươi bảy ngày, em phải ở trước mặt con nói ba chữ em yêu anh với anh.”


Tô Lạc Lạc ngay lập tức sững người, đây là kiểu yêu cầu kỳ lạ gì vậy?


“Chỉ như vậy thôi?” Tô Lạc Lạc chớp chớp mắt.


“Ừ! Yêu cầu này, nếu như em không thể làm được, vậy anh cũng không có cách nào giúp em tìm cảm hứng.”


“Em đồng ý!” Tô Lạc Lạc lập tức trả lời, yêu cầu này cũng quá đơn giản rồi.


Long Dạ Tước thấy cô đã đồng ý, không kìm chế thở phào nhẹ nhõm, tuy không thể khiến người phụ nữ này thật sự yêu anh, nhưng mà, ở trước mặt con cái, uy phong của anh cũng không giảm sút, vì vậy, sẽ không sợ con cái cười nhạo anh.


Vừa thảo luận xong, sau lưng cửa phòng của mấy đứa nhóc mở ra, hai đứa bé mặc quần áo đi ra ngoài.


Long Dạ Tước lập tức cảm thấy tim mình căng thẳng, nhìn hai đứa trẻ còn đang mơ màng, tim anh mới thả lỏng, may mà con anh không nghe thấy, nếu không anh chẳng còn mặt mũi nào nữa.


“Daddy, mommy, chào buổi sáng!”


“Chào buổi sáng! Sau này mỗi buổi sáng mommy đưa các con tới trường được không?”


“Được đó! Mommy, mẹ phải đi làm rồi sao?”


“Đúng rồi, mẹ tới công ty của daddy thực tập.”


Long Tiểu Sâm lập tức nhìn về phía ba: “Daddy, ba nhất định phải chăm sóc tốt cho mẹ, không được để mẹ bị người khác bắt nạt.”


Long Dạ Tước cong môi cười: “Điều đó là đương nhiên.”


Tô Lạc Lạc quay đầu nhìn anh, thầm cảm thán, cô mới là người không cần sự chăm sóc của anh!


Đưa mấy đứa trẻ tới trường học xong, Tô Lạc Lạc ngồi vào ghế phụ trong xe Long Dạ Tước, một loại cảm giác căng thẳng phải đi làm nảy sinh, cô nhìn về phía anh: “Anh sẽ sắp xếp cho em đúng không!”


“Nếu như em muốn tới công ty anh làm việc, anh đề nghị em đối sang một cái tên khác, nếu không, ở trong này em sẽ không làm việc được.”


“Tại sao?”


“Bởi vì tin tức trước đây giữa em và anh mọi người đều biết em tên là Tô Lạc Lạc, anh không muốn danh tiếng của mình bị tổn hại.”


“À! Vậy thì được! Vậy trước tiên em đi làm một chứng minh thư giả đã!”


“Buổi trưa anh sẽ để trợ lý xử lý giúp em.” Long Dạ Tước nói, sau này có thể canh chừng cô ở trong công ty, không để cô chạy lung tung, như vậy cũng không tệ.


“Vậy thì em vẫn cần chuẩn bị sơ yếu lý lịch hay gì đó.”


“Anh đều sắp xếp ổn thỏa rồi.”


“Vậy em làm việc ở đâu?”


“Bộ phận hành chính.”


Tô Lạc Lạc vừa nghe liền lập tức vui mừng, vậy thì tốt rồi, sau này cô có thể thoải mái viết một bộ tiểu thuyết đô thị hiện đại cẩu huyết của một cô gái gặp phải tổng tài bá đạo rồi.


Nghĩ xong, Tô Lạc Lạc chống cằm, quay đầu lại, đôi mắt to tròn của cô nhìn người đàn ông đang lái xe cẩn thận ở bên cạnh, bỏ qua khuyết điểm tính cách độc đoán ngang ngược và không hiểu lý lẽ của anh mà nói, người đàn ông này thực sự là mẫu người tình hoàn hảo trong tâm trí phụ nữ.


Rõ ràng chính là người đàn ông đẹp trai cực phẩm!


Với đôi lông mày kiếm sắc bén, đôi mắt sâu, sống mũi cao, đôi môi mỏng gợi cảm, cộng với khí chất vương giả của giới kinh doanh có sẵn trong người, Tô Lạc Lạc tự nghĩ rằng đây chính là hình tượng nam chính trong cô.


Long Dạ Tước đang yên lành lái xe, nhưng ánh mắt của người phụ nữ ngồi bên cạnh anh là như thế nào? Nhìn chằm chằm vào anh nhưng không phải là đờ đẫn, mà là tỉ mỉ đánh giá quan sát điều gì đó.


“Nhìn gì vậy?” Anh trầm giọng hỏi.


Tô Lạc Lạc cắn môi, cười rồi quay đầu đi chỗ khác: “Không có gì.”


Long Dạ Tước chưa bao giờ bị khinh thường như vậy, phụ nữ nhìn thấy anh, trừ một số ít ra, đa số sẽ đổ dồn ánh mắt về phía anh, không nói tới người yêu, chưa kể trong nhiều dịp tiệc tùng khác nhau anh đã xua đuổi không ít những người phụ nữ muốn lại gần anh.


Nhưng anh thật sự không thể hiểu người phụ nữ này tại sao lại không biết trân trọng thời gian ở bên cạnh anh.


Cô mới nhìn chằm chằm anh lâu như vậy, vậy mà vẫn hoàn toàn chưa có bất kỳ phản ứng nào, người phụ nữ này nhất định chưa thích anh.


Tô Lạc Lạc quay đầu suy nghĩ nội dung tiểu thuyết của mình, bên cạnh là Long Dạ Tước đang lái xe với chút buồn bực.


Khi tới bãi đỗ xe dưới hầm của công ty anh, Long Dạ Tước đưa Tô Lạc Lạc vào thang máy riêng, đi đến tầng của văn phòng chủ tịch, Tô Lạc Lạc cũng đã từng ở đây, lúc đó cô cảm thấy tòa nhà đồ sộ này được thiết kế vô cùng ngang ngược.


Tô Lạc Lạc cùng với Long Dạ Tước đi vào trong văn phòng của anh, trợ lý Tống Nhã lập tức đi tới đưa cho cô một ly trà.


“Cảm ơn.” Tô Lạc Lạc vô cùng khách sáo nói với nữ trợ lý xinh đẹp này.


Long Dạ Tước nói với Tống Nhã: “Làm cho cô ấy một chứng minh thư giả, sắp xếp một bản lý lịch đơn giản và đưa cô ấy đến làm việc tại bộ phận hành chính. ”


Tống Nhã vừa nghe xong liền lập tức hiểu ý định của ông chủ, cô ta chỉ có chút ngạc nhiên, tại sao Tô Lạc Lạc lại muốn tới công ty làm việc?


“Chức vụ như thế nào thì ổn ạ?”


“Thư ký hay đại loại vậy, thoải mái hơn một chút.”


“Dạ vâng! Tôi lập tức đi sắp xếp.” Tống Nhã mỉm cười quay đầu rời đi.


Tô Lạc Lạc bước tới trước cửa sổ sát đất, muốn nhìn đường phố từ trên cao, cô vừa cúi xuống nhìn một cái, lập tức sợ đến mức lùi lại một bước, lưng của cô va vào lồng ngực vạm vỡ của người đàn ông, Tô Lạc Lạc quay đầu lại, cánh tay của anh ôm lấy cô vào lòng.


“Sợ độ cao sao?” Long Dạ Tước cười nhẹ, nói xong, có chút xấu xa đẩy cô ra một chút, Tô Lạc Lạc lập tức sợ hãi vội vàng chủ động ôm chặt lấy eo của anh, sau đó tức giận nói nhỏ: “Long Dạ Tước, anh không cần đẩy em.”


Nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bị dọa tới trắng bệch, Long Dạ Tước hơi ngạc nhiên, cánh tay lại kéo cô vào lòng, hai người dính chặt lấy nhau không chút kẽ hở.


Khuôn mặt xinh đẹp Tô Lạc Lạc ửng đỏ, đấm vào ngực anh hai cái, sau đó cô bỏ đi và ngồi trên ghế sofa.