Chương 215: Lời giải đáp về thân thế

Người Cha Hàng Tỷ Sủng Nghiện

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Đầu Tô Lạc Lạc như bị ai đó đánh một cái, hóa ra Thiện Oánh thực sự có một cô em gái song sinh và vẻ buồn bã trên khuôn mặt của bà Thiện cho thấy đứa trẻ kia đã qua đời.

“Đứa con đã mất đáng thương của tôi, nếu năm đó nó còn sống thì chắc bây giờ con bé cũng trạc tuổi cô. Nhìn thấy cô khiến tôi nhớ đến dáng vẻ của đứa con gái đã mất.” Trong hốc mắt bà Thiện đã ẩn hiện vài giọt nước mắt.

Tô Lạc Lạc không hiểu sao đột nhiên cô lại cảm thấy đau lòng khi nhìn bà ấy như vậy, cô an ủi: “Ít nhất thì bà vẫn còn một cô con gái ở bên bầu bạn mà, đừng quá đau lòng.”

“Cô Tô, chúng ta trao đổi số điện thoại được không? Đợi hôm nào đó có thời gian thì hẹn nhau ra ngoài ăn bữa cơm, tâm sự hàn huyên một chút được không?” Bà Thiện không hiểu tại sao mà bản thân lại cứ muốn tìm cách làm quen với cô gái này như vậy.

Đột nhiên Tô Lạc Lạc cũng có ý định như thế, cô gật đầu một cái rồi đọc số điện thoại của mình cho bà Thiện. Sau khi lưu số điện thoại của cô, bà Thiện cẩn thận nhìn cô một lần rồi mới xoay người rời đi.

Tô Lạc Lạc tính tiền xong thì cùng Hạ Thấm đi ra ngoài, Hạ Thấm thấy hơi kỳ lạ nên hỏi: “Vừa nãy tớ thấy cậu đối xử với người phụ nữ đó rất tốt, tớ thấy hai người còn có phần giống nhau nữa đấy.”

“Thật hả? Trông tớ với bà ấy giống nhau thật sao?” Tô Lạc Lạc mím môi cười, cô và Thiện Oánh có ngoại hình giống nhau, mà bà Thiện lại là mẹ của Thiện Oánh nên trông cô giống bà ấy thì có gì kỳ lạ đâu.

“Lạc Lạc, cậu với cái cô Thiện gì đó thật sự trông giống nhau lắm hả?”

“Ừ, những người đã gặp tớ và cô ấy đều nói như thế, họ còn nói trông tớ với cô ấy cứ như chị em sinh đôi vậy đó.” Tô Lạc Lạc gật đầu một cái.

Hạ Thấm chưa gặp Thiện Oánh nhưng bấy giờ trong đầu cô ấy lại nảy ra một suy nghĩ: “Cậu không phải con ruột của mẹ cậu đúng không? Cậu được nhặt nuôi nên có khi nào cậu là đứa con còn lại bị thất lạc của bà Thiện không vậy?”

“Nhưng bà ấy nói năm đó ngay từ lúc sinh ra đứa trẻ kia đã không thở được mà.” Tô Lạc Lạc hỏi bằng giọng kinh ngạc.

“Nhỡ đâu đứa trẻ đó chính là cậu, mà năm đó cậu không hề chết mà vẫn còn thở thì sao?” Hạ Thấm nhìn cô rồi suy đoán.

“Chuyện này… có thể không?”

Hạ Thấm trả lời ngay tức khắc: “Lạc Lạc, bây giờ y học phát triển lắm rồi, nếu muốn biết cậu có phải đứa trẻ năm đó của nhà họ Thiện hay không thì cũng đơn giản thôi. Đợi hôm nào đó cậu và người phụ nữ đó đến bệnh viện xét nghiệm DNA thử xem, đến lúc đấy không phải mọi chuyện đều rõ ràng rồi hả?”

Tô Lạc Lạc ngẩn người mất mấy giây, đúng thế, cô việc gì phải xoắn xuýt lên như vậy. Nếu cô đúng là đứa trẻ bị thất lạc năm đó của nhà họ Thiện thì chỉ cần đi xét nghiệm DNA là biết mà. Thế nhưng bây giờ đột nhiên cô lại không đủ dũng cảm để làm chuyện đó.

“Cậu chờ chút nhé, tớ nghĩ chắc người phụ nữ đó vẫn còn ở trong cửa hàng, tớ muốn hỏi bà ấy vài chuyện.” Nói xong, Hạ Thấm chạy về phía cửa hàng quần áo ngay lập tức.

Tô Lạc Lạc nhìn theo cô ấy bằng ánh mắt kinh ngạc, không biết bây giờ Hạ Thấm muốn chạy tới đó để hỏi cái gì nữa. Tô Lạc Lạc xách túi quần áo đứng tại chỗ đợi một lát, cuối cùng cũng thấy Hạ Thấm chạy ra.

Hạ Thấm thở hổn hển một lát rồi sau đó giơ một sợi tóc xoăn trong tay lên: “Đây là thứ tớ lấy được này, bây giờ cậu có thể đi làm xét nghiệm được rồi.”

“Chẳng nhẽ bà ấy không hỏi cậu muốn lấy tóc của bà ấy để làm gì hả?”

“Tớ nói là… là cậu muốn lấy. Thế là bà ấy nhổ tóc của mình ra cho tớ luôn mà không chút do dự. Lạc Lạc, đến bệnh viện nhanh đi. Tớ đi cùng cậu, chỉ cần xét nghiệm xong thì mọi chuyện sẽ rõ ràng hết.” Hạ Thấm kéo tay cô.

Sau khi suy nghĩ một lát Tô Lạc Lạc mới gật đầu: “Được rồi. Vậy chúng mình tới bệnh viện đi. Nhưng tớ tự thấy không có khả năng lắm đâu.”

“Cậu phải tin tưởng vào y học chứ.” Hạ Thấm nắm tay Tô Lạc Lạc, đúng lúc đó cô đưa cho Hạ Thấm một cái túi: “Của cậu này.”

Vừa nãy lúc tính tiền, cô đã cố ý yêu cầu nhân viên cửa hàng tách rồi gói riêng ra một túi khác, trong đó là cái váy mà Hạ Thấm luôn nhìn chằm chằm không rời mắt. Hạ Thấm mở túi ra nhìn rồi kinh ngạc ngay tức khắc: “Lạc Lạc, cậu mua cho tớ hả? Trời ơi, cái váy này đắt lắm đó, sao cậu lại mua cho tớ làm gì?”

“Thôi được rồi, dù sao hôm nay tớ cũng có đặc quyền được quẹt thẻ mà, cứ để tớ mua cho cậu đi.” Tô Lạc Lạc mỉm cười rồi kéo tay Hạ Thấm: “Vừa nãy cậu cũng giúp tớ rồi còn gì?”

Hạ Thấm ôm cô: “Tớ yêu cậu chết mất thôi.”

Tô Lạc Lạc ngồi trên xe của Hạ Thấm rồi đi thẳng tới bệnh viện, cô nắm chặt sợi tóc của bà Đan trong tay nhưng trong lòng cô cũng tự thấy buồn cười, sao cô có thể là đứa trẻ mà năm đó bà Thiện bị thất lạc được cơ chứ?

Đứa trẻ đó phải yếu ớt tới cỡ nào đây? Nếu vừa mới sinh ra mà bác sĩ đã thông báo rằng đứa bé đã chết thì chắc chắn sau đó nó sẽ không thể sống lại được, thế nên cô cũng tin rằng con của bà Thiện thực sự đã mất rồi.

Vừa vào đến bệnh viện mà Tô Lạc Lạc đã muốn quay về, không định làm xét nghiệm nữa. Hạ Thấm phải lôi rồi kéo cô suốt cả đường đi, sau khi lên lầu Tô Lạc Lạc mới bắt đầu nhen nhóm suy nghĩ: hay là cứ thử một lần xem sao. Sau khi trả tiền, cô nhờ bác sĩ giám định huyết thống giúp mình.

Cô tự nhổ một sợi tóc của mình ra rồi đưa cho bác sĩ. Lúc ngồi chờ ở bên ngoài, đột nhiên suy nghĩ của Tô Lạc Lạc trở nên hơi loạn bậy. Mặc dù cô vốn biết chắc chắn kết quả sẽ khiến cô rất thất vọng nhưng ở trong sự thất vọng ấy, cô lại nhen nhóm một sự chờ mong.

Hạ Thấm ngồi bên cạnh cô cũng đang cảm thấy tò mò. Bấy giờ cô ấy mới nhận ra chuyện mình vừa làm thiểu năng biết bao, thế nên cô ấy nhìn Tô Lạc Lạc rồi an ủi một câu: “Cứ bình tĩnh đối mặt với tất cả mọi thứ, không cần lo lắng.”

Đột nhiên vị bác sĩ làm xét nghiệm cho cô mở cửa đi ra ngoài rồi gọi tên cô: “Tô Lạc Lạc.”

“Tôi ở đây.” Tô Lạc Lạc vội vàng đứng lên.

“Đây là bản báo cáo kết quả xét nghiệm của cô.” Bác sĩ không đọc kết luận trên tờ giấy mà đưa thẳng cho hai cô.

Hạ Thấm vội vàng nhận lấy rồi đưa cho Tô Lạc Lạc, tim cô đập vô cùng kịch liệt. Cô cúi đầu nhìn vào phần kết luận đã được bác sĩ xác minh, đột nhiên một hàng chữ hiện lên.

Sau khi trải qua giám định thì cô và bà Thiện có quan hệ huyết thống, là mẹ con ruột.

Dòng chữ này khiến đầu óc Tô Lạc Lạc trở nên choáng váng, hai mắt cô trợn trừng lên còn toàn thân thì khẽ run rẩy.

“Thật sự… là thật, hai người thật sự có quan hệ huyết thống này… Trời ơi, Lạc Lạc, cậu là đứa trẻ bị thất lạc của nhà họ Thiện thật này…” Hạ Thấm đứng ở bên cạnh hét lên bằng giọng phấn khích.

Nước mắt Tô Lạc Lạc rơi xuống mặt đất, từng giọt từng giọt một. Cô lấy tay che miệng lại nhưng không kiềm chế được hàng nước mắt lăn dài, còn cổ họng thì cũng dâng lên từng đợt nghẹn ngào.

Sao chuyện này có thể là sự thật được? Sao cô có thể là đứa trẻ đã mất của bà Thiện được cơ chứ?

Nhưng nếu không phải thì tại sao kết quả xét nghiệm lại ghi rằng hai người có quan hệ huyết thống?

Hạ Thấm đứng bên cạnh cô cũng cảm thấy vô cùng nghẹn ngào, cô ấy ôm lấy Tô Lạc Lạc: “Lạc Lạc, tớ mừng thay cho cậu nhiều lắm.”

Vành mắt Tô Lạc Lạc đã nhòe đi từ lâu, cô cũng xoay người ôm lấy Hạ Thấm. Sau mấy phút cô mới khôi phục tinh thần rồi nói bằng giọng thút thít: “Tớ nên làm gì bây giờ? Tớ có thể nhận lại họ không?”

“Tất nhiên là có thể rồi. Lạc Lạc, cậu là con của họ, sao cậu lại không thể nhận lại họ được cơ chứ?” Hạ Thấm đỡ lấy cô.

Tô Lạc Lạc nhớ đến Thiện Oánh, trong đầu cô hiện ra ánh mắt kiêu ngạo và không mấy thân thiện của cô ta. Cô ta sẽ chào đón cô trở về nhà họ Thiện ư?

Cô cũng không rõ nữa, nhưng cô biết chuyện Thiênh Oánh không thích cô là thật. Cứ coi như hai người đúng là chị em ruột đi chăng nữa nhưng sau khi xa cách hai mươi bốn năm thì chắc cũng chẳng còn tình cảm gì nữa rồi.