Đăng vào: 12 tháng trước
Nhìn thấy mỹ nhân rưng rưng, Lý Tranh trong lòng hơi đau, nhanh an ủi nói:
“Được, được rồi! ta đáp ứng ngươi, tiểu bảo bối ngươi cũng đừng khóc nữa, ngươi vừa khóc làm ta cũng không biết nên làm sao bây giờ.”
Nhìn thấy cơ hội tới, Liễu Vũ Hinh nhanh ngừng khóc thút thít, gần sát chút: “Vậy ngươi nhưng không được đổi ý!”
“Không đổi ý không đổi ý.” Lý Tranh dỗ ngột.
“Kia muốn người ta cảm ơn như thế nào đây?” Ngón tay linh hoạt của Vũ Hinh như phảng phất sinh ra hương thơm dụ dỗ chết người. Ngón tay di chuyển trên người Lý Tranh đến đâu thì chỗ ấy như bị đốt lửa, cứ như không khiêu khích nhiệt liệt liền không chịu.
Lý Tranh tâm ngứa khó nhịn, quơ tay một cái đã bắt được bàn tay mịn màng của nàng, đẩy mỹ nhân nằm xuống bắt đầu kịch liệt một trận mây mưa.
-------------
Qua Một tầng lại một tầng lầu tìm kiếm vất vả, càng ngày âm khí càng mạnh mẽ cường liệt lên làm ta hiểu ra được Hướng Mộng Điệp hẳn là ở cách ta không xa.
Tiểu Ngũ đi theo bên người ta, thỉnh thoảng bay tọt vào một gian phòng tìm kiếm.
Ta từ từ đi từng bước chân, đi lên tận tầng cao nhất, vừa bước tới ta liền cảm giác có một luồng âm khí cổ quái quỷ dị che trời lấp đất ở đây, mà loại âm khí này vốn chỉ thường tồn tại trên người của lệ quỷ trên trăm năm tuổi.
“Tiểu Ngũ, Hướng Mộng Điệp hẳn là đang ở trong phòng này.” Ta bóp bóp chóp mũi, nói.
Tiểu Ngũ vừa nghe thấy ta nói vậy lập tức im lặng một cách vô thanh vô tức chui vào phòng đó từ kẹt cửa.
Ta cũng chậm rãi đi từng bước chân một, đột nhiên một gian phòng tự dưng cửa mở ra làm ta phải nhanh chóng vội vàng trốn vào ngõ ngách an toàn.
Vừa nhìn nhìn ta chỉ thấy một nữ nhân trang điểm tinh xảo từ trong phòng đi ra, theo sau lưng nàng còn có một người đàn ông trung niên cao lớn.
Ta híp híp mắt, đợi đến khi nhìn thấy rõ mặt mũi của nữ nhân, ta trong lòng cả kinh. Là Liễu Vũ Hinh!
Liễu Vũ Hinh rất rất thân mật mà thì thầm với nam nhân kia hồi lâu, rồi xong hai người liền sóng vai nhau rời đi.
Ta nhanh đuổi kịp hai người, quả nhiên không ngoài dự đoán của ta, ta vừa chỉ mới đi theo sau Liễu Vũ Hinh thì ta liền có thể cảm nhận được dày đặc quỷ khí, chắc chắn nàng ta đã bị Hướng Mộng Điệp nhập vào.
Không lâu, hai người liền vào thang máy, ta nhanh đi vào một thang máy khác, cho đến khi cửa thang máy của ta mở ra ở tầng một, ta lại chỉ nhìn thấy có mỗi mình nam nhân kia sải chân bước ra khỏi cửa thang máy rồi bước thẳng ra khỏi khách sạn.
Rồi Liễu Vũ Hinh đâu rồi? Trong lòng ta tràn đầy nghi hoặc.
Chẳng lẽ ta bị phát hiện?
——---------
Trong Phòng:::
Liễu Vũ Hinh vội vàng mà đi vào phòng của mình, vừa mở cửa phòng tắm ra, nhìn cái gương cực kì to trong phòng tắm thật lâu.
Người trong gương rõ ràng là một nữ nhân mặc sườn xám đỏ xậm, có mái tóc quăn như thác uốn mỹ nhân, nhan sắc liên thành, ngay cả khóe mắt hay đuôi lông mày đều mang theo sự phong tình, nhưng có cái là sắc mặt lại tái nhợt, quỷ dị khôn kể.
“Xảy ra chuyện gì?” Liễu Vũ Hinh nhìn nữ nhân trong gương hỏi.
“Vừa rồi có người đi theo ngươi.” Hướng Mộng Điệp sâu kín mà nói.
Liễu Vũ Hinh mở trừng hai mắt: “Là ai?”
“Ta cũng không biết, tóm lại hiện giờ việc ta thoát khỏi Minh Giới chắc là đã bị bại lộ, Minh Vương nhất định sẽ sai khiến rất nhiều Quỷ sai đến bắt ta, ta nghĩ... Quỷ sai hẳn là đã tìm được nơi ta đang ở rồi.”
Hướng Mộng Điệp sắc mặt ngưng trọng, nâng cặp mắt lên, con ngươi thâm hắc hiện lên u quang.
Chuyện nên tới cũng sẽ tới, xem ra Hướng Mộng Điệp cũng nên chuẩn bị một chút.
“Ngươi muốn ta làm cái gì sao?” Liễu Vũ Hinh khẩn trương hỏi, Hướng Mộng Điệp là quý nhân thay đổi cuộc đời của nàng, nàng không hy vọng nàng ta xảy ra chuyện gì nếu không sẽ ảnh hưởng đến sự nghiệp của nàng mất.
Hướng Mộng Điệp hơi hơi mỉm cười, đưa tay nâng lên cằm nhọn thon đẹp của nàng ta, ngữ khí dụ hoặc:
“Hiện tại chắc ta sẽ phải mượn thân thể của ngươi lâu một chút, yên tâm đi, đoạn thời gian này ta sẽ thu xếp ổn thỏa hết thảy, ngươi coi như được nghỉ xả hơi dài hạn đi.”
“Nhưng mà……” Liễu Vũ Hinh có chút do dự, nàng sợ bị quỷ bám vào người lâu sẽ xảy ra chuyện gì mất, bởi vì hiện tại nàng đã thường xuyên xuất hiện tình trạng tinh thần mệt mỏi, tứ chi vô lực khác thường.
Hướng Mộng Điệp sâu kín thở dài, có chút tiếc hận mà nhìn nàng: “Nếu ngươi không yên tâm thì ta đây đành phải ngoan ngoãn bị Quỷ sai bắt trở về, từ nay về sau ngươi tự cầu phúc đi.” Nói xong, liền mơ hồ muốn đi.
“Đừng đi, ta chịu rồi!” Liễu Vũ Hinh vội vàng ngăn cản, nếu nàng ta đi thì chắc chắn những gì nàng đang có được sẽ tan thành mây khói hết. Cho nên bất luận như thế nào, nàng đều không thể để cho nàng ta rời đi.