Đăng vào: 12 tháng trước
Thì thấy Niệm Lâm chậm rãi đi đến bên cạnh chúng ta, con ngươi xinh đẹp nhìn về phía ta: “Ngươi nói có phải không?”
“Hả…… Ta làm sao biết được?” Ta ngượng ngùng cười.
Nhưng đó là sự thật, tục ngữ nói mèo có tận 9 cái mạng, mèo đen thường được sử dụng như linh vật trong các lễ tế nên máu của nó khi sử dụng đúng cách theo hướng tà ác sẽ có công dụng dưỡng dung nhan.
Chẳng lẽ cái trấn nhỏ này lại có thứ không sạch sẽ? Ta nhún nhún cái mũi, sao ta ngửi mãi cũng không cảm thấy có gì lạ.
“Ai…… những việc thế này cũng không phải chỉ mới xuất hiện có một lần.” Một lão già tuổi tác cao đột nhiên lắc đầu thở dài:
“Làm bậy a làm bậy, vốn dĩ trấn nhỏ của chúng ta có rất nhiều mèo hoang, nhưng những năm gần đây càng ngày càng ít, hiện tại gần như đã không còn thấy bóng dáng của con mèo nào nữa”
“Ta thấy chắc hẳn là có ma quỷ đang quấy phá rồi.” Một bà bán thịt heo mặc đồ hoa lòe loẹt làm ra vẻ thần bí lải nhải, sau khi nói xong liền bắt đầu thành kính mà niệm kinh.
Ta cùng Vệ Giới liếc nhau, Vệ Giới cười nhìn sang bà bán thịt hỏi “Bà ơi, vì sao bà lại nói vậy ạ?”
“ Này Bà Hải, bộ bà tính nói ra thiệt hả?!” Một nam nhân có chút khẩn trương mà liếc liếc sang bà bán thịt.
Bà Hải nhấp nhấp miệng, tựa hồ muốn nói lại thôi.
“Hải bà bà, bà hãy mau nói a!” Vệ Giới thúc giục: “Đừng ấm úng nữa a!”
“Vậy các ngươi không được truyền ra ngoài nha” Bà Hải mang vẻ mặt thần bí mà nói khẽ.
Ta cùng Vệ Giới đồng thời nặng nề mà gật gật đầu, Hải bà bà lúc này mới bắt đầu kể nhỏ: “Các ngươi chắc biết về chuyện của kĩ nữ Thải Cúc phải không?”
“Nghe qua nghe qua.” Ta nhanh nói, sợ Hải bà bà không kể nữa.
“Vậy các ngươi nhất định không biết vì sao Thải Cúc mất tích phải không?” Hải bà bà thần bí mà hỏi, ngưng trọng nhìn vẻ mặt của mọi người đang hết sức chăm chú chung quanh, bà hơi hơi mỉm cười:
“Nghe nói, Thải Cúc không phải là vô cớ mất tích, mà là do nàng bị thư sinh kia chôn sống ở khe núi ngoài trấn.”
“Cái gì?” Trong lòng ta cả kinh? Có hơi không thể tin được: “Vì sao?”
“Ha ha, Thải Cúc chính là nữ tử thanh lâu mà. Thân phận nàng vốn thấp kém, tình lạng đậu trạng nguyên của nàng làm gì lại chịu cưới nữ tử thanh lâu? Tên thư sinh đó sợ thanh danh hư tổn lại vừa sợ Thải Cúc lì lợm la liếm. Thà không làm, nếu đã làm phải làm đến cùng. Thư sinh đã âm thầm giết hại nàng rồi chôn ở khe núi mà không một ai hay biết. Thư sinh đó giả tâm giả ý làm đám ma cho Thải Cúc rồi mới trở lại kinh thành hưởng phúc.
Đáng thương cho Thải Cúc oan hồn bất tán, đành phải ở lại lưu luyến trấn này, chờ một ngày nào đó tên thư sinh kia quay trở lại để báo thù, nhưng tên thư sinh ấy lại không trở lại. Nên oan hồn Thải Cúc không tiêu tan nên đành phải giết mèo đen lấy máu.”
“Không có khả năng!” Hải bà bà vừa nói xong, ta liền gấp không chờ nổi mà hô to, thốt lên đính chính: “Người sống vừa chết chắc chắn có quỷ sai đến mang về địa phủ, làm gì có chuyện lưu luyến nhân gian không đi?”
Hải bà bà cặp mắt đang gục xuống dưới đột nhiên nhìn về phía ta, trong mắt tràn ra sự lạnh băng cùng mỉa mai:
“Tiểu cô nương, ngươi làm sao biết nhất định sẽ có quỷ sai bắt nàng về địa phủ, ngươi chắc chắn giống như ngươi đã gặp rồi vậy??”
“Ta đương nhiên……” Lời nói mới vừa nói một nửa, đã bị Vệ Giới hung hăng dùng tay ngăn miệng lại.
“Hắc hắc, bà bà đừng để ý nàng, đầu óc của nàng không tốt.” Vệ Giới cười làm lành giải thích với Hải bà bà, rồi hung hăng trừng nhìn ta một cái cay nghiệt, ở bên tai ta thấp giọng hô: “Ngươi điên rồi sao?”
Kỳ thật lời vừa ra khỏi miệng thì ta liền hối hận, nhìn ánh mắt nghiêm túc khắc nghiệt của Vệ Giới, ta chỉ có thể nghe lời mà ngoan ngoãn im miệng.
Hải bà bà dời đi ánh mắt: “Thôi, tan đi tan đi, ta cũng nên trở về nấu cơm cho đám con cháu ăn thôi" Nói xong, Hải bà bà chậm rãi đi dọn dẹp mớ thịt heo còn thừa.
Đám người hiếu kì vây quanh cũng chậm rãi tản ra, ai nấy đều đi làm việc của mình, nhà nào về nhà nấy, những du khách có hơi nhát gan đều thấp giọng kiêng kị cùng nhau thương lượng định rời khỏi trấn nhỏ.
Vệ Giới buông ra, ta hung hăng hút một ngụm không khí, đột nhiên phát hiện Niệm Lâm còn đứng tại chỗ nãy giờ, ánh mắt sâu kín mà nhìn hai người chúng ta.
Ta không khỏi có chút kỳ quái: “Niệm Lâm, ngươi làm sao vậy?”
Niệm Lâm lắc đầu, mặt mày trắng nõn có vẻ hơi chút tái nhợt: “Không có gì, ta chút bị dọa thôi.”
“Người thuộc khoa lịch sử thường hay tiếp xúc với các đồ vật và truyện xưa quái lạ thần bí như ngươi mà lại bị dọa sao?” Ta có chút kinh ngạc hỏi.
“Ha hả, thật ra ta rất nhát gan.” Niệm Lâm suy yếu cười:
“Xin lỗi, ta phải trở về nghỉ ngơi.” Sau khi nói xong liền chậm rãi về tới khách sạn.