Chương 11: truy bắt

Này! Địa Phủ Ở Hướng Kia!

Đăng vào: 12 tháng trước

.



“Biết không? Ta thực thích cái thế giới này, cái sự xa hoa truỵ lạc này, thế giới đa dạng này a, ta cũng thích dục vọng ấy, ở đây có đủ loại dục vọng.” Hướng Mộng Điệp cười nói, cúi đầu, lộ ra cặp mắt xinh đẹp ngăm đen, ở nơi tối tăm trong con ngươi như có ánh sáng lùa qua.

Vệ Giới thế nhưng cảm thấy cặp mắt kia giống như hồ đầm không đáy, nhìn không ra con ngươi màu đen ở đâu, màu trắng và đen đột ngột đan chéo, quỷ mị đáng sợ.

“Tấm tắc, khuôn mặt này cỡ nào xinh đẹp nha, thế giới này thật sự có quá nhiều đồ vật mỹ lệ tràn ngập dụ hoặc như thế nha” Nàng ta vươn tay, chạm từng đầu ngón tay ôn nhu lạnh băng lên ái muội vuốt ve trên gương mặt của hắn.

Vệ Giới trong lòng run lên, không chịu nổi liền nhăn nhăn mày.

"Thế nên, nếu có ai mạnh mẽ bắt ta đi khỏi thế giới này thì ta nhất định sẽ……” Nói đoạn, nàng ta đứng lên, chậm rãi cúi người dán đến hắn bên tai, thấp thấp nỉ non: “Sẽ trước tiên làm kẻ đó hồn phi phách tán.”

Vệ Giới bỗng chốc đứng lên, gắt gao nhìn chằm chằm nàng ta, chỉ thấy nàng ta cười đến quỷ dị, trong lòng bỗng dưng dâng lên dự cảm không tốt liền nhanh rời khỏi ghế dựa đứng lên, ai ngờ nhà hàng giống bị khóa lại, cánh cửa dù làm thế nào cũng mở không ra.

“Ngươi……” Vệ Giới xoay người, hung tợn mà nhìn về phía Hướng Mộng Điệp, chỉ thấy nàng ta đã thoát khỏi thân xác của Liễu Vũ Hinh, lộ ra linh hồn.

"Thì ra đúng là ngươi thật!” Vệ Giới cười lạnh nói.

Hướng Mộng Điệp cười đến vũ mị động lòng người, xoa xoa mái tóc ven tai của chính mình, âm thanh mị hoặc nói:

“Khó được Vệ Giới đại nhân tự mình tới bắt, tiểu nữ không khỏi cảm thấy thật là vinh hạnh nha.”

“Ngươi là như thế nào phát hiện ta là Quỷ Sai?” Vệ Giới ngưng thanh hỏi.

Hướng Mộng Điệp cười đến phong tình vạn chủng, vươn tay chỉ vào cánh môi của hắn:

“Lúc hôn ngươi, ta không cảm thấy dương khí của người sống.”

“Đáng chết!” Vệ Giới ảo não mà mắng thầm, không nghĩ tới hắn tự mình phòng bị rất nhiều nhưng lại sơ xuất như vậy, tự dưng để nàng ta phát hiện thân phận của mình.

“ Nếu ngươi Thức thời thì hãy mau đi theo ta, đừng ép ta đối với ngươi động thủ!” Vệ Giới lạnh giọng nói, rồi tay phải bốc cháy lên một đoàn lửa, một thanh kiếm kim quang rạng rỡ liền xuất hiện ở trên tay hắn.


“Vệ Giới đại nhân, người của Minh giới hẳn là không thể thương tổn người sống trên Dương giới, ta nói phải không?” Hướng Mộng Điệp đột nhiên ông nói gà bà nói vịt hỏi.

Vệ Giới sửng sốt, theo bản năng gật gật đầu, nhưng chờ hắn phản ứng thì Hướng Mộng Điệp đã chui vào thân thể của Liễu Vũ Hinh.

“Liễu Vũ Hinh” mở to hai mắt, u quang hiện ra: “Đến đây đi, Vệ Giới đại nhân!”

“Ngươi, đê tiện!” Vệ Giới chửi ầm lên nói, Hướng Mộng Điệp thế nhưng mượn thân thể phàm nhân để đánh với hắn, nếu đánh thật hắn nhất định sẽ phạm vào Quy tắc Cấm của Minh Giới.

Còn đang suy nghĩ, Hướng Mộng Điệp đột nhiên di chuyển, trong tay nắm con dao đen ngắn triều hắn đâm tới, Vệ Giới cả kinh, nhanh né sang một bên, nhìn thấy con dao nhỏ trong tay nàng ta hắn liền nuốt nuốt nước miếng.

Đó là Phong hồn Dao, do Thiết cao cấp của Minh Giới chế ra, nếu tiếp xúc với ma quỷ nào thì sẽ làm ma quỷ đó bị hồn phi phách tán!

Vệ Giới càng thêm cẩn thận, sợ bị Phong Hồn Dao gây thương tích, nhưng chiêu thức của hắn cũng bị quản chế rất nhiều, trong lúc nhất thời dừng hắn không thắng nổi nàng ta.

Đột nhiên chiêu thức của Hướng Mộng Điệp trở nên thật hung ác, tấc tấc ép sát đem Vệ Giới bức tới góc tường.

Nhưng Vệ Giới đã lập tức bay lên trần nhà, nhảy tới trên bàn, trong tay Kiếm Bàn Long nhắm ngay cổ của Hướng Mộng Điệp, nhưng hắn đột nhiên nhớ ra không thể thương tổn Liễu Vũ Hinh, nên nhanh chóng xoay chuyển cổ tay quay kiếm lại, ai ngờ Hướng Mộng Điệp lại thừa dịp này đâm dao nhỏ về phía cổ của Vệ Giới.

Vệ Giới kinh hãi rất nhiều, nhanh chống thối lui về sau nhưng những hình ảnh chung quanh đột nhiên thay đổi, Nhà Hàng cơm Tây lãng mạn ưu nhã phút chốc hóa thành núi vực gió lạnh thấu xương, Vệ Giới phát hiện chính mình đã lui đến trước đáy vực thẳm, lui xuống chút nữa là sẽ rơi xuống vạn trượng vực sâu.

Nên hắn theo bản năng ngừng bước chân lại, nhưng đồng thời ngọn gió như vụt qua mang theo ánh sáng sắt lạnh lập loè, mũi dao thẳng hướng đâm vào cổ của hắn.

Trong tình thế Nghìn cân treo sợi tóc, ngân quang chợt lóe, một cây Trượng tiên màu bạc không nghiêng không lệch chính xác quật Phong Hồn Dao ra xa.

Hướng Mộng Điệp còn chưa kịp phản ứng đã bị Trượng tiên hung hăng đánh quật ngã xuống nền đất, người và hồn cũng bị chia lìa.

Hướng Mộng Điệp không thể tưởng tượng mà quay đầu nhìn về phía người vừa mới tới.

Ta thật vui vẻ cười hihi, khẽ phất phơ làn váy nhìn Hứa Mộng Điệp trong gương mặt trắng bệch không còn giọt máu kia.