Chương 36: Hiềm nghi

Này! Địa Phủ Ở Hướng Kia!

Đăng vào: 12 tháng trước

.



Ta vội vàng xốc hắn lên, khi đã nhìn thấy rõ mặt mũi dưới lớp mũ áo đen là lúc ta phải hít hà một hơi.

Người này đúng là Niệm Lâm!

Sự việc làm ta khiếp sợ còn không có ngừng lại, trên cổ Niệm Lâm thế nhưng lại có một vết cắt thật sâu, máu tươi chảy ra như thác đổ, vết cắt ngay động mạch nơi trí mạng của con người, thế nên cho dù ban nãy cậu ta không chết thì giờ phút cũng chết rồi.

Nhưng tại vì sao ta lại không nhìn thấy linh hồn cậu ta thoát ra khỏi thân thể?

Đang chìm trong sợ ngờ vực, đột nhiên một người trong đám người kia kêu sợ hãi: “Mọi người xem, xung quanh là thi thể của mèo đen!”

Thế là tất cả mọi người dùng ánh mắt khi nhìn thấy hung thủ giết người và giết mèo toàn bộ đổ ập lên người ta một cách gắt gao phẫn nộ, làm cho ta hết đường chối cãi.

“Mọi người mau lên, mau đem tên hung thủ này bắt vào đồn cảnh sát đi!” Người đàn ông cầm đầu thật mạnh hô to, ra lệnh một tiếng, ta đã bị một đám người thô lỗ mà nâng lên lôi về phía trước.

Không!!ta thật sự bị coi thành hung thủ rồi sao??!

-----------------------

“Bác Cảnh sát à, ta đã nói là người không phải là ta giết rồi mà sao ngài không chịu tin???!” Ta có chút mệt lòng mà nằm dài ườn trước mặt người cảnh sát đang ghi chép lại lời khai.

Nhưng người cảnh sát trước mắt hình như một chút cũng không chịu tin ta, nghiêm túc mà nhìn ta: “Nhưng tại hiện trường hôm nay chỉ có một mình ngươi ở đó, hơn nữa đang buổi tối mà ngươi lại không ngủ mà chạy ra đường làm gì?”

Ta sửng sốt, ta cũng không thể nói bản thân là đi bắt quỷ.

Cảnh sát nhìn thấy ta đang trầm mặc, tựa hồ càng thêm khẳng định: “Không còn lời gì để chối cãi phải không! Vậy tại sao ngươi lại giết hại bị hại Niệm Lâm?”

Ta thật sâu thở ra một hơi, tức giận mà nhìn ông ta nói: “Bác Cảnh sát, ta với cậu ta không oán không thù, giết cậu ta để làm cái gì?” Thật là xui xẻo, tới độ án mạng cũng vị vạ lây.

“Là ngươi đang thẩm vấn ta hay là ta thẩm vấn ngươi? Ngươi nếu lại tiếp tục không phối hợp như thế, thì ta sẽ gán cho ngươi tội cố ý giết người rồi đem ngươi nộp cho toà án!” Cảnh sát trầm trầm sắc mặt, nghiêm khắc mà nói.

Ta méo miệng, không nói nhảm nữa, dù sao bây giờ chứng cứ không đủ, ông ta cũng không thể lập án.

Cảnh sát nhìn thấy ta không nói thêm lời nào nữa liền đình chỉ thẩm vấn, gọi người tới nhốt ta vào nhà tù Lâm Thời.


Cái nhà tù bốn phía đều là tường đá và tường đá, ở giữa chỉ có một cái giường ống sắt nhỏ, ngoài ra không có thêm bất kì đồ vật nào nữa.

Sự đãi ngộ này…… Ta buồn bực mà ngồi lên giường.

An tĩnh lại sau ta liền bắt đầu nhớ lại cái tình cảnh đêm qua, ta có thể khẳng định kẻ hấp thụ máu mèo đen chính là Niệm Lâm, nhưng vì sao cậu ta lại tự sát?

Có phải ta đã bỏ sót cái chi tiết gì?

“Cơ tiểu Thiên, có người muốn gặp ngươi!” Đột nhiên một vị cảnh sát đi đến bên ngoài phòng giam của ta, mang ta đi ra ngoài.

Đẫn đến phòng gặp mặt riêng thì ta thấy người đến tìm ta là Vệ Giới trong nét mặt kì quái.

“Vệ Giới……” Nhìn thấy Vệ Giới không biết vì sao ta có hơi cảm động.

Vệ Giới nôn nóng mà cầm lấy micro, lớn giọng vang lên: “Này rốt cuộc là chuyện gì? Ngươi tại sao lại vào tù? Ta nghe mấy người trong trấn nói ngươi giết người?”

“Ta bị hãm hại.” Ta nghẹn khuất mà kể lại mọi sự đêm qua cho Vệ Giới nghe.

Vệ Giới nghe xong trầm mặc thật lâu sau, rồi mới ngẩng đầu ngưng trọng mà nói: “Vậy là Niệm Lâm tự sát hãm hại ngươi? Ngươi với cậu ta có thù gì sao?”

“Ta vốn dĩ cũng chưa từng gặp cậu ta quá ba lần, có thể có thù được sao? Đây cũng là chỗ làm ta đau đầu tự hỏi. Với lại ngày hôm qua lúc Niệm Lâm chết lại không có linh hồn xuất ra khỏi thân xác, ngươi nói đây là chuyện gì?” Ta góng to với Vệ Giới.

“Không có linh hồn xuất ra…… làm sao có khả năng?” Vệ Giới hiển nhiên cũng là khó có thể tin.

“Vệ Giới, mặc kệ như thế nào, ta cảm thấy chuyện này không có đơn giản như vậy, ngươi phải luôn luôn thời thời khắc khắc quan sát tình huống của cái trấn chết tiệt này, còn có……” Lời nói ta còn chưa kịp nói xong, thì micro lại đột nhiên không còn miếng thanh âm nào nữa.

“Đã hết giờ, Cơ tiểu Ngàn, phải trở về thôi!” Cảnh sát đi đến, lạnh giọng nói.

Ta lưu luyến không rời mà nhìn về phía Vệ Giới, chỉ thấy hắn ánh mắt rất kiên định gật gật đầu.

Nhìn ra tâm ý trong ánh mắt hắn, tâm hồn ta thế nhưng yên định hẳn lại, ta tin tưởng đồng bọn của mình.

Ra khỏi cục cảnh sát, Vệ Giới đi lang thang không có mục tiêu trên đường, trong lòng không biết vì sao có chút vắng vẻ.

Hiện tại việc cấp bách nhất là phải giúp Tiểu Ngàn rửa sạch hiềm nghi, chính mà hắn phải bắt đầu từ đâu đây?

Vệ Giới xoa xoa phát cái trán đến đỏ ngấy, nghĩ mãi không ra cách gì cả.