Đăng vào: 12 tháng trước
Cố Liệt đang sống những tháng ngày tốt đẹp, mỗi ngày trở về Vị Ương Cung đều có Địch Kỳ Dã ở đó.
Ban đầu, ngoại trừ Cố Chiêu vui vẻ vì được Thái phó dạy thêm, văn võ cả triều hoàn toàn không phát hiện ra điều gì khác biệt.
Địch Kỳ Dã chỉ là không xuất cung, không thượng triều, ngoài việc dạy dỗ Cố Chiêu hàng ngày, nên làm cái gì vẫn làm cái đó.
Luyện võ, đọc sách, quản lý giúp Cố Liệt, không sót chuyện nào, đúng giờ đúng địa điểm, ngay cả dắt A Phì đi dạo cũng không quên.
Hơn nữa, ngày sinh nhật Cố Chiêu, Địch Kỳ Dã cũng ngồi nguyên lành trong bữa tiệc.
Nhưng thời gian dài trôi qua, không có một Định Quốc Hầu làm người đứng giữa hạ hoả cho Bệ hạ, những lúc bầu không khí triều đình lạnh ngắt cừng đờ, nếu ngay cả lời nói của Khương Dương cũng không có tác dụng, thì quần thần chỉ có thể nơm nớp lo sợ quỳ trên Phụng Thiên Điện, trong lòng khóc la cầu Định Quốc Hầu mau mau trở về.
Cố Liệt đương nhiên biết có Địch Kỳ Dã trên triều giúp hắn bớt được bao nhiêu cơn giận không đâu, ngày nọ có ngôn quan vô cùng nhớ nhung hỏi khi nào Định Quốc Hầ về triều, Cố Liệt buồn cười nói: “Con người ấy mà, xa thơm gần thối, giờ đã biết chỗ tốt của Định Quốc Hầu, sao ngày xưa rảnh rỗi không có việc gì không bớt tố Định Quốc Hầu đi một quyển?”
Chỉ vì một câu “rảnh rỗi không có việc gì” này, chính Cố Liệt bị ngôn quan tố vài ngày, về cung khoe khoang kể khổ với Địch Kỳ Dã, còn bị Địch Kỳ Dã chê cười.
Nháy mắt đã vào hạ, người viết thư cho Địch Kỳ Dã, ngoài Tiểu Lan đại nhân, còn có thêm Mục Liêm.
Lan Duyên Chi đỗ tân khoa Hàn Lâm, mới vào quan trường, tất nhiên sẽ không thuận buồm xuôi gió, nhưng hắn chưa bao giờ nhắc đến trong thư, chỉ kể lại những tin tức thú vị, chuyện thường ngày.
Thư của Mục Liêm càng đơn giản, chỉ có một chủ đề, đó chính là nhớ sư phụ.
Đôi khi còn có Ngao Nhất Tùng, hắn viết thư nghiêm túc xin ý kiến về vấn đề nan giải.
Ngay cả Chung Thái ở Vân Mộng Trạch xa xôi cũng gửi tới một phong thư báo tin vui, nói rằng lại sinh thêm một đứa con trai, muốn thỉnh Địch Kỳ Dã đặt tên cho đứa bé.
Tháng bảy khi Quỷ Môn Quan mở ra, Thất Tịch Khất xảo (1) đã tới, đom đóm vờn quanh theo gió trong Ngự Hoa Viên, xinh đẹp mộng ảo, Địch Kỳ Dã đọc quá nhiều sách giải trí, kể chuyện ma làm Cố Chiêu sợ tới mức không dám về Đông Cung.
Địch Kỳ Dã tự biết mình đuối lý, bế Cố Chiêu về Vị Ương Cung ngủ một đêm.
Ngay đúng ngày hội Thất Tịch, Cố Liệt đã không được ăn thì chớ, đến ôm người ngủ mà cũng không được nốt, đói thật sự, nỗ lực mấy ngày, mới ăn uống thoả lòng thoả dạ.
Mùa hè năm Sở Sơ thứ năm đặc biệt nóng, tới cuối tháng bảy mặt trời chói chang, Địch Kỳ Dã bị nóng đến độ ngủ không yên, từ sau những giấc mơ kiếp trước đó, đã lâu rồi hắn không nằm mơ, nay lại làm một giấc mộng.
Hắn mơ thấy thư phòng nhỏ ở Vị Ương Cung kiếp trước, cũng không có gì đặc thù, cũng không có người, cũng không xảy ra bất cứ chuyện gì, chỉ là hình ảnh của thư phòng nhỏ mà thôi.
Mãi cho đến khi sắp tỉnh, Địch Kỳ Dã mới phát hiện, có một món đồ sứ màu xanh nhạt đặt trên giá bác cổ, mặt ngoài dán một tờ giấy, trên giấy viết bốn chữ: tuỳ hứng làm bậy.
Tỉnh lại rồi, Địch Kỳ Dã nhìn Cố Liệt ôm chặt mình, còn đang ngủ say, không nhịn được duỗi tay chọc chọc mặt hắn.
Ấy vậy mà kiếp trước, người này còn cho tro cốt của hắn vào hũ sứ, đặt trên giá bác cổ trong thư phòng, ngày ngày đêm đêm đối diện lẫn nhau.
Thật là, khiến Địch Kỳ Dã không biết nên có cảm tưởng gì.
Cố Liệt bị chọc tỉnh, bắt được tay Địch Kỳ Dã, đặt bên môi hôn hôn, hỏi: “Sao vậy?”
“Không có gì.”
Địch Kỳ Dã không muốn gợi cho Cố Liệt nhớ tới kiếp trước, chỉ giục hắn rời giường: “Ngươi nên đi buổi chầu sớm rồi.”
Tháng chín, Địch Kỳ Dã cầm phương thuốc đi tìm Trương lão, Trương lão nói ủ rượu làm cái gì, rượu đâu phải thứ tốt lành, không bằng làm kẹo hoa quế.
Vì thế Địch Kỳ Dã đánh rơi toàn bộ hoa quế trong sân, gom lại cùng công thức làm kẹo chép từ chỗ Trương lão, đưa đến Ngự Thiện Phòng.
Cố Liệt thích ăn kẹo hoa quế, đặc biệt là viên trong miệng Địch Kỳ Dã.
Thời điểm sắp ăn hết kẹo hoa quế, gió thu đã ngày một mạnh hơn, hạc Bắc bay về phương Nam, nhạn tự xắp lối thành hàng.
Thu lạnh cuối năm, cách tháng giá (2) càng ngày càng gần, cả người Cố Liệt đều bị bao phủ trong u ám, quần thần trong triều càng thêm cẩn thận, không dám tuỳ tiện làm sai.
Sinh nhật Bệ hạ sắp tới, quần thần nhắc đến việc chúc mừng, bị Cố Liệt từ chối, lần này hắn còn chẳng tìm cớ, chỉ nói muốn cùng Cố Chiêu hai cha con tổ chức một sinh nhật đơn giản, không bằng bỏ tiệc chúc mừng, đổi thành cho quần thần thêm hai ngày hưu mộc, tháng sau đến ngày sẽ cho văn võ toàn triều ở nhà nghỉ ngơi bốn ngày, quà cũng đừng tặng.
Quần thần không biết nguyên do, nhưng rõ ràng nhìn ra được Bệ hạ đặc biệt kiên quyết với ý định ấy, còn kiên quyết hơn cả công chuyện nghị sự ba phần, bởi vậy văn võ cả triều tròn mắt nhìn nhau, dù sao sinh nhật cũng không phải chính sự, cuối cùng không có ai dị nghị.
Ngày mùng hai tháng mười một, nửa đêm, Địch Kỳ Dã bị ăn lăn qua lộn lại ngất xỉu, lại làm một giấc mộng.
Biển sao mênh mông, ánh sao lấp lánh trên bầu trời đêm thâm lam, lặng lẽ bình yên.
Dưới sao trời, là một chiếc thuyền gỗ.
Cố Liệt đang ngồi nhắm mắt, dường như đã nhẹ nhàng đi vào giấc mộng, hàng mi dài khẽ rung, mái tóc đen đặc như bóng đêm của hắn rơi xuống trước người, Địch Kỳ Dã nằm trên đùi hắn, đầu ngón tay quấn lấy sợi tóc đen nhánh, cũng là dáng vẻ say giấc nồng.
Dưới thuyền gỗ, là sông máu đỏ sậm u ám đặc sệt, nó chậm rãi lưu động, đẩy thuyền gỗ từ từ trôi về phía trước, thỉnh thoảng có xương trắng nổi lên mặt sông, nhẹ nhàng đụng vào thuyền gỗ, phát ra tiếng vang nhỏ trầm đục.
Cảnh mơ này cũng chỉ có duy nhất một hình ảnh như vậy, tựa như khoảnh khắc vĩnh hằng, mãi mãi không đổi thay, Địch Kỳ Dã không biết mình mơ bao lâu, cũng không biết mình bị lung lay tỉnh dậy vào lúc nào.
“Ngươi……”
Địch Kỳ Dã bực đến muốn đẩy Cố Liệt ra, nhưng bàn tay bị Cố Liệt nắm lấy thật chặt, giữ ở phía sau, chỉ có thể đung đưa theo động tác của Cố Liệt, như con thuyền nhỏ giữa sóng to gió lớn, thân bất do kỷ.
Trên kích thích còn có kích thích, trên sóng gió còn có sóng gió, mưa rền gió dữ tới cực hạn, vẫn còn có sấm sét cuồng bạo thổi quét đến, Địch Kỳ Dã dứt khoát chẳng nghĩ ngợi gì nữa, giao hết mọi cảm quan cho Cố Liệt, buông trôi tới cuối cùng.
Định Quốc Hầu và Bệ hạ, suốt hai ngày đều chưa xuất cung.
Ngày mùng bốn tháng mười một, trước bình minh, tuyết lớn đã phiêu phiêu đãng đãng rơi xuống kinh thành, đến khi Cố Liệt tỉnh dậy, tuyết đã tích một tầng thật dày.
Cố Liệt đau lòng ôm Địch Kỳ Dã vào trong ngực, dùng chăn lông cừu thật mềm thật ấm bao trọn lấy hắn.
Chăn lông cừu che khuất những dấu vết tình yêu khiến người ta phải giật mình ấy, lúc này mặt trời còn chưa mọc, tuyết đọng đã phản xạ ánh mặt trời sáng choang, dưới ánh sáng, người đã lâu không xuất cung trắng đến động lòng, quả thực giống như được đắp nặn từ băng tuyết, khiến cho người khác phải lo sợ một khi thái dương xuất hiện hắn sẽ tan chảy.
Địch Kỳ Dã vừa tỉnh dậy, đã lấy bả vai Cố Liệt để mài răng.
Cố Liệt hoàn toàn không kêu đau, chỉ quan tâm nói: “Có khó chịu không?”
Địch Kỳ Dã ngay mắt trắng cũng lười đảo, tối hôm qua, hắn thật sự có một chớp mắt xuất hiện ý nghĩ, có khi nào mình sẽ vô cùng mất mặt mà chết ở…… trên.
Không nói đùa, vui sướng cực hạn nhất sẽ khiến tim người đập nhanh, một chớp mắt đó như đã vượt qua ranh giới sinh tử, mất đi cảm giác về thời gian không gian, duy nhất chỉ còn lại Cố Liệt.
“Gia súc,” Địch Kỳ Dã mở miệng một cái, giọng nói khản đặc, Cố Liệt lập tức đút ngụm trà ấm cho hắn.
Cố Liệt hôn đi vệt trà, nhận lỗi nói: “Là ta không tốt.”
Thấy đôi mắt Địch Kỳ Dã tràn đầy trào phúng, Cố Liệt nghiêm túc giống như đang thề, nói: “Lần sau sẽ không như vậy nữa.”
Địch Kỳ Dã hừ nhẹ một tiếng, rốt cuộc không so đo với hắn nữa.
Ngoài cửa sổ lưu ly, tuyết càng rơi càng lớn, giống như từng chiếc lông ngỗng lông hạc trắng muốt, bay lả tả.
Tuyết lớn sẽ đắp lên một lớp chăn thật dày cho đồng ruộng, lúa mạch ngoài ruộng có thể ngủ yên thật tốt, chờ đợi trời ấm, đại tuyết (3) tan thành nước bồi đắp cho ruộng đầu, đầu năm đã có thu hoạch phong phú.
Tuyết lành báo hiệu một năm bội thu.
Cố Liệt nhìn tuyết lớn bay lả tả, nghĩ dân chúng có thể áo cơm vô ưu, Đại Sở không có chiến tranh gian khổ, hắn có thể một lần nữa mở ra thịnh thế, khiến người trong thiên hạ hưởng thịnh thế thái bình.
Quan trọng chính là, chờ đến khi tạo nên thịnh thế kiếp này, Địch Kỳ Dã nhất định còn ở bên cạnh hắn.
Đại Sở sẽ càng ngày càng tốt.
Bọn họ cũng sẽ càng ngày càng tốt.
Mặt trời vàng tươi của mùa đông thoát ra khỏi tầng mây, chiếu lên lớp tuyết đọng thật dày, xua tan khói mù còn sót lại, khiến trời đất ngập tràn sáng trong.
“Cố Liệt.”
Cố Liệt cúi đầu nhìn Địch Kỳ Dã trong lòng mình.
Hai ngày qua, Địch Kỳ Dã mặc cho hắn làm càn hết sức, an ủi những đau xót tích luỹ tầng tầng lớp lớp trong lòng hắn.
Hắn không biết mình còn có thể yêu Địch Kỳ Dã nhiều đến bao nhiêu, nhưng hắn biết, bất kể hắn yêu Địch Kỳ Dã nhường nào, tình yêu của Địch Kỳ Dã dành cho hắn cũng sẽ không ít hơn một chút nào.
Địch Kỳ Dã duỗi tay xoa mặt Cố Liệt, dùng một ngữ điệu như đang tuyên bố, nghiêm túc nói cho hắn: “Trời đã sáng rồi.”
Quá khứ đã qua.
Đừng nhớ chuyện cũ.
Cố Liệt hôn lên trán hắn gần như thành kính, ừ một tiếng, lặp lại theo hắn: “Trời đã sáng rồi.”
Sinh nhật của Bệ hạ qua đi, Định Quốc Hầu một lần nữa đứng trên Phụng Thiên Điện.
Quần thần vừa trông thấy Địch Kỳ Dã, vui vẻ ra mặt, sôi nổi biểu đạt lòng nhớ thương dành cho Địch Quốc Hầu, “Chào buổi sáng Định Quốc Hầu” “Định Quốc Hầu đã lâu không gặp” “Định Quốc Hầu thật là ngày càng phong độ anh tuấn”.
Địch Kỳ Dã cong môi gật đầu, cũng không nhiều lời.
Văn võ bá quan xếp hàng yên lặng chờ đợi.
Cố Liệt giá lâm, thái giám xướng nhạ, quần thần bái nghênh. (4)
“Tham kiến Bệ hạ!”
Một người ở trên, một người ở dưới, ánh mắt Cố Liệt và Địch Kỳ Dã gặp nhau rồi đan chéo, im lặng chứa đựng ý cười sâu đậm.
Đây là cuối năm Sở Sơ thứ năm.
——————————————————————
Chú thích:
(1) Thất tịch – Khất xảo: hai tên gọi khác nhau của lễ thất tịch
(2) Tháng giá: Frimaire, từ khoảng 21 tháng 11 ~ 20 tháng 12
(3) Đại tuyết: có hai nghĩa hoặc là tuyết lớn, hoặc là 1 trong 24 tiết của các lịch TQ, VN, Nhật, Triều Tiên, thường bắt đầu vào khoảng ngày 7 hay 8 tháng 12 dương lịch, và kết thúc vào khoảng ngày 21 hay 22 tháng 12
(4) Xướng nhạ: vái chào, lên tiếng vái chào
Bái nghênh: lạy để nghênh đón
——————————————————————
Tui về rồi đây, bỏ bê tội lỗi quá, cày cấy nốt cho Chủ công và Tướng quân nào hihi.