Đăng vào: 12 tháng trước
Nhan Pháp Cổ bị Lan Duyên Chi dồn đến không có chỗ trốn, lại trở thành một chuyện rất thú vị của kình thành.
Nếu là việc của người thường, vất vả mãi mới người trân trọng kỹ năng đoán mệnh của mình, Nhan Pháp Cổ hắn vì tri kỷ tuệ nhãn thức anh, kiểu gì cũng sẽ tính cho một quẻ thật tốt.
Nhưng đây không phải việc của người thường.
Lúc ấy Lan Duyên Chi diện thánh ở Phụng Thiên Điện, Nhan Pháp Cổ đã bấm ngón tay tính một quẻ trên điện, tính ra quan hệ máu mủ ruột già giữa Địch Kỳ Dã và Lan Duyên Chi —— Nhan Pháp Cổ cẩn thận nghĩ xong, lập tức toát mồ hôi, hai người này mà máu mủ ruột già, tiểu vương tử máu mủ ruột già với ai bây giờ? Công Tử Lịch lại không phải họ Lan.
Quẻ này quả thực đòi mạng không khác gì quẻ tính con nối dõi của Cố Liệt năm xưa, hơn nữa có lẽ cũng không chuẩn giống như cái quẻ đó.
Nhan Pháp Cổ từng ăn hành một lần vì không giữ miệng, làm Khương Dương đánh đập ngần ấy năm, lần này sống chết không chịu mở miệng nữa.
Có điều, mặc dù tiểu Lan đại nhân cố chấp, xét đến cùng không phải người quen, nhưng người ta nhớ mong anh trai đã mất nhiều năm như vậy, thậm chí tới mức ngay cả hy vọng tìm Nhan Pháp Cổ bói toán cũng không chịu buông tha.
Nhan Pháp Cổ dù sao cũng lớn tuổi, nội tâm không đành lòng, cũng không thể bện lời nói dối để lừa hắn, chỉ có thể cứ trông thấy Lan Duyên Chi là bỏ chạy.
May mà tuổi tác hai người này cách hơi xa, bằng không, bá tánh kinh thành có thể soạn ra cho họ một khúc phượng cầu hoàng.
Kinh thành nào có chuyện có thể giấu được Cố Liệt, vì thế ngày thanh minh tế tổ, đến buổi tối, Địch Kỳ Dã cùng gác đêm với Cố Liệt ở Phụng Tiên Điện, liền nghe Cố Liệt nhắc tới: “Nhan Pháp Cổ bị Lan Duyên Chi dồn đến không có chỗ trốn rồi.”
Nhắc tới việc này, Địch Kỳ Dã lại cảm thấy buồn cười, không vì lý do gì khác, chỉ vì dáng vẻ như chuột thấy mèo của Nhan Pháp Cổ hằng ngày: “Hắn đường đường là một đạo sĩ, ngày xưa đi đâu cũng đòi mệnh để tính, không cho tính cũng bắt phải tính, giờ lại vì không tính mệnh cho người ta mà bị đuổi theo chạy khắp nơi, có phải nên gọi là thiên đạo hảo luân hồi không?”
Địch Kỳ Dã còn nhớ rõ năm dó Nhan Pháp Cổ tính ra mệnh vương phu cho hắn.
Hắn nói Nhan Pháp Cổ đường đường là một đạo sĩ, làm Cố Liệt cũng bất đắc dĩ, Nhan Pháp Cố thật sự là đại thần đầu tiên từ khai thiên tích địa tới nay liều mạng muốn được điều tới Khâm Thiên Giám, Cố Liệt lắc đầu cười mắng: “Bậy bạ.”
Đang nói chuyện, Cố Chiêu đến thỉnh an, nói cũng muốn gác đêm cho tổ tiên, Cố Liệt không cho phép, khuyên cậu trở về.
Tháng sau là sinh nhật mười bốn của Cố Chiêu, đang đúng tuổi lớn, gác đêm cái gì, ngoan ngoãn ngủ mới là lẽ phải.
Tối nay Phụng Tiên Điện không đóng cửa, tiết lạnh mùa xuân còn chưa qua, xung quanh bày mấy chậu than, hai người ngồi trên đệm hương bồ nói chuyện, Địch Kỳ Dã quấn một chiếc chăn mềm to, càng làm nổi bật gương mặt như quan ngọc.
Cố Liệt xem hắn quấn chăn lông xù xù, không nhịn được lật chăn mềm của người ta lên, để Địch Kỳ Dã tựa vào lòng mình, ôm lấy, rồi lại đắp kín chăn mềm cho hắn.
Địch Kỳ Dã nằm trong lòng Cố Liệt, duỗi tay bóp cằm hắn, cười hỏi: “Bệ hạ, ngươi gác đêm cho tổ tiên thế này đây hả?”
Cố Liệt không để bụng, nếu hắn tin trên trời có linh gì đó, vừa rồi sẽ không lùa Cố Chiêu về đi ngủ, thế nên đầu tiên là bắt lấy bàn tay Địch Kỳ Dã nhét vào trong chăn đắp kín, không cho Địch Kỳ Dã ngọ nguậy, rồi mới nghiêm trang nói: “Định Quốc Hầu có công phò tá bình thiên hạ, nếu cảm lạnh vì gác đêm cho tổ tiên Sở Cố, chẳng phải là tổ tiên có lỗi, không phù hộ công thần Đại Sở ta sao?”
Nói dối trắng trợn cùng lắm cũng chỉ như thế này, đến Địch Kỳ Dã cũng nghe ngây người, hoàn hồn lại chỉ có thể cười, Bệ hạ nhà hắn thật sự không phải nhân vật bình thường.
“Về Lan Duyên Chi,” hai người tránh không nhắc vài ngày, Cố Liệt cuối cùng hỏi ra: “Ngươi thấy thế nào?”
Thời gian vài ngày, mặc dù bận bịu chuẩn bị tiến hành các công việc cho thanh minh tế tổ, nhưng cũng đủ để Cố Liệt điều tra Lan Duyên Chi và Lan gia tới đáy cũng không còn.
Cha mẹ Lan Duyên Chi, đúng là bị giết hại trên đường buôn bán ở Tần Châu, lúc ấy trưởng tử đồng hành, cũng xác thật sống không thấy người chết không thấy xác.
Tổ phụ Lan gia không muốn tin tưởng trưởng tôn đã chết, nhưng dẫu sao vẫn sợ có vạn nhất, nếu trưởng tôn thật sự đã mất, không lập mộ cho hắn chẳng phải sẽ biến thành dã quỷ không có chốn về? Vậy nên mặc dù trong Lan gia luôn thờ phụng bài vị trường sinh, nhưng vẫn lập một ngôi mộ chôn quần áo và di vật bên cạnh mộ của cha mẹ, người ngoài cũng đều cho rằng trưởng tôn Lan gia đã cùng đi với cha mẹ.
Bởi vậy, Lan Duyên Chi sẽ không trở thành một vấn đề lớn, nhưng có thể trọng dụng hay không, dùng ở vị trí nào, Cố Liệt đương nhiên sẽ quyết định dựa trên thái độ của Địch Kỳ Dã.
Địch Kỳ Dã lại hỏi ngược lại: “Ngươi thấy thế nào?”
“Hắn có thể là anh em ruột của ngươi,” nói của ngươi hình như không đúng, Cố Liệt dừng một chút, mới nói tiếp, “Anh em ruột của thân phận này của ngươi.”
Nói đến ba chữ anh em ruột, Địch Kỳ Dã cảm nhận được cánh tay đang ôm mình bất chợt siết chặt, cứng đờ.
Địch Kỳ Dã không chút để ý nói: “Có thể đúng, có thể không đúng.
Cho dù đúng, thời điểm ta ‘sống lại’, người trong thân xác này cũng đã chết.
Ta có nhận biết Lan gia hay không, đều có thể xem là lừa dối, trừ phi ta nói thật ra hết mọi chuyện, nhưng điều đó không có khả năng xảy ra.
Về chuyện này, ta làm gì đều là sai.
Vậy nên quan trọng là, quan điểm của ngươi về Lan gia, như thế nào?”
Thật là sự quyết tuyệt rất quen thuộc.
Nhưng Cố Liệt lại không cảm thấy không tốt, thậm chí, hắn cần phải thừa nhận, hắn cũng không phải không thích xem, Địch Kỳ Dã quyết tuyệt với người khác.
Nhưng Cố Liệt dù sao không phải hoàn toàn không coi trọng quan hệ huyết thống, nếu không hắn sẽ không coi vong Yến phục Sở là mục tiêu phấn đấu cả đời.
Vì vậy hắn cố nhịn xuống dục vọng độc chiếm, nhắc nhở: “Ngươi không muốn có người nhà? Các ngươi dù sao, cũng là máu mủ tình thâm.”
Diện mạo tương tự như vậy, thời gian địa điểm trùng hợp như vậy, nếu không thừa nhận sự thật Địch Kỳ Dã rất có thể chính là trưởng tôn Lan gia, thì đó là lừa mình dối người.
Địch Kỳ Dã khẽ cười nói: “Cố Liệt, kiếp trước, ta là người nhân tạo.”
Hắn vừa mở mắt, thấy không phải người nhà cha mẹ đang mừng rỡ như điên, mà là nhân viên thí nghiệm bình tĩnh rút máu hắn, rồi căn cứ vào khí vị và xét nghiệm máu, phán định hắn có thể sống sót hay không.
Trong quá trình trưởng thành của hắn, thấy được nhiều nhất, chính là nhân viên thí nghiệm đeo mặt nạ phòng hộ.
“Từ rất lâu rồi, đối với bất cứ ai, dù là những người bất đồng với ta từ bản chất gien trong thân thể kiếp trước, hay những cổ nhân có lẽ cùng gốc cùng gác với ta kiếp này, ta đều không có quá nhiều cảm giác thân cận.”
Có lẽ là khuyết tật trong gien, có lẽ là bản tính lạnh nhạt, hắn chưa từng có mong muốn thân cận với nhân viên thí nghiệm như những vật thí nghiệm khác, cũng chưa từng muốn ở bên người khác.
Đây cũng là lý do vì sao, cho dù hắn dẫn đầu thật xa trong các hạng mục trắc nghiệm, một khi nhân viên thí nghiệm phát hiện hắn là sản phẩm cải tạo gien thất bại, chỉ là một người nguyên thuỷ, sẽ lập tức vứt bỏ hắn.
Dùng lời trên báo cáo thì là: Hư hư thực thực máu lạnh, không thể bồi dưỡng lòng trung thành.
Nhưng hắn tự nhận tuyệt đối không phải một người máu lạnh, hắn chỉ lạnh nhạt, hơn nữa, hắn tự nhận trung thành và dũng cảm hơn so với tuyệt đại đa số loài người, hoàn toàn không phải hắn khoe khoang, hắn đã dùng sinh mệnh để chứng minh tình yêu hắn dành cho Liên Minh rồi.
“Thật ra ngay từ đầu, ta có hứng thú với nối thành ngữ cổ văn, biểu hiện ra yêu thích của ta với nhân loại, đặc biệt là nhân loại cổ, cũng là để khiến cho trường quân đội và quân đội cấp cao yên tâm.
Sau này mới thật sự sinh ra hứng thú với chiến thuật cổ, với ngươi.”
Địch Kỳ Dã ngẩng đầu lên nhìn Cố Liệt: “Ngươi là thượng vị giả*, ta cũng là, chúng ta làm một chuyện, chưa bao giờ chỉ vì một việc trước mắt.
Ở thời đại này, với ta mà nói, ngươi là quan trọng nhất.
Cho nên, ngươi có dùng Lan Duyên Chi hay không, mấu chốt ở chỗ ngươi cảm thấy hắn có hữu dụng hay không.”
*thượng vị giả: chỉ người thống trị
Tính toán của Cố Liệt, Địch Kỳ Dã hiểu, cho nên lựa chọn phối hợp.
Loại phối hợp này, cũng không phải nằm ở lợi ích, mà thuần tuý ở tình cảm.
Bởi vì Địch Kỳ Dã không đòi hỏi ích lợi từ Cố Liệt, hắn không phải vì quyền thế, không phải vì muốn làm một Định Quốc Hầu giỏi giang hơn, hoàn toàn ngược lại, ngoại trừ điểm mấu chốt trên nguyên tắc, hắn làm một Định Quốc Hầu như thế nào, chỉ xem Cố Liệt cần một Định Quốc Hầu ra sao.
Cố Liệt cần một Định Quốc Hầu có khả năng dùng tầng tầng mạng lưới quan hệ bảo vệ bản thân và cấp dưới của mình đến mức độ không thể dễ dàng lay động sao? Cố Liệt không cần.
Định Quốc Hầu quá mạnh, sẽ đi về hướng đối lập với vương quyền.
Vậy nên Cố Liệt phải lo lắng tính toán như vậy, ở tiền đề không ảnh hưởng tới cơ sở truyền thừa của Đại Sở, bày ra một chiếc võng bảo vệ Địch Kỳ Dã, là bởi bản thân Địch Kỳ Dã sẽ không làm và cũng không muốn làm như vậy.
Không phải nói ngoại trừ Cố Liệt, Địch Kỳ Dã thật sự không quan tâm đến bất cứ ai, dù sao hắn chỉ lạnh nhạt, không phải máu lạnh.
Chỉ là so với bọn họ, Cố Liệt là người Địch Kỳ Dã quan tâm nhất.
Cũng giống như cuộc sống như hình với bóng của bọn họ nửa năm nay, đây là nhu cầu của Cố Liệt, Địch Kỳ Dã tình nguyện thoả mãn hắn.
Bất luận hoàn cảnh giữa bọn họ ra sao, ai tiến ai lùi, ai mạnh ai yếu, đều là kết quả đồng mưu của bọn họ.
Bọn họ đồng đảng, bọn họ đồng mưu, đều chỉ vì muốn nắm tay đồng hành, vì muốn kiếp này cùng nhau đi được càng dài lâu.
Dù sao cũng là ở Phụng Tiên Diện, tinh thần Cố Liệt xao động, cũng chỉ có thể hôn hôn tay Địch Kỳ Dã.
“Ngày khác, ta đi gặp hắn một lần.” Địch Kỳ Dã nói.
Cố Liệt ôm chặt Địch Kỳ Dã, thật lâu không nói, sau đó, hai người chuyển sang bàn chuyện bố trí sinh nhật cho Cố Chiêu.
*
Định Quốc Hầu gửi thiếp thông qua thị vệ, mời tiểu Lan đại nhân tới phủ nói chuyện.
Lan Duyên Chi tâm tình kích động, đúng ngày hưu mộc, sớm đã tới phủ Định Quốc Hầu chờ.
Chủ nhân còn chưa tới, đây là đương nhiên, văn võ cả triều đều biết Định Quốc Hầu sống ở Vị Ương Cung, chuyện này làm Lan Duyên Chi lo lắng sốt ruột, nhưng hiện tại hắn không có tư cách hỏi, đáy lòng hắn biết rõ.
Huống chi, hiện tại quan trọng nhất, là cuối cùng có thể gặp Địch Kỳ Dã.
Không nói tâm tình Lan Duyên Chi kích động ra sao, tâm tình của Mục Liêm chẳng ra gì, hắn ngồi một bên y như mẹ kế, triển khai vây xem soi mói với Lan Duyên Chi, xem đến Lan đại nhân chưa từng để ý phê bình của người khác ứa mồ hôi lạnh.
Hữu ngự sử đại nhân có ý kiến với hắn? Đây chính là đồ đệ của đại, đây chính là đồ đệ của Định Quốc Hầu, vì sao vừa gặp đã có ý kiến với hắn rồi?
Lan Duyên Chi rất là thấp thỏm.
Nhưng hai người ầm ĩ thế nào, Địch Kỳ Dã không biết, hắn vừa ra khỏi Vị Ương Cung, đang thuận đường đi Đông Cung thăm Cố Chiêu một cái.
Kết quả tới ngoài thư phòng Đông Cung, nghe thấy tiếng tiên sinh dạy cầm, Cố Chiêu đang luyện tập, Địch Kỳ Dã xua tay, nhẹ giọng cười nói với thái giám định bẩm báo: “Đừng, ta còn không khảy vang được dây đàn, thôi ta không vào.”
Đàn cổ thuộc về điểm mù tri thức của Địch Kỳ Dã.
Nguyên Bảo góp vui nói: “Nào có người thập toàn thập mỹ.”
Địch Kỳ Dã chỉ cười cười không nói.
Trong thư phòng, tiếng đàn xa xưa dần kéo dài dần nhỏ nhẹ, giai điệu hình như đã từng nghe ở đâu đó, Địch Kỳ Dã không nghĩ ra.
Tiên sinh rất có nhã hứng, niệm theo tiếng đàn: “…… Hà nhật kiến hứa hề, úy ngã bàng hoàng.
Nguyện ngôn phối đức hề, huề thủ tương tương.
Bất đắc vu phi hề, sử ngã luân vong.” (1)
Là 《 phượng cầu hoàng 》.
———————————————————
(1) Trích từ bài 《 phượng cầu hoàng 》của Tư Mã Tương Như: dịch nghĩa nôm na là, Ngày nào người mới có thể nhận lời hứa hôn, an ủi nỗi lòng nhớ nhung bồi hồi của ta.
Nguyện phẩm hạnh ta có thể xứng đôi với người, nắm lấy tay người cùng bên nhau.
Nếu chẳng thể ở bên người, tình yêu say đắm này sẽ để ta đắm chìm đến tử vong..