Chương 66: (¯`•._) Ô Ngộ (1)

Mây Đen Gặp Trăng Sáng

Đăng vào: 12 tháng trước

.



Tôi đẩy cánh cửa đó ra, suýt không cầm được nước mắt.



Tôi ít khi rơi lệ, khi mẹ với Ô Diệu còn sống chưa từng nhìn thấy tôi khóc. Là một người đàn ông, sau lưng bạn còn có hai người phụ nữ yếu đuối, trước mặt bạn là tương lai bấp bênh của gia đình, bạn phải hết sức mạnh mẽ, dẻo dai, bạn phải cố gắng hết sức khiến bọn họ và khiến chính mình có được cuộc sống như mong muốn.



Ánh mặt trời rất sáng, chiếu lên cánh cửa thủy tinh phía sau Ô Diệu, khúc xạ ra từng vầng sáng rực rỡ, em ấy vẫn mặc quần áo ngày hôm đó, trang điểm rất đẹp, em ấy luôn chú ý đến bề ngoài của mình, em ấy ngồi ở trước bàn, trong tay cầm sách của Đàm Giảo, thấy tôi bước vào thì hoảng hốt ném sách qua một bên rồi nói: “Anh, bây giờ là sáng sớm, hơn nữa em đã làm xong bài tập chuyên ngành của mình rồi.”



Không biết con bé đã giấu nhiều sách của Đàm Giảo ở đâu, con bé là một người rất thông minh và biết cách che đậy.



Nhưng ngày 5/8 sao con bé không thoát được tên kia?



Trong trí nhớ của tôi, ấn tượng cuối cùng về con bé mãi mãi dừng ở hình ảnh đống thịt vụn khó phân biệt, trong cái thùng lạnh cảnh sát tìm được.



Tôi đi tới. Có lẽ nét mặt tôi quá dọa người, con bé ngây dại, càng thêm hoảng sợ, trước khi em ấy kịp chạy đi tôi đã ôm cổ em ấy lại.



Ô Diệu, em gái yêu quý của anh, em gái ruột thịt của anh.



Nước mắt tôi rơi xuống, tay ôm con bé có chặt quá không?



Sau đó, Ô Diệu cũng sợ hãi, con bé giãy dụa, con bé ôm lấy mặt tôi nói: “Anh, anh sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì vậy?”




Tôi không nói nên lời, nhìn khuôn mặt trơn bóng, sống động của em ấy, tôi bật cười. nước mắt em ấy cũng rơi xuống, em ấy nói với tôi: “Anh, anh đừng như vậy, anh đừng khóc.”



Tôi ôm em ấy hồi lâu, tâm tình mới bình tĩnh trở lại, tôi không cách nào nói rõ lòng tin và sức mạnh đang xuyên qua huyết mạch và khung xương của tôi, tôi biết rõ tiếp theo mình muốn làm gì, tôi biết rõ hết thảy rất khó tưởng tượng, nhưng ông trời giống như đã ban kỳ tích cho tôi, tôi cầm lấy điện thoại lên gọi cho mẹ.



Nghe thấy giọng nói ân cần và hiền lành của mẹ ở đầu dây bên kia, tôi suýt rơi nước mắt, Ô Diệu đã choáng váng, em ấy vẫn quyết liệt nhìn tôi, mẹ cũng phát hiện ra điểm khác thường, mẹ hỏi: “A Ngộ, con sao vậy? Giọng con hơi lạ, có phải con bị cảm hay không?”



Tôi chưa bao giờ để mẹ lo lắng, tôi nghĩ đến thi thể gầy yếu, lạnh như băng sau khi được vớt trong nước lên, tôi hít sâu một hơi, kiềm nén nỗi đau như sóng to gió lớn trong lòng tôi nói: “Mẹ ơi, con không sao, bọn con du lịch rất vui mẹ nhớ giữ gìn sức khỏe, sau này còn hưởng phúc.”



Mẹ nở nụ cười.



Cúp điện thoại, tôi nhìn vào đôi mắt dịu dàng và lo lắng của Ô Diệu, cũng từ từ nở nụ cười, lúc này động tác của tôi nhẹ hơn, tôi ôm chằm lấy em gái của mình.



“Ô Diệu, sau này em muốn chơi gì cứ chơi, em muốn đọc tiểu thuyết cứ đọc tiểu thuyết, muốn làm gì thì làm nấy, tất cả đều có anh đây.”



Một lát sau, tôi nghe thấy giọng nói do dự của em ấy: “Anh…anh đang thử thách ý chí của em sao? Em sẽ không mắc lừa đâu. Không, em hứa em sẽ không mê chơi, em sẽ học tập thật tốt, mỗi ngày đều hăm hở vươn lên!” Tôi nhìn thấy cặp mắt giảo hoạt tinh nghịch của em ấy.



Tôi nhịn không được bật cười, nhưng hai tay ôm em ấy vẫn chưa buông ra.



Lúc này, Đàm Giảo xuất hiện.



Tôi ngẩng đầu lên, nhìn thấy hốc mắt ửng đỏ và sắc mặt trắng bệch của cô ấy.



Tôi lập tức hiểu được, cô ấy đã bị dọa.



Trong đầu tôi bỗng nhiên nhớ tới tối hôm qua – có lẽ không thể gọi là tối hôm qua – chúng tôi ngồi trong cái lều trúc, tôi cúi đầu hút thuốc, còn cô ấy hít mũi nói: “Nếu như vậy, anh đừng đưa em về nhà, chúng ta cứ từ biệt tại đây đi!”