Đăng vào: 12 tháng trước
Tôi nghe vậy mỉm cười: "Cô ấy đoán ra gì à?"
Đàm Giảo nghe vậy gật đầu: "Em cảm thấy có lẽ cô ấy đoán ra rồi, lần trước lúc nói về hai người xui xẻo vượt thời gian kia chính là hai chúng ta. Dù sao cô ấy cũng là học bá giống anh."
Tôi: "Bạn của em rất nghĩa khí."
Đàm Giảo mỉm cười: "Tất nhiên rồi."
"Vậy tại sao em lại không vui?"
Cô ấy hơi giật mình, cụp mắt xuống: "Em chỉ là... cẩn thận suy nghĩ cảm thấy thực sự rất khổ sở. Chúng ta và Tráng Ngư, Thẩm Thời Nhạn đã từng cùng trải qua vụ án của Ngôn Viễn, nhưng khi chúng ta vượt thời gian đến đây hai người họ đều quên sạch. Lần này em giải thích nhiều với Tráng Ngư như vậy, cô ấy mơ hồ đoán được, nhưng tiếp theo thì thế nào, người bên cạnh vẫn quên đi chúng ta... quay đi quay lại, tiếp tục như vậy..."
Hoá ra đây là nguyên nhân khiến tâm trạng cô ấy đột nhiên sa sút. Tôi đặt tay lên vai cô ấy: "Tất cả sẽ kết thúc. Chờ khi chúng ta đi đến điểm thời gian cuối cùng kia, tất cả sẽ trở lại bình thường. Không chừng khi em nhắc với Tráng Ngư những chuyện đã xảy ra trong khoảng thời gian này, cô ấy còn hâm mộ trải nghiệm li kì của em đấy."
Đàm Giảo khẽ cười: "Cô nàng điên rồ kia thực sự hâm mộ muốn chết." Cô ấy ngẩng đầu nhìn tôi, làn khí lạnh sinh ra khi nói chuyện bay quanh chúng tôi. Cô ấy hỏi: "A Ngộ, anh có chán nản khổ sở không? Em cảm thấy giữa hai chúng ta vẫn luôn là anh đưa chúng ta tiến lên phía trước."
Tôi im lặng một lúc mới đáp: "Thỉnh thoảng tôi cũng sẽ rất mệt mỏi. Trong quá trình này tôi muốn đạt được thứ gì đó. Tôi không biết những cố gắng của mình có kết quả hay không. Có rất nhiều chuyện không có phương hướng, không biết có cuối cùng hay không, nhưng trước mặt chúng ta chỉ có một con đường, chúng ta phải tiếp tục bước đi."
Cô ấy khẽ gật đầu, đôi mắt lại sáng như sao: "A Ngộ, anh nhất định không được cảm thấy chán nản. Trong lòng em, anh đã rất giỏi rồi. Trải qua nhiều đau khổ như vậy, hiện tại anh còn muốn ở lại nhà họ Trần cứu mạng những người này. Thực ra em... vốn không có vô tư như anh, nhưng em bằng lòng ở bên anh làm những chuyện này. Chúng ta không lựa chọn được con đường trước mặt, nhưng chúng ta sẽ cố gắng khiến cho nó càng trở nên có ý nghĩa."
Trong lòng tôi ấm áp bình tĩnh. Cô ấy không nói tiếp nữa, xung quanh im ắng, chỉ có hai chúng tôi đứng dưới tàng cây, thỉnh thoảng có tuyết rơi xuống nhánh cây lọt vào trong tầm mắt tôi. Tay tôi vẫn còn đặt trên vai cô ấy, cô ấy ngước chiếc cổ gầy gầy nhìn tôi. Tôi không biết cô ấy có thể nhắm mắt chờ đợi lần nữa hay không, nhưng tôi tự hỏi trong lòng chẳng lẽ lúc này có thể thực sự cách xa cô gái xinh đẹp này sao?
"Hắt xì..." Đàm Giảo không ngừng hắt hơi, sau đó lập tức xấu hổ che mặt. Tôi mỉm cười, buông vai cô ấy ra, lấy khăn giấy từ trong túi đưa cho cô ấy. Cô ấy nhận lấy không nhìn tôi, con mắt đảo quanh.
Tôi nói: "Ở đây lạnh lắm, vào nhà thôi."
Cô ấy đã lau xong, hít mũi, nói: "Không, tâm trạng của em còn chưa khá hơn, em muốn đứng ở đây một lát."
Tôi: "Được, vậy tôi hút điếu thuốc." Vừa cúi đầu châm thuốc lại nghe giọng nói lảnh lót của cô ấy: "Nhưng A Ngộ à, ở đây lạnh quá."
Tôi ngước mắt lên nhìn cô ấy, cô ấy cũng quay đầu nhìn tôi, ánh mắt loé lên, giống như một động vật mềm mại, còn cổ họng tôi lại hơi khô.
Cô gái này thật lợi hại, khó mà đối phó nổi.
Tôi ngậm điếu thuốc trong miệng, định cởi áo ra thì đã thấy tay cô ấy bám vào cánh tay tôi: "Đừng cởi, anh cũng sẽ lạnh đấy."
Thời gian như dường này vào lúc này, trước khi tôi kịp phản ứng, đầu cô ấy đã khẽ tựa vào ngực tôi, ở chỗ tôi mở rộng áo khoác.
Hai người chúng tôi không ai nhúc nhích.
Một lát sau, tôi giơ tay lên, khẽ đặt lên lưng cô ấy.
"Còn lạnh không?" Tôi khẽ hỏi.
Cô ấy cúi thấp, giấu kín mặt, nhỏ giọng: "Rất tốt, ở đây không hề lạnh."
Đây là ngày thứ hai chúng tôi ở lại nhà họ Trần, cũng tức là một tối trước khi xảy ra hoả hoạn.
Ban ngày mọi thứ đều bình thường, chúng tôi kiểm tra cẩn thận những thứ có thể dẫn đến cháy nổ, nhưng nếu như là xảy ra bất ngờ, vậy thì càng phải đề phòng hơn.
Còn có trái tim trong lồng ngực tôi bị cô nàng kia gẩy loạn, sau khi hỗn loạn tựa như có thứ gì đó không ngừng hoà tan trong lòng, có cả cảm xúc gì đó không ngừng sinh sôi.
Đêm nay tôi vẫn không ngủ ngon được, điều này thực ra khá bất thường với tôi bởi vì gần đây ác mộng của tôi ngày càng ít đi, trong lồng ngực trống rỗng có thứ gì đó lấp vào, đang dần quen với sự hiện diện của nó.
Tôi mơ thấy mình rơi vào trói buộc nào đó. Có thứ gì đó quấn quanh kéo tôi vào trong bóng tôi. Cả người tôi đổ mồ hôi lạnh, hít thở khó khăn, xung quanh vừa dính vừa ướt, thậm chí cảm thấy có thứ gì đó ở gần tôi.
Tôi vội vàng mở mắt ra, nhìn trần nhà trống không, tất cả bóng tối hỗn loạn trong mơ biến mất sạch.
Tôi ngồi dậy cầm lấy cốc nước bên giường uống, ngẩng đầu nhìn cửa sổ mở toang, còn cả bóng đen như dã thú ngủ đông, ẩn mình trong dãy núi.
Trong lòng tôi đột nhiên có luồng khí lạnh xoẹt qua.
Rõ ràng trước khi đi ngủ tôi đã đóng cửa sổ, còn chốt vào nữa.
Giấc mơ kia không phải đột nhiên mà đến, có người liên tục vào phòng tôi hai đêm, hơn nữa còn đứng bên cạnh tôi.