Đăng vào: 12 tháng trước
Dạ Tước Thiệu lặng lẽ rời khỏi phòng bệnh của con trai mình mà đi đến nơi mình thường nghỉ ngơi.
Anh nghĩ đi nghĩ lại lời nói của em gái mình, nhận ra có phần đúng đắn, anh khẽ mỉm cười thầm.
Nằm trên giường anh không ngừng miên man suy nghĩ đến hình ảnh của Lâm Phi Đào, chỉ nghĩ đến cô thôi mà con tim trong anh đập tung lên rung nóc rung nhà.
Suốt cả đêm anh trằn trọc không ngủ được, cứ thế loanh quanh lật đi lật lại đã hai giờ sáng mà anh vẫn chưa chợp mắt ngủ.
Đúng là con tim anh biết yêu thêm lần nữa thật rồi, không thì tại sao sau cuộc trò chuyện với em gái mình mà lòng anh phân tâm không có lối thoát.
Bấy giờ anh mới cảm nhận được một thứ tình cảm thiên nhiên, thứ được gọi là “yêu” lại kì diệu đến vậy.
Hoá ra khi đơn phương một người, hoá ra khi tơ vương một người ba giờ đêm vẫn mỉm cười một mình dưới ánh trăng ngoài cửa sổ.
Ba giờ đêm anh vẫn còn chưa ngủ, vẫn tương tư nghĩ về người mình yêu biết bao nhiêu là cho đủ, chẳng phải người âm phủ ngày ngủ đêm bay nhưng cớ sao lúc này tâm trạng anh cứ như đang ở trên mây.
Hình ảnh khuôn mặt, mái tóc, nụ cười đau khổ vẫn hiện rõ nguyên hình trong tâm trí của anh.
Nếu như duyên trời sắp đặt cho anh thêm một cơ hội thì ngại gì anh lại không vui vẻ chấp nhận.
Có lẽ ông Tơ bà Nguyệt se duyên cho anh và cô, đáng lý anh nên cảm ơn mới phải.
Nếu như trời đã cho ta thêm một cơ hội và thì tại sao ta lại không hoàn thành sứ mệnh?
Ánh trăng vằng vặc trắng xoá chiếu xuống hiên cửa sổ như những mảnh bạc vụn rắc đầy trên nền đất, soi sáng nụ cười nửa ẩn nửa hiện của ngươi mang nỗi tương tư bẫy tình.
Bỗng nhiên một thứ gì đó đã làm thức tỉnh anh, kéo linh hồn anh trở về với thực tại bởi có ai đó đã ngã nhào vào lưng anh.
Ui da!
Lâm Phi Đào vội theo chân anh không để ý vật cản trước mặt, vấp ngã mà toàn thân nhào vào lưng anh, mũi cô đập vào sống lưng anh khiến cho nó đỏ ửng, cô đưa tay lên che lấy mũi của mình.
Mũi của mình!
Dạ Tước Thiệu vội quay người lại, anh có vẻ quan tâm đến cô: "Cô có sao không?
Không sao? Lâm Phi Đào vội nói không sao, đồng thời cô đưa một tay ra hiệu cùng lời nói của mình.
Khoảng cách giữa cô và Dạ Tước Thiệu quá gần khiến cho cô ngượng ngùng xấu hổ mà lùi lại phía sau.
Chợt hai chân cô bị vật gì đó ôm chặt lấy, cô từ từ nhìn xuống dưới.
Chị xinh đẹp, sao chị đến muộn vậy?
Tiểu Quý!
Ở phía sau lưng Lâm Phi Đào có tiếng gọi tên, cô quay người lại, đập vào mắt cô là thân ảnh của một người phụ nữ, tuổi cũng ngang bằng cô, đó chẳng phải là nữ sinh học cùng trường cô sao, người mà đã được giải nhất trong cuộc sáng tạo bản thiết kế của hội học sinh mới chăng?
Cậu là Dạ Tước Du?
Đối phương nhìn cô một cái, sau đó mỉm cười mà gật đầu.
Dạ Tước Du nhìn tổng toàn thể thân hình của Lâm Phi Đào, cô có chút đánh giá.
Người có vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành này sao có thể giống trong với lời đồn trong trường vậy, lẽ vào lời đồn không có thật.
Còn cậu là Lâm Phi Đào đúng không? Hình như không giống như lời đồn!
Lâm Phi Đào lắc đầu sau đó lại gật đầu.
Cô biết bản thân mình không thể nào chối cãi được nên đành gật đầu thừa nhận bản thân thật sự của mình.
Quả thực đây là người thứ hai trong trường biết bộ mặt thật của cô, không biết bạn học này có vạch trần cô trước mặt các sinh viên khác không? Lòng cô cảm thấy bất an không dám nhìn thẳng mặt.
Lâm Phi Đào, người nhà cậu ở trong này sao? Dạ Tước Du mỉm cười nhìn vẻ mặt lúng túng của cô, khẽ gật đầu mà quan tâm hỏi.
Ừ, mẹ mình vừa mới qua cuộc phẫu thuật, không biết bà ấy đã tỉnh chưa?
Thói quen của Lâm Phi Đào mỗi lần bị ai đó phát hiện ra bí mật của mình, cô thường đưa một tay lên mũi mình xoa nhẹ.
Có vẻ như hành động này khiến cho đối phương không nhận ra vẻ mặt lúng túng của mình.
Chị xinh đẹp, hay là chúng ta cùng đến thăm mẹ chị được không?
Lâm Phi Đào đang trò chuyện với Dạ Tước Du đột nhiên giọng Tiểu Quý xen ngang vào, có vẻ thằng bé muốn ở bên cạnh cô lâu hơn.
Dạ Tước Du cúi người xuống nhấc bổng thằng bé lên tay quay sang nói với cô: "Mình cùng đi chứ?
Lâm Phi Đào mỉm cười rồi gật đầu, cô cầm hộp cơm trên tay mà dẫn đi phía trước dẫn đường.
Đi sau bóng lưng của cô, Dạ Tước Du quay sang nháy mắt với anh trai mình, dùng khẩu hình miệng nhắc nhở.
Anh trai, bạn học đó không tồi, anh mau thâu tóm cậu ta đi kẻo sau này hối hận không kịp!
Dạ Tước Thiệu dùng ánh mắt khó ưa trừng lấy cô mà không nói gì.
Sảnh Du Du đắc ý mà cười thầm.
Lúc này y tá phụ trách bệnh tình của mẹ cô vừa thay nước xong thì đúng lúc cô và ba người kia cùng đi đến, y tá còn trẻ nhìn thấy cô cũng hơi lạ lẫm.
Cô là Lâm tiểu thư sao?
Lâm Phi Đào bỗng đứng hình mất năm giây, ôi mẹ ơi! Hôm nay vội đến thăm mẹ mà cô quên mất không makeup, với lại mọi hôm cô chỉ đeo kính, rạm chút phấn nâu lên mặt mà thôi.
Hôm nay cô để khuôn mặt này cũng khiến cho con người ta cảm thấy bỡ ngỡ, thảo nào khi nãy cô thấy bác sĩ Sảnh vẻ mặt có chút khác lạ.
.
||||| Truyện đề cử: Sáng Lên Trường, Tối Lên Giường |||||
À...!nay...!nay em vội nên không kịp...!Cô có chút khó nói, thật tình cô chả biết nói ra sao để cho mọi người hiểu chuyện cá nhân của mình.
Lần lượt các đầu ngón tay của người nằm trên giường bệnh có chút giao động, Lâm Phi Đào nhìn thấy mẹ mình đôi mắt khẽ động đậy, ngay lập tức cô để hộp cơm ở trên bàn, vội vàng nắm lấy tay mẹ.
Mẹ! Mẹ tỉnh lại đi! Con gái mẹ đến thăm mẹ này!
Mẹ cô, Lưu Ngọc Ly nằm trên giường từ từ mở mắt, hơi thở vẫn còn yếu ớt mà nhìn lấy cô.
Thấy cô mắt có phần đỏ hoe, bà khẽ mỉm cười, giọng nói có chút mắc trong cổ họng.
Con...!con gái...!đừng khóc...!mẹ không...!không sao rồi!
Nghe bà nói vậy Lâm Phi Đào nắm chặt lấy bàn tay vẫn đang cắm kim truyền nước, nhẹ nhàng đưa lên đôi môi run run của mình mà hôn lấy.
Mẹ, mẹ không sao là tốt rồi! Từ giờ mẹ không còn chịu cơm đau nữa rồi!
Bà nhìn đứa con gái đang có dấu hiệu khóc trước mặt, bà gật đầu và mỉm cười.
Mẹ, con có làm món ăn mẹ yêu thích nhất! Món cơm chiên cuộn trứng mà mẹ thích!
Vừa nói cô vừa rướn người với lấy hộp cơm trên bàn, may thay cơm trong hộp vẫn còn ấm không đến nguội.
Y tá đứng cạnh cô lên tiếng nhắc nhở.
Lâm tiểu thư, không được! Mẹ cô vừa mới phẫu thuật không tiện ăn đồ dầu mỡ, giai đoạn đầu nên để bà ăn chút cháo dinh dưỡng.
Qua khoảng một tuần có thể ăn uống bình thường!
Y tá nói xong Lâm Phi Đào có chút thất vọng.
Món ăn này cô đã tâm huyết làm cho mẹ cô, vì không tiện đến kí túc xá nên cô đã mượn nhà bếp của Lục Cảnh Sâm để nấu món ăn mẹ cô thích, vậy mà mẹ cô vừa mới trải qua ca phẫu thuật, hệ tiêu hoá chưa được tốt nên thức ăn giờ đây bà tiêu hoá được chỉ là một dạng thức ăn mềm hoặc dạng lỏng.
Cô nghĩ đến Lục Cảnh Sâm, nếu xuất cơm này mẹ cô không dùng được có nên để cho anh không? Nhưng giờ mới là thời điểm gần chín giờ sáng mà bữa trưa của anh ít nhất là mười hai giờ trưa, nếu để cơm đến thời điểm đó e rằng sẽ nguội mất.
Lẽ nào cô lại mang hộp cơm về kí túc xá cho người bạn tham ăn kia sao?
Lưu Ngọc Ly nhìn tâm trạng thất thần của cô có chút tiếc nuối, nhưng vì sức khỏe mới hồi phục, khó khăn nắm tay còn lại của bà đưa lên xoa đầu cô mà lắc đầu.
Bỗng phía đùi cô có thứ gì đó vỗ nhẹ, cô đưa mắt nhìn, Tiểu Quý gối hai tay lên đùi cô, dùng ánh mắt long lanh, khuôn mặt đáng thương mà nhìn lấy cô.
Ánh mắt có chút năn nỉ.
A, Tiểu Quý, em sao vậy?
Lâm Phi Đào xoa đầu thằng bé, mẹ cô cũng nhìn vào khuôn mặt đáng yêu của nó đang làm nũng trong lòng cô.
Giọng nói của Tiểu Quý pha chút giọng như muốn khóc: "Chị xinh đẹp, em vẫn chưa ăn gì, chị có thể cho em ăn cơm chị làm được không?
Dạ Tước Thiệu đang định ngăn lời nói của thằng bé lại nhưng bị Dạ Tước Du kéo lại, cô nhìn anh mà lắc đầu, giọng nói thì thầm.
Sáng giờ thằng bé chưa ăn gì! Anh cứ để cho nó ở cạnh Lâm Phi Đào lâu một chút!.