Chương 28: 28: Phòng Dành Cho Thiếu Phu Nhân

Mật Ngọt Pha Chút Phèn Chua

Đăng vào: 12 tháng trước

.


Nhìn bộ đồ trên người khiến cho cô cảm thấy khó coi.

Chẳng lẽ ăn mặc như này đến bệnh viện thăm mẹ sao?
Lâm Phi Đào vào trong nhà tắm, cô thấy bộ đồ hôm qua cùng với nội y của mình đã bị ướt nhẹp.

Cô hững hờ ngồi sụp xuống đất.

Toang rồi! Làm gì có đồ để mặc đây!
Ở bên cửa truyền đến tiếng gõ cửa, vẫn là giọng nói của nữ hầu ban nãy: "Lâm tiểu thư, cô đã dậy chưa? Thiếu gia kêu em mang quần áo lên cho cô mặc!
Xem ra anh vẫn còn lòng tốt nhớ đến cô không có bộ đồ gì mặc đó!
Lâm Phi Đào ra mở cửa cho nữ hầu vào.

Nữ hầu này nom tuổi chưa được mười bảy tuổi, nhìn cô với ánh mắt lấp lánh: "Chị là Lâm Phi Đào sao?
Đúng rồi!.

Lâm Phi Đào nắm chặt vạt áo trên cô mình, tuy chiếc áo sơ mi rộng thùng thình nhưng không đủ để che đi vẻ đẹp quyến rũ trên thân thể cô.

Bờ ngực săn chắc cùng với đường cong chạy dọc xuống mông hiện lên một nét đẹp gợi cảm, như ẩn như hiện trong lớp vải trơn.

Em nghe thiếu gia nhắc đến tên chị đã thấy đẹp rồi, giờ được nhìn rõ chị mới thấy chị đẹp hơn của vị Mặc tiểu thư kia.

Lâm Phi Đào có chút cười nhạt, cô nhận lấy bộ đồ trên tay của nữ hầu mà quay lại phòng tắm thay đồ.

Bộ váy này thật thoải mái lại vừa vặn với số đo ba vòng của cô, còn cả bộ đồ nội y nữa.

Cô không hiểu tại sao trong biệt thự anh lại có bộ đồ dành cho con gái vậy, chẳng lẽ là trùng hợp.


Lâm Phi Đào bước ra khỏi phòng tắm, nữ hầu vẫn chờ ở đó thấy cô bước ra như một nàng tiên giáng trần mà thốt lên.

Ôi, bộ đồ đó rất đẹp với chị!
Lâm Phi Đào nhìn cô ấy mà mỉm cười, giây sau cô bắt đầu mở miệng trò chuyện với cô ấy: "Em tên là gì?
Em tên Tiểu Ái! Cô nàng nhanh chóng đáp lời câu hỏi của Lâm Phi Đào, khuôn mặt trần ngập nét vui vẻ.

Em năm nay bao nhiêu tuổi rồi?
Mười lăm chị ạ!
Em không đi học sao lại đi làm?
Nhà em nghèo lắm, em đến đây làm cùng với mẹ em!
Nói đến đây, giọng của nữ hầu giảm xuống vài tần số, phân lẫn một chút nghẹn ngào, nét mặt đợm buồn, ánh mắt tiếc nuối liếc nhìn vật vô hình trên sàn nhà.

Nhìn vẻ mặt khác thường của nữ hầu, không cần nói ra Lâm Phi Đào cũng hiểu được tâm trạng lúc này của em ấy.

Độ tuổi mười lăm vẫn là độ tuổi thanh xuân, cái tuổi tươi đẹp nhất của đời người.

Đáng lý ra nên hưởng một cuộc sống êm đềm trôi dần theo thời gian, làm tròn số phận của tuổi học trò.

Vậy mà có người lại chỉ vì lý do riêng tư của già đình, vứt vỏ mọi thứ tươi đẹp của thanh xuân mà hy sinh bản thân mình vào việc cơm no áo ấm của gia đình mình.

Mẹ em là dì Mẫn sao?
Dạ đúng rồi chị!
Thì ra hai người họ là mẹ con! Thảo nào mới đầu nhìn cô nữ hầu này cô lại cảm thấy rất giống một người.

Tiểu Ái dắt tay cô đến một phòng ngủ riêng.

Nơi này toàn chứa đồ dùng sinh hoạt của phụ nữ, có bàn trang điểm, có tủ quần áo, tủ giày dép toàn hàng hiệu.


Lâm Phi Đào nhìn mọi vận trong căn phòng bằng ánh mắt ngạc nhiên chứa đầy tia tò mò, cô quay sang hỏi Tiểu Ái.

Tiểu Ái, sao em đưa chị đến nơi này?
Tiểu Ái đưa cô vào bên trong phòng rồi ép cô ngồi xuống chiếc ghế đã được lau sạch bụi bẩn, tay cầm chiếc lược ngà mà đưa lên tóc Lâm Phi Đào bắt đầu trải.

Là thiếu gia bảo em đưa chị đến đây đó?
Tại sao? Cô không kịp tiêu hoá hết lời nói của nữ hầu, môi khẽ mấp máy hỏi lại.

Chị không biết đâu, sáu tháng trước khi em mới vào đây làm cùng với mẹ, thiếu gia đã giao cho em công việc một ngày ba lần đến đây lau sạch bụi bẩn trong phòng.

Mới đầu em rất khó hiểu có thắc mắc hỏi mẹ.

Mẹ em nói phòng này là để chờ thiếu phu nhân đến ở.

Em đã dọn dẹp nơi này suốt sáu tháng qua để chờ đợi chị đó.

Lâm Phi Đào thở dài, không ngờ Lục Cảnh Sâm lại biết rõ số đo ba vòng của mình như vậy.

Người như anh ta đáng để nâng niu chân trọng.

.

Chuyên trang đọc truyện * TRЦм trцуeИ.VN *
Cô rơi vào im lặng không nói lời gì, thời gian cứ thế trôi đi vài phút cuối cùng Tiểu Ái cũng chải tóc xong cho cô.


Lục Cảnh Sâm đã ra ngoài đi làm được mười phút, cô đành một mình xuống dưới nhà dùng bữa sáng, thấy quản gia đứng bên cạnh chờ mình, cô mở lời.

Bác Lý, Lục phu nhân hôm qua có biết cháu ở đây không?
Quản gia nhìn cô mà lắc đầu, cô thở dài nhẹ nhõm.

Phu nhân đã sang Anh Quốc vào sáng nay rồi!
Dạ? Lâm Phi Đào ngạc nhiên nhìn quản gia.

Bà ấy đi sang bên đây là bàn với ông chủ về việc hôn sự của thiếu gia và Mặc tiểu thư, không biết chừng nào quay trở lại.

Lâm tiểu thư, cô yên tâm! Tôi sẽ bảo vệ cô!
Lý quản gia là người trong cuộc biết đến Lâm Phi Đào bị mẹ của Lục Cảnh Sâm hành hạ, ông rất thấu hiểu tâm trạng lúc này của cô, dường như ông là nguồn động lực để cho cô tiếp tục yêu Lục Cảnh Sâm.

***
Không biết giờ này mẹ đã tỉnh chưa?
Lâm Phi Đào vội vàng luồn lách giữa dòng người đi lại trong bệnh viện.

Hôm nay không biết tình trạng sức khoẻ mẹ cô thế nào rồi, đã đỡ hơn chưa?
Sẵn tiện đến thăm mẹ, cô đã làm bữa ăn sáng, món mà mẹ cô yêu thích nhất, không biết giờ mẹ cô đã ra sao.

Lâm Phi Đào vội đi không nhìn đường xung quanh, bỗng vai trái của cô đụng trúng vào người nào đó, cú va mạnh khiến cho chiếc kính cô đang đeo bị rơi xuống đất.

Cô dừng lại ôm lấy bả vai, nheo mắt lại nhìn người vừa nãy mình va vào.

Người phụ nữ mang thể trạng béo, trông bà ta ăn mặc rất giống với hạng bà lớn trong giới sòng bạc, bà nhìn cô với ánh mắt giận dữ không ngừng gằn giọng với cô.

Đi không nhìn đường sao? Mới mù hay mù từ lâu rồi?
Là ai đụng ai trước đây? Rõ ràng khoảng cách cô và bà ta rộng khoảng sải tay, ấy thế mà bà từ đâu lao ra đụng trúng cô, giờ lại đổi thừa cho cô là người đụng bà ta trước.

Lâm Phi Đào từ trước vốn có tính thẳng thắn thật thà, không bận tâm đến việc vụn nhặt như vậy, cô căn bản giờ này không rảnh để mà đôi co cãi nhau với và ta.

Cô quay người lại cúi đầu xuống mà xin lỗi.


Xin lỗi, là do tôi hơn vội!
Bà ta nhìn cô bằng ánh mắt khó ưa, song bà ta hừ lạnh một cái mà quay người rời đi, chẳng nói chẳng rằng với cô, thân thể lợn nái của bà cứ xen vào đám đông mà đi lại.

Cô nhìn bóng lưng bà ta mà lắc đầu.

Vào thời điểm cô cúi người xuống nhặt chiếc kính đang nằm trơ trọi trên nền nhà, bỗng có một bàn tay to khoẻ từ đâu xuất hiện, giúp cô nhặt chiếc kính lên.

Lâm Phi Đào đưa mắt nhìn theo bàn tay đó, đập vào mắt cô là một chiếc quần âu, dịch lên phần thân là một lớp áo trắng khoác bên ngoài, bên trong độn một lớp áo sơ mi kẻ đen, ngực trái đeo bảng hiệu, khóe miệng khẽ cười, chiếc mũi cao vừa phải dưới ánh mắt dạt dào ấm áp.

Đồ của cô!
Cô ngạc nhiên nhìn lấy vị bác sĩ trước mặt: "Bác...!bác sĩ Dạ?
Dạ Tước Thiệu ngạc nhiên nhìn lấy người phụ nữ trước mặt.

Giọng nói rất quen thuộc, nhưng anh không thể nào nhớ rõ giọng nói này của ai.

Anh ngạc nhiên không thốt một lời nào với người con gái vừa xưng hô gọi bản thân mình.

Dạ Tước Thiệu đưa cặp mắt khó hiểu nhìn chằm chằm vào khuôn mặt ngây thơ của Lâm Phi Đào.

Gương mặt thanh tú, làn da trắng hồng mịn màng không tì vết, đôi môi mỏng màu hồng tự nhiên như cánh hoa anh đào chớm nở, sống mũi cao, ánh mắt trong veo như làn nước thu thuỷ, lông mày đẹp thanh thoát như nét núi mùa xuân, làn tóc dài đen ánh xõa xuống ngang lưng đẹp như tấm lụa đào phất phơ giữa chợ.

Tại sao càng nhìn vào khuôn mặt này lại khiến anh cảm thấy con tim rối bời vậy?
Não anh bắt đầu nảy số, hàng loạt hình ảnh người thiếu nữ đeo tròng kính to che đi vẻ đẹp vốn có, đôi mắt không ngừng mọng nước mà khóc lóc khi biết bệnh tình của người mẹ.

Chẳng lẽ người phụ nữ trước mặt này là cô gái đó?
Não của Dạ Tước Triệu không ngừng phân vân, ánh mắt khó hiểu: "Lâm...!Lâm tiểu thư?
Anh có chút hoài nghi mà hỏi lại đối phương: "Là Lâm tiểu thư?"
Lâm Phi Đào nhận kính từ tay anh, nhìn anh mà khẽ mỉm cười: "Bác sĩ Dạ, buổi sáng tốt lành! Bệnh tình mẹ tôi ra sao rồi?
Dạ Thước Thiệu thở dài rồi quay lưng đi: "Mẹ cô vẫn đang tiếp nước!.