Chương 77: Năm Đó

Kim Ngọc Kỳ Ngoại

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Biên tập: Ginny.

Sau khi tiên đế băng hà, tẩm cung đế vương được dời đến Tử Thần Cung, nghi trượng của hoàng đế vừa dừng, cung nhân đã quỳ trước cổng.

Tân đế tuy tuổi còn trẻ nhưng khí thế lại vượt xa tiên hoàng, mấy vạn Kim Ngô vệ đóng trong hoàng thành chỉ nghe lệnh của một mình đế vương, cánh phải của Kim Ngô Vệ còn là các tướng sĩ từ tái bắc trở về hợp lại, những tướng sĩ này đều là tâm phúc do một tay tân đế bồi dưỡng, dân chúng gọi họ là “Diêm Vương quân”, ý là đến cả Diêm Vương cũng không dám nhận.

Sáu con tuấn mã dừng móng trước tòa cung điện tử kim sừng sững. Hoàn Nguyên đế bước xuống long liễn, vẫy lui cung thị chực tiến lên hầu hạ, gõ gõ hai cái lên cánh cửa sổ bằng kim loại, nói vọng vào trong: “Đến nơi rồi.”

Bên trong long liễn là một thiếu niên bạch y thanh tú, nghe vậy chỉ nhướng mắt nhìn một cái rồi lập tức buông mi giấu đi tia sáng vừa chợt lóe lên, tiếp tục ngồi yên không động.

Cố Sâm bị người ta ngó lơ cũng không giận, lại hỏi: “Lẽ nào… A Cẩm muốn trẫm ôm xuống?”

Trong xe vẫn lặng thinh không đáp, Cố Sâm vén mành che lên, định làm như lời vừa nói thì người trong xe thình lình lên tiếng: “Hành động này của bệ hạ e là không thích hợp.”

“Có gì mà không hợp?” Cố Sâm nhướng mày, lẳng lặng nhìn y.

Diệp Trọng Cẩm thở dài, chỉnh lại vẻ mặt sao cho nghiêm túc rồi trầm giọng: “Từ xưa đến nay, tẩm cung của thiên tử đến cả hậu cung phi tần thị tẩm cũng không thể ngủ lại, tự cổ chí kim, những kẻ có gan ngủ lại đế cung có người nào mà không phải là yêu phi mị thượng hoặc chủ, người nào mà không phải là hồ mị hại nước hại dân dưới ngòi bút phê phán của bá quan và văn nhân sĩ tử? Bây giờ bệ hạ lại đưa A Cẩm đến đây, dám hỏi bệ hạ muốn đặt A Cẩm ở vị trí nào? Lại đem Diệp gia đặt ở vị trí nào?”

Hoàn Nguyên đế trầm ngâm nhìn thẳng vào mắt Diệp Trọng Cẩm, Diệp Trọng Cẩm cũng không nhún nhường nhìn thẳng lại.

Một lúc lâu sau, Cố Sâm bật ra tiếng cười rất khẽ: “Ngươi nói mấy lời này lại càng giống y?”

Diệp Trọng Cẩm nhíu mày: “Ta chính là ta, không giống bất luận kẻ nào.”

“Không sai, ngươi chính là ngươi.” Cố Sâm nắm cằm y, nói: “Khắp thiên hạ này, kẻ có gan thuyết giáo trẫm ngoài ngươi ra thì còn ai dám?”

Nói xong, quay ra sau hạ lệnh: “Đến Ung Dương Cung.”

Ung Dương Cung là cung điện nằm sát cạnh Tử Thần Cung, đi đường không mất bao lâu, tuy đã về đêm nhưng cả tòa cung điện vẫn tỏa ra hào quang tuyệt đẹp, là loại hào quang do châu ngọc bảo khí tạo thành.

Diệp Trọng Cẩm thở ra một hơi nhẹ nhõm, theo Cố Sâm xuống long liễn, trước điện được thắp sáng bởi mấy hàng đèn cung đình, cung tỳ đã bày xong bàn ngự thiện, uyển chuyển dẫn bọn họ nhập tọa.

Cố Sâm lấy một cái chén phỉ thúy, múc đầy cháo tổ yến ngân nhĩ đưa đến tay y: “Khi nãy ăn đồ mặn nhiều dầu mỡ, giờ ăn chút thanh đạm nhẹ nhàng, tốt cho giấc ngủ.”

Diệp Trọng Cẩm nhận chén cháo, cầm muỗng sứ bạch ngọc khuấy nhẹ vài cái, cháo tổ yến được nấu rất nhừ, nhìn rất thèm ăn.

Y bật cười: “Rõ ràng đã chuẩn bị xong bữa tối ở Ung Dương Cung, vậy mà còn giở trò gạt ta.”

“Lo trước khỏi họa ấy mà.” Cố Sâm gắp thêm một đĩa thức ăn nhỏ đặt trước mặt y, vừa nói: “Nếu A Cẩm đồng ý, bên Tử Thần Cung cũng đã chuẩn bị sẵn mấy món ăn này rồi, chúng ta lập tức chuyển qua cũng không sao cả.”

Diệp Trọng Cẩm trợn mắt: “Ngài đó, không biết cố kỵ gì hết.”

Cố Sâm bật cười: “Ai cũng có thể chỉ trích trẫm, duy chỉ có A Cẩm là không được. Trẫm ở trước mặt A Cẩm còn chưa đủ cẩn thận dè dặt sao?”

“…”

Diệp Trọng Cẩm không muốn lý luận với người này nữa, vùi đầu ăn cháo của mình, ngón tay người nọ bỗng nhiên tìm tới môi y rồi xoa niết, hai mắt cũng dần u ám.

Lúc này trong điện vẫn còn vài cung tỳ nội thị, Diệp Trọng Cẩm hốt hoảng đẩy tay Cố Sâm ra, lại bị hắn tóm chặt cổ tay, cánh tay dùng lực một cái, gọn gàng nhấc y lên đùi mình, khí tức bá đạo ùn ùn ập vào giác quan, hơi thở nóng bỏng cũng theo nhịp thở của nam nhân phả vào cổ Diệp Trọng Cẩm, khiến cho hô hấp của y dần trắc trở.

“Ngài, ngài điên rồi…”

“Đừng sợ, bọn họ vừa câm vừa điếc, cũng không biết chữ.” Cố Sâm chôn mặt vào gáy y, hít sâu một hơi, “A Cẩm không tin trẫm sao, trẫm làm sao nhẫn tâm để kẻ khác bàn tán chỉ trích A Cẩm, dù đêm nay A Cẩm ở lại Tử Thần Cung thì thanh danh trăm năm của Diệp gia cũng không bị vấy bẩn, càng không có ai đủ can đảm dám thốt ra nửa câu khó nghe về A Cẩm, trẫm sẽ khiến cho A Cẩm so với khi ở Diệp gia càng tự tại tiêu dao, vô cầu vô thúc.”

Sai lầm phạm phải ở đời trước, đời này sao có thể tái phạm được.

Diệp Trọng Cẩm không nghe rõ Cố Sâm nói gì, hiện tại y chỉ thấy sống lưng mình run rẩy, xúc giác truyền lại rất rõ môi của Cố Sâm đang dán lên gáy mình, mổ nhẹ xuống, rồi lại như nghiền như xé, giống như đang nhấm nháp một món ngon mỹ vị vậy, y xấu hổ nói: “A Cẩm còn chưa dùng thiện xong, ngài mau buông ra.”

Cố Sâm đương nhiên không thể nào buông tha dễ dàng như vậy, thong thả vói tay ra trước cầm chén ngọc phỉ thúy mà Diệp Trọng Cẩm đang ăn, tay còn lại vòng qua cầm muỗng, múc lên một muỗng cháo đầy, ghé đầu qua vai y thổi thổi mấy cái rồi đưa đến môi y, hai mắt nhìn chằm chằm vào đôi môi ướt át đỏ tươi của người trong ngực.

Diệp Trọng Cẩm không còn cách nào khác, mở miệng nuốt cháo vào, cháo nấu rất nhuyễn, rất ngon miệng, còn là loại y thích, được đút ăn hết một chén vẫn chưa thấy đã.

Cố Sâm đặt chén rỗng xuống bàn, ôm ngang thiếu niên lên sải bước đặt y lên giường, dùng tay xoa lên phần bụng tròn mềm của y, cười nói: “Không thể ăn nữa, cẩn thận đầy bụng.”

Diệp Trọng Cẩm trơ mắt nhìn bàn thiện ngon lành bị cung nhân dọn mất.

Dùng xong bữa tối, y nằm nhoài trên bàn dài, trước mặt bày một chồng du ký và ngoại truyện linh tinh, không biết là từ đâu tìm được mang đến cho y giải sầu, nhưng hiện tại y không dậy nổi chút hứng thú nào, chỉ giương mắt nhìn đế vương trẻ tuổi ngồi đối diện, người nam nhân ấy đang chuyên tâm xử lý chính vụ, có lúc bỗng nhíu mày nghiền ngẫm, khi lại câu môi hé ra nụ cười lạnh, ngón tay cứng cỏi nhấc lên ngòi bút, chấm qua nghiên mực đỏ, rồi lại hạ bút phê xuống mặt tấu chương.

Ánh nến chập chờn soi rọi quang cảnh cực kỳ quen thuộc, trong lúc thất thần, Diệp Trọng Cẩm ngỡ như mình đang sống lại ở đời trước, cùng ngồi cạnh người nọ phẩm luận thơ văn, cùng nhau phê duyệt tấu chương, những khi gặp phải điển cố nào đó y không biết, nam nhân sẽ kiên nhẫn kể cho y nghe toàn bộ.

Tống Ly thuở đầu vốn dĩ không biết chữ.

Y xuất thân bần hàn, lại thêm thuở bé xinh đẹp hơn người, các cụ trong thôn nói y là nam sinh nữ tướng, tương lai phúc bạc mệnh cạn, cho nên trong nhà tuy có nhiều huynh đệ, nhưng cha mẹ chỉ đưa mình y vào cung.

Sau khi tiến cung, tuy ngoài mặt là theo một lão thái giám trong Thượng Y Cục học nghề, thực chất là gánh hết việc nặng nhọc, càng không có ai rảnh đâu mà dạy y con chữ, mãi sau này đánh bậy đánh bạ, bị quý nhân của Đông cung tóm được mang về.

 [1] Thượng Y Cục: Chắc mọi người cũng biết rồi, là nơi may đồ cho các quý nhân trong cung.

Đông cung khác với các cung khác, cho dù chỉ là một nô tài hạ đẳng thì ít nhiều cũng phải nhận biết vài mặt chữ.

Y khi ấy rất được tiểu thái tử yêu thích, Cố Sâm khi ấy chỉ chừng sáu bảy tuổi gì thôi, tiểu thái tử ngày ngày sống trong cảnh huynh đệ thân thích ngầm đấu đá tranh giành, đào đâu ra bạn bè đồng lứa, cho nên vừa tóm được một tiểu thái giám mặt mũi nom cũng dễ nhìn, tiểu thái tử hiển nhiên yêu thích không nỡ rời xa, đi đâu cũng dẫn theo bên cạnh, còn đích thân cầm tay dạy chữ.

Hai chữ “Tống Ly” là do một tay Cố Sâm dạy. Ngày ấy tiểu thái tử sáu tuổi nắm tay y chấm mực viết ra, đó cũng là lần đầu tiên trong đời Tống Ly biết được, thì ra tên mình dùng bút mực thượng đẳng viết lên mặt giấy Tuyên Thành lại đoan trang tao nhã đến thế.

Y tận lực khắc sâu hai chữ ấy vào đầu, đồng thời cũng đem vị thái tử điện hạ kiêu căng bốc đồng ấy ghi tạc vào tâm.

Chuyện này có lẽ Cố Sâm đã quên bẵng đi rồi, bởi vì không lâu sau đó, khi thích thú dần phai nhạt, tiểu thái tử đã không còn bận lòng để tâm đến tiểu thái giám nữa.

Cho đến tận vài năm sau, đại hoàng tử phái thích khách đến, Tống Ly thay Cố Sâm đỡ một kiếm trí mạng, từ đó chính thức bước thẳng vào lòng Cố Sâm, bị hắn kéo về bên cạnh, sau đó, hỏi y rằng: “Đã từng học chữ chưa?”

Tống Ly dại ra hồi lâu mới bừng tỉnh hiểu ra mọi chuyện, thì ra thái tử điện hạ tôn quý đã quên mất sự hiện hữu của tiểu thái giám khi xưa từ thuở nào rồi. Cũng đúng thôi, một kẻ thân phận hèn mọn như y chỉ như một món đồ chơi được quý nhân cầm về để giết thời gian khi nhàn rỗi, làm sao dám hoang tưởng sự tồn tại của mình là cái gì đó to tát đáng để người ta phải nhớ phải mong.

Vì vậy, y  ngoan ngoãn đáp: “Nô tài chưa biết chữ.”

Cố Sâm lại như thuở bé, cầm tay y viết xuống hai chữ “Tống Ly.”

Mấy năm trước, Cố Sâm sáu tuổi dùng bàn tay non nớt cầm bút lông sói, nhất bút nhất họa dạy y viết tên của mình, nét mặt vô cùng nghiêm túc, ra lệnh y phải nhớ hai chữ ấy.

Mấy năm sau, Cố Sâm mười hai tuổi cầm tay y, vung tay đề bút, nói với y rằng: “Đây là tên của ngươi, ngươi đã nhớ chưa?”

Tống Ly gật đầu, y vẫn nhớ, người quên không phải là y.

===========

Hết chương 77.