Đăng vào: 12 tháng trước
Biên tập: Ginny.
Trận khắc khẩu của hai vợ chồng Diệp Nham Bách không kéo dài quá lâu, nhà họ đều là người có học, không ai thích ồn ào lớn chuyện, qua lại đôi ba câu tính ra đã quá lắm rồi. Đến khi dùng ngọ thiện, Diệp Nham Bách dưới ánh mắt thúc giục của vợ, vừa nuốt nước bọt vừa sắp xếp chữ nghĩa trong đầu đặng lựa lời thưa gửi lão thái gia.
“Phụ thân, còn vài ngày nữa sang năm mới rồi, con thấy ấy mà, A Cẩm và Huy nhi nhà chúng ta lớn từng này rồi mà chưa từng gặp ngoại tổ phụ ngoại tổ mẫu của mình, chuyện này nếu chẳng may truyền ra ngoài, người ta lại nói ra nói vào, cho rằng Diệp gia chúng ta không phép không tắc. Hơn nữa mấy năm nay phu nhân luôn lo liệu chu tất việc nhà, vất vả rất nhiều, cha mẹ nào mà không nhớ thương con cái, nhạc phụ nhạc mẫu nhớ thương con cháu là chuyện hiển nhiên, con thấy chi bằng nhân dịp này chúng con về nhà ngoại ít hôm, trước tận hiếu nghĩa, sau cũng xem như để đám người nhàn rỗi ngoài kia bớt đi vài chuyện.”
Lời vừa thốt ra, cả phòng rơi vào tĩnh lặng.
Năm xưa Diệp Nham Bách vì muốn cưới An Khởi Dung mà bị phạt quỳ ở từ đường ba ngày ba đêm vẫn khăng khăng không hối cải, lão thái gia trong cơn thịnh nộ dùng luôn gia pháp với đứa con trai duy nhất của mình, đánh cho thằng con độc đinh nhà mình suýt chút đi luôn nửa mạng, cũng may năm đó lão thái thái vẫn còn, nhìn con trai chịu khổ như vậy khóc đến xé gan đứt ruột mới khuyên được lão thái gia giơ cao đánh khẽ, miễn cưỡng lắm mới đồng ý hôn sự hoang đường này.
Sau khi An Thị vào cửa nhà họ Diệp, chuyện gì cũng tận tâm tận lực, trước sau luôn hiếu kính cha mẹ chồng, lo liệu việc nhà đâu ra đó, với bên ngoài cũng chu toàn mọi mặt, không đào đâu ra nửa điểm chê cười, ấy vậy mà lão thái gia vẫn chẳng thể mở lòng với người con dâu này.
Cũng không phải lão thái gia quá cứng đầu cố chấp, thư sinh bị người nhà họ An đánh chết khi xưa tên là Lý Mạc Ngôn, là môn sinh đắc ý nhất của lão thái gia, dốc lòng dạy dỗ ngần ấy năm trời, cảm tình chẳng kém con ruột là bao, khi ra đi, Lý Mạc Ngôn còn thề son sắt sẽ truyền thừa tư tưởng của thầy, mai này đề tên bảng vàng, vào triều làm quan, nhất định phải làm một vị quan tốt không thẹn với lòng.
Diệp lão thái gia biết y học thức triển vọng, nhân phẩm cũng trăm người có một, vui vẻ chờ mong tin tốt của học trò, kết quả nói chết là chết, bảo ông làm sao không hận.
Về sau An gia ngày một suy tàn, đời sau tuy vẫn giữ chức ở kinh thành, nhưng là dạng ngẩng đầu không thấy cúi đầu không gặp, Diệp gia một bước lên mây, còn An gia ngày càng nghèo túng, nhà họ An trông cậy hết vào hôn sự này hòng mong hóa giải ân oán hai nhà, bởi vậy mới đồng ý gả con gái sang đây, ai biết con gái gả đi rồi như bát nước hất đi, ân oán vẫn hoàn ân oán, cừu gia vẫn mãi là cừu gia, chỉ sợ lúc này đã hối hận đến xanh cả ruột.
Diệp lão thái gia buông bát đũa xuống bàn, không nhìn con trai mình lấy một cái, hừ lạnh: “Cho dù có người nói ra nói vào thì nhiều năm như vậy hẳn cũng nói đến thuộc lòng rồi, hôm nay mới nhắc đến chuyện muốn che mắt họ, không thấy đã quá muộn rồi sao?”
Diệp Nham Bách xưa nay nào dám tranh luận với cha mình, nghe vậy chỉ cười gượng đáp: “Phụ thân nói phải.”
An Thị dưới mặt bàn kéo ống tay áo của ông, Diệp Nham Bách không thể làm gì khác hơn, chỉ có thể gắng gượng gồng mình: “Tuy rất có lý, nhưng con cho rằng oan gia nên giải không nên kết, phu nhân gả vào Diệp gia cũng đã mười năm, luôn chu toàn mọi mặt, mấy hôm trước phụ thân bệnh nặng, phu nhân ngày ngày dậy sớm hầm canh sắc thuốc cho người, mỗi một việc đều tự mình làm, không dám mượn tay người khác, xin phụ thân nhìn vào tấm lòng hiếu thảo của phu nhân mà suy xét lại.”
Lão thái gia nhìn sang An Thị vẫn luôn nhu thuận bên cạnh, lạnh nhạt nói: “Mấy lời này của con có phải đang chỉ trích ta bạc đãi vợ con?”
An Thị giật mình, hấp tấp phân bua: “Phụ thân hiểu lầm rồi, lão gia không có ý như vậy, phụ thân đối xử với con dâu rất tốt, con dâu vẫn luôn ghi nhớ trong lòng.”
Lão thái gia cầm đũa lên, nói: “Mau ăn đi, đồ ăn nguội cả rồi, để nữa bọn nhỏ làm sao ăn được.”
Diệp Nham Bách thấy lão gia tử tránh nặng tìm nhẹ, lại nhìn vợ mình như sắp khóc đến nơi, cắn môi một hồi, liều mạng nói: “Phụ thân lẽ nào đã quên, trong người Huy nhi và A Cẩm chảy dòng máu của ai sao?”
Động tác của lão thái gia nháy mắt cứng đờ, lại nghe thằng con mình nói tiếp: “Phụ thân cho dù không muốn qua lại với An gia thì cũng không thay đổi được sự thật rằng trong người Huy nhi và A Cẩm có một nửa huyết mạch An gia, phụ thân cứ khăng khăng cố chấp không buông được oán hận với người nhà họ An như vậy, không phải đã gom cả cháu mình vào rồi ư?”
“Câm miệng! Thằng nghịch tử!” Lão gia tử đập bàn, cả giận mắng: “Không biết chừng mực!”
“Con trai xin hỏi phụ thân một câu, huyết mạch thân tình có thể chặt đứt được chăng? Hai đứa nó là cháu ngoại của phu phụ An thị lang, chuyện này không cách gì thay đổi, ông bà ngoại muốn gặp cháu mình càng không có gì đáng trách, phụ thân lấy quyền gì cướp đi huyết mạch thân tình của hai đứa nó, ngăn cản bọn nó gặp mặt ông bà mình nhiều năm như vậy lẽ nào là đạo lý mà phụ thân muốn dạy chúng nó sao?”
Diệp tướng trong triều vốn có danh “hồ ly ngàn năm”, ngôn từ bao la như đại hải, còn rất biết tùy cơ ứng biến, đến cả Khánh Tông đế cũng không biết bao lần bị ông chọc tức đến đau đầu nhức óc vẫn không cách gì thu phục được, Diệp lão gia tử trước đây nghe thấy cũng chỉ cho là người ngoài thổi phồng nói quá, đến tận hôm nay mới mở rộng tầm mắt, nếm thử đắng cay, quả nhiên mình đánh giá thấp thằng mất dạy này rồi.
Diệp lão thái gia thở dốc một hồi, cười lạnh nói: “Thừa tướng đại nhân quả có tài ăn nói, ngay cả phụ thân mình cũng châm chọc thật bùi tai.”
Thấy lão gia tử giận đến nhường này, Diệp Nham Bách rót nước ấm dâng lên, bị lão gia tử lạnh lùng đẩy ra, chỉ đành buông chén nước xuống, áy náy nói: “Phụ thân xin bớt giận, không phải con muốn chống đối người, nhưng người thấy rồi đó, qua hết năm nay Huy nhi cũng đã chín tuổi, A Cẩm thì sắp đến tuổi vào học đường, đều đã đến tuổi hiểu biết lý lẽ cả rồi, con không hy vọng hai đứa nó sau này khi biết được chân tướng sẽ oán hận đám trưởng bối chúng ta, phụ thân xin hãy nghĩ lại.”
Lão gia tử ngước mắt, trông thấy hai đứa cháu đang lo lắng nhìn mình, lòng ông bỗng mềm đi, chẳng thể nói nổi nửa lời tàn nhẫn.
Diệp Trọng Cẩm bò khỏi ghế, chạy đến cạnh lão gia tử, được Diệp lão gia tử ôm đặt lên đùi, ông vuốt đám tóc mềm mại trên đầu cháu trai, thở dài một lượt: “A Cẩm cũng muốn khuyên ông sao?”
Diệp Trọng Cẩm lắc đầu: “A Cẩm chưa từng gặp ông bà ngoại, nếu ông nội không thích họ, A Cẩm cũng sẽ không thích họ, bởi vì A Cẩm thích ông nội nhất.”
Lão gia tử nghe vậy bật cười một tiếng, ôm chặt cháu nhỏ vào lòng: “Ông nội không thích họ là vấn đề của riêng ông nội, không liên quan gì đến A Cẩm cả, A Cẩm không thể chỉ dựa vào người khác để đánh giá hay phán xét một người như vậy được, con phải dùng hai mắt của mình để nhìn, dùng hai tai của mình để nghe, rồi dùng lòng của con cảm thụ, đừng để người khác ảnh hưởng dễ dàng như vậy, A Cẩm hiểu chưa?”
Bé con cái hiểu cái không nghiêm túc gật đầu.
Lão gia tử giật mình, ý thức được mình vừa nói những gì, thoáng chốc dở khóc dở cười.
Ông cả đời đọc sách thánh hiền, khắp mình là đạo lý, thuận miệng cũng có thể giảng thành đạo lý, vậy mà chính ông ngày thường lại không làm được như những gì mình nói. Ông dạy A Cẩm phải dùng mắt nhìn, dùng tâm để phán đoán, nhưng ông không cho cháu mình cơ hội thực hiện, cũng như lời con trai ông nói, cố chấp bá đạo, tước đoạt cơ hội gần gũi với người thân của cháu ông.
Người An gia suy cho cùng là tốt hay xấu, là thiện hay ác, tựu chung vẫn nên để bọn trẻ tiếp xúc rồi tự mình phán đoán mà không phải là cản trở bọn họ gặp nhau.
Sau một lúc thật lâu, ông niết lòng bàn tay nhỏ mềm của cháu trai, thở dài: “Được rồi, các con đã kiên quyết như vậy thì không cần hỏi ý của ta làm gì nữa, chỉ cần cháu ta vui vẻ là được, các con muốn thăm viếng là chuyện của các con, đừng quấy rầy lão già ta thanh tĩnh.”
An Thị mừng rỡ khôn cùng, Diệp Nham Bách cũng cười nói: “Đa tạ phụ thân thành toàn.”
Cuối cùng cũng dùng xong bữa cơm đầy sóng gió, Diệp Trọng Cẩm xoa bụng, chậm chạp lê hai cẳng chân ngăn ngắn trở về Phúc Ninh Viện, y dùng bữa xong không thích bị ai ôm, rất khó tiêu, quan trọng là rất dễ tụ mỡ.
An ma ma nắm tay y, không ngớt khen ngợi: “Hôm nay nhờ có tiểu chủ tử, bằng không lão gia tử sẽ không dễ dàng thỏa hiệp như vậy đâu.”
Diệp Trọng Cẩm giả ngu hỏi: “Ma ma, bên nhà ngoại A Cẩm có nhiều người không? Họ có tốt không?”
An ma ma cười khúc khích, quả nhiên là trẻ nhỏ, kiên nhẫn giải thích với y: “Nhà ngoại của tiểu chủ tử có ngoại tổ phụ, ngoại tổ mẫu, còn có hai người cậu, đều đã thành thân cả rồi, cậu lớn của tiểu chủ tử có hai người con, biểu thiếu gia lớn hơn đại thiếu gia nhà chúng ta một tuổi, biểu tiểu thư còn rất nhỏ, cậu hai thì chỉ có một nhi tử bảo bối, chỉ là… không được may mắn, sinh ra đã bị tật ở chân, không thể đi lại, nếu có gặp nhau, tiểu chủ tử đừng nhìn chân cậu ấy, tuy tuổi còn nhỏ nhưng tâm tư rất nhạy cảm.”
Diệp Trọng Cẩm ngoan ngoãn gật đầu.
“Tiểu chủ tử cũng đừng quản bọn họ tốt hay xấu, người là công tử của thừa tướng đại nhân, là cháu trai đích hệ của Diệp Thị, bọn họ thấy người chỉ có thể gắng sức lấy lòng, không dám chọc tiểu chủ tử đâu.”
Diệp Trọng Cẩm “à” một tiếng rồi cúi đầu giẫm lên tuyết vỡ ven đường, nhìn những bãi tuyết trắng thoáng cái bị giẫm xẹp lép dưới chân, lòng y cảm thấy rất đã, y cứ mải miết chìm trong niềm vui nho nhỏ đến khi trông trên đống tuyết trắng trước mặt xuất hiện một đôi hài đen, chậm chạp ngẩng đầu, còn ai ngoài huynh trưởng của mình nữa.
Diệp Trọng Huy tiếp nhận bổn phận của An ma ma, nắm tay Diệp Trọng Cẩm dắt đi: “Hôm nay A Cẩm nói vậy là sao?”
“Nói cái gì…”
Diệp Trọng Huy cau mày: “Là cái câu “A Cẩm thích ông nội nhất” đấy, là ý gì? Người A Cẩm thích nhất không phải là ca ca sao?”
“…” Diệp Trọng Cẩm nói: “Lúc đó chỉ muốn dỗ ông nội thôi, nhưng mà, nói tóm lại thì dù sao cũng không phải là huynh.”
Diệp Trọng Huy lại hỏi: “Vậy A Cẩm thích ai nhất? Phụ thân? Mẫu thân? An ma ma? Dù là ai thì cũng không thể là thái tử điện hạ.”
Bé con như mèo bị giẫm phải đuôi, hất mạnh tay Diệp Trọng Huy ra, tức giận nói: “Dù sao cũng không phải là huynh.” Đi được vài bước, quay đầu bổ sung thêm: “Đương nhiên cũng không phải là thái tử điện hạ.”
Diệp Trọng Huy bị bỏ lại phía sau vô cùng buồn bực, không phải mấy người mình liệt kê, vậy thì còn có thể là ai kia chứ?
Sắc trời dần tối, ngoài phòng hoa tuyết vẫn tung bay tán loạn, không giống như đêm trước kéo theo cuồng phong rít gào, đêm nay ngược lại trông có vẻ cảnh đẹp ý vui.
Diệp Trọng Cẩm nằm nhoài bên cửa sổ, thừa dịp không ai trông vươn tay đón lấy một vài bông tuyết, hoa tuyết chạm vào lòng bàn tay nháy mắt tan thành nước lạnh.
Y đang định thu tay lại thì bàn tay nhỏ dính nước đã bị một bàn tay khác nắm lấy.
Bên tai vang tiếng trêu đùa: “Bị cô tóm gọn rồi.”
Người nọ vẫn mặc một thân hoa phục huyền hắc, sừng sững đứng trước cửa sổ, phía sau là lớp màn hoa tuyết đang rơi, cách một khung cửa sổ nắm lấy tay y, khóe môi vén lên ý cười rất nhạt.
“Thái tử ca ca…”
Môi Cố Sâm dãn ra nụ cười ôn hòa, nghiêng người ôm Diệp Trọng Cẩm vào lòng, đem áo choàng hồ cừu bao trọn bé con, không để cho hoa tuyết có cơ hội rơi lên da thịt bảo bối của mình, cười nói: “Cô tới đón ngươi.”
“Đi đâu?”
Hai chữ vuột ra khỏi miệng rõ ràng rất lúng lúng, Cố Sâm không dằn nổi lòng muốn trêu cợt một phen, nửa thật nửa giả nói: “Đương nhiên là vào cung rồi, Đông cung của cô có bánh ngọt ăn hoài không hết, A Cẩm nhất định sẽ thích.”
Diệp Trọng Cẩm nhếch môi, trừng hắn một cái: “Cha mẹ mà biết…” Nhất định sẽ liều mạng với ngươi!
Cố Sâm hôn lên trán y một cái: “Cô đã muốn ai thì không có khả năng không tóm vào tay được.”
Dứt lời ôm luôn Diệp Trọng Cẩm đi cùng, hiển nhiên chẳng thèm kiêng nể chuyện mình đang bắt cóc cục cưng quý giá của đương triều thừa tướng.
===========
Hết chương 26.