Đăng vào: 12 tháng trước
"Bác sĩ Đỗ, cuối cùng cô cũng trở về, đồ đạc trong phòng nghỉ ngơi sắp hết chỗ để nhét rồi đó." Sáng sớm An An thấy Đỗ Hạ Hi là cả người hưng phấn lên, chạy từng bước nhỏ qua.
"Đồ gì?" Đỗ Hạ Hi cảm thấy khó hiểu, mình gần đây không có mua gì trên mạng hết, sao lại ra nhiều đồ được.
"Hai hôm trước không phải là giáng sinh sao, đều là quà tặng cho cô hết đó, thấy cô đi công tác nên ai ai cũng tiếc nuối, bác sĩ Đỗ được nhiều người yêu mến quá." An An còn lâu mới thừa nhận trong lòng mình có chút ghen tị, nhưng mà cũng bởi vì bác sĩ Đỗ ưu tú như vậy nên mình mới thích cô ấy.
Đỗ Hạ Hi thấy may vì hôm đó mình ở Kinh Thành, nếu không thì từ chối đám người đó cũng đủ làm mình đau đầu rồi, quan trọng hơn là còn ảnh hưởng tới công việc nữa.
"Haha, tôi chỉ là một bác sĩ bình thường trong một bệnh viện nhỏ thôi, đâu phải là ngôi sao gì..." Bác sĩ Đỗ bước vào phòng nghỉ ngơi thì thấy quà chất đầy như núi trên bàn, còn có nhiều bông hoa hồng được An An cắm vào cái bình đặt bên cạnh.
Tuy trong lòng Đỗ Hạ Hi vẫn hướng về Thạch Nam, nhưng cô biết mình chỉ đơn phương thôi, cứ chấp nhất thì chỉ mang lại phiền phức cho đối phương, cho nên cô cũng có nghĩ tới sẽ yêu một ai đó.
Ngoại trừ đại đa số người theo đuổi cô là nữ sinh ra, thì chỉ còn lại một vài người đàn ông, không phải bệnh nhân thì là người nhà bệnh nhân, bọn họ không có hiểu mình, chỉ là sùng bái một cách mù quáng, nếu không thì cũng chỉ là thích vẻ ngoài của mình thôi.
Bởi vì tính chất công việc nên Đỗ Hạ Hi đối xử nhiệt tình với bệnh nhân, có người cho dù đã chuyển qua khoa khác thì có lúc côcũng quan tâm hỏi thăm, cho nên không trách được người ta sẽ hiểu lầm.
Cô đối với một nửa của mình yêu cầu cũng khá cao, cho nên gần qua hàng ba mà vẫn chưa tìm được ai, cô cũng đã phản tỉnh lại mình, chắc là do tính cách bên ngoài và bên trong khác biệt lớn quá.
Trong bệnh viện, cô là bác sĩ, đối xử với bệnh nhân dịu dàng ân cần, cố gắng hết mình để cứu chữa mọi người, nhưng với cuộc sống riêng thì Đỗ Hạ Hi lại cảm thấy mình thật ra rất bướng bỉnh nóng nảy, ví dụ như đối với người nhà thì cô lại lạnh lùng, khó xử.
Sự khác biệt này chắc không phải ai cũng thích, cho dù là tình yêu thì cô cũng sợ mình làm không tốt, quan trọng nhất là những người theo đuổi cô toàn là thể loại nhiệt tình trong nhất thời thôi, cho dù có hẹn nhau ăn cơm thì cuối cùng cũng không tới đâu, với lại thời gian làm việc của cô không giống với người bình thường, muốn hẹn được cô cũng khó.
Cũng có thể là do trên bàn ăn Đỗ Hạ Hi cứ nói về những bệnh án gặp trong bệnh việc dẫn đến đối phương mất khẩu vị? Hoặc cũng có thể là do mình nghiêm túc đến nỗi không có tế bào 'gây cười', nhiều lúc sắp biến thành băng sơn 'mặt than' luôn, nghiêm túc quá nên vô vị hả? Hoặc cũng giống như a Kỳ nói, bản thân mình có thể tự giải quyết hết mọi chuyện, quá độc lập rồi ư, độc lập tới nỗi người bên cạnh cũng trở nên dư thừa.
Đỗ Hạ Hi cũng muốn tìm một ai đó giống mình, làm việc nghiêm túc, có tính cầu tiến, lương thiện, có tính chính nghĩa giống Thạch Nam vậy, nhưng mà bản thân lại cứ thu hút những người có tính cách hoàn toàn ngược lại, hay là do hiện tại phụ nữ không ngừng tiến hóa, đàn ông lại không ngừng thoái hóa hả?
Nếu mà như trước đây thì Đỗ Hạ Hi hoàn toàn không hề nghĩ đến phương diện này, nhưng từ khi biết được Thạch Nam đã có bạn gái vả lại còn rất ân ái thì Đỗ Hạ Hi cảm thấy mình trống rỗng đến đáng sợ.
Dù sao cũng được tính là thất tình, cho dù Đỗ Hạ Hi có lý tính đi nữa thì cũng khó tránh khỏi sự dày dò trong tình cảm, một bên nghĩ đến chuyện tình cảm, Đỗ Hạ Hi lấy đại một gói quà rồi mở ra xem.
"Ồ, Hạ Hi, cô về rồi à? Quà của cô nhiều thật đó nha~ ngưỡng mộ chết bọn tôi rồi, tại sao gái xinh cứ thích theo đuổi cô vậy, làm FA như bọn tôi làm sao mà sống đây!" Một nam bác sĩ cùng khoa đứng ở cửa cảm khái, "Từng tuổi đầu này rồi thật khó kiếm bạn gái... ồ, cái khăn này tự đan đó, cũng không có ai tặng tôi hết, chậc chậc... hộp socola này xem ra chắc của cô bé nào làm rồi, tuy có hơi xấu tí, nhưng người ta rất có lòng." Nam bác sĩ đó nhiều chuyện đứng xem Đỗ Hạ Hi mở quà.
Đỗ Hạ Hi thấy nam bác sĩ đó cứ chằm chằm vào đống socola, "Anh thích thì cứ lấy ăn đi, ngọt quá tôi không thích ăn, bỏ đi thì uổng."
"Được được được, không nên lãng phí thức ăn, Hạ Hi, lần sau nếu có cô bé nào theo đuổi cô thì nhớ giới thiệu cho tôi nha~" Tuy Đỗ Hạ Hi vẫn cứ giữ hình tượng thanh niên nghiêm túc trong bệnh viện, nhưng đồng nghiệp lại rất thích nói chuyện với cô.
"Được rồi, đi làm việc đi." Một ngày bình thường cộng bận rộn của Đỗ Hạ Hi lại bắt đầu rồi.
Đỗ Hạ Hi hai tay nhét vào túi áo, đi ra với tâm trạng không tốt, phòng khám có hai mẹ con, đứa bé trai khóc inh ỏi, bà mẹ thì lại rất lo lắng, thì ra cậu bé đã nuốt nhằm xương cá vào cổ họng.
"Giấm uống rồi, bánh bao cũng đã ăn rồi, nhưng nó nói là càng đau thêm, tôi hết cách nên mới tới bệnh viện, bác sĩ mau xem giúp tôi." Bà mẹ thấy con mình khóc đến như thế cũng đau lòng khóc theo.
"Nào, há miệng ra xem." Đỗ Hạ Hi đeo khẩu trang ghé sát vào, cậu bé vẫn cứ khóc than đau, người mẹ thì không ngừng khuyên nhủ.
Đỗ Hạ Hi cũng rất nhẫn nại, nhẹ giọng an ủi cậu bé, "Làm con trai thì phải mạnh mẽ lên, bác sĩ rất nhẹ tay, lấy xương cá ra là hết đau rồi."
Qua một lát sau, cậu bé mới chịu há miệng ra cho Đỗ Hạ Hi xem, cổ họng quả thật là hơi sưng, Đỗ Hạ Hi kiểm tra xung quanh, cuối cùng cũng tìm thấy một cái xương cá không nhỏ ở phần cuống lưỡi.
"Tôi tìm thấy rồi, cố chịu đau một chút là sẽ khỏi liền." Đỗ Hạ Hi nhìn chằm chằm vào vị trí xương cá, lấy một cái kềm rồi nhẹ giọng nói.
Nhưng cô chưa kịp dùng kềm lấy xương cá ra thì đứa bé a lên một tiếng rồi nôn lên người Đỗ Hạ Hi, y tá và mẹ đứa bé cuống quýt lên, đặc biệt là mẹ đứa bé cứ luôn miệng xin lỗi.
"Bác sĩ Đỗ, tôi giúp cô thay đồ." An An biết bình thường Đỗ Hạ Hi rất ưa sạch sẽ, chắc giờ là đang rất khó chịu.
"Đợi chút, để tôi lấy xương cá ra đã." Đỗ Hạ Hi không có phản ứng gì hết, mà vỗ nhè nhẹ vào lưng để đứa bé có thể nôn sạch sẽ ra, sau đó lại tiếp tục tìm.
Cho tới khi Đỗ Hạ Hi lấy xương cá ra thành công, lại kê thuốc giảm sưng, rồi mới đứng dậy chuẩn bị thay quần áo, bà mẹ vừa cảm kích vừa xin lỗi.
Lúc Đỗ Hạ Hi đi qua hai người thì cười cười vỗ đầu đứa bé, "Không sao đâu, lần sau ăn cá nhớ cẩn thận chút, trẻ nhỏ thường hay bị hóc xương, nếu nghiêm trọng mà không cứu chữa kịp thì rất nguy hiểm."
Đỗ Hạ Hi đi thay một bộ đồ rồi lại đi ra, An An đi theo phía sau, nói một cách rất sùng bái, "Bác sĩ Đỗ tốt quá, vẫn cứ luôn dịu dàng."
Đỗ Hạ Hi cười cười, "Tôi cũng rất dễ nổi nóng đó."
"Đó lại là chuyện khác, bác sĩ Đỗ chỉ là việc nào ra việc nấy thôi, không tính là nóng nảy được~" An An cười rất ngọt, cô cảm thấy cho dù bác sĩ Đỗ có nổi nóng với mình thì cũng muốn tốt cho mình thôi.
"Tiểu Lưu trực ca nào vậy?" Hình như nhiều ngày rồi không thấy cô ta.
"Cô nói Lưu Di hả? Bên đó có bác sĩ từ chức, đúng lúc thiếu người nên cô ấy chủ động xin qua đó."
Hai người vừa đi vừa nói thì nghe thấy có tiếng hai người khác trò chuyện không xa, "Đại sư... chuyện lúc này... có thể giúp tôi nghĩ cách không?"
"Khục khục... cũng không phải... khục, cũng không phải không được... khục khục... chỉ là tôi hiện giờ... khục... còn lo không nổi thân mình... khục khục, cái này là do tiết lộ quá nhiều... khục khục, quá nhiều thiên cơ đó..." Chỉ có một câu nói mà cũng đứt quãng liên tục, xem ra là ho sắp bể phổi rồi.
Đỗ Hạ Hi nghiêng đầu nhìn, người này không phải Tây Môn còn ai vô đây nữa, "Tôi thấy cô gạt nhiều người quá bị báo ứng rồi đó."
Tây Môn tuy bệnh nặng nhưng cũng không quên đến đây 'độ hóa' những con 'dê' bị lầm đường lạc lối, quả thật là yêu nghề biết bao, ai ngờ lại gặp phải ai đó phá hoại, xem ra là vẫn cứ thích chống đối mình.
Tây Môn ngẩng đầu cười rồi vẫy tay với Đỗ Hạ Hi, "Hi~ Cô mắt to ~ Khục khục, xem ra cô...khục ...khí sắc không tệ... khục khục khục khục, tôi cho cô tấm bùa, khục khục khục khục khục.." Tây Môn vốn tính châm chọc Đỗ Hạ Hi, nhưng mà cơ thể cô lại không chịu nghe lời, ho tới thở không nổi.
Đỗ Hạ Hi lúc này do đeo khẩu trang nên che hết nửa khuôn mặt, chỉ chừa lại hai con mắt, nhìn kỹ thì thấy mắt cũng to thiệt chứ, An An nghe thấy Tây Môn đặt biệt hiệu cho Đỗ Hạ Hi, quay đầu lại nhìn cô ấy, nhịn không nổi cười lên tiếng.
"Theo tôi qua đây." Đỗ Hạ Hi kéo Tây Môn về phía phòng khám.
"Hạ Hị, chậm lại chút đi, khục khục..." Tây Môn vừa ho vừa hắt xì hơi, chỉ một đoạn đường ngắn thôi mà đi thấy rất khó khăn, Đỗ Hạ Hi muốn quay đầu lại hối cô ấy, đâu phải là bệnh gì trầm trọng lắm đâu, ai ngờ là xém chút bị cô ta hắt xì lên mặt.
Đỗ Hạ Hi lấy khăn giấy đưa cho Tây Môn, để cô ấy lau mũi, "Đáng đời." Ai kêu cô ta cứ luôn nghĩ cách gạt người khác, người lúc này chắc cũng đang bị cô ta gạt.
Đỗ Hạ Hi tuy miệng mắng Tây Môn nhưng vẫn đưa cho cô ta ly nước, thấy cô ta ho như vậy làm cổ họng mình cũng thấy khó chịu theo, "Tôi chuyển cô qua khoa hô hấp."
"Khục... tôi không có tiền... khục khục khục, át xì...." Tây Môn đã không nói lên hơi rồi, chỉ lấy khăn giấy bịt mũi lại.
Đỗ Hạ Hi nhướng mày, đã hiểu ra tại sao Tây Môn tới đây rồi, "Cho nên cô tới đây tìm tôi để khám miễn phí và còn khỏi xếp hàng nữa hả?"
"Tôi nói mà, khục, bác sĩ Đỗ quả thật là người thông minh... khục khục, con sâu trong bụng tôi còn không hiểu tôi bằng cô nữa, át xì....."
"...." Đỗ Hạ Hi cũng không muốn nhiều lời với cô ta nữa, dù gì thì hiện giờ cũng không có bệnh nhân, mau mau khám xong rồi đuổi cô ta đi, "Cô đi chụp hình trước."
"Ây, người ta chụp hình còn kiếm tiền được, khục khục, còn tôi chụp hình, khục khục... lại phải tốn tiền của mình nữa... Át xì...."
Tây Môn cầm tờ đơn của Đỗ Hạ Hi đưa, mò mò túi, có chút uất ức nói với Đỗ Hạ Hi, "Cũng tại cô mà tôi giờ đến tiền khám bệnh cũng không có, cô nói làm sao bây giờ."
Đỗ Hạ Hi kinh ngạc nhìn cô ta, chuyện này liên quan gì đến mình, nhưng lập tức bình tĩnh lại lạnh giọng nói, "Cô không nói làm tôi cũng quên đi rồi, cô còn thiếu tôi hai ngàn chừng nào mới trả đây?"
Thấy Tây Môn cứ giả nai rồi không ngừng chớp mắt với mình, Đỗ Hạ Hi nhắc lại, "Sân bay, lúc cô gạt người ta tiền rồi bị bắt."
"Ồ, chụp hình ở đâu vậy nhỉ? Lầu một hay là lầu hai?" Tây Môn giả nai rất tự nhiên, vừa cười vừa hỏi Đỗ Hạ Hi.
Người này có cần vô xỉ đến thế không, nếu không phải thấy cô ta đã từng giúp mình tuy chỉ có một lần đó thôi, Đỗ Hạ Hi quả thật chẳng muốn tốt với cô ta chút nào, chưa thấy ai da mặt dày như thế, "Đằng trước đi hết đường quẹo trái."
Thấy Tây Môn ra khỏi phòng khám mà không có trực tiếp đi, cứ nhìn xung quanh, trong lòng Đỗ Hạ Hi nghĩ tên này lại chắc muốn gạt ai nữa rồi.
"Coi như tôi cho cô mượn." Đỗ Hạ Hi đuổi theo và nhét 300 đồng cho Tây Môn.
Không ngờ lại có người tặng tiền cho mình xài, "Khục khục, Hạ Hị, cô tốt quá~~~" Tây Môn kéo dài giọng nói, Đỗ Hạ Hi nghe tới nỗi hết cả da gà, ai ngờ tên này đột nhiên nói thêm một câu, "Nhưng mà tôi không có tiền trả cô đâu đó."
Tây Môn là loại người không chọc tức người khác là không chịu nổi, đặc biệt là gặp đúng người vừa chọc là sẽ 'bùng nổ' như Đỗ Hạ Hi.