Chương 39: - Thông cáo truy nã (3)

Khoa Cấp Cứu

Đăng vào: 12 tháng trước

.

"Át xì...." Một tiếng hắt xì hơi, sau đó là tiếng của người đàn ông, "Dưới gầm giường này bụi bặm quá, sao nhà cửa mà không dọn dẹp gì cả, xem ra phụ nữ đẹp chỉ để ngắm thôi chứ không xài được."

"Hihihi, người ta ai để ý dưới giường làm gì, trên giường xài được là được rồi." Người đàn ông khác cười gian xảo, "Hay là... bọn mình đợi đây xíu nữa? Dù gì thì cô ta cũng sẽ bị diệt khẩu thôi, chi bằng cho anh em ta chơi chút?"
"Thôi được rồi, vụ này trả không ít đó, đừng đó gây thêm rắc rối nữa, cẩn thận thì tốt hơn." Người đàn ông ném cái drap giường xuống, đứng dậy chuẩn bị rời khỏi, thậm chí khi rời khỏi còn lau sạch sẽ dưới đất và tay nắm cửa nữa, không để lại một dấu vết gì khác.
Lý Ngôn Tâm nghe được tiếng cửa đóng lại, vẫn không dám ra ngoài, mồ hôi lạnh làm quần áo cô ướt đẫm, cho đến tận đêm khuya thì mới run rẩy bò ra khỏi gầm giường.
Cửa chính không dám đi, Lý Ngôn Tâm nhảy từ cửa sổ sau nhà ra ngoài, cố gắng né tránh vị trí của camera, trèo ra lan can ở sau vườn, cuống quýt cố rời khỏi đây càng sớm càng tốt.
Từ khi cô bị người đàn ông đó lấy đoạn clip ra uy hiếp, thì Lý Ngôn Tâm làm gì cũng để ý xung quanh, cho nên trong thời gian dài thu thập được một ít chứng cứ phạm tội của hắn, lại lên kế hoạch chạy trốn, không ngờ ngày hôm nay lại đến nhanh như thế.
Tuy kế hoạch không hoàn mỹ lắm nhưng cũng đỡ hơn là chạy mạng, chạy được lúc nào hay lúc đó, Lý Ngôn Tâm không dám đi rút tiền ở ATM, sợ sẽ bị theo dõi, nhưng tiền mặt chỉ còn lại khoảng 10 ngàn thôi.
Lý Ngôn Tâm ôm chặt túi của mình, trong đó là tất cả giấy tờ và tiền bạc, điều đầu tiên làm là đi thay một bộ đồ rẻ tiền, sau đó làm một chứng minh nhân dân giả, để có thể lên được máy bay thì cũng phải tốn không ít.
Số tiền còn lại lại lấy ra thêm một nửa, mua vé máy bay mấy ngày sau ra nước ngoài, kế hoạch sơ bộ là lén lút đi qua hai thành phố khác, sau đó là ra nước ngoài.
Nhưng Lý Ngôn Tâm lại không yên tâm cha mẹ của mình, mình đã xảy ra chuyện như vậy rồi, không thể để cho bọn họ gặp tổn thương được. Nhưng bây giờ lại không dám về nhà, cô dám chắc giờ nhà của cô đã bị theo dõi.
Tuy nói là chạy trốn không nên liên lạc với người quen, nhưng cô có một người bạn cùng nhau trưởng thành, chắc cũng là người có thể tin tưởng được.
Lý Ngôn Tâm còn cẩn thận dùng điện thoại công cộng gọi điện thoại cho bạn thân, "Cậu giờ ở nhà à?"
"Ngôn Tâm hả?" Dù gì cũng là bạn mười mấy năm rồi, vừa nghe là nhận ra giọng cô ấy, "Số này của ai vậy?"
"Điện thoại hết pin rồi." Lý Ngôn Tâm kiếm đại cái cớ.
"Ồ, cậu đang ở đâu? Tớ có chuyện cần tìm cậu~"
"Chuyện gì?"
"Lại nhà tớ đi, hiện giờ không ra ngoài được, đứa trẻ hiện giờ không ai chăm sóc."
"Được, tớ qua đó liền." Lý Ngôn Tâm cúp máy sao đó không có suy nghĩ nhiều, bắt taxi đến nhà bạn thân.
Lúc này xe lại bị kẹt trên đường, Lý Ngôn Tâm trong lúc ngồi đợi thì bình tĩnh lại, hình như có gì đó không đúng, chắc là do bạn thân cảm giác có chút không giống như thường ngày.
Mượn điện thoại bác tài rồi gọi lại cho người đó, "Tớ bị kẹt xe rồi, không biết bao giờ mới tới đó được, hay là mình hẹn bữa khác đi nha."
"Không sao, cậu ở đâu, tớ qua đó tìm cậu cũng được, chồng tớ mới về tới." Xem ra người bạn này rất nôn nóng muốn gặp cô ấy.
"Phường Thái Bình." Lý Ngôn Tâm nói đại ra một nơi hơi xa chút sau đó cúp máy.
"Có đi tới đó không? Nhưng mà hơi xa." Bác tài cứ tưởng cô đổi điểm đến.
Lý Ngôn Tâm im lặng một hồi lâu, sau đó trả tiền xe xuống xe, đi được một đoạn thì bắt một chiếc xe khác chạy thẳng đến sân bay, mua vé máy bay sớm nhất.
Mưa bên ngoài dần dần trở thành cơn mưa tuyết nhỏ, cũng may là bên ngoài hang có cây cối che lại nên mới không có lạnh tới thấu xương.
Ngồi trong hang đá, Lý Ngôn Tâm mệt mỏi cuộn tròn trong góc, ngẩm nghĩ lại bản thân mình thật là luôn cứ tin người khác rồi bị nạn, người đàn ông đó vậy, bạn thân nhất cũng vậy, ngay cả ni cô gặp trên đường cũng vậy, bản thân mình làm người thất bại vậy sao?
Trời đã khuya, tuyết rơi ngày càng lớn, không giống như miền bắc, nơi đây nếu mà có trận tuyết lớn như vậy quả thật là hiện tượng hiếm có.
***
Trời vẫn chưa sáng, cục trưởng đã đến đúng hẹn, sư thái dẫn theo hai hàng ni cô đã xếp ngay ngắn chắp hai tay lại hoan nghênh vị lãnh đạo mà mình chưa từng gặp qua.
Bên ngoài áo cà sa của sư thái còn mặc thêm một áo tăng ni dày cộm màu tối, đầu đội nón màu xám đi ở phía trước, hai bên là ni cô cầm đèn lồng đứng đợi.
Cho dù cục trưởng kinh nghiệm đầy mình nhưng vẫn bị cảnh tượng hoành tráng này làm ngạc nhiên, không nói tới hoàn cảnh thanh tịnh nơi đây khác với các ngôi miếu khác, cảnh tuyết đầu năm cũng làm tâm trạng ông ta cảm thấy thoải mái hơn, vả lại pháp sư trụ trì lại thanh tú như thế, làm ni cô thì tiếc quá.
"Thí chủ, mời." Sư thái nghiêng người giơ tay, chỉ dẫn phương hướng. Cục trưởng không ngờ rằng mình lại nhìn chằm chằm vào một ni cô lâu như thế, thật là thất lễ quá, đặc biệt là ở một nơi trang nghiêm như thế, cho nên lập tức chỉnh đốn lại, đi theo sư thái.
Ngôi am miếu này không lớn, đi qua điện phụ sẽ nhìn thấy đại điện, vào đại điện, ni cô chia làm hai hàng, có vài ni cô tay cầm pháp khí đứng gần vị trí tượng phật, ở giữa đại điện dưới đất có đặt vài hàng gối đệm.
Khi sư thái vào đại điện thì tháo nón xuống đưa cho ni cô gần đó, sau đó cởi áo bông trên người xuống, người đi phía sau tiến tới nhận lấy, tất cả quy trình được thực hiện trong quá trình bước vào, cục trưởng đứng ở một bên lại một lần nữa kinh ngạc.
Lúc trước nghe người ta nhắc tới Độ Tâm Tự, bản thân mình cũng không có chú ý gì, chỉ cảm thấy đây là một ngôi am miếu bình thường giữa núi thôi, lại nói đến thân phận ông ta, các ngôi chùa danh tiếng trong nước có nơi nào mà chưa đi qua.
Nhưng ở đây, dường như mọi thứ rất là tự nhiên, là nơi mà ông ta cảm thấy gần Phật nhất, cũng giống như cái tên của nó vậy, có thể tu tâm bỏ qua các tạp niệm thành tâm hướng phật.
Ngôi am miếu này rất đơn giản, không có nhiều trang trí gì, có một tượng phật bằng vàng ở giữa đại điện cao khoảng 7, 8m, đế hoa sen được điêu khắc tinh xảo, đến các bậc thang đá bên dưới cũng được điêu khắc hoa văn, tượng phật ngồi mỉm cười thần thái hòa bình, dường như đang phổ độ chúng sinh, nhưng không thiếu vẻ trang trọng uy nghiêm, cục trưởng ngẩng đầu lên nhìn đến ngẩn người.
Lúc này, sư thái đứng ở vị trí chính giữa trước mặt tượng phật, phía sau là ni cô đưa khăn ướt cho hai người lau tay, sư thái thấy cục trưởng thành thục dâng hương quỳ lạy, liền chắp hai tay đứng trước tượng phật, dẫn dắt mọi người niệm kinh, tiếng niệm kinh vang vọng khắp đại điện.
"Pháp sư, ta có thể đi tham quan xá lợi tử của Tịnh Niệm pháp sư không?" Độ Tâm Tự nổi tiếng cũng do trụ trì tiền nhiệm sau khi viên tịch đã để lại viên xá lợi tử đó, chỉ có cao tăng đắc đạo mới có được, cho nên vô cùng quý giá.
"À..." sư thái ngần ngừ một lát, rồi cũng đồng ý, "Được, nhưng do lúc này trời hơi ẩm thấp, Tàng Bảo Các có rất nhiều sách quý giá, cho nên không tiện ở lâu, mong thí chủ thông cảm."
"Được, được, tôi hiểu mà, cảm ơn pháp sư."
"A di đà phật, thí chủ xin đợi giây lát, bần ni đi sắp xếp chút, Tàng Bảo Các đã lâu rồi không có tiếp đãi tín đồ." Sư thái và một vài ni cô ra khỏi đại điện, đi ra hướng hậu viện, sư thái liền mau mau nói. "Mau chỉnh đèn ở Tàng Bảo Các cho tối bớt."
Các tiểu ni cô không rõ tình hình hỏi, "Hả? Tại sao lại chỉnh cho tối bớt vậy?"
"Đừng có hỏi nhiều, mau lên." Sư thái nắm lấy vạt cà sa, chạy từng bước nhỏ đến Tàng Bảo Các, các tín đồ thông thường thì sẽ không cho bọn họ quan sát xá lợi tử ở cự ly gần, cho nên sư thái không có lo lắng lắm, nhưng lỡ như để cục trưởng phát hiện được là có vấn đề thì là chuyện lớn à.
Nhân lúc các tiểu ni cô vâng theo lời sư thái chỉ dẫn sắp xếp lại đồ đạc thì sư thái len lén đi qua đó, đem hộp thủy tinh đựng xá lợi tử để ở nơi cao hơn, còn nghiêng đầu nheo mắt chăm chú nhìn nữa, lại đem cái hộp nhích vào trong xíu nữa, lúc này mới vừa ý rồi phủi phủi bụi dính trên tay trèo xuống.
"Sư thái, sao để xa quá vậy, sắp nhìn không thấy gì rồi." Tiểu ni cô nheo mắt lại vươn cổ lên nhìn.
"Đừng để cục trưởng chờ lâu quá, mau kêu ông ta qua đây." Sư thái cúi đầu chỉnh sửa lại cà sa, sau đó đứng ở trước tháp xá lợi.
Không lâu sau, thì thấy cục trưởng đi vào hai tay chắp trước ngực hành lễ, còn hiếu kỳ muốn nhìn cho kỹ viên xá lợi tử đó nữa, nhưng ánh nhìn lại cứ bị đầu của sư thái làm cản trở, lại không tiện kêu người ta né ra, cuối cùng chỉ còn cách trò chuyện với sư thái một hồi, bởi vì người lên núi tham gia nghi lễ ngày càng nhiều, cục trưởng mới chuẩn bị rời khỏi.
Trước khi đi, cục trưởng lại lấy ra một cái hộp rất tinh xảo, hai tay đưa cho sư thái, "Đây là tượng phật vàng tôi thỉnh được ở Sri-lanka hồi năm ngoái, để ở chỗ tôi vô ích chi bằng giao cho sư thái, đây cũng được tính là kết thiện duyên."
"A di đà phật, thiện ý của thí chủ nhất định sẽ có thiện quả." Sư thái hay tay nhận lấy cái hộp rồi đưa cho ni cô ở phía sau, rồi hành lễ.
Tiễn xong cục trưởng, sư thái quay lại đại điện, đại điện vốn không rộng lắm giờ gần như là đầy các tín đồ, chỉ còn lại chỗ phía trước vài cái gối đệm dành cho các tăng nhân.
Sư thái xếp bằng ngồi ở chính giữa, bắt đầu chủ trì nghi lễ năm mới năm nay, trong ngoài đại điện các tín đồ đều quỳ quỳ lạy lạy, rất là thành tâm, trong không khí cũng tràn ngập khói nhang, tiếng niệm kinh giữa rừng núi yên tịnh này vang đi rất xa.