Chương 89: Trùng Phùng

Hồng Bài Thái Giám

Đăng vào: 12 tháng trước

.



Mấy ngày sau, sau khi Tô Nguyễn Hân cẩn trọng tự hỏi về sự việc kia, rốt cục có đáp án.

Chuyện này vốn cần phải trải qua các đại thần bàn bạc thương thảo mới có thể đưa ra quyết định cuối cùng, nhưng mà Tô Nguyễn Hân lại tại ngày đó thấy được Lăng Giản đầy mặt tự tin, Tô Nguyễn Hân cho tới bây giờ cũng chưa từng nghi ngờ lời nói của người mình yêu.
"Ta sẽ làm theo ý của ngươi."
Trong tẩm cung, Tô Nguyễn Hân đứng ở trước mặt Lăng Giản, mà Lăng Giản thì đang lười nhác tựa vào bên giường, bán híp mắt buồn ngủ.

Làn váy long bào khinh động, Tô Nguyễn Hân ngồi vào bên cạnh Lăng Giản, nói:
"Chính là ta còn có nghi hoặc, ngươi nói một lộ binh mã khác phải đánh thẳng vào kinh thành Việt Lỗ, nhưng mà ở giữa kinh thành Việt Lỗ với Đại Cánh có một ngọn núi chia cách, chúng ta làm sao đánh thẳng vào nơi đó?"
"Ngu công không ngừng dời núi, cuối cùng cảm động thiên thần.

Chúng ta không cần phải bắt chước ngu công, chỉ cần chọn lựa mấy trăm dũng sĩ tinh tráng ngày đêm không ngừng đào một đường hầm thông qua lòng núi, sau đó đánh thẳng vào kinh đô Việt Lỗ."
Lăng Giản mở to mắt, nghĩ nghĩ nói:
"Đào xong đường hầm rồi cùng với một lộ binh mã khác đồng thời tiến công.

Cho nên trước hết phải có một lộ binh mã cải trang chờ đợi ở đó.

Lại nói, chúng ta cũng không hiểu biết tình huống của Thanh Hàn bên kia, ta muốn ngày mốt xuất phát đi tìm Thanh Hàn.

Mà chuyện đào đường hầm thì phải tiến hành vào lúc trời sáng, tốt nhất là tìm những dũng sĩ am hiểu việc đào đất, bọn họ sẽ biết cách đào nhanh mà tốt nhất."
"Ta có triều chính phải xử lý, để cho Mẫn Nhi cùng ngươi đi đi, còn phải mang theo một ngàn binh sĩ, miễn cho nửa đường gặp phải nguy hiểm."
Tô Nguyễn Hân mềm mại tiến vào trong lòng Lăng Giản, để cho Lăng Giản khẽ hôn khóe môi của nàng, vẻ mặt hạnh phúc ngửa đầu nhìn Lăng Giản, nói:
"Ngươi nha, một chút võ công cũng không biết.

Vạn nhất xảy ra chuyện gì, ngươi nói ta phải làm sao bây giờ."
"Mẫn Nhi thì miễn, cái tên tố chất thần kinh đó ngươi vẫn là để lại bên người đi.

Việc này ta có tính toán, không có võ công có quan hệ gì đâu? Các ngươi một đám người đều mang tuyệt kỷ, có các ngươi bên cạnh thì tốt rồi.

Nga đúng rồi, tiện nam nhân chết tiệt kia đâu? Ta nghĩ chuyện của Linh Nhược...Mẫn Nhi đã nói với ngươi rồi đi?" Tô Mẫn Nhi cái tên miệng rộng kia, không nói mới là lạ!
"Nga? Ngươi như thế nào lại hỏi đến chuyện này đây?"
Khoé miệng Tô Nguyễn Hân gợi lên một nụ cười thâm ý.

Tô Mẫn Nhi tất nhiên là đã kể lại tất cả mọi chuyện cho nàng.

Nàng chính là đang đợi, nàng muốn biết Lăng Giản có chịu tự giác nói cho nàng biết hay không.

Quả nhiên, người yêu của nàng coi như cũng biết thành thực.

"Ta...Nàng là sư phụ của các ngươi.

Nhưng mà ta...ta lại làm ra chuyện như vậy."
Lăng Giản cúi đầu, trong lòng rối rắm vạn phần, nói:
"Kỳ thật, ta đối với nàng..."
Nghẹn hồi lâu, Lăng Giản vẫn nói không ra lời trong lòng.

Ở trước mặt nữ nhân của nhân của mình lại nói muốn nữ nhân khác, cảm giác này thật sự rất không được tự nhiên.

"Ta cùng tỷ tỷ đã sớm xuất sư, không tính là đồ đệ của nàng nữa."
Tô Nguyễn Hân nhẹ giọng nói, lại làm cho Lăng Giản như trút được gánh nặng nhẹ nhàng thở ra.

Nàng kìm lòng không đậu ôm chặt Tô Nguyễn Hân, ở trên môi của nàng hung hăng hôn một ngụm:
"Nguyễn Hân ngoan của ta, có được các ngươi ta thật sự rất hạnh phúc, rất hạnh phúc!!!"
"Khanh khách...Ngốc tử."
Tô Nguyễn Hân hờn dỗi đem mặt dán lên mặt Lăng Giản, hưởng thụ thời khắc bình tĩnh tốt đẹp trước khi đại cục thay đổi.

Bởi vì Lăng Giản mãnh liệt yêu cầu, y phục của nàng rốt cục từ váy trắng lụa mỏng đổi lại thành màu trắng cẩm sam.

Lăng Giản cũng không biết cưỡi ngựa, cho nên khi đội ngũ sắp xuất phát đành phải năn nỉ Hứa Linh Nhược cho nàng ngồi chung ngựa.

Một ngàn dũng sĩ Đại Cánh thần thái sáng láng có trật tự đi theo phía sau con bạch mã mà Hứa Linh Nhược và Lăng Giản cùng cưỡi.

Tiếng bước chân đều đặn hữu lực làm cho người ta không nghĩ là họ đang chạy gấp đi, mà là đang thực hiện một cuộc duyệt binh đã chuẩn bị từ lâu.

Đoàn người sau nửa ngày đường rốt cục đến được quân doanh của Lam Thanh Hàn.
Lăng Giản áp chế nội tâm hưng phấn cùng kích động, xông thẳng đến chủ doanh, kết quả ở doanh khẩu lại bị hai tên tiểu binh gầy teo ngăn lại, quát:
"Các ngươi là kẻ nào? Tự ý xông vào doanh trướng của chủ soái, giết!!!"
Nói xong, tiểu binh từ bên hông rút ra cây đao sáng choang lắc lắc, bộ dáng vốn đang hung thần ác sát, một giây sau lại bị một ngàn binh sĩ phía sau Lăng Giản chỉnh tề rút đao dọa cho sợ tới mức không khỏi rút lui vài bước.

"Đi bẩm báo với chủ soái các ngươi, viện binh của Đại Cánh đã đến, thỉnh chủ soái xuất trướng."
Lăng Giản vỗ vỗ bả vai một tiểu binh, dùng ánh mắt nói cho hắn:

"Muốn giương oai phải không?! Ngươi còn non một chút!!!"
Tiểu binh ù té chạy đi, chưa được bao lâu lại đã xuất hiện trong tầm mắt Lăng Giản, lần này đồng hành với hắn còn có một tuyệt sắc nữ tử phong tư hiên ngang mặc chiến bào màu bạc.

Nữ tử nhìn thấy thân ảnh đứng ở doanh khẩu liền lập tức dừng bước, mà tầm mắt Lăng Giản cũng tự động đem tiểu binh loại bỏ, chủ động dừng lại trên người ngân trang nữ tử.

Thời khắc trùng phùng có người vui sướng có người chua xót, Hứa Linh Nhược khẽ mím môi lui về phía sau vài bước, xua tay lệnh cho binh sĩ phía sau thu lại binh khí.
"Lăng Giản!"
Lam Thanh Hàn hốc mắt có chút hồng, người mình ngày đêm tưởng niệm ngay tại trước mắt, nàng có thể nào không vọt tới trong lòng người ấy mà gắt gao ôm chặt?! Hai tên tiểu binh hiển nhiên đối với tình huống lúc này là không phản ứng kịp, bọn họ ngốc lăng thất thần nhìn một màn cảm động trước mắt này, không rõ công tử áo trắng kia rốt cuộc là ai, thế nhưng có thể làm cho băng sơn công chúa của bọn hắn chủ động yêu thương nhung nhớ như vậy.

Không biết ôm bao lâu, thẳng đến khi hai người kìm lòng không đậu hôn lên môi nhau, thẳng đến khi hai người vì xém chút hít thở không thông mà tách ra, Lam Thanh Hàn lúc này mới nhìn thấy Hứa Linh Nhược ở phía sau Lăng Giản cùng với binh sĩ Đại Cánh hàng ngũ chỉnh tề.

Nàng nghi hoặc chỉ chỉ binh sĩ phía sau Lăng Giản, hỏi:
"Lăng Giản, ngươi cùng sư phụ đã đi qua Đại Cánh?"
"Đúng vậy, ngươi là vị hôn thê của quốc chủ Đại Cánh, quốc chủ Đại Cánh tất nhiên phải phái binh bảo hộ ngươi!" Lăng Giản buông tay xuống, bất đắc dĩ nói.
"Ngươi nói bậy bạ gì đó!"
Lam Thanh Hàn có chút sinh khí, nàng biết rõ trong lòng mình chỉ có một mình nàng, cư nhiên còn nói như vậy!!!
"Khụ khụ, không có gì.

Chúng ta cũng không thể đứng mãi ở chỗ này đi? Đi thôi, ta đói bụng muốn chết.

Chúng ta đi vào doanh trướng của ngươi ăn một chút có chịu không? Linh Nhược, ngươi nói được không?"
Lăng Giản quay đầu hỏi ý Hứa Linh Nhược, kết quả lại bị nàng trắng mắt liếc cho một cái không để ý tới.

"Đi thôi, trước hết phải an bài cho các binh sĩ này một chút.

Lăng Giản, sư phụ, đi bên này."
Lam Thanh Hàn hướng Hứa Linh Nhược gật đầu mỉm cười, sau đó lôi kéo tay Lăng Giản đi vào doanh trướng chủ soái của nàng.

Trong trướng ngoài một chiếc giường cùng án bàn thì không còn gì khác, Lăng Giản ngồi ở trên giường tinh thần phơi phới kể lại tất cả mọi chuyện cho Lam Thanh Hàn nghe, nhìn thấy Lam Thanh Hàn đôi mi đẹp khi thì giãn ra khi thì nhíu chặt.

"Khoảng thời gian qua quân ta cùng quân của Hàn Duệ giao chiến sáu lần, kết quả tất cả đều là không công mà còn lui."
Lam Thanh Hàn đang nghe Lăng Giản thuật lại xong, thở ra một hơi, nếu quốc chủ là Tô Nguyễn Hân, như thế nào cũng dễ nói, đều là nữ nhân của Lăng Giản, không có gì là không thể đi.

Nhưng mà Hàn Duệ thật sự là một nhân vật khó giải quyết, hắn dụng binh cẩn thận không nói, lại càng sẽ không làm việc lỗ mãng.

"Hàn Duệ? Người này rất lợi hại sao?"
Lăng Giản bĩu môi nhìn về phía Hứa Linh Nhược nãy giờ vẫn trầm mặc, bỗng dưng nhớ tới cái gì đó, xoay qua hỏi Lam Thanh Hàn:
"Thanh Hàn, hai tên nhát gan kia đâu? Chạy đi đâu rồi?"
"Bọn họ từ lúc đi theo ta tới đây liền cả ngày trốn trong doanh trướng của mình không biết đang làm cái gì, chúng ta nghe không hiểu lời bọn họ nói, cũng chỉ có thể mặc cho bọn họ tiếp tục ở trong đó.

Hàn Duệ là uy vũ Đại tướng quân của Việt Lỗ, cũng giống như Võ Đại tướng quân rong ruổi sa trường đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi." Lam Thanh Hàn nói.
"Thì ra là như vậy, hiện tại chúng ta có thể làm chính là chờ.

Một khi Nguyễn Hân bên kia đào thông được đường hầm, như vậy chiến sự ở biên cảnh sẽ loạn thành một đống, đến lúc đó nha...hừ hừ hừ."
Lăng Giản tiện hề hề hừ lạnh vài tiếng, Lam Thanh Hàn nhìn mà trong lòng đánh mấy cái run run.

Ngốc tử này lại suy nghĩ cái loạn thất bát tao gì đây?
"Nhưng mà Lăng Giản, ngươi nói Võ Đại tướng quân sẽ mang quân tính cả ba vạn tinh binh trong tay ta để mưu phản, nếu như phương pháp này của ngươi không thể thực hiện được thì sao? Vậy phải làm như thế nào?"
Không biết vì sao, Lam Thanh Hàn vừa nhìn thấy Lăng Giản bày ra bộ dáng tiểu nhân đắc chí này liền muốn đả kích một phen.

Quả nhiên, vừa mới vẫn là thần thái bay lên tự tin tràn đầy, Lăng Giản trong nháy mắt giống như quả bóng xì hơi cúi thấp thắt lưng đáng thương hề hề nhìn Lam Thanh Hàn, nói:
"Thanh Hàn, ngươi liền như vậy không tin tưởng a?! Phương pháp khẳng định có thể thành công, đến lúc đó để cho đại quân của Hàn Duệ gì đó cùng với ba vạn đại quân của chúng ta đánh giết lẫn nhau, chúng ta toạ sơn quan hổ đấu thì tốt rồi.

Bất quá, ta rất kỳ quái, lẽ ra Võ Đại tướng quân không có lý do gì để mưu phản a, tại sao hắn lại như vậy?"
"Hừ, đó là bởi vì sau lưng hắn có một tên tiểu nhân âm hiểm."
"Thanh Hàn, không thể nói bậy."
Hứa Linh Nhược ngay lúc này đánh gãy lời của Lam Thanh Hàn, nàng nhìn Lăng Giản vẻ mặt mờ mịt, không nói thêm gì nữa.

"Nói bậy? Thanh Hàn nói bậy cái gì rồi? Với lại người nàng nói là ai?" Lăng Giản hỏi.
"Không có ai, Thanh Hàn nàng cũng chưa xác định, ta đi ra ngoài trước." Hứa Linh Nhược thản nhiên nói, đứng dậy rời khỏi doanh trướng.
"Thanh Hàn, nàng làm sao vậy?" Như thế nào đang hảo hảo lại đột nhiên thành cái dạng này, thật kì quái a.
"Bởi vì cái tên tiểu nhân âm hiểm mà ta nói là người từng có ân với nàng, trước kia khi tiền chưởng môn của Động Đình các qua đời, Động Đình các đã phát sinh một hồi nội loạn, may mắn có người kia phái binh trấn áp mới giúp sư phụ bảo vệ được vị trí tân chưởng môn.

Nếu không sư phụ đã sớm bị các sư huynh đệ không phục nàng vây công mưu hại."
Hứa Linh Nhược đi rồi, Lam Thanh Hàn lúc này mới buông câu nệ nằm vào trong lòng Lăng Giản, cách lâu như vậy không nhìn thấy Lăng Giản, nàng cảm thấy Lăng Giản so với thời điểm ở trong cung càng tăng mị lực.

"Ta nhớ ngươi, rất nhớ rất nhớ."
Lăng Giản cúi đầu hôn một cái lên trán nàng, ôm lấy Lam Thanh Hàn cùng nàng nằm ở trên giường, rõ ràng là một cái giường cực kỳ không thoải mái lại làm cho hai người cảm thấy phá lệ thỏa mãn.

Các nàng cứ như vậy gắt gao ôm nhau, không có thêm hành động nào, giữa bốn mắt đối diện, Lăng Giản đã đọc hiểu ý tứ mà Lam Thanh Hàn muốn biểu đạt:
"Ta yêu ngươi."
Đặc Nhĩ cùng Bruce bị Lăng Giản đột nhiên quang lâm hoảng sợ, bọn họ giống như hai con thỏ bị đạp trúng cái đuôi, thét chói tai nhảy đến bên người Lăng Giản, kêu to nói:
"Chủ nhân, chúng ta nhớ ngươi muốn chết!!! Ngươi cuối cùng đã tới, chúng ta nghe theo phân phó của ngươi, hỏa dược làm ra cũng chất đầy cái trướng này rồi!!!"
"Chỉ nhiêu đây?"
Lăng Giản chỉ vào số đạn dược đã muốn xếp thành mấy toà núi nhỏ, không hài lòng bĩu môi nói:
"Còn chưa đủ cho một trăm người dùng đâu! Các ngươi làm thêm một số nữa, đúng rồi, đưa súng của các ngươi cho ta, ta phải dựa theo khuôn mẫu đi làm thêm mấy trăm cây."
"Chủ nhân, ngươi muốn làm cái gì? Nếu ngươi muốn tấn công quân địch, không bằng làm thành hỏa lôi." Bruce nói.
"Hỏa lôi? Hỏa lôi là cái gì?"
"Hỏa lôi chính là một quả cầu đen, sau khi châm kíp nổ, đánh trúng mục tiêu sẽ tự động nổ mạnh." Đặc Nhĩ giải thích.
"Chính là giống như lựu đạn thôi, chẳng qua nó phải châm lửa với lại hoả lực yếu hơn.

Cũng tốt, các ngươi làm nhiều một chút, ta sẽ dùng tới."
Lăng Giản vỗ vỗ bả vai hai người, hết thảy đều an bài sắp xếp, việc còn lại chính là chờ đợi gió đông của Tô Nguyễn Hân bên kia thôi.

[(*) Dựa theo câu nói "Tất cả đã sẵn sàng, chỉ còn đợi gió đông"].