Chương 74: Nhớ Ngươi

Hồng Bài Thái Giám

Đăng vào: 12 tháng trước

.



Gần vua như gần cọp.

Ở bên cạnh Hoàng Thượng làm việc không thể so với những nơi khác, trái tim nhỏ bé luôn đập phịch phịch của Lăng Giản từ khi đi theo nam nhân này thì không hề an ổn, vẫn luôn treo ở một vị trí hết sức nguy hiểm.

Hoàn hảo Lăng Giản vẫn luôn căn cứ theo tiêu chí làm nhiều sai nhiều, làm ít thì sai ít, thật cẩn thận hoàn thành những nhiệm vụ mà nam nhân giao phó, mới có thể giữ cho cái đầu nhỏ của nàng an ổn nằm yên trên cổ.

Mắt thấy sắp qua nửa tháng, trong ánh mắt Lăng Giản tràn đầy lo lắng cùng khẩn cấp.

Nàng hận không thể hiện tại cũng đã tới biên cảnh, xuất hiện ở trước mặt Lam Thanh Hàn, nhưng trước mắt công việc bề bộn như vậy đang bày ra đây.

Nàng chỉ là một nô tài, ở thế giới hiện đại thì có thể xin phép nghỉ ngơi, nhưng đây là ở cổ đại, làm nô tài chẳng khác nào bán mạng cho chủ tử, làm sao còn dám đề ra chuyện xin phép nghỉ ngơi linh tinh gì đó?
"Tiểu Lăng Tử, tâm phiền khí loạn sẽ không làm nên chuyện."
Nam nhân đang phê duyệt tấu chương ngẩng đầu nhìn về phía Lăng Giản đang cau mày đứng một bên, nàng thủy chung đứng nghiêm thẳng tắp, không có vò đầu bứt tai, không có đi tới đi lui bồn chồn, nhưng nam nhân vẫn là nhìn ra nàng có cái gì đó muốn nói với mình, có tâm sự gì đó đặt ở trong lòng.

"A?!"
Lăng Giản đang xuất thần bị thanh âm của nam nhân gọi quay về, nàng thấy nam nhân đang chằm chằm nhìn mình không chuyển mắt, còn tưởng rằng mình đã làm sai việc gì, lập tức quỳ xuống cầu xin tha thứ nói với nam nhân:
"Hoàng Thượng tha mạng, nô tài biết sai, nô tài biết sai."
"Ha ha ha ha."
Nam nhân đột nhiên sang sảng cười ha hả, bệnh trạng tái nhợt làm cho hắn nhìn như Tu La đến từ địa ngục, âm lãnh thâm thúy.

Nam nhân buông tấu chương trong tay đi đến trước mặt Lăng Giản, ngồi xổm xuống nhìn thẳng vào cái ót đang cúi rạp xuống của nàng.

Đây là lần đầu tiên hắn ngồi xổm xuống, thân là cửu ngũ chí tôn, vĩnh viễn cũng không thể cúi thấp long thể cao quý.

Mà lần này, hắn là vì một tên nô tài mà quên luôn cấm kị của đế vương.

"Đi theo bên cạnh trẫm là quá mức chán nản sao?"
Nam nhân rất có hứng thú nhìn mái tóc màu nâu của Lăng Giản, dùng móng tay khều khều mấy sợi tóc trên đỉnh đầu Lăng Giản, nói:
"Thay trẫm đi Lâm Như cung nhìn xem, đứa nhỏ kia rốt cuộc cũng là nữ nhi của trẫm, trẫm không thể đi, vậy thì ngươi thay trẫm đi đi."
Nam nhân đứng lên, đem tấu chương trên bàn phân chia theo đúng loại, trong đống tấu chương chất thành núi này đều là việc vặt.

Hi Trạch đã chết, chặt đứt ý niệm lập thái tử trong đầu bọn thần tử, vì thế các đại thần này lại bắt đầu ngày qua ngày thượng tấu mấy việc nhỏ như lông gà vỏ tỏi.

Mà từ ngày Lam Thanh Hàn xuất chinh tới nay, đến bây giờ cũng không có tin tức gì, ánh mắt nam nhân dừng lại trên tấu chương, trong lòng hắn ít nhiều có chút không yên.

"Nô tài tuân lệnh."
Lăng Giản nói, sửa sang lại quần áo của mình rồi lui ra ngoài.

Động tác Lăng Giản sửa sang lại quần áo mờ ám bị nam nhân xem ở trong mắt, sau khi Lăng Giản rời đi, hắn lại học theo bộ dáng của nàng sửa sang lại quần áo trên người mình, lập tức bật cười thật to, làm cho tiếng cười quanh quẩn trong Càn Thanh cung rộng lớn.

Trong tẩm cung im lặng cực kỳ, nếu không phải trông thấy hồng y mỹ nhân nằm ở trên giường, Lăng Giản còn tưởng rằng nơi này là ngôi nhà cũ bị chủ nhân vứt bỏ nhiều năm.

Bốn phía bài trí an ổn nằm yên ở vị trí của mình, mỹ nhân trên giường dùng cánh tay chống đầu nhắm mắt dưỡng thần, bờ vai ngọc ngà của nàng lộ ra ngoài, làm cho tẩm cung nhìn như bình thường lại tràn ngập loại hơi thở hư hỏng.

Cổ họng Lăng Giản có chút khô khốc, lư hương trên bàn tỏa ra hương thơm dễ chịu, nồng đậm nhưng không khiến người chán ghét.

Mỹ nhân trên giường giật mình, cánh tay thon dài phủ trên vạt áo của mình, trong nháy mắt đẩy ra nó, làm cho xương quai xanh cực độ hấp dẫn hiện ra ở trước mắt Lăng Giản.

Trong không khí yên tĩnh lưu động một cảm giác khô nóng, thời tiết rõ ràng đã trở lạnh.

Lăng Giản không được tự nhiên giật giật bả vai, không dám bước về phía trước cũng không dám đường đột mở miệng.

Mỹ nhân trên giường thật sự xinh đẹp đến nỗi làm cho người ta mờ mắt, chính là khuôn mặt xinh đẹp kia lại phảng phất một chút tái nhợt vô lực.

Nhị công chúa gầy đi rất nhiều, Lăng Giản hít sâu một hơi, nàng luôn luôn là một người cẩn thận, cho dù không cần không cố ý quan sát, nàng vẫn có thể cảm giác được sự thay đổi của đối phương.

"Lăng Giản."
Mỹ nhân mở miệng, lông mi cong dài hơi hơi run run, chiếc cằm vốn đã thon nhọn trở nên càng gầy guộc.

Mỹ nhân vẫn mị hoặc như cũ, cho dù nàng chỉ là im lặng nằm ở nơi đó, vẻ yêu mị từ trong xương tuỷ kia cũng không vì vậy mà biến mất, ngược lại càng thêm làm càn đoạt lấy tầm mắt người khác.

"Nhị công chúa làm sao mà biết được?"
Như thế nào biết người đến là ta mà không phải người khác a?
"Mùi hương trên người ngươi a, chính là mùi hương bổn cung yêu nhất mà." Lam Nhược Y chậm rãi phun ra, thanh âm dày mà hấp dẫn.

Nàng giống như say mê ngẩng mặt hít thở hương vị trong không khí, một giây sau lại khẽ mở mắt nhìn về phía Lăng Giản:
"Lăng Giản, có còn nhớ rõ ngày đó ngươi đã đáp ứng bổn cung cái gì không?"
"Cái, cái gì?! Nô tài không biết Nhị công chúa đang nói cái gì."
Lăng Giản tự giác rút lui vài bước, nàng từ trong mắt Lam Nhược Y thấy được nguy hiểm, đó là một loại ánh mắt giống như thợ săn sắp bắt được con mồi.


Mà nàng, giờ phút này chính là con mồi sớ rớ ở trước mắt thợ săn.

"Chỉ cần bổn cung không đem chuyện của ngươi cùng Lam Thanh Hàn bẩm báo với phụ hoàng, muốn ngươi làm cái gì ngươi đều đáp ứng."
Lam Nhược Y gợi lên khóe miệng bày ra một nụ cười tà mị: "Bổn cung hiện tại đã nghĩ ra muốn ngươi làm cái gì rồi, chính là bồi ở bên cạnh bổn cung, không được rời đi."
"Không có khả năng!" Lăng Giản cao giọng kháng nghị:
"Ta hiện tại phải làm việc bên cạnh Hoàng Thượng, làm sao có thể bồi ở bên cạnh Nhị công chúa được!" Huống chi nàng còn muốn đi tìm Lam Thanh Hàn, đã sắp hết nửa tháng, ngay cả một cái tin tức cũng không có, nàng rất lo lắng.

"Phải không? Nếu không có khả năng, vậy bổn cung đành phải đi Càn Thanh cung một chuyến."
Lam Nhược Y làm ra vẻ tiếc nuối ngồi dậy, hai chân khép lại nửa quỳ ở trên giường:
"Tuy rằng phụ hoàng không thích bổn cung, nhưng bổn cung dù sao cũng là Nhị công chúa, lời ta nói ra, ít nhiều vẫn là có chút phân lượng.

Ân? Ngươi nói đi?"
"Đừng!"
Lăng Giản luống cuống, nếu như bị Hoàng Thượng biết chuyện của nàng cùng Lam Thanh Hàn, còn không phải sẽ nháo ra cái chuyện gà bay chó sủa gì nữa hay sao?!!
"Nga? Ngươi nói đừng? Vậy là như thế nào đây?"
Lam Nhược Y dùng lưng ngón tay vuốt ve chiếc cằm nhỏ của mình, đợi Lăng Giản cho đáp án, nhìn Lăng Giản cắn chặt môi dưới bộ dáng như bị ép lên Lương Sơn, Lam Nhược Y chỉ cảm thấy thú vị hảo ngoạn, đáy mắt nhưng lại cũng hiện lên nhàn nhạt ưu thương.

Nét ưu thương đó bị Lăng Giản xem ở trong mắt, trong lòng nàng đột nhiên sinh ra một cỗ thương tiếc, nàng rất muốn đem nữ tử trước mắt này ôm vào trong ngực hảo hảo yêu thương, xóa đi tất cả thống khổ cùng đau thương ẩn giấu trong lòng nàng.

"Ta đáp ứng ngươi." Lăng Giản chống lại ánh mắt Lam Nhược Y, đôi mắt kia bởi vì đột nhiên cùng Lăng Giản đối diện mà có chút né tránh không kịp, xuất hiện ngắn ngủi hoảng hốt, rồi sau đó lập tức khôi phục xinh đẹp quyến rũ trước kia.

Lăng Giản gãi gãi mặt, nàng không dám cùng Lam Nhược Y đối diện quá lâu, sợ chính mình sẽ hãm sâu trong đôi mắt câu hồn nhiếp phách kia.

"Bắt đầu từ hôm nay, mỗi ngày ta đều sẽ đến đây cùng ngươi.

Chỉ cần làm xong việc bên Hoàng Thượng, ta sẽ tới đây."
Lăng Giản bước đến bên người Lam Nhược Y, nâng tay muốn vuốt ve gương mặt nàng, lại bị ý nghĩ của chính mình hoảng sợ, như bị điện giật thu lại tay mình, hướng Lam Nhược Y thở dài, nói:
"Nhị công chúa, nô tài còn có chuyện, nô tài cáo lui." Nói xong, tựa hồ chạy trối chết rời khỏi tẩm cung của Lam Nhược Y.

Vào một khắc sắp sửa bước ra khỏi cửa tẩm cung, Lăng Giản nghe được tiếng cười của Lam Nhược Y vang lên phía sau, còn có một câu nói cực kỳ ôn nhu:
"Về sau, lúc không có người gọi bổn cung Nhược Y là được."
Tựa hồ hết thảy từ biến cố tiểu hoàng tử đột tử kia đều xảy ra thay đổi.

Buổi tối, Lăng Giản cùng Hứa Linh Nhược ở trong tẩm cung, Hứa Linh Nhược không biết tại sao Lăng Giản kêu nàng tới đây lại không rên một tiếng, chỉ là trừng một đôi mắt đẹp thẳng ngoắc ngoắc nhìn mình, nhìn tới nỗi Hứa Linh Nhược mặt đỏ tim đập, mất tự nhiên xoay mặt sang một bên không nhìn đến ánh mắt cực nóng của Lăng Giản nữa.

"Linh Nhược."
Lăng Giản rốt cục mở miệng, sau đó lấy một phong thơ từ trong tay áo ra giao cho Hứa Linh Nhược, nói:
"Vốn đã đáp ứng Thanh Hàn nửa tháng sau ta sẽ cùng ngươi đi đến biên cương.

Nhưng mà hiện tại sự tình có chút bất đồng, phong thư này phiền toái ngươi thay ta giao cho nàng, nàng xem xong sẽ biết nguyên nhân.

Ta không có biện pháp đi, cho nên hy vọng ngươi có thể đến bên người nàng...Ách...Bảo hộ nàng.

Ngươi đừng nhìn ta như vậy a, ta biết Thanh Hàn võ công rất lợi hại, chính là có một số chuyện là các ngươi không biết, đương nhiên ta cũng không biết...Được được được, ta không nói vô nghĩa, ngươi đừng trừng ta.

Linh Nhược, chiếu cố tốt bản thân mình, còn có...Ta, ta sẽ..."
Nhớ ngươi.

Lời tưởng niệm này chung quy cũng không nói ra, nhìn ánh mắt Hứa Linh Nhược có chút mất mát, Lăng Giản hận không thể tự thưởng chính mình mấy bàn tay.

Nàng không rõ, tim của mình có phải hay không xảy ra vấn đề, vì cái gì nhìn thấy ai đó mất mát khổ sở đều sẽ cảm thấy đau đớn a?!
"Ta sẽ."
Hứa Linh Nhược thản nhiên mở miệng, cất thư vào trong lòng ngực.

Hứa Linh Nhược thông minh như vậy, nàng hoàn toàn hiểu được câu nói chưa hoàn chỉnh kia của Lăng Giản là cái gì, nàng sờ sờ ngực mình, vừa rồi lời tưởng niệm sắp nói ra miệng kia làm cho lòng của nàng bỗng nhiên kinh hoàng không ngừng, nàng hiểu được điều này có ý nghĩa gì, có một số việc, một khi nói ra sẽ trở nên khác biệt rất lớn.

Đơn giản vẫn là để cho nó thuận theo tự nhiên đi.

"Ngươi khi nào thì xuất phát?" Lăng Giản hỏi.

"Hiện tại, đêm nay."
"Sớm như vậy?"
Lăng Giản không khỏi kinh ngạc, buổi tối đi đường không an toàn, nàng không muốn cả đêm đều ngủ không được lo lắng Hứa Linh Nhược sẽ gặp chuyện không may.

"Tiễn ta đi."
Hứa Linh Nhược không trả lời nàng vì sao phải rời đi sớm như vậy, nàng chỉ là tới gần Lăng Giản, dừng lại trong phạm vi có thể ngửi được mùi hương thảo mộc trên người nàng, dung túng chính mình nhớ kỹ mùi hương của nàng.

"Được."
Lăng Giản gật gật đầu, làm bộ lơ đãng từ bên người Hứa Linh Nhược đi qua, thuận tay dắt tay nàng lập tức bước về phía ngoài cung.

Buổi tối nhiệt độ không khí không thể so với ban ngày, tuy rằng không có gió, lại vẫn là làm cho người ta cảm thấy một chút hàn ý.

Hứa Linh Nhược một đường bị Lăng Giản nắm tay đi tới hòn giả sơn gần tường thành hoàng cung, nàng đi rất chậm, một bên như muốn gỡ ra tay Lăng Giản một bên ngẩn người nhìn chằm chằm bóng dáng của nàng.

Ánh trăng chiếu vào trên thân thể của nàng, làm cho bóng dáng Lăng Giản nổi lên ngân quang, phảng phất như tiên nhân nơi trần thế.

"Đi đường ban đêm phải cẩn thận, còn có...hảo hảo chiếu cố chính mình."
Lăng Giản giọng nói ôn nhu mà bá đạo, cực kỳ giống trượng phu đang dặn dò thê tử sắp đi xa:
"Nhắc nhở Thanh Hàn mọi sự cẩn thận, còn có, nói cho nàng phải nhớ rõ cho ta biết tin tức."
"Ta sẽ."
Hứa Linh Nhược khóe miệng gợi lên nụ cười nhợt nhạt, hai chữ tái kiến còn chưa thốt ra, Hứa Linh Nhược đã bị kéo vào một cái ôm ấm áp.

Lăng Giản ôm nàng thật chặt, ở bên tai nàng nói ra lời mà khi nãy mình vẫn chưa nói xong:
"Nhớ ngươi.".