Hàng Trí Nữ Phụ, Online Chờ Chết
Đăng vào: 11 tháng trước
Bữa cơm này Tào Hằng ăn đến nơm nớp lo sợ, hắn ta thời khắc chú ý tình huống của Từ Trì và Lương Nhược Vi, cũng may giao thoa của hai người này ở trên bàn cơm không nhiều lắm, ngay cả nói cũng chưa nói vài câu, hắn ta mới vừa nhẹ nhàng thở ra, bên kia Từ Trì liền cùng Lương Nhược Vi lần lượt rời khỏi chỗ ngồi, trong lòng hắn ta căng thẳng, trực giác hai người này có vấn đề, cho nên ánh mắt lại quay đi chỗ khác, bắt đầu thời khắc chú ý tới Diệp Vi, quả nhiên không bao lâu, Diệp Vi cũng muốn đi ra ngoài.
Tào Hằng vội vàng giữ chặt Diệp Vi, muốn cùng cô uống hai ly, lần này nói cái gì hắn ta cũng không thể để Diệp Vi đụng phải trường hợp xấu hổ như vậy.
Diệp Vi khó xử nói: “Tôi bây giờ không tiện lắm, tôi muốn đi toilet trước, đợi chút trở về lại cùng anh uống đi?”
Tào Hằng: “……” Một câu vô cùng đơn giản, trực tiếp đem lời hắn ta muốn nói phía sau phá hỏng. Làm một thân sĩ, không đúng, làm một người đàn ông, chẳng lẽ hắn ta có thể ngăn không cho Diệp Vi đi WC, còn chuốc cho cô uống rượu sao? Đương nhiên không thể.
Khóe miệng Tào Hằng giật giật: “Vừa lúc, tôi cũng đi. Chúng ta cùng nhau đi?”
Diệp Vi cười đến vẻ mặt đơn thuần, không hề có hoài nghi nói: “Được nha.”
Tiếp sau đó, liền nhìn thấy một màn vừa rồi kia.
Hắn ta cảm thấy một màn trước mắt này so với lần trước còn đáng sợ hơn, nếu là hắn ta và Lương Nhược Vi nói những lời đó bị Diệp Vi nghe được, cô còn có thể tỏ vẻ hoài nghi, còn có thể tìm Từ Trì đi chứng thực thật giả, bọn họ còn có thể giải thích…… Nhưng hôm nay Từ Trì và Lương Nhược Vi nói chuyện bị nghe thấy, đừng nói giải thích, cơ hồ là lập tức đã bị phán tử hình!
Hắn ta vẻ mặt tuyệt vọng, không đành lòng nhìn nữa.
“Diệp Vi, cô đừng khổ sở, A Trì hắn……” Hắn ta lúc này cũng không biết nên nói cái gì, tới rồi tình hình này, hắn cũng không có cách nào kiếm cớ giải vây cho Từ Trì và Lương Nhược Vi, chẳng lẽ còn có thể sử dụng từ “Hiểu lầm” này để nói sao?
Diệp Vi nga: “Thì ra anh cũng biết sao?”
……Tốt rồi, lần này hắn ta cũng thành đồng lõa.
Tào Hằng áy náy nói: “Thật xin lỗi a, tôi không phải cố ý muốn gạt cô……”
Diệp Vi xua xua tay, nói: “Tôi biết, anh không cần cảm thấy có lỗi, tôi hiểu được.”
Nghe thấy Diệp Vi nói như vậy, trong lòng Tào Hằng vẫn là dễ chịu đôi chút, hắn ta sợ Diệp Vi sẽ trách hắn ta. Tuy rằng trước kia hắn ta cũng cho rằng Diệp Vi và Từ Trì ở bên nhau là có mưu đồ khác, nhưng trong khoảng thời gian ở chung này, hắn ta biết Diệp Vi là một người con gái đơn thuần, hắn ta gặp qua quá nhiều người phụ nữ có tâm tư phức tạp, đôi mắt của những người đó không có chỗ nào mà không vẩn đục, trộn lẫn vô số dục vọng, chỉ có Diệp Vi, trong sáng, cho dù là cô đang mắng bạn, bản cũng có thể từ trong mắt cô nhìn ra tình cảm chân thành tha thiết được khắc sâu.
Đáng tiếc gặp phải tên cặn bã Từ Trì kia.
Diệp Vi nói tiếp: “Dù sao anh và Từ Trì, Lương Nhược Vi cũng là bạn tốt mà, ba người các người từ nhỏ cùng nhau lớn lên, cảm tình tự nhiên thâm hậu, anh không muốn làm chuyện phản bội lại tình bạn, điều này chứng minh anh mà một người đàn ông trọng tình trọng nghĩa, cho nên mới không nói cho tôi, tôi đây có thể hiểu được, tôi không trách anh.”
…… Không, Tào Hằng cảm thấy hắn ta không được an ủi.
Lương Nhược Vi cũng không dự đoán được Diệp Vi vậy mà lại tới nữa, cô không ngoan ngoãn ăn cơm cho tốt chạy tới đây làm gì? Cô làm sao có thể mỗi lần xuất hiện đều gãi đúng chỗ ngứa như vậy? Thật giống như mở được thiên nhãn, nhiều lần phá hư chuyện tốt của cô ta không nói, hiện tại bây giờ còn vòng vo mắng cô ta là tiểu tam, là cặn bã, không phải một người đứng đắn?
Nhưng mà dựa theo đạo nghĩa mà nói, hiện giờ Diệp Vi mới là bạn gái Từ Trì, mà cô ta và Từ Trì đã sớm chia tay, hành vi “Dây dưa không rõ” của cô ta, ở trong mắt người khác, quả thật là không khác tiểu tam câu dẫn bạn trai người khác.
Nhưng mà cô ta yêu Từ Trì, Từ Trì cũng thích cô ta, bọn họ là thật lòng yêu nhau, tuy rằng cô ta làm sai, cũng sẽ không hối hận, huống chi từ kiếp trước cô ta hiểu được một đạo lý, người không vì mình, trời tru đất diệt, là người thì đều ích kỷ, cô ta lại không vĩ đại như vậy, có thể lại lần nữa chắp tay nhường lại Từ Trì. Cô ta đã mất đi Từ Trì một lần, không muốn lại mất đi lần thứ hai.
Cô ta đứng dậy, nghiêm túc nói: “Diệp Vi, tôi biết chuyện này là tôi rất có lỗi với cô, bất kể cô mắng tôi cái gì, tôi cũng sẽ không cãi lại, dù sao cũng là chúng tôi sai, thật xin lỗi. Nhưng mà cô đừng hiểu lầm Từ Trì, Từ Trì vẫn luôn đang từ chối tôi, là tôi dây dưa hắn không buông, hắn thật sự không làm việc có lỗi với cô……”
Từ Trì lạnh giọng đánh gãy cô ta: “ Được rồi, cô đừng nói nữa, là tôi sai, tôi sẽ không phủ nhận.”
Lời Lương Nhược Vi nói kẹt lại ở cổ họng, nhìn vẻ mặt Từ Trì lạnh nhạt, trong lòng cô ta khổ sở đồng thời có chút khó xử. Từ Trì ngay trước mặt Diệp Vi đối với cô ta như vậy, hoàn toàn không cho cô ta mặt mũi, xem cô ta là cái gì? Huống chi cô ta còn đang vì hắn mà xin lỗi Diệp Vi.
Từ Trì nhìn Lương Nhược Vi: “Cô không cần giải vây cho tôi, tôi biết bản thân làm sai cái gì, đây là chuyện của tôi, cũng là chuyện giữa tôi và Diệp Vi, không cần người khác tới xin lỗi giúp tôi.”
Lương Nhược Vi nghẹn lại, không chỉ là vì Từ Trì từ chối, còn vì ánh mắt lạnh nhạt của hắn: “Em……”
Quên đi.
Cô ta nhắm mắt lại, quay đầu đi nói: “Thật xin lỗi, là em vượt quá giới hạn.”
Từ Trì lúc này mới nhìn về phía Diệp Vi, nhìn sắc mặt cô tái nhợt, còn có cặp mắt sáng ngời sạch sẽ kia, giờ phút này khi nhìn hắn, cũng vẫn thuần tuý như cũ, mang theo nồng đậm mờ mịt cùng khó hiểu, cùng với khổ sở và bị thương khó có thể che dấu, dường như cô chưa từng nghĩ tới hắn sẽ đối với cô như vậy
Hắn cơ hồ không dám đối diện với Diệp Vi như vậy, như vậy sẽ càng có vẻ nội tâm hắn xấu xí không chịu nổi: “Diệp Vi, thật xin lỗi……”
Diệp Vi nhìn Từ Trì, cô che ngực lại, hỏi hắn: “Thật xin lỗi? Ngay cả anh cũng nói xin lỗi với em, cho nên vừa rồi hai người nói những cái đó, không phải đang nói đùa, đều là sự thật? Anh chưa từng thích em, chỉ đem em trở thành thế thân của Lương Nhược Vi? Anh đối với em không phải là nhất kiến chung tình, là bởi vì tôi cùng Lương Nhược Vi lớn lên giống nhau, cho nên anh mới có thể chú ý tới em?”
Từ Trì trầm mặc xuống, hắn không thể phủ nhận vấn đề của Diệp Vi, giải thích nói: “Anh mắt đầu tiên anh nhìn thấy em, quả thật cảm thấy em và Lương Nhược Vi lớn lên rất giống nhau, chỉ là về sau lại ở chung với em lâu như vậy, anh từ từ phát hiện thật ra hai người ngoại trừ bên ngoài lớn lên có chút giống nhau, những thứ khác đều không giống, em và cô ấy là hai người hoàn toàn khác biệt.”
Diệp Vi bình tĩnh nghe, giống như có thể hiểu được lại giống như không thể hiểu được, cô chậm rãi a một tiếng, nói: “Nói như vậy, anh cùng em ở bên nhau cũng không phải bởi vì anh thích em, mà là bởi vì anh quá nhớ Lương Nhược Vi, anh nhìn thấy tôi, cũng giống như nhìn thấy cô ấy? Anh nhìn em, là có thể làm dịu tình cảm nồng nàn của anh đối với cô ấy? Ngay cả những quần áo đồ trang sức trước kia anh chuẩn bị cho em, điểm tâm hay là đồ ngọt, cũng đều là thứ Lương Nhược Vi thích……”
“Khó trách, khó trách chúng tôi sẽ khéo léo như vậy đều thích trang sức hình giọt nước mắt, nhưng thật ra trước kia em không thích, bởi vì anh, em mới có thể thích, cho nên anh vẫn luôn đem em coi như là cô ấy?”
“…… Thật xin lỗi.” Từ Trì căn bản không biết nên giải thích thế nào, hắn há miệng thở dốc, giống như ngoại trừ nói xin lỗi ra, hắn căn bản không biết bản thân có thể nói cái gì.
Diệp Vi ngẩn người, nói: “Chỉ có thật xin lỗi sao? Anh không phủ nhận, ngay cả một câu giải thích cũng không có, cho nên anh đây là thừa nhận rồi?”
Cô nhìn Từ Trì, lại nhìn về phía Lương Nhược Vi, quả nhiên thấy trên mặt Lương Nhược Vi có vẻ cao hứng rõ ràng, cô ta biết lúc này Từ Trì chưa quên cô ta, cô ta trở về không muộn!
Diệp Vi đau thương cười một tiếng, nói: “Xem ra em nói không sai, Từ Trì, em đối với anh mà nói, từ đầu tới đuôi, cái gì cũng không phải, cũng chỉ là một người thế thân mà thôi, anh từ trước đến nay liền chưa thích em! Anh cùng Lương Nhược Vi mới là thật sự, lúc này, hai người còn giành giật nhận sai……”
Diệp Vi nói khiến Lương Nhược Vi càng vui vẻ, cái này làm cho cô ta cảm thấy tổn thương và khổ sở mà bản thân đã chịu trong khoảng thời gian này đều đáng giá, chỉ cần Từ Trì còn thích cô ta, mặt khác cái gì cũng không quan trọng.
Từ Trì giải thích nói: “Không phải, lúc mới bắt đầu quả thật là anh nghĩ như vậy, nhưng mà sau đó loại ý tưởng này đều thay đổi, anh biết em không phải Lương Nhược Vi, em là Diệp Vi, em chính là em, là chính em, không phải thế thân của bất kỳ kẻ nào.”
Từ Trì nhìn Diệp Vi ra vẻ trấn định, bức bách bản thân lý trí phân tích bộ dáng hiện tại của mình, trong lòng hắn cũng không nói lên được là cái tư vị gì, chỉ là cảm thấy có chút buồn, lại có chút hoảng. Diệp Vi là một người phụ nữ ôn nhu, cô đối xử với hắn rất tốt, sẽ quan tâm hắn, chiếu cố hắn, trong khoảng thời gian bọn họ ở bên nhau này, dường như có rất ít khoảnh khắc cãi nhau và không thoải mái, thời điểm ở bên nhau với cô, có thể khiến hắn quên rất nhiều việc không thoải mái, làm hắn cảm thấy nhẹ nhàng, hắn không nghĩ tới sẽ làm Diệp Vi đau khổ như thế.
Nhìn Diệp Vi phân tích sự thật, ngay cả Tào Hằng đứng một bên cũng nhịn không được có chút đau lòng, hắn ta ngược lại hy vọng Diệp Vi có thể nổi giận, hoặc là làm ồn ào, mà không phải đứng ở chỗ này như vậy, lý trí lại đau khổ, so sánh trước kia cùng hiện tại, cuối cùng cũng nhận thức được tình cảm giữa cô và Từ Trì đều là giả, thì ra cái gì cô cũng không phải, sau đó từng câu từng chữ phủ định bản thân, phủ định tình cảm đã từng.
Từ Trì xoa xoa cái trán: “Diệp Vi, thật xin lỗi, chúng ta trở về rồi hãy nói được không?”
Diệp Vi nghi hoặc nhíu mày: “Trở về nói? Vì sao phải trở về nói, mấy người trong cuộc chúng ta đều đứng ở đây, có cái gì bây giờ nói rõ ràng không phải càng tốt sao?”
Lương Nhược Vi cũng không muốn Từ Trì Diệp Vi trở về đơn độc nói chuyện, bởi vì cô ta cảm thấy Diệp Vi người này một chút cũng không đơn thuần, ai biết cô sẽ nói cái gì, sau đó dao động tâm ý của Từ Trì đối với cô. Tâm cơ của Diệp Vi so với những gì cô thể hiện thâm trầm hơn nhiều.
Tào Hằng cảm thấy chuyện này nói riêng một chút tương đối tốt, bọn họ ở chỗ này đứng lâu như vậy, đã chọc đến không ít người nhìn về bên này, lại nói người quen lúc này tới ăn cơm thật sự không ít, Từ Trì là người nổi tiếng, Lương Nhược Vi cũng vậy, huống chi gần đây mối quan hệ giữa ba người Từ Trì, Lương Nhược Vi và Diệp Vi nghe đồn đã truyền đến ồn ào huyên náo ở trong giới có một màn ngày hôm nay, không biết lại sẽ bị truyền thành bộ dáng gì.
Đừng nói, lúc này “Từ Trì và Lương Nhược Vi lén lúc gặp nhau bị Diệp Vi bắt gặp” tin tức đã nho nhỏ truyền ra, ngay cả ảnh chụp cũng bị người có tâm chụp lại.
【Rốt cuộc Diệp Vi cũng phát hiện bản thân chỉ là một thế thân? 】
【 Thật đáng mừng! Khắp chốn mừng vui! 】
【 Tôi nói Lương Nhược Vi đã trở lại, chuyện này đã không gói được! 】
【 Lương Nhược Vi lúc trước ầm ĩ đến chia tay muốn đi, bây giờ trở về lại sống chết muốn tái hợp, cũng mặc kệ Từ Trì người ta có bạn gái hay không, cho dù là một thế thân, nhưng trên danh nghĩa cũng là bạn gái chính quy a, chậc chậc, tôi làm sao mà hiện tại mới phát hiện Lương Nhược Vi giả tạo rất tốt a, làm tiểu tam còn muốn lập đền thờ. 】
【 Diệp Vi thật thảm a, vô duyên vô cớ bị kéo vào lốc xoáy tình cảm của người khác. 】
【Chỉ có tôi hâm mộ Diệp Vi sao? Nhan sắc của Từ Trì kia, dáng người kia, bị hắn lừa gạt tôi cũng nguyện ý a! 】
【 tôi cũng muốn ngủ với Từ Trì. 】
【 Các người là máy móc không có cảm tình gặp ai cũng muốn ngủ sao? 】
【 Phải, là tôi. 】
【Cút. 】
……
Từ Trì nói: “Diệp Vi, chúng ta trở về bàn lại, bất kể em muốn biết cái gì, anh cũng sẽ nói cho em nghe.”
Diệp Vi nói: “Không cần, hai người đã nói rất rõ ràng, tôi không ngốc, tôi bây giờ cái gì cũng hiểu được.”
Tào Hằng tránh ở một bên, thử nói: “…… Cô hiểu được cái gì?”
Từ Trì cũng có nghi hoặc tương tự, hắn không biết Diệp Vi hiểu được cái gì, quả thật hắn lừa cô, nhưng mà hắn tuyệt đối không có ý tứ muốn hòa hợp với Lương Nhược Vi, cũng không nghĩ tới muốn cùng Lương Nhược Vi liên lụy không rõ, Diệp Vi cho rằng hắn và Lương Nhược Vi thường xuyên gặp mặt, là bởi vì hắn muốn hoà hợp với cô ta sao?
Lương Nhược Vi ngược lại rất vui vẻ, Diệp Vi nếu cái gì cũng hiểu rồi, vậy tốt nhất thức thời một chút, bản thân chủ động rời đi, đỡ phải tìm thêm phiền toái cho cô ta.
Diệp Vi nhìn Từ Trì, lại nhìn Lương Nhược Vi, hỏi ngược lại: “Anh Tào Hằng, chẳng lẽ anh còn không rõ sao?”
Tào Hằng bị hỏi đến ngốc: “Tôi?” Hắn có hiểu rõ cái gì?
Năng lực lĩnh ngộ của vị đồng nghiệp này thật kém, nhưng mà nếu hắn ta lợi hại, cũng không cần cô ra tay. Ánh mắt Diệp Vi bất đắc dĩ nhìn Tào Hằng, Tào Hằng bị nhìn đến ngốc, hắn ta làm sao lại cảm thấy ánh mắt Diệp Vi nhìn hắn ta giống như đang nhìn tên thiểu năng không thông minh? Không đúng, khẳng định là hắn ta nhìn lầm rồi.
Diệp Vi nói: “Đương nhiên là hiểu rõ hai người A Trì và Lương Nhược Vi mới là tình yêu đích thực a!”
Tào Hằng: “A?”
Từ Trì: “……?” Hắn và Lương Nhược Vi là tình yêu đích thực?
Lương Nhược Vi theo bản năng cảm thấy Diệp Vi nói không phải là lời hay gì: “……? Cô có ý gì?”
Diệp Vi: “Có ý gì? Tôi nói rất khó hiểu sao? Lúc trước không phải tôi đã nói qua rồi sao, tôi hiểu rõ A Trì và chị không phải cố ý dây dưa không rõ, chị Nhược Vi không phải tiểu tam cố ý muốn câu dẫn bạn trai người khác, A Trì cũng không phải cố ý muốn bắt cá hai tay, dù sao chưa quyết định được tra nam, tôi tin tưởng chị Nhược Vi cùng A Trì đều không phải cái loại người cặn bã nhân phẩm có vấn đề này, rác rưởi bên trong lại bại hoại. Lại nói, Từ gia gia tốt như vậy, đứa trẻ được lớn lên dưới sự dạy dỗ của Từ gia gia, sẽ không xấu như vậy.”
Trong lòng Từ Trì căng thẳng, nếu gia gia hắn biết chuyện này mà nói, khẳng định sẽ rất thất vọng với hắn.
Diệp Vi chuyển lời nói: “Nhưng cuối cùng hai người lại biến thành như vậy, tình nguyện làm cặn bã, rác rưởi cũng muốn dây dưa không rõ, vậy chỉ có thể là một nguyên nhân, vấn đề này không phải xuất phát do nhân phẩm của hai người, mà là vì tình cảm! Bởi vì hai người là tình yêu đích thực! Hai người cầm lòng không được, là cầm lòng không được, là tình sâu đến mức thân bất vô kỷ!”
“Chỉ có tình yêu, mới có thể khiến hai người phấn đấu quên mình, không màng tất cả, cho dù bán đứng nhân cách và lương tâm của bản thân cũng muốn ở bên nhau.”
“Không nghĩ tới tình yêu lợi hại như vậy, đạo đức bình thường đã không thể trói buộc hai người.”
Tào Hằng:……Cái gì???
Từ Trì:……
Lương Nhược Vi cũng bị nghẹn đến đau ngực.
Tào Hằng nhìn Lương Nhược Vi lại nhìn Từ Trì, trong đầu chậm rãi toát ra một dấu chấm hỏi, đây là tình yêu đích thực? Đạo đức bình thường đã không thể trói buộc tình yêu đích thực?
Lương Nhược Vi tức giận đến mặt đỏ tai hồng, cô ta đã nói Diệp Vi không phải một người phụ nữ đơn thuần, xem cô nói những lời này đi, trong miệng nói hiểu cho bọn họ, nhưng câu câu chữ chữ đều là châm chọc nhân phẩm bọn họ có vấn đề, là cặn bã, là bại hoại. Cô nói như vậy là muốn khiến cho bọn họ áy náy sao?
Đương nhiên như vậy cũng tốt, ít nhất khiến Từ Trì biết Diệp Vi cũng không đơn thuần đơn giản giống như cô biểu hiện ở bên ngoài vậy.
Cô ta chịu đựng bất mãn nhìn về phía Từ Trì, lại thấy trên gương mặt lạnh lùng của Từ Trì vậy mà lộ ra vẻ áy náy, hắn nhìn Diệp Vi, bộ dáng thoạt nhìn có chút luống cuống, lại có chút không biết nên giải thích thế nào, sự hồi hộp không biết bản thân giải thích ra sao, dáng vẻ này của Từ Trì đột nhiên khiến cô ta ý thức được, ở trong lòng Từ Trì có lẽ Diệp Vi đã chiếm cứ một vị trí nhỏ, chỉ là bản thân Từ Trì còn chưa ý thức được mà thôi.
Cái ý nghĩ trong đầu này khiến cô ta cả kinh, cô ta cho rằng thời gian cô ta trở về còn sớm, Từ Trì cũng không có thích Diệp Vi mới đúng.
Sắc mặt Từ Trì có chút tái nhợt, lúc này hắn không chỉ có lòng tràn đầy áy náy, còn có chút hối hận, càng có một loại cảm giác bất lực bất kể làm cái gì cũng không giải thích được sai lầm của hắn: “Diệp Vi, thật xin lỗi, anh biết cách anh làm tổn thương em, anh không phải cố ý muốn tổn thương em. Anh biết, lúc này anh nói cái gì cũng trễ rồi, anh làm gì cũng không thể bù đắp sai lầm của anh, em yêu cầu anh làm gì được không?”
Diệp Vi là một người tính tình không nóng không lạnh, bình thường cô đều giảng đạo lý, không thích cùng người cãi nhau, lúc nói lên lời này, thoạt nhìn thong thả ung dung, không vội không nóng, nhưng mà Từ Trì hiểu rõ Diệp Vi, lúc này cô còn lâu mới có thể trấn định tự nhiên như cô giả bộ trên mặt vậy, ngược lại, nội tâm cô đã rối loạn, cho nên ánh mắt sẽ có vẻ có chút ngẩn ngơ, khi nhìn hắn, bình tĩnh, ngơ ngác, ngây ngốc.
Trên mặt tái nhợt của cô lộ ra một nụ cười, nghiêm túc lại nói: “Từ Trì, anh không cần làm cái gì, cũng không cần giải thích nữa, tôi có thể hiểu rõ hai người, thật sự, dù sao có thể vì yêu mà làm đến tình hình này cũng không dễ dàng, hy sinh như vậy người bình thường thật sự là không làm được, ít nhất là tôi không được. Tôi không có cách nào vì anh mà làm ra hy sinh lớn như vậy, tình yêu của tôi đối với anh không có đạo đức siêu việt trói buộc, thật là xin lỗi.”
Một câu, trực tiếp khiến Lương Nhược Vi cùng Từ Trì một câu cũng không nói nên lời, đặc biệt là Từ Trì, nhìn bộ dáng Diệp Vi nghiêm túc, cặp mắt xinh đẹp kia khi nhìn hắn, mang theo một chút ý cười, chân thành, tựa như tự giễu, lại như là cái khác, làm Từ Trì trong lòng đặc biệt hụt hẫng,
Tào Hằng sờ sờ trán, luôn cảm thấy là lạ, lúc trước hắn ta cảm thấy cách làm của Lương Nhược Vi không tốt lắm, lúc này bị Diệp Vi nói ra, loại cảm giác này lại càng mãnh liệt, tuy rằng Từ Trì thích chính là Lương Nhược Vi, nhưng bạn gái Từ Trì là Diệp Vi, theo đạo đức mà nói, cách làm của Lương Nhược Vi, quả thật không sai biệt với tiểu tam lắm.
Hắn ta không nghĩ tới Lương Nhược Vi sẽ trở nên như bây giờ, thật ra từ nhỏ hắn ta đã rất thích Lương Nhược Vi, hắn ta cảm thấy chị gái Nhược Vi xinh đẹp lại xuất sắc, vẫn luôn là nữ thần của hắn ta, chỉ là không biết vì cái gì, lần này trở về, cô ta giống như thay đổi rất nhiều, có đôi khi hắn ta đều cảm thấy cô ta rất xa lạ, hắn cũng sắp không quen biết cô ta.
Rõ ràng là cô ta kiêu ngạo, đường hoàng, nhưng bắt đầu từ khi nào, vậy mà trở nên ích kỷ, hẹp hòi như vậy, đối với Diệp Vi vô tội còn mang ác ý sâu như vậy?
Trong lòng Từ Trì cũng rất căng thẳng, nắm chặt tay, không biết vì sao, hắn cảm giác Diệp Vi đột nhiên cách hắn thật xa thật xa.
Lương Nhược Vi bị quở trách đến khó xử cực kỳ, đối mặt với ánh mắt khẳng định nhìn cô ta của Diệp Vi, cô ta chỉ cảm thấy một ngụm máu bị chặn ở cổ họng, không thể đi lên mà xuống không được, khiến cô ta khó chịu vô cùng, “Diệp Vi, cô không cần phải chế nhạo chúng tôi như vậy, tôi biết việc tôi làm theo ý của cô rất quá phận, nhưng vì A Trì, tôi sẽ không hối hận……”
Diệp Vi khẳng định gật gật đầu: “Đúng rồi, tôi biết a, cho nên tôi nói tôi hổ thẹn không bằng, tôi không có cách nào vì A Trì mà làm đến một bước này, tôi rất bội phục tình yêu cô đối với A Trì a…… Chẳng lẽ tôi nói sai sao?”
Lương Nhược Vi cười lạnh một tiếng, cô ta sao có thể nghe không ra lời Diệp Vi nói có châm chọc cùng nói móc? Rõ ràng trong lòng cô ta tràn đầy tức giận, lại nhất định còn phải chịu đựng không được phát hoả, Từ Trì còn ở bên cạnh nhìn, mà Từ Trì vẫn luôn cho rằng bọn họ đang tổn thương Diệp Vi, nếu cô ta làm quá mức lên, ngược lại sẽ khiến cho gian kế của Diệp Vi thực hiện được, sắc mặt tái nhợt, vững vàng mặt mày nói: “Diệp Vi, lời này của cô là có ý gì, cô đang mắng tôi không biết tự kiểm điểm sao?”
Diệp Vi: “Không có, tôi không có mắng hai người a, tôi chỉ là đang trần thuật một sự thật mà thôi, tôi là khẳng định tình yêu của cô.”
…… Trần thuật sự thật? Khẳng định tình yêu??
Tào Hằng che miệng kịch liệt ho khan.
Lương Nhược Vi khổ nói không nên lời, cô ta ho khan vài tiếng, áp xuống lửa giận dưới đáy lòng, nói: “Diệp Vi, tôi và A Trì quen biết sớm hơn so với cô, tình cảm giữa chúng tôi so với tưởng tượng của sâu hơn rất nhiều, tôi biết cô đang trách tôi, tôi cũng biết cách làm của tôi tổn thương cô, tôi rất xin lỗi. Nhưng mà có một số việc, tôi không thể giải thích rõ ràng với cô, tình của giữa tôi và A Trì cô sẽ không hiểu được, mong cô có thể hiểu cho.”
Diệp Vi nói: “Tôi không rõ sao? Sở dĩ chị làm tất cả, không phải đều bởi vì chị yêu Từ Trì sao? Không phải chị yêu hắn đến mức nguyện ý vì hắn mà trả giá tất cả? Chẳng lẽ không phải như vậy? Tôi hiểu sai rồi sao? Bằng không cô lại nói cho tôi một chút, tôi thử đi hiểu một chút.”
Lương Nhược Vi: “Tôi……”
Từ Trì áp xuống cảm xúc phức tạp dưới đáy lòng, lạnh lùng nói: “Lương Nhược Vi, cô đừng nói nữa, chuyện của chúng ta đã qua rồi, chúng ta đã kết thúc, cô đã quên sao?”
Lương Nhược Vi sắc mặt trắng nhợt, mặt lộ vẻ thống khổ.
Diệp Vi lắc đầu, chỉ cảm thấy Từ Trì đang nói trò cười gì đó: “Nếu hai người đã kết thúc, vậy thì tôi đây tính là gì?”
Từ Trì khó hiểu: “Lời này của em là có ý gì?”
Diệp Vi cười cười, ngay thẳng nói: “Tôi không phải chính là chứng cứ anh yêu Lương Nhược Vi sao?”
Hắn nhíu mày, miệng khô khốc, “Em không phải.”
Diệp Vi không nghe, cô nhìn Từ Trì, nghiêm túc vô cùng: “Thật ra nhìn thấy Lương Nhược Vi như vậy, hình như tôi cũng đã rõ, tôi đối với anh, khả năng không phải tình yêu đích thực đi, tôi so không được với chị ấy, chị ấy vì anh mà trả giá thật sự quá nhiều quá nhiều, tôi tự ti không bằng. Cho nên tôi lựa chọn rời khỏi, A Trì, anh đáng giá có được tình yêu tốt nhất.”
Từ Trì: “???”
Lương Nhược Vi: “……!!!”
Tào Hằng: “……???!!!”
Tình yêu tốt nhất là cái tình yêu gì?